Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 21: Điên cuồng chiếm hữu


Đọc truyện Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma – Chương 21: Điên cuồng chiếm hữu

Thế nhưng hắn không hề có bất kỳ do dự, càng không có nửa phần chần chừ, đặt thân thể của cô dưới thân thể hắn, hung dữ mạnh mẽ tiến vào.

“Ư…” Cô phát ra một tiếng hừ, âm thanh đau đớn, sắc mặt trắng bệch, tuy rằng thân thể cũng sớm đã chuẩn bị cho tốt, thế nhưng đột nhiên bị xông vào cảm nhận được công kích của hắn cô theo bản năng mà kẹp chặt hai chân.

“Mở chân!” Hắn lạnh lùng ra lệnh, biểu tình âm ngoan, trán bởi vì ẩn nhẫn mà toát ra mồ hôi.

“A…” Cô sợ vội vàng đem chân mở ra, hoàn toàn quên mất cô đang trong tình huống , thế nhưng lại vừa lúc cho hắn cơ hội lấn tới, hắn mặt không thay đổi hung ác đánh vào bộ vị yếu đuối mềm mại của cô, một chút một chút, có lực, có tiết tấu nhịp điệu!

Hắn vừa mới bắt đầu tiến nhập thì mang đến đau đớn, khiến sắc mặt của cô trắng bệch, đáng lẽ thân thể phải cảm thấy sung sướng nhưng lại biến mất không còn một mống, vốn cho là mình sẽ bị hắn dùng sức xé rách, thế nhưng dần dần, cái loại đau đớn này không hề khó chịu giống như muốn đem cô xé thành hai nửa, như là dòng điện xẹt qua, khoái cảm vừa đến bên trong cô khiến cô muốn thét lên, thân thể của cô cũng không tự chủ được mà lắc lư theo.

Một loại ngứa ngáy khó diễn tả được, nhột khiến cô không nhịn được nâng mông mình lên nghênh hợp hắn chạy nước rút, hai chân vắt lên người hắn, theo động tác của hắn mà rung động.

“Van cầu anh, chậm một chút…” Cô nhịn không được khóc cầu xin tha thứ, một loại vui sướng làm thần trí của cô hoảng hốt, cô muốn ôm chặt lấy hắn, bằng không cô nhất định sẽ chết trong ngực hắn, u mê giữa khoái cảm kịch liệt hắn gây cho cô, thế nhưng cô còn một tia lí trí nhắc nhở cô Lãnh Thiên Dục hận cô bao nhiêu, nếu như cô ôm hắn, e rằng hắn sẽ đem hai tay cô chặt đi, cô không thể làm gì khác hơn là nắm thật chặt khăn trải giường, chịu đựng cái khoái cảm đem cô xông lên tận chín tầng mây này.

Cái miệng hồng nộn của cô không ngừng phát ra những tiếng thở gấp đã đạt đến khoái cảm cực hạn, gương mặt đỏ hồng của cô lộ ra tia kích tình mãnh liệt, xinh đẹp tuyệt luân, khi hắn giống dã thú tập kích phía dưới, cô đã đạt tới lần cao trào đầu tiên trong đời, cuối cùng cả người cô giống như búp bê, khi hắn ra vào hạ thân theo bản năng đáp lại hắn theo từng lượt chiếm hữu.

Nhưng là ngay khi cô thỏa mãn hô lớn thì hắn bất thình lình một tay đem cổ cô xoay qua, khiến mặt cô quay về phía camera, quay về phía cái gương, cô chợt thấy trong gương bộ vị của hai người kết hợp với nhau, của hắn ở hạ thân của cô ra ra vào vào, bỗng nhiên ở sâu trong cơ thể bắn ra một tầng khô nóng.

Cô thẹn thùng không muốn xem, nhưng là lực tay của hắn vô cùng lớn, nắm lấy cổ của cô, cô căn bản không thể động đậy. Hắn ở bên cạnh cổ của cô phun khí, khí tức tuy nóng, lời nói giống như là băng lạnh đâm vào tim của cô, thanh âm của hắn kèm theo tiếng thở dốc và mấy phần hưng phấn: “Xem cho rõ cô là cái dạng này, đừng quên rốt cuộc là ai, cô làm cái gì, cô bây giờ đang làm cái gì!”

