Tú Tài Nương Tử

Chương 29: Trinh nương có thai…


Đọc truyện Tú Tài Nương Tử – Chương 29: Trinh nương có thai…

Nhoáng một cái, mấy chú gà con cục cưng
Diệu nhi chăm đã lớn, trong sáu con có hai con là gà trống, bốn con là
gà mái, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai chú gà trống khí phách oai
hùng hiên ngang dẫn theo bốn con gà mái chạy khắp nơi kiếm ăn.

Diệu nhi vẽ cũng được một thùng lớn, mấy
thứ vẽ trong đó thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, dưới sự chỉ đạo của
Thẩm Nghị , mấy nét vẽ càng ngày càng tốt hơn.

Đối với tiểu hài tử mà nói, đáp ứng một
chuyện quả thực rất dễ, kiên trì làm việc đó mới khó. Diệu nhi có đôi
lúc cũng tìm cơ hội làm biếng, làm nũng, giở ra vài trò tinh quái ngây
ngô. Cũng may Thẩm Nghị yêu cầu nó mỗi ngày nhiều nhất là vẽ hai bức
tranh, bức nào vẽ đẹp liền có thưởng, vẽ không tốt Thẩm Nghị sẽ làm mặt
nghiêm yêu cầu nó vẽ lại. Vừa đấm vừa xoa như vậy giúp cho Diệu nhi cũng có kiên trì làm tới cùng, hơn nữa còn tạo thành thói quen, mỗi ngày
đều tự giác vẽ vẽ.

Mỗi sáng tỉnh dậy Diệu nhi theo thói quen đi nhìn đám gà, sau đó nghi nghi hoặc hoặc đi tìm Trinh nương hỏi, “Tỷ
tỷ, tại sao mào gà của Hoa Hoa lại biến thành màu đỏ? Có phải nó bị bệnh hay không?”

Đám gà con của Diệu nhi đều có tên, hai
con gà trống gọi là Đại Minh và Tiểu Minh, gà mái thì là Hoa Hoa, Bạch
Bạch, Bàn Bàn (mập mạp), Hoàng Hoàng (vàng vàng). Mỗi ngày Diệu nhi đều
quan sát cẩn thận rồi vẽ vẽ, cho nên mỗi con gà có gì khác lạ nó nhìn
một cái liền biết ngay.

Trinh nương đi theo Diệu nhi ra sân, quả
nhiên thấy mào gà của Hoa Hoa so với mào của mấy con mái khác đỏ hơn,
hơn nữa vẫn nằm trong chuồng không nhúc nhích. Trong đầu Trinh nương bất chợt đoán ra, cười cười ôm lấy Diệu nhi vào lòng , “Chúng ta cùng lại
đó nhìn xem nhé, chưa biết chừng Hoa Hoa không hề nhiễm bệnh mà là muốn
đẻ trứng gà cho Diệu nhi ăn đó.”

Nàng từng nghe nương Tiểu Vũ nói qua, nếu mào gà mái đỏ lên, nằm trong chuồng không chịu dậy, chính là muốn đẻ trứng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu nhi lập tức cười rộ lên, “Hóa ra Hoa Hoa muốn đẻ trứng gà a! Đệ còn tưởng nó sinh bệnh nha.”

Hoa Hoa quang quác kêu một tiếng, Diệu
nhi vội vàng che miệng lại, thì thì thầm thầm nói, “Hoa Hoa mất hứng. Tỷ tỷ chúng ta đừng làm ầm nữa để nó đẻ trứng nha.” Nói xong nín thở nhìn
chằm chằm vào Hoa Hoa trong chuồng. (không sợ bị lang ak em? Hehe)

Trinh nương nhẹ nhàng kéo băng ghế ngồi xuống, ôm Diệu nhi vào trong lòng, cùng nó chăm chú nhìn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoa Hoa quang quác kêu to vài tiếng, xoay mạnh cái mông, một quả trứng gả tròn
tròn trắng trắng chui ra, rất nhanh liền bị Hoa Hoa che lại dưới thân.


Diệu nhi vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ tay cười, “Hoa Hoa đẻ trứng gà! Hoa Hoa đẻ trứng gà!”

Trinh nương cũng cười, hỏi, “Hoa Hoa đẻ trứng gà cho Diệu nhi, vậy thì buổi trưa này chúng ta liền nấu canh trứng gà ăn nhé.”

Diệu nhi cao hứng móc lấy trứng gà ra.
Trứng gà ở trong lòng bàn tay còn tỏa ra độ ấm. Nó nhìn quả trứng lại có chút luyến tiếc, “Đây là đứa nhỏ của Hoa Hoa, chúng ta nhất định phải
ăn nó sao?”

