Đọc truyện Tù Sủng: Anh Rể Có Độc – Chương 95: Gặp em, anh không hối hận
Edit: Quan Vũ.
Giang Hạ Sơ lập tức hồi thần, dời đôi mắt đi chỗ khác, lông mi dài hơi cong run run, không hiểu tại sao nhìn như hốt hoảng,một hồi lâu mới trưng ra vẻ lạnh nhạt trước sau như một, nói: “Vừa tỉnh lại thì đã đằng đằng sát khí, không đau sao?”
Giọng của con gái Giang Nam mềm dẻo, tuy thản nhiên, nhưng chung quy vẫn không mang theo sự đề phòng.
Nhưng mà Tả Thành cũng cực kỳ thích dáng vẻ này của Giang Hạ Sơ, mới vừa nãy vẫn còn đằng đằng sát khí, đã lập tức nhu hòa lại, mất tự nhiên phun ra một chữ: “Đau.”
Đau? Người đàn ông này rõ là…… Đạn thì cũng từng trúng, l.q.d.d.p.l cũng đao kiếm đâm không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên kêu đau.
Giang Hạ Sơ ư, trời sinh là khắc tinh của Tả Thành!
Giang Hạ Sơ nghe, vẻ mặt thoáng nặng nề: “Đương nhiên sẽ đau, vết thương sâu như vậy, còn thiếu một centimet.”
Cô quỷ thần xui khiến đưa tay, phủ lên ngực Tả Thành, nơi đó có một vết sẹo cắt ngang, đã kết vảy.
Tim, không hề có điềm báo trước đã thắt lại một cái thật mạnh, rất đau rất đau, Giang Hạ Sơ cau mày, không biết tại sao, nhưng giả bộ vô sự, cô nói tiếp: “Sâu hơn một centimet.” Ngước mắt, nhìn vào mắt Tả Thành, “Tả Thành, anh sẽ chết trên tay tôi rồi.”
Chỗ dưới lòng bàn tay, ấy là một bộ máy trí mạng, nó vẫn còn đang đập, cô tỉ mỉ nghe, hơi dồn dập.
Cô lại hoảng hốt nhưng không giải thích được.
Chợt, Tả Thành bắt lấy bàn tay của cô, nắm, hình như khẽ động vào miệng vết thương, chợt sắc mặt anh trắng bệch, mở miệng: “Hạ Sơ, là không dám sao? Nó thiếu một centimet.”
Không dám sao? Năm năm trước, cô một đao cắt đứt động mạch cổ tay mình, cũng không chớp mắt cái nào, không dám ư? Còn có chuyện gì Giang Hạ Sơ không dám sao?
Cái giải thích này, bản thân Giang Hạ Sơ cũng nghĩ tới, nhưng bác bỏ rất nhanh. Nhìn ngó Tả Thành, gương mặt vốn trắng bệch lại càng không có một chút huyết sắc, cô không giãy giụa, mặc cho Tả Thành cầm lấy tay cô, cô hỏi với sự bông đùa: “Vậy nếu anh cho tôi một cơ hội thì sao?”
Đột nhiên bàn tay Tả Thành siết chặt, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hạ Sơ, “Nếu như em muốn, anh sẽ cho.” Đôi mắt ngưng đọng, không nói giỡn chút nào, “Hạ Sơ, nếu sớm muộn gì cũng chết, anh tình nguyện chết trong tay em.”
Tay kéo một cái, đã kéo Giang Hạ Sơ vào trong lồng ngực mình, vừa đụng phải vết thương, mi tâm của anh nhíu chặt, nhưng cũng không buông tay, cũng chỉ cố chấp nhìn Giang Hạ Sơ.
Giang Hạ Sơ, đầu tiên là kinh ngạc, vừa định giãy giụa, hình như đã nhớ tới điều gì, động tác cứng đờ, bỗng mặt mày lạnh tanh: “Tả Thành, đã từng có người nói chưa, anh là kẻ điên.”
Như giận dỗi, cô liếc đôi mắt đi chỗ khác, cụp xuống, không biết có phải là trùng hợp hay không, lại rơi vào nơi ngực Tả Thành.
Hẳn là không có nứt ra nhỉ…… Giang Hạ Sơ không biết tại sao trong đầu lại vụt sáng ra một câu này.
“Chỉ có em dám.”
Bên tai, giọng nói người đàn ông kia cường thế phóng túng điên cuồng vô cùng, vết thương hẳn sẽ không có chuyện gì.