Vũ Nặc nhìn trong gương hai cỗ thân thể dây dưa ở chung với nhau, động tác của hắn càng lúc càng hung mãnh cấp tốc, để cho cô không thể nào chống đỡ, cô nỗ lực muốn bỏ qua tất cả, cho dù là không có chỗ có thể đi, chìm vào mê hoặc của tình dục, thế nhưng cô lại làm không được.


Lời của hắn như là một chậu nước lạnh như băng, đem cô giội từ đầu chân, lạnh thấu tâm.

Thân thể còn đang không ngừng phát nóng, lòng của cô lại càng ngày càng lạnh, trong mê ly cô phảng phất nhìn thấy mặt của Vi Vi, cô làm cái gì đây? Cô nhìn Vi Vi, cô yêu vị thê của cô ấy, cô trơ mắt nhìn cô ấy trước mắt của mình rơi xuống, như là một con bươm bướm nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, không bay lên nữa.

Nhưng đây tất cả cùng cô có quan hệ gì? Cô lại bị chính nam nhân mình yêu nhất căm thù đến tận xương tuỷ làm “Chuyện tốt!”

Mà giờ khắc này, cô đang bị Lãnh Thiên Dục nhục nhã, nam nhân này cô yêu nhất, cô nằm ở dưới người của hắn, ngượng ngùng lại ra sức hô to, vô ý thức ưỡn ẹo thân thể để lấy lòng hắn, dù cho hắn lại hận cô tận xương.

Trong gương nữ sắc mặt người ửng đỏ, tóc tán loạn, ánh mắt như nước trong veo mang theo vài phần mơ màng, thanh âm thở dốc rất nhanh, làm cho người ta hoài nghi nàng hít thở không thong, nhưng không ngờ nàng đột nhiên cười lạnh.

“Ba!” Trên mặt bỗng nhiên đau xót, ở trong thân thể lại nóng lên.

Lãnh Thiên Dục bò xuống giường lạnh lùng nhìn cô một cái, khinh bỉ nói: “Quả nhiên là tiện nhân!”

Vũ Nặc kéo chăn che mình, chống thân thể từ trên giường ngồi xuống, cảm giác có cái gì đó theo bắp đùi chảy ra, nét mặt của cô khẽ biến, nhưng thủy chung bất động thanh sắc.

Lãnh Thiên Dục mặc quần áo xong, lại đem kéo giơ lên, một phát hướng tấm gương đập bể, lạnh lùng nói: “Chân bẩn!”

Hắn lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, tuy rằng trên người mùi rượu giống như vẫn còn, thế nhưng người cũng đã thanh tỉnh hết sức, đem đau nhức trong lòng che giấu một chút, hắn nhìn thẳng mắt cô chỉ có chán ghét và hận.

Vũ Nặc ngồi ở tại chỗ cúi đầu nhìn mảnh vỡ thủy tinh, vừa nãy vẫn còn là một cái gương hoàn chỉnh, bên trong có thân ảnh của hai người bọn họ dây dưa, thế nhưng cái gương đã bị phá, phá kính há có thể hàn lại? Tựa như quan hệ giữa bọn họ. Hắn thấy cô cúi đầu nín thinh, lạnh lùng đi tới một phát nhấc cằm của cô lên: “Thế nào? Cô biến thành câm?”


“Thiên Dục, mặc kệ anh làm cái gì, tôi cũng sẽ không trách anh, tôi chỉ thấy thất vọng, tôi cũng chỉ muốn nói, tôi chưa từng muốn thương hại cô ấy.” Cô lẳng lặng nhìn hắn, đã làm dự định tốt nhất.

“Cô cho là cô nói như vậy tôi sẽ tha thứ cô sao?” Hắn lạnh lùng nhìn cô.

“Tôi không có khả năng cầu xin anh tha thứ.” Cô thản nhiên nhìn hắn.

“Cô đương nhiên không có tư cách cầu xin! Bởi vì tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cô!” Hắn gầm lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô.

Thân thể của cô run rẩy, cuối cùng một câu cũng chưa nói, trong mắt chỉ còn lại có buồn bã.