Trinh nương bật cười, “Không ấp thì trứng gà sinh ra cũng không nở được.” Lại hỏi ngược lại, “Lúc trước đệ nói đệ nuôi tụi nó không phải để tụi nó đẻ trứng gà cho đệ ăn hay sao?”

Diệu nhi quyệt miệng do dự nửa ngày, thử thăm dò hỏi, “Tỷ tỷ, nếu không thì chúng ta cũng ấp quả trứng gà này đi nhé?”

Trinh nương lắc đầu, “Trong nhà có sáu
con gà là đủ rồi, nuôi nhiều gà như vậy để làm gì? Sau này trong sân đầy gà bay loạn, tỷ cũng không thích.”

Diệu nhi lại nghĩ một lúc lâu nữa mới
quyết định nấu quả trứng để ăn. Dù sao ngay từ đầu nó muôi gà con cũng
chính là muốn chúng đẻ trứng gà cho nó ăn.

Trinh nương lấy quá trứng gà kia dập ra
đánh bông lên, cho thêm chút muối, dầu vừng, gia vị, chưng canh trứng gà thật thơm cho Diệu nhi. Diệu nhi chờ tri âm tri kỷ là Thẩm Nghị về để
cùng ăn.

“Tụi Hoa Hoa là đệ và tỷ phu cùng nhau
nuôi dưỡng. Trứng của Hoa Hoa cũng phải để tỷ phu ăn cùng mới được.”
Diệu nhi cố chấp nói.

Trinh nương cũng không nói nhiều. Diệu nhi có phần tâm tư này là rất tốt.

Thẩm Nghị sau khi trở về đã thấy Diệu nhi thẳng thắn khoe chuyện này, cuối cùng bát canh trứng gà kia phần lớn
đều rơi vào cái bụng nhỏ của Diệu nhi, Thẩm Nghị và Trinh nương mỗi
người chỉ uống qua một ngụm nhỏ.

(Quả trứng gà ta bé tí mà ????)

Ăn cơm xong, Thẩm Nghị vừa nhìn Diệu nhi
vẽ tranh, vừa rạo rực nói với Trinh nương, “Triều đình đã khôi phục khoa thi, sang năm là ta có thể tham gia thi Hương rồi.” Lại oán giận nói,
“Đáng ra là năm trước có thể thi rồi, giờ lại phải chờ một năm, hơn nữa
trước đó đợi ba năm, vậy cộng lại cuối cùng thành ra mất những năm năm
mới có thể thi Hương.”

Trinh nương bắt tay vào may quần áo mùa
đông cho Diệu nhi. Diệu nhi đang tuổi lớn, một năm bốn mùa đều phải may
xiêm y mới. Nàng cũng không nâng đầu nói, “Vậy không phải rất tốt hay
sao, cuối cùng cũng biết được chính xác kỳ thi, tính ra thì so với trước đây không biết chút tin tức nào thì tốt hơn mà.”


Thẩm Nghị gật gật đầu, “Nàng nói cũng đúng.”

Trinh nương lại hỏi, “Nếu đã biết khi nào có kỳ thi, vậy thì chuyện học đường làm sao bây giờ?”

Thẩm Nghị trầm ngâm một chút, “Lúc trước
bởi vì chưa biết khi nào có kỳ thi, nghĩ lại cũng không biết là lúc nào
mới khôi phục lại kỳ thi, cho nên cũng không có nói với người trong thôn dạy ở đây bao lâu. Ngày mai ta di tới nhà thôn trưởng hỏi một chút
vậy?”

Ngày hôm sau, Thẩm Nghị còn chưa đi tìm trưởng thôn, thôn trưởng đã đi tới nhà rồi.

“Ta có nghe nói là chuyện khoa cử đã bắt
đầu lại rồi. Thẩm tiên sinh chắc là định sang năm đi tham gia kỳ thi
Hương phải không?” Thôn trưởng đi thẳng vào vấn đề.

Thẩm Nghị gật gật đầu. Trinh nương sau
khi rót trà cho hai người liền ôm Diệu nhi đi vào buồng trong, “Ta cũng
đang muốn nói với thôn trưởng chuyện này. Ta đã đợi bốn năm, kỳ thi
Hương sang năm nhất định phải tham gia.”

Thôn trưởng uống một ngụm nước trà, khen
ngợi nói, “Trà này so với trà nhà ta còn thơm hơn.” Vẻ mặt hắn tràn đầy ý cười, “Lúc trước cũng vì nguyên nhân này mà không định ngày dạy với
tiên sinh. Tiên sinh cũng thấy đã sắp hết năm, chỉ còn mấy tháng nữa là
sang năm mới. Hay là tiên sinh dạy đến khi sang năm mới đi. Năm sau thì
không cần nữa.”

