Đọc truyện Tú Tài Nương Tử – Chương 24: Hương Thảo nhảy sông…
Triệu thị vừa thốt lên xong, chung quanh lại ồ lên.
Nương của Hương Thảo nóng này, xông lên
chỉ vào mũi Triệu thị nói, “Thúi lắm! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy
Hương Thảo nhà ta cùng Thẩm tú tài… Cùng nhau? Ta nói cho ngươi biết,
Triệu thị, hôm nay ngươi không nói rõ ràng ra, lão nương ta xé rách
miệng ngươi!”
Nương Hương thảo chính là một trong những người mà ngày đó Hứa tẩu tử đưa lại nhà Thẩm Nghị hỗ trợ. Trinh nương
theo phản xạ quay ra nhìn Thẩm nghị, lại thấy trên mặt thẩm nghị hiện
lên một chút biểu tình không tự nhiên, lòng nàng liền trầm xuống.
Triệu thị khinh miệt cười, lấy tay hất bỏ tay nương Hương Thảo, “Nương Hương Thảo à, sáng sớm hôm đó ngươi đã tới Thẩm gia hỗ trợ, cũng không trách ngươi không biết.” Tay nàng chỉnh
chỉnh lại bộ tóc, giương mắt nhìn Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, sáng hôm đó
ngươi có đi đến suối lấy nước hay không?”
Ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên
người Thẩm Nghị, trong mắt Thẩm Nghị hiện lên một tia cảm xúc khó nói.
Tuy nhiên cuối cùng hắn vẫn gật gật đầu, “Phải.”
Triệu thị còn nói, “Mọi người đều biết
đó, nhà ta gần suối nhất, nhất là từ cửa nhà ta đi qua một chút là nhìn
thấy chỗ đó nhất thanh nhị sở (nhìn thấy rõ ràng), đúng không?” Nàng
cũng không đợi mọi người trả lời, trực tiếp hỏi Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, ngày đó ta nhìn thấy ngươi và Hương Thảo ôm nhau ở bên dòng suối. Ngươi nhờ ta đừng nói chuyện này ra, có phải hay không?”
Thẩm Nghị nhìn Trinh nương sau một lúc lâu mới chuyển mắt, thở dài một hơi, “Phải.”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, hóa ra
thực sự có chuyện này? Thẩm tú tài sao có thể làm ra cái loại chuyện
này? Hương Thảo năm nay đã mười bảy, đã đính thân với thúc thúc của Cẩu
Đản, năm nay sẽ đưa qua cửa (cưới), lúc này lại nháo ra cái chuyện này.
Bạch Hà thôn này, vài thập niên rồi cũng chưa từng phát sinh mấy chuyện
gièm pha kiểu vậy a.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Nghị đều thay đổi, cha Cẩu Đản cũng không dám tin nhìn Thẩm Nghị.
Trinh nương nhìn về phía Thẩm Nghị, không biết vì sao nhưng nàng cảm thấy mọi chuyện có chút gì đó là lạ. Nàng
vẫn tin tưởng Thẩm Nghị, không chỉ vì những lời mà Thẩm Nghị hứa hẹn với nàng đều làm được mà trọng yếu hơn là nàng tin tưởng Thẩm Nghị sẽ không đối xử với nàng như vậy. Nàng không biết nguyên nhân, chỉ là nàng tin
tưởng Thẩm Nghị nhất định sẽ không phản bội nàng!
Triệu thị đắc ý cười, đây chính là cái mà nàng muốn! Lúc Thẩm gia chưa có tới, tình cảnh nhà nàng trong thôn là
tốt nhất, cuộc sống trong thôn cũng đứng thứ nhất thứ hai. Trước kia, ở
trong thôn đều là người khác hâm mộ nhà nàng, nhưng từ khi Thẩm gia đến
liền thay đổi! Một người dạy học nghèo kiết hủ lậu thì có thể có tiền gì chứ? Vậy mà nhà hắn lại cố tình có tiền, nhà hắn ăn thịt ăn cá, nhà hắn còn mời được cả thôn ăn cơm, thê tử cũng là dùng loại son tốt nhất trên trấn, ngay cả Diệu nhi – tiểu hài tử trên danh nghĩa cũng có những ba
mươi mẫu đất! Dựa vào cái gì mà mọi người đều vây quanh nhà họ Thẩm? Dựa vào cái gì mọi người trong thôn đều nói Thẩm gia thật tốt? Nàng cố tình không cho Thẩm gia đắc ý, nàng muốn cho Thẩm gia phải nhục nhã cút xéo
khỏi Bạch Hà thôn!