Không dám lộn xộn, cô ngẩng đầu: “Buông tay.” Đẩy đẩy Tả Thành, nhưng vẫn tránh được miệng vết thương của Tả Thành, giọng nói không lạnh lùng cũng không nồng nhiệt, “Đừng lộn xộn, miệng vết thương sẽ vỡ ra.”
Dáng vẻ cái người đàn ông bá đạo kia là không muốn buông ra chút nào: “Cho nên em đừng cử động, cứ như vậy.”
Khóe miệng khẽ nâng lên, gương mặt bị bệnh tuấn tú lại sáng ngời.
Đây là Tả Thành sao? Mà lại có loại tính khí trẻ con thế này.
Giang Hạ Sơ hơi khó xử, vội vàng né tránh, bên tai, giọng nói dịu dàng như có như không của người đàn ông vọng lại: “Miệng vết thương đau, Hạ Sơ, lần này, nghe lời có được không?”
Đột nhiên nhớ tới một câu nói của Quan Ngải: Tả Thành, người đàn ông như vậy, nếu có thể đối xử dịu dàng với người phụ nữ nào, như vậy thì người phụ nữ kia trốn không thoát.
Chợt cô bất động.
Thật ra thì, Tả Thành vẫn chưa khôi phục, thậm chí sức lực cũng không chống lại Giang Hạ Sơ được.
Giang Hạ Sơ không giãy giụa, cũng không nói chuyện, đầu óc buồn bực, có lẽ không mấy khi cô ngoan ngoãn như vậy, nên Tả Thành lại lo lắng: “Hạ Sơ, trước kia, không bao giờ em nghe lời anh nói.” Mang theo chút ý vị dò xét, chút ý vị khẩn trương, anh hỏi, “Là sợ, hay là nợ?”
Giang Hạ Sơ suy nghĩ một chút, nhìn Tả Thành, trả lời một chữ: “Sợ.”
Sợ, anh cứ chết đi như thế…… Bất thình lình trong lòng bổ sung một câu như vậy, một câu không thể hiểu.
Tả Thành vuốt vuốt mái tóc của cô, khẽ hỏi: “Làm em sợ sao?”
Chà, người phụ nữ của anh, bị sợ rồi, người đau lòng vẫn là bản thân Tả Thành.
“Ừ.” Giang Hạ Sơ khẽ gật đầu, giọng nói như oán trách, “Tả Thành, anh giết người, không ai dám bảo anh ngồi tù, nhưng anh chết, rất nhiều người sẽ làm tôi ngồi tù.”
Không biết làm sao nữa, vốn là không uất ức, nhưng sau khi nhìn thấy anh, trong lòng hơi chua xót, không dễ chịu.
Giọng điệu của Tả Thành chắc chắn: “Bọn họ không dám.”
Người phụ nữ của Tả Thành anh, ai dám động đến dù chỉ một sợi tóc!
Giang Hạ Sơ có một thứ bất đắc dĩ D-đ-L-Q-đôn dở khóc dở cười: “Tả Thành, anh không biết sao? Ai nấy trong Tả gia của anh toàn là kẻ điên, còn có cái gì mà không dám.”
Xa không nói, chính là điệu bộ mỗi ngày cũng muốn xử lý cô của cái người tên Tả Hữu kia.
“Không ai có thể bắt em ngồi tù, anh sẽ không chết.” Đột nhiên giọng nói của anh ngưng đọng nặng nề, ngưng đọng từng mảng lớn mảng lớn trong đôi mắt, là một loại cố chấp gần như là nóng bỏng, anh nói, từng chữ từng chữ như sắt gõ boong boong, “Anh nói sẽ cho em cơ hội thứ hai, anh nói sẽ cho em mạng của anh, có lẽ toàn là lừa gạt em, anh sống được, e là cũng không thể hạ quyết tâm từ bỏ em được.”
Anh quấn quýt si mê nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, cô im lặng, ánh mắt âm u mờ mịt, rất loạn.
Chỉ trong phút giây, Tả Thành cũng không có cho cô thời gian phủ quyết, anh ngắt lấy lời, anh nói: “Cho nên, Hạ Sơ, em bỏ qua một cơ hội duy nhất.”
Tả Thành nghĩ, anh sợ là sẽ không bao giờ dễ dàng giao tính mạng cho người phụ nữ này nữa rồi, bởi vì không cô bỏ được.
Cho nên, anh không muốn quanh co trong khúc mắc nữa, cũng không có ý định phòng ngừa chu đáo, lần này, anh muốn công thành đoạt đất triệt để.
Ánh mắt giao nhau, chợt Giang Hạ Sơ thở dài, thản nhiên nói một câu: “Tôi nên hối hận không?”
“Hối hận cũng không kịp rồi.”