“Đừng ở trước mặt của tôi làm bộ thương cảm, cô làm ra chuyện tình ghê tởm như vậy, gỉa bộ thương cảm thì có ích lợi gì?” Hắn liếc cô một cái, xoay người đi ra ngoài đi, chỉ để lại một mình cô tự an ủi, an ủi một tấm lòng đã lạnh như băng.

Cô không được thương cảm, tuyệt không!

Cô chỉ là ngu dốt, đến ngày hôm nay mới hiểu được chân tướng, nguyên lai cô ở trong lòng của hắn, đã sớm có những kiểu kỹ năng, có tâm tư độc ác muốn đưa người ta vào chỗ chết!

Lúc Lãnh Thiên Dục rời đi không lâu hộ sĩ liền đi đến, đem toàn bộ những mảnh kính vỡ hắn đập nát tất cả thu thập sạch sẽ, sau đó lại đem cô đưa đi tắm, giúp cô chuẩn bị quần áo mới.

Trong phòng đệm giường đều đổi mới, ngoại trừ sự tình vừa phát sinh mà cô nhớ kỹ, dường như cái gì cũng chưa từng thay đổi qua. Lúc đi, Lãnh Thiên Dục cũng cầm theo cái máy quay, mà những vết thương trên chân của cô bị hắn dẫm đạp, đã một lần nữa lên thuốc, bị bao bọc bởi băng gạc, nhìn qua chuyện gì cũng không có.

Lãnh Thiên Dục lại biến mất, cô ở bên trong phòng bệnh ngây người liền ngây người hơn mười ngày, ngay khi cô cho rằng mình sẽ không nhịn được mà phát điên, Liệt Diễm đột nhiên đem cô đưa đi ra ngoài.


Vết thương đã khá hơn nhiều, chỉ là khi đi lại vẫn như cũ có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác đau đớn, đặc biệt chân trái, để cho cô bước đi nhìn qua tư thế hết sức quái dị.

Liệt Diễm nguyên bản muốn đỡ cô, thế nhưng cô lại nhàn nhạt cự tuyệt, sau khi cô bước lên xe, cô mới biết được Lãnh Thiên Dục cũng ở bên trong.

Liệt Diễm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà cô và Lãnh Thiên Dục ngồi ở phía sau, vốn tâm tình hơi chút buông lỏng, lại từ lúc nhìn thấy hắn thoáng cái thay đổi nặng nề dâng lên.

Vũ Nặc cúi đầu, một mực giữ bộ dáng mình làm sai chuyện, không dám tùy tiện mở miệng hỏi chút gì, chỉ sợ chọc Lãnh Thiên Dục mất hứng, nhưng may là, hắn từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng trước hành động của cô.

Trên xe bầu không khí có điểm xấu hổ, Lãnh Thiên Dục vỗ lên máy tính trong tay, cùng Liệt Diễm bàn luận công ty và chuyện La Sát đường, đại khái là cô không có hứng thú, cũng không hiểu gì, tự nhiên là càng thêm giữ miệng thật tốt, an tĩnh ngây ngô ngồi bên cạnh.

Chỉ là nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô mới phát hiện xe này càng đi, thế nào đường lại càng quen? !

Đè ép một bụng nghi vấn, cô không dám mở miệng, thẳng đến xe lái vào biệt thự nhà cô, nàng mới hậu tri hậu giác xác định, hắn thật sự là tới nhà cô!

Lúc này hắn tới nhà cô làm cái gì?

Chẳng lẽ muốn thương tổn người nhà của cô? !

Vũ Nặc quay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, hắn mặt không thay đổi nhìn bên trong biệt thự, tự ý đi xuống, Liệt Diễm quay đầu nhìn cô nhẹ giọng nói: “Vũ Nặc, đừng sợ.”

Vũ Nặc ngẩng đầu nhìn hắn, cuối không thể làm gì khác hơn là chậm rãi gật đầu.

Lãnh Thiên Dục quay đầu lạnh lùng nhìn cô: “Nếu như cô không phối hợp với tôi, liền vì cô mà chuẩn bị cái chết cho một nhà cô!”