Nương Hương Thảo hít một hơi, nghiêm mặt
tái nhợt hỏi Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài… Tiên sinh, tiên sinh! Nàng nói
không phải sự thật chứ?” Nương Hương Thảo thật sự sắp ngất rồi, nếu sự
việc này là thật, vậy Hương Thảo làm thế nào mà sống a!
“Ngươi gạt người, là ngươi trộm hộp Hương Hương (vì son có mùi thơm nên Diệu nhi gọi là Hương Hương hộp )của tỷ
tỷ.” Một tiếng nói mềm mềm nho nhỏ vang lên, đúng là của Diệu nhi đứng
tránh ở phía sau Thẩm Nghị. Nó nhăn nhăn cái mũi nhỏ, chỉ vào Triệu thị
nói, “Ta thấy ngươi đi từ trong phòng tỷ tỷ ra, trên người rớt ra hộp
Hương Hương của tỷ tỷ.”
Nhãn tình Trinh nương sáng lên, vội ôm
lây Diệu nhi ôn nhu hỏi nó, “Diệu nhi đã thấy cái gì? Đến đây, nói cho
tỷ tỷ nghe.” Nàng không tin Thẩm Nghị làm ra chuyện có lỗi với nàng. Hơn nữa Hương Thảo nàng đã từng gặp qua, là một cô nương yếu đuối nhát gan. Một nữ hài tử như vậy (ẹc “nữ hài tử”. Chị còn bé tuổi hơn người ta
đó), làm sao có thể giữa ban ngày ban mặt làm ra cái chuyện ôm ấp nam tử ấy được. Chuyện này đối với một cô nương là chuyện rất nghiêm trọng,
một khi bị bắt thì chỉ có thể giống như phụ nữ đã kết hôn bị đem dìm
chết.
Nương Hương Thảo cũng giống như nhìn thấy vị cứu tinh, gắt gao nhìn chằm chằm Diệu nhi, ngữ khí run run, “Diệu
nhi, ngoan, nói xem con nhìn thấy cái gì?”
Diệu nhi ôm cổ Trinh nương, nhẹ nói, “Ta
thấy nàng đi ra từ phòng của tỷ tỷ, còn đụng phải Cẩu Đản ca ca, sau đó
từ trên người nàng rớt ra hộp Hương Hương của tỷ tỷ. Cẩu Đản ca ca cũng
thấy, có thể hỏi Cẩu Đẩn ca ca.” Khi nói chuyện còn quay đầu nhìn xung
quanh tìm Cẩu Đản.
Cha Cẩu Đản nghe thấy cũng vội vàng gọi
thê tử nhà mình, “Mau mau, tìm Cẩu Đản, xú tiểu tử này đi đâu rồi!” Nếu
Cẩu Đản và Diệu nhi cùng thật sự thấy chuyện, thì cũng nói lên rằng
Triệu thị đang nói dối mọi người, là nàng trộm son của người ta còn có ý nói xấu Hương Thảo và Thẩm tiên sinh. Một là con của hắn rất thích tiên sinh, hai là Hương Thảo là đệ muội tương lai của hắn, hắn thế nào cũng
không muốn tin tưởng hai người kia thật sự làm ra cái loại chuyện như
thế này.
Sắc mặt Triệu thị cứng đờ, sau đó rất
nhanh lại khôi phục bình thường, cười lạnh một tiếng, “Đúng là ta đi vào phòng thẩm nương tử lấy đó thì sao nào? Nếu Thẩm tú tài cầu xin ta
không nói chuyện này ra, ta lấy của hắn một hộp son thì có làm sao? Tuy
nhiên, hai người là hắn và Hương Thảo giữa ban ngày ban mặt ôm ấp nhau,
ta nhìn thấy rõ ràng! Đừng hòng chối!”