Giang Hạ Sơ như có điều suy tư, không trả lời, đổi loại nói chuyện: ngầm thừa nhận.
Ván bài lần này, cô thua, là lúc nên trả trù mã* rồi, hình như cũng không khó chịu như trong dự liệu.
*Trù mã: Tiền đánh bạc.
Hối hận không? Cô đã hỏi mình rất nhiều rất nhiều lần, không có đáp án, chỉ biết là nếu như có một lần nữa, cô vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ.
Tả Thành, mặc kệ là hận thế nào, cô vẫn không tài nào dứt khoát xuống tay.
Cô nghĩ, có lẽ cô là một người phụ nữ mềm yếu thôi.
Cũng được, người đàn ông này quá cường thế, thì mềm yếu thôi.
Nhìn ngó Tả Thành, người đàn ông này ư, thật đúng là có độc, chỉ có thể chấp nhận số phận, hết than lại thở, hỏi: “Nói nhiều lời như vậy, vết thương không đau sao?” Tay, chậm rãi dời lên trên, hạ xuống miệng vết thương Tả Thành, giọng điệu kia không biết là thương xót hay là gì, “Chảy nhiều máu như vậy, lại để lại sẹo rồi.”
Hình như có chỗ kia khẽ rách rồi, rất đau.
Tả Thành nắm tay Giang Hạ Sơ, đùa giỡn, hình như tâm tình rất tốt, cười yếu ớt: “Để lại sẹo thì để lại sẹo đi, bởi vì em, cũng tốt.”
Người đàn ông không thích cười, cười lên thì đẹp mắt khiến người ta không dời mắt đi nổi, lần này, cô thật sự không hề dời mắt đi, mà là chụp lấy cả gương mặt hơi tái nhợt của Tả Thành, thủ thỉ thù thì hỏi: “Hối hận không? Gặp phải tôi, nghĩ kĩ lại, anh lại chịu tội không ít.”
Giang Hạ Sơ chưa bao giờ thương hại, chưa bao giờ nói lời dễ nghe với Tả Thành, dịu dàng bình tĩnh như vậy, Tả Thành lại càng dè dặt cẩn thận. Đôi mắt điểm nước sơn ngẩn ra, nhìn Giang Hạ Sơ thật chăm chú: “Hạ Sơ, anh sống 28 năm, đã từng, bỏ lỡ, không có may mắn, cũng chưa từng tiếc hận, thế giới của anh, thậm chí là thế giới của người khác, quỹ đạo cũng do bàn tay anh khống chế, chỉ có em, là ngoại lệ duy nhất trong sinh mệnh anh.” Đưa tay, phất qua gương mặt cô, gò má của cô, lúc cô quật cường thì bao giờ cũng mím chặt môi, “Anh may mắn, người anh yêu chính là em, tiếc nuốt, anh không thể làm em yêu anh.” Giọng nói hơi ngưng lại, mang sự kiên quyết kiêu ngạo của riêng Tả Thành, anh nói, “Chưa bao giờ hối hận, cho dù là về sau.”
Trên đời có mấy người đàn ông, bị tình yêu làm đau, cũng có thể là chưa bao giờ được yêu, còn có dũng khí không hối hận với cuộc đời.
Người đàn ông như vậy, nhất định là yêu người phụ nữ kia tận xương tủy.
Chợt, trái tim cô như nặng trĩu, rơi xuống mãi, có một loại cảm giác chua xót chan chát chiếm lấy trái tim, sau đó cắm rễ sâu vào đó, theo đó đôi mắt cũng chua xót, cô khẽ ngẩng đầu lên, sau một lúc trầm mặc thật lâu, chỉ nói một câu: “Tôi không yêu anh, Tả Thành.”
Tất cả vì sao như rơi xuống trong đôi mắt dịu dàng như nước của người đàn ông, chỉ nhìn cô và không nói một lời.
Trái tim cô thắt lại một cái, không biết tại sao.
Trong thành phố Thượng Hải của Tả Thành, cái người đàn ông này từ nhỏ đã đứng ở đỉnh cao, cái người đàn ông hô mưa gọi gió không gì không thể này, cái người đàn ông khôn khéo thâm trầm đùa giỡn lòng người này, người đàn ông này, người đàn ông mà bạn vĩnh viễn không thấy khoảnh khắc anh quỳ gối cúi đầu này, là vì, hèn mọn cả đời anh, tất cả đã cho Giang Hạ Sơ hết.
Một người đàn ông như vậy, anh dứt khoát, cô bắt đầu không biết làm sao rồi. Cô chỉ có thể cảm thấy tự cho là đúng, thời điểm anh nói ‘yêu em’, cô trả lời ‘ tôi không yêu anh ’, có lẽ cũng không sợ hãi.