Cô kinh ngạc, ba mẹ (của Vũ Nặc) và ba mẹ của hắn cũng là có mối giao tình, từ nhỏ đối với hắn cũng rất tốt, hắn liền ngay cả cái này cũng không để ý sao?

Vũ Nặc thân thể run rẩy, quay đầu đã nhìn thấy ba mẹ và em gái Thượng Quan Vũ Đình kích động từ trong biệt thự ra đón, cô cũng cảm thấy hết sức kích động, khẩn trương xuống xe, trước mắt đột nhiên nhô ra một bàn tay.

Vũ Nặc kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Lãnh Thiên Dục trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt nhìn cô, thấy cô ngốc lăng không có phản ứng, hắn một tay vòng qua eo (nguyên bản: hắn dò vào thân thể) một tay lôi ra ngoài, sau đó nhẹ giọng cười nói: “Nhanh lên một chút ra đây, bác trai bác gái cũng chờ nóng ruột.”

Trên mặt của hắn lộ vẻ tươi cười, tư thái vô cùng thân thiết giống như là không có gì phát sinh cả. Hăn ngày trước chính là đối với cô như thế này. Theo thói quen, hắn gọi ba mẹ của cô là bác trai bác gái.

Nhưng là chuyện đang phát sinh khiến cô một trận hoảng hốt, hoài nghi đay có đúng hay không mộng, cô là đang nằm mơ sao? Vẫn còn bị vây hãm ở trong giấc mơ ngọt ngào không có tỉnh lại? Thiên a Dục ca ca của cô đã trở về?

Dưới chân mềm nhũn, cô ngã vào trong lòng Lãnh Thiên Dục, hắn động tác nhạy bén rất nhanh ôm lấy cô, trong mắt lóe lên một tia âm ngoan, Vũ Nặc trong nháy mắt liền thanh tỉnh đứng lên, rùng mình một cái, hắn mặc dù là đang cười, thế nhưng rõ ràng, ngay cả khuôn mặt hắn cũng đầy vẻ “giận dữ”.

“Nặc Nặc!” ba mẹ của Vũ Nặc kích động ra đón, thấy chân của cô hầu như đứng không vững, khẩn trương đỡ cô.

Thế nhưng vừa đứng ổn định, mẹ Thượng Quan oán giận nói: “Thiên Dục nói con tai nạn xe cộ ở chỗ nó tĩnh dưỡng, lại một trực tiếp không chịu để cho chúng ta đi nhìn con, thật là, con thế nào lại không cẩn thận như vậy, Vi Vi để cứu con cũng đã biến thành người sống đời sống thực vật, con làm sao cũng chưa trưởng thành!”

Hóa ra… hóa ra hắn giải thích cho ba mẹ cô như vậy…

Vũ Nặc nghĩ đến những ngày bản thân mình trải qua, trong lòng đau xót, thế nhưng cô biết, cô tuyệt đối không thể nói ra được đến tột cùng đã trải qua cái gì, bằng không, Lãnh Thiên Dục nhất định sẽ càng thêm hận cô, hơn nữa đời này… khẳng định cũng sẽ khônh để ý tới cô nữa.

“Mẹ, con rất nhớ mọi người, ba, mẹ!” Vũ Nặc cũng không biết giải thích như thế nào, nhớ tới Lãnh Thiên Dục nói, cô dù sao cũng không thẳng thắn giải thích, thân thiết nhào vào trong lòng ba mẹ, hai tay thật chặc ôm lấy mẹ, trên mặt nước mắt ngang dọc.

Mẹ Thượng Quan chỉ cho là cô có lẽ là thực sự bị tai nạn xe cộ hù dọa, từ nhỏ được nâng niu ở trong lòng lớn lên, tự nhiên cũng bị chiều hư, bà cũng là yêu thương, ôm chặt lấy cô: “Nặc Nặc đừng khóc, sự tình đều qua đi, sau đó nhất định phải cẩn thận một chút thì tốt rồi.”

Mẹ an ủi khiến Vũ Nặc trong lòng của cô càng thêm trầm trọng, cô quay đầu nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, ánh mắt của hắn trở nên càng thêm hung ác nham hiểm, nhớ tới Vi Vi, trong mắt không cách nào che giấu hận ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.