Trong lòng Triệu Nhị Hổ xem như yên ổn
trở lại. Hóa ra không phải là thê tử nhà hắn có gian tình với Thẩm Nghị
mà là Hương Thảo và Thẩm Nghị có gian tình a! Hắn nhìn Thẩm Nghị khinh
bỉ, hắn biết ngay cái loại tiểu bạch kiểm này không phải tứ gì tốt mà!
Đột nhiên trong đám người trở nên ồn ào,
hóa ra là thúc thúc của Cẩu Đản hai mắt đó ngầu, muốn chạy tới đánh Thẩm Nghị, tuy nhiên lại bị cha Cẩu Đản ngăn cản. Thúc thúc Cẩu Đản nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi, lúc này trên mặt đầy gân xanh, rống giận
kêu, “Thẩm Nghị! Ta giết ngươi! Ngươi dám bắt nạt Hương Thảo! Ta muốn
giết ngươi!”
Thẩm Nghị từ nãy đến giờ vẫn cau mày,
miệng thì gắt gao mím lại. Thôn trưởng nhỏ giọng hỏi hắn vài câu nhưng
hắn đều lắc đầu. Nay thấy mọi chuyện nháo thành như vậy, cũng chỉ đem
Trinh nương và Diệu nhi che ở phía sau mình, còn lại cái gì cùng không
nói.
“Không tốt! Không tốt! Cha! Cha! Cứu mạng a! Thúc thúc cứu mạng a!” Cẩu Đản thờ hổn hển vừa chạy vừa kêu, còn
chưa chạy tới nơi đã bị cha nó xách lên, “Cái tên tiểu tử hỗn đản này đi đâu thế hả? Tìm ngươi nửa ngày!”
Cẩu Đản thờ hổn hển, ánh mắt đỏ bừng,
trên mặt còn có vệt nước mắt, vội vàng nói, “Cha, cứu mạng a! Dì Hương
Thảo nhảy sông rồi!”
“Cái gì!”
Nương Hương Thảo vừa nghe thấy liền hôn
mê bất tỉnh, người xung quang liền ấn huyệt nhân chung sau đó vỗ vỗ
ngực, làm đi làm lại nhiều lần mới tỉnh, vừa tỉnh liền khóc ầm lên ,
“Hương Thảo a! Số ta thật khổ a! Tại sao con lại nghĩ không thông vậy
chứ….”
Thúc thúc Cẩu Đản túm lấy Cẩu Đản sốt
ruột hỏi, “Dì Hương Thảo của ngươi nhảy sông? Ở đâu? Cứu lên chưa? Ngươi nhanh đưa ta tới xem nào!”
Cẩu Đản thông minh co rụt đầu lại, tránh
thoát khỏi tay của thúc thúc, chạy thẳng đến bên dòng suối, vừa chạy vừa nói tình huống, “Triệu Tiểu Hổ vừa phát hiện, chúng con liền kéo dì
Hương Thảo lên, nhưng mà mãi vẫn không thấy dì tỉnh lại!”
Chuyện này nháo ra đến mức chết người
chính là đại sự. Thôn trưởng cũng không dám chầm chừ, dẫn đoàn người vọi vàng chạy tới bên dòng suối.
Trong lòng Triệu thị cũng sợ hãi. Nàng
không nghĩ Hương Thảo bình thường nhát gan như vậy lại dám nhảy sông tự
tử. Nàng sợ hãi liếc nhìn Triệu Nhị Hổ. Tâm Triệu Nhị Hổ vốn đã không
yên, nhìn thấy cái liếc mắt này của nàng, cục tức lại dồn tới, liền túm
lấy tóc nàng, “Ngươi là cái đồ phụ nữ lắm mồm! Còn lấy trộm đồ vật của
người khác! Ngày ngày không biết làm việc cho tử tế, chỉ biết gây chuyện thị phi. Ta xem ngươi làm thế nào để không làm cha nương Hương Thảo
thất vọng!”
Trinh nương ôm Diệu nhi, nhìn mọi chuyện
có chút không biết làm sao, bất đắc dĩ nói Thẩm Nghị, “Chúng ta cũng qua xem đi, trong thôn chắc không có thầy thuốc riêng, chàng biết chút y
thuật, chút nữa có thể giúp được việc gì đó.”