Thẩm Nghị đứng lên rồi thi lễ, “Đa tạ
thôn trưởng hiểu cho. Chỉ là sang năm sau, chuyện dạy học… Thôn trưởng
đã mời được phu tử mới chưa?”

Thôn trưởng uống một hơi cạn chén trà,
“Hôm qua biết chuyện khoa cử được tổ chức lại, ta đã phái người đi hỏi
rồi. Mấy ngày nữa sẽ có tin tức. Thẩm tiên sinh cũng đừng lo lắng, trong thôn nhất định sẽ có biện pháp. Ta còn có việc, không quấy rầy nữa.”

Trưởng thôn không có ngồi lại lâu. Thẩm
Nghị tiễn trưởng thôn ra cửa, sau đó quay lại nhìn ngôi tiểu viện nhỏ
này (ngôi nhà nhỏ), thổn thức không thôi, “Chưa ở tròn một năm đã phải
đi, cũng không biết sau này còn có cơ hội quay lại nữa không!”

Trinh nương khẽ ngả đầu vào vai Thẩm Nghị, “Nơi này cách trấn trên cũng khá gần. Sau này muốn quay lại cũng có thể.”

Thẩm Nghị đưa một bàn tay ôm lấy vai nàng, nhìn về phía xa không nói gì.


Từ sau khi Hoa Hoa của Diệu nhi sinh được một quả trứng, gần như mỗi ngày đều có một quả. Sau đó Hoàng Hoàng
cũng bắt đầu đẻ trứng, hai con gà mái còn lại thì một chút phản ứng cũng không có.

Lại đến ngày nghỉ của Thẩm Nghị, Trinh
nương như thường lệ nhặt lấy hai quả trứng gà làm canh trứng cho Diệu
nhi. Thẩm Nghị cũng vẫn giống như ngày thường giúp nàng trông củi lửa.

Trinh nương lấy trứng gà trong hộp nhẹ
nhàng đập một cái, trên quả trứng liền hiện lên một đường vỡ. Lấy trứng
gà đập vào trong bát, Trinh nương đột nhiên ngửi thấy một mùi khó chịu.

Nàng buông cái bát trong tay, chạy nhanh
ra ngoài đứng dựa vào cửa nôn khan một trận, dọa Thẩm Nghị nhảy dựng
lên, bước lên phía trước vỗ vỗ lưng nàng.

Thẩm Nghị lo lắng hỏi, “Nàng làm sao vậy? Thấy không thoải mái ở đâu? Có phải ăn cái gì hư bụng rồi không?”

Trinh nương không ngừng nôn khan, khó
chịu đến mức chảy cả nước mắt. Thẩm Nghị lại không dám động đến nàng,
miễn cưỡng chờ nàng không nôn nữa, vội vàng ôm nàng đặt lên trên giường.

Diệu nhi đang viết chữ ở phòng bên thấy
chuyện này cũng vội chạy tới, lôi kéo tay Trinh nương lo lắng hỏi, “Tỷ
tỷ, tỷ làm sao vậy? Mặt tỷ rất trắng a..”

Trinh nương nằm trên giường, sắc mặt tái
nhợt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, cố nén cảm giác ghê tởm trong họng, trấn an Diệu nhi, “Tỷ tỷ không sao đâu, Đệ đừng sợ.”

Thẩm Nghị cau mày giúp nàng xoa xoa cái
trán đầy mồ hôi, cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch. Trinh nương kiệt sức, tùy ý để Thẩm Nghị bắt mạch cho mình.

Sắc mặt Thẩm Nghị càng ngày càng kỳ quái, một lúc lâu sau mới buông tay Trinh nương, rót chén nước chờ nàng uống
xong, nhìn sắc mặt Trinh nương dần dần tốt lên.

“Nàng… Nàng gần nhất… Khụ Khụ… Lần nguyệt sự gần đây nhất của nàng là khi nào?” Thẩm Nghị có chút xấu hổ hỏi
Trinh nương, tuy rằng hai người chuyện thân mật gì cũng đã làm qua nhưng mà hắn chưa từng chú ý đến cái chuyện nguyệt sự gì gì đó của Trinh
nương.

Trinh nương nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nghi hoặc nhìn Thẩm Nghị.

“Ta có phải là…” Nàng vừa mừng vừa sợ, lại không dám xác định, trong lòng thật hỗn loạn.

