Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 7: Điềm đạm đáng yêu


Đọc truyện Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma – Chương 7: Điềm đạm đáng yêu

Thân thể nho nhỏ của Vũ Nặc run lên, cuối chỉ lộ ra một nụ cười khổ sở.

“Vâng!” Hai nam nhân khom lưng cúi đầu cung kính trả lời, sau đó một trong hai nam nhân chậm rãi đi tới, thận trọng đem Vũ Nặc bế lên.

Liệt Diễm đau lòng nhìn Vũ Nặc, cuối cùng vẫn là một câu cũng không nói, lúc này hắn mở miệng cầu xin tha thứ, vì Vũ Nặc nói cái gì đó, chỉ sợ sẽ làm Lãnh Thiên Dục hận muốn đem Vũ Nặc tổn thương thảm hại hơn.

Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng phẫn hận không gì sánh được, không có chứng cứ, lúc này nói cái gì, đều là chọc giận Lãnh Thiên Dục, làm cho hắn giận chó đánh mèo lên Vũ Nặc.

Thân thể nho nhỏ của Vũ Nặc bị nam nhân kia ôm, cô quay đầu bi thương nhìn Lãnh Thiên Dục, mắt hắn lạnh như băng nhìn cô, trong đó không có một chút tình cảm.

Cuối cùng cũng ra mật thất, nam nhân ôm cô đi mấy bước, cô mới biết được, nguyên lai mật thất nằm ngay trong căn phòng của Lãnh Thiên Dục, cô rũ mắt xuống, làm Đường chủ La Sát Đường Dạ La Sát, hắn có mật thất của riêng, không kỳ quái chút nào, chỉ là trước giờ cô không biết thôi.

Nam nhân ôm cô nhìn sắc mặt cô trắng bệch, có vẻ như như muốn hôn mê, nhẹ giọng ở bên tai cô nói: “Vũ Nặc tiểu thư, cô nghìn vạn lần đừng ngủ, tôi lập tức dẫn côi đi y viện, cô kiên trì một lát.”


Vũ Nặc nhẹ nhàng cười khổ, ngước mắt nhìn người nam nhân kia, tuyệt vọng cầu khẩn nói: “Van cầu anh, đem tôi đưa đi có được hay không, đem tôi đi, đem tôi rời đi…”

“Vũ Nặc tiểu thư, cô…” Nam nhân kia có vài phần đau lòng nhìn cô.

Làm người của giới hắc đạo, hắn tuy rằng cũng thường đi đánh nhau, thậm chí còn giết người. Thế nhưng hắn chưa từng làm thương tổn nữ nhân, huống chi mấy năm nay Vũ Nặc luôn đi tới biệt thự này, gia cảnh tốt, thế nhưng tính tình chưa bao giờ kiêu căng, đối với bọn họ những người này nhiều ít cũng là tốt.

Bây giờ nhìn cô phải chịu tội như vậy, hắn cũng cảm thấy có mấy phần không đành lòng.

“Tôi van cầu anh…” Vũ Nặc thấy hắn có vẻ do dự, hình như nhìn thấy hi vọng, nhẹ giọng cầu khẩn nói: “Tôi ở chỗ này cũng sẽ chỉ làm Thiên Dục khổ sở, tôi van cầu anh đưa tôi đi, tôi không bao giờ … muốn sống ở chỗ này nữa, vì sao hắn không tin tôi. Tôi nhớ ba mẹ của tôi…”

Càng nói, nước mắt của cô rơi càng mãnh liệt.


Nam nhân cúi đầu liếc nhìn dáng dấp điềm đạm đáng yêu của cô, có chút bất đắc dĩ, trong lòng không khỏi nghĩ, thường ngày Lãnh Thiên Dục đối với Vũ Nặc tốt như vậy, có thể nói là đem cô nâng niu ở tại trong lòng bàn tay, không nỡ để cô chịu một chút thương tổn.

Hiện tại hắn là bởi vì Vi Vi tiểu thư mà mất đi lý trí, thế nhưng tương lai khi hắn tỉnh táo lại, hắn nhất định sẽ hối hận, nếu như Vũ Nặc tiểu thư xảy ra chuyện gì, như vậy đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa!

“Tốt! Vũ Nặc tiểu thư, cô đừng vội, hiện tại tôi sẽ đưa cô rời đi!” Nam nhân kia cúi đầu liếc mắt nhìn Vũ Nặc, thanh âm kiên định nói.

“Cảm tạ… Cảm tạ…” trên mặt Vũ Nặc rơi xuống nước mắt, vội vã nhìn hắn.

Cô muốn thoát đi, thoát đi những thương tổn kinh khủng này, bất kể chính cô tự nguyện, hay bị cưỡng ép , đều quá tàn nhẫn, cô thậm chí cũng không dám tưởng tượng, xương mắt cá chân, viên đạn kia vẫn là Lãnh Thiên Dục bắn.

Hắn là hắc bang lão đại, hắn giết người không chớp mắt, mặt lạnh lùng như muốn người ta cách xa vạn dặm nhưng đó là Dạ La Sát, không phải là Thiên Dục của cô.

Thế nhưng vì sao, hiện tại Dục của cô so với Dạ La Sát còn đáng sợ hơn !

Đối với cô so với kẻ thù ngoài kia còn hung ác hơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.