Thẩm Nghị quay đầu nhìn Trinh nương,
“Nàng không hỏi ta cái gì ư?” Hắn không quan tâm người khác nghĩ thế
nào, dù sao chuyện cũng không phải như họ vẫn nghĩ, hắn chỉ sợ… Sợ
Trinh nương cho rằng hắn và Hương Thảo…
Trinh nương nghiêng đầu nhìn hắn ôn nhu cười, “Ta tin tưởng chàng.”
Thẩm Nghị chỉ cảm thấy lòng như lặng đi,
không còn không biết làm sao, không còn bối rối, không còn sợ hãi. Chỉ
một câu đơn giản của Trinh nương, ta tin tưởng chàng!
Hương Thảo đã được nâng về nhà. Cả người
nàng ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, bụng hơi hơi trương lên. Nương Hương
Thảo ôm nàng mặt đẫm nước mắt, “Hương Thảo số khổ của nương… Sao con lại nghĩ không thông vậy chứ… Cha con trở về ta biết nói với hắn như thế
nào đây ….”
Nhà Hương Thảo không có ruộng đất. Phụ
thân Hương Thảo lúc còn trẻ là người bán hàng rong trong thôn đi từ nhà
này sang nhà kia . Về sau an cư ở thôn Bạch Hà thì thường xuyên đánh xe
bò chạy từ thôn tới trấn trên, trở người, cũng tiện mang chút đồ về bán, hoặc là đem một số thứ mua được trong thôn lên trấn trên bán. Hai ca ca của Hương Thảo đều ở trấn trên kiếm sống, một người làm chân chạy trong khách sạn, một người ở cửa hàng vải làm tiểu nhị.
Thúc thúc Cẩu Đản vô cùng sốt ruột. Hiện
giờ bộ dáng Hương Thảo gần như là đã chết, gấp gáp xoay quanh, “Lang
trung đâu? Tại sao còn chưa mời tới?”
Thôn trưởng thấy Triệu Nhị Hổ mang theo
thê tử của mình đến liền hung hăng trừng mắt nhìn họ một cái. Triệu Nhị
Hổ và Triệu thị đều co rúm lại, không dám nói năng gì.
Lúc Thẩm Nghị và Trinh nương đến, ánh mắt mọi người chung quanh đều rất phức tạp. Thúc thúc Cẩu Đản lại nhày tới
túm lấy cổ áo Thẩm Nghị, hung tợn nói, “Đều là do ngươi ức hiếp Hương
Thảo, hại nàng phải nhảy sông! Nếu Hương Thảo chết, ngươi cũng đừng hòng sống!”
Thẩm Nghị động cũng chưa động, chỉ là nhìn ánh mắt đỏ sậm của thúc thúc Cẩu Đản, trên mặt hoàn toàn bình tĩnh.
Trinh nương vỗ vỗ lưng Diệu nhi, nhìn về phía thúc thúc Cẩu Đản quát một tiếng, “Buông tay! Chàng có thể cứu Hương Thảo!”
Thôn trưởng vừa nghe thấy, hai mắt liền
sáng lên. Trong chương trình học của người đọc sách chắc chắn có học y
thuật. Hiện giờ lang trung trong thôn không biết đi đâu, nếu Thẩm Nghị
có thể cứu Hương Thảo thì không thể tốt hơn!
Hắn bước lên phía trước kéo lấy cánh tay
thúc thúc Cẩu Đản, khuyên nhủ, “Nhị Quý, Ngươi buông tú tài ra. Hắn biết y thuật, có thể cứu được Hương Thảo.” Lại nhìn về phía cha Cẩu Đản nói, “Đại Phúc, mau tới đây kéo đệ đệ ngươi ra.”
Mắt Trần Nhị Quý đỏ rực, tránh khỏi tay
thôn trưởng và cha Cẩu Đản, “Ta không cho phép hắn chạm vào Hương Thảo!
Các ngươi đừng kéo ta!”
Trinh nương nóng nảy, đối với thúc thúc Cẩu Đản tức giận nói, “Trần Nhị Quý, nếu ngươi muốn Hương Thảo chết thì cứ tiếp tục đi!”
Thẩm Nghị vẫn rất bình tĩnh, hắn nhìn hai mắt đỏ hồng đang chảy lệ của Trần Nhị Quý, trong lòng thở dài, nhẹ
giọng nói, “Ta sẽ không chạm vào nàng ấy.”