Thẩm Nghị ngây ngốc cười rộ lên, “Ta vừa
rồi bắt mạch thì hình như là vậy, ta cũng không dám xác định… Ta… Ta đi
mời thầy thuốc!” Nói xong liền cuống quít chạy ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa lại quay đầu chạy về, dặn dò Diệu nhi, “Diệu nhi ngoan, chăm sóc tốt tỷ tỷ, tỷ phu đi mời thầy thuốc về.”

Diệu nhi ôm lấy tay Trinh nương, thật
tình đáp ứng một tiếng thật to, “Được! Diệu nhi là nam tử hán, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tỷ tỷ!”


Trinh nương sờ sờ bụng chính mình, nguyệt sự của mình quả thật đã hai tháng không thấy, nàng vốn định mấy ngày
này đi hỏi thầy thuốc, không nghĩ nhanh như vậy đã có.

Một đứa nhỏ, đứa nhỏ của nàng và Thẩm Nghị… Trinh nương hạnh phúc nở nụ cười.

Mời thầy thuốc đến xem mạch, xác định là
Trinh nương đã mang thai hai tháng, lại dặn dò thêm một số chuyện cần
chú ý, viết một phương thuốc dưỡng thai rồi trở về.

Thẩm Nghị cao hứng không biết nói như thế nào. Rốt cục hắn cũng có đứa nhỏ của mình! Đây chính là đứa nhỏ đầu
lòng của hắn, sau này hắn và Trinh nương còn có thể có nhiều đứa nữa!
(anh tham quá đấy hoho)

Thẩm Nghị kích động cầm đơn thuốc đi bốc
thuốc, nghĩ nghĩ lại quyết định không đi. Trinh nương nằm ở trên giường
kỳ quái nhìn hắn cứ đi ra đi vào, “Chàng làm sao vậy?”

Thẩm Nghị lấy tay chỉ vào đơn thuốc, “Là
dược thì có ba phần độc, thầy thuốc nói thân thể nàng không tệ. Ta nghĩ
vẫn là không cần uống. Ta đi làm điểm tâm cho nàng… Không không, vẫn là
giết con gà làm canh cho nàng uống.”

Thẩm Nghị nho nhã lễ độ ngày thường đã không còn. Hiện tại chỉ thấy một Thẩm Nghị bị vui sướng làm cho loạn đầu óc.

Vừa nghe đến hai chữa “Giết gà”, Diệu nhi liền nhảy dựng lên, xông lên túm lấy tay áo của Thẩm Nghị kéo kéo, “Ta
không cho phép huynh chạm vào gà của ta! Không cho phép huynh chạm vào
gà của ta.”

(Diệu nhi nóng này nên ta để ngôi xưng là “ta” chứ không phải “đệ” như bình thường)

Thẩm Nghị ngồi xổm xuống dụ dỗ nó, “Ngoại trừ Hoa Hoa và Hoàng Hoàng, hai con gà mái kia căn bản là không có đẻ
trứng. Tỷ phu giết một con cho tỷ tỷ đệ bồi bổ thân thể. Trong bụng tỷ
tỷ đệ có tiểu bảo bảo, chính là cháu ngoại nhỏ của đệ. Diệu nhi, đệ
không muốn cháu ngoại nhỏ của mình đói đến mức không có khí lực chứ…”

Sắp chuyển khỏi Bạch Hà thôn, sau này đám gà này cũng không mang đi được, lại không thể đẻ trứng, không bằng giết đi để cho Trinh nương bồi bổ, còn có thể gia tăng dinh dưỡng. Hiện tại, trong đầu Thẩm Nghị chỉ toàn là ý nghĩ làm thế nào để giết chết hai con gà mái không đẻ trứng được kia đi để bổ sung dinh dưỡng cho hài tử nhỏ
bé của hắn.

“Ta không cho! Ta không cho! Ta không cho phép huynh chạm vào gà của ta! Không cho phép huynh chạm vào gà của
ta!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu nhi đỏ bừng, giống như con nghé nhỏ,
không hề lay chuyển, dùng sức túm lấy tay áo Thẩm Nghị.

“Được được, huynh đi mua được không?
Huynh không chạm vào gà của đệ nữa, không chạm vào gà của đệ nữa.” Nghĩ
đến Trinh nương từ nãy đến giờ còn chưa có ăn cái gì, Thẩm Nghị liền
thấy đau lòng, cũng không dư sức đôi co với Diệu nhi vấn đề giết gà nữa.

Trinh nương buồn cười nhìn cảnh tượng
trước mặt này. Bàn tay tiến vào trong ổ chăn vuốt ve cái bụng của mình,
trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Nơi này có đứa nhỏ, là đứa nhỏ của nàng
và Thẩm Nghị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.