Thôn trưởng và cha Cẩu Đản cũng rất sốt
ruột, lập tức không khuyên răn gì nữa, trực tiếp dùng sức mạnh lôi Trần
Nhị Quý ra. Cứ như vậy, một tiếng xoẹt vang lên, áo Thẩm Nghị bị kéo
rách mất một mảng.
Thẩm Nghị lại gần nhìn Hương Thảo, bảo
Hứa tẩu tử giúp mình nâng mí mắt Hương Thảo lên một chút, lại bảo Hứa
tẩu tử nhẹ nhàng đè vào bụng Hương Thảo, hỏi qua Hứa tẩu tử mấy câu,
liền dặn dò Hứa tầu tử làm như thế này như thế kia.
Quả nhiên đúng như hắn nói, hắn không hề chạm vào Hương Thảo chút nào.
Hứa tẩu tử nghe thấy liên tục gật đầu,
gọi lại vào phụ nhân có sức khỏe, hơi lật người Hương Thảo lại rồi ghé
người đè lên người nàng. Một tay Hứa tẩu tử nhẹ nhàng xoa bụng Hương
Thảo, một tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ ở sau lưng. Đột nhiên bàn tay xoa bụng ấn mạnh, tay xoa lưng cũng hơi dùng sức vỗ, Hương Thảo liền oa một tiếng
rồi nôn ra rất nhiều nước.
Lập lại vài lần như vậy, mãi cho đến khi
Hương Thảo không còn nôn ra nước nữa, mới để Hương Thảo thả lỏng ra, xoa xoa ngực Hương Thảo. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm Hương
Thảo, chỉ thấy sắc mặt Hương Thảo dần dần hồng hào trở lại, một lát sau
mi mắt giật giật, mở ra nhìn thấy mọi người xung quanh liền khóc ầm lên.
Thấy Hương Thảo không có chuyện gì, tất cả mọi người đều thở phào một cái.
Ánh mắt Trần Nhị Quý phức tạp nhìn Thẩm Nghị. Sắc mặt Thẩm Nghị vẫn trầm tĩnh như cũ.
Thôn trưởng thấy người đã được cứu, mới
thở dài nói, “Tuy rằng Hương Thảo nhảy sông đã chứng minh được mình
trong sạch, nhưng chuyện vẫn phải làm cho rõ ràng, nếu không trong lòng
mọi người sẽ còn khúc mắc. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, không
bằng trước mặt mọi người nói nhất thanh nhị sở (nói rõ ràng) ra hết đi.” Hắn dừng lại một chút, nói với Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài a, tuy rằng ta
không biết vì sao ngươi không chịu nói, nhưng chuyện đã đến nước này,
ngươi vẫn là đem mọi chuyện nói ra hết đi, miễn cho mình bị người khác
nghi ngờ.” Nói xong câu này, thôn trưởng liền hung hăng trừng mắt liếc
nhìn Triệu thị một cái.
Thẩm Nghị trầm mặc nhìn Hương Thảo tìm
được đường sống trong chỗ chết, đột nhiên ôm quyền thi lễ, “Hương Thảo
cô nương, ngươi nguyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch, ta cũng
không mong muốn ngươi vì một chút việc nhỏ mà vứt bỏ tính mạng. Thân thể sinh ra, là nhờ ơn cha mẹ, không được tự tiện vứt bỏ. Hy vọng ngươi
không làm lại chuyện ngốc nghếch này lần nữa. Chuyện ngày đó, bây giờ ta sẽ nói hết cho mọi người, chuyện đồng ý với cô nương Thẩm Nghị không
làm được, mong cô nương tha thứ.”
Tiếng khóc của Hương Thảo dần dần nhỏ
lại, nghe xong lời Thẩm Nghị nói, lại nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của
mẫu thân mình, liền xấu hổ cúi đầu.
Trinh nương nhìn bộ dáng Thẩm Nghị, đau
lòng nắm lấy tay hắn. Thẩm Nghị cũng xoay tay nắm lại, thở dài một
tiếng, “Chuyện ngày đó, bây giờ ta sẽ nói cho mọi người rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì.”