Bởi vì, cô đã bắt đầu sợ, trong lòng trống trải, hình như có cái gì đó đã không thuộc về bản thân mình rồi. Cho nên, cô lại nhìn vào đôi mắt Tả Thành, nhắc lại: “Tôi không yêu anh.”
Anh cười thật đau khổ thê lương: “Anh biết rõ.”
Chỉ là như vậy thì có thế nào, anh vẫn yêu cô. Anh chỉ đau lòng, đau lòng người phụ nữ này, cả đời cô, nhất định phải buộc chặt ở chung một chỗ với anh người cô không yêu.
Chỉ là, coi như đau lòng đến tràn trề, anh cũng chỉ nghĩ giữ lấy cô thật chặt, ôm cô, hận không thể hòa vào cốt tủy chiếm thành lqd.q.v./ của mình, chịu đựng sự đớn đau trong lòng, không nhìn vào đôi mắt lạnh rét của cô, anh nói: “Hạ Sơ nhớ kỹ, mặc dù em không yêu anh, nhưng cũng không thể rời khỏi anh.”
Đáp án trong dự liệu, nếu người đàn ông này chịu thả cô, thì đã không phải Tả Thành rồi. Cô chỉ vân đạm phong khinh tiếp lời, nói: “Tôi biết rõ.” An tĩnh dựa vào Tả Thành, giọng nói trong trẻo du dương của cô như từ đàng xa truyền đến, hơi nhỏ nhưng lại rõ ràng, cô nói, “Còn nữa, tôi sẽ không hận anh nữa.”
Bởi vì càng ngày càng khó, một tấm lòng chỉ có lớn như vậy, có tình cảm muốn vào, thì sẽ có tình cảm phải đi ra ngoài, cô sao, đối với anh, đã có thương hại, tự trách, đau lòng, cùng với những thứ tình cảm khó hiểu chua xót nói không thành lời kia, không hề có điềm báo trước, thậm chí cô còn không biết những thứ thù hận cố thủ kia bị trục xuất đi cái góc hẻo lánh nào rồi.
Cho nên, sẽ không cố chấp nữa……
Một câu nói của cô, đôi mắt Tả Thành chậm rãi sáng lung linh, sáng đến nỗi rung động lòng người.
Anh sao, đối với Giang Hạ Sơ, không hề có sức chống cự, một câu nói dịu dàng nhu hòa như vậy, đã công chiếm tất cả lý trí giác quan của anh, trầm ngâm, trầm ngâm, rồi lại trầm ngâm, quên cả nói chuyện.
Hiếm khi Tả Thành sững sờ như vậy, Giang Hạ Sơ nhíu nhíu mày, lặp lại một lần nữa: “Tả Thành, tôi không hận anh nữa.” Suy nghĩ một chút, đưa tay phủ lên vết thương của Tả Thành, nói, “Thứ anh nợ tôi, đã trả hết rồi.”
Mặc dù không biết giữa oán hận và tổn thương được chuyển đổi như thế nào, nhưng là cô biết, đủ rồi, thậm chí, bên mắc nợ có thể sẽ là mình.
Bọn họ chiến tranh, yêu hận rối rắm, cô đã không thể phân biệt rõ ai thua ai thắng rồi.
Hình như Giang Hạ Sơ còn muốn nói điều gì, đột nhiên Tả Thành hôn khóe môi cô, chỉ là lướt qua rồi dừng lại, ghé vào bên môi, giọng nói dẫn theo mừng rỡ: “Cứ như vậy đi, về sau, chúng ta cứ sống như vậy thôi.”
Tả Thành, anh chỉ không tham lam, tính trẻ con dễ dàng thỏa mãn như vậy đối với Giang Hạ Sơ, kém nhau một trời một vực với cái người định đoạt sát sinh người ta kia, nhưng đây chính là anh, là Tả Thành chỉ tồn tại vì Giang Hạ Sơ.
Giang Hạ Sơ há hốc mồm, nơi cổ họng chua xót kịch liệt, cuối cùng không nói gì, cô đang uất ức đau lòng, không biết là vì mình hay là vì Tả Thành.
Thật lâu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, bé nhỏ đến mức không thể nhận thấy được.
Cô nói: “Nếu như, anh gặp tôi sớm một chút hay trễ một chút thì tốt rồi.” Dừng một chút, giọng nói phiêu phu như tiêu tán đi, “Nếu như không phải mang những ân oán thù hận kia trên lưng trong sạch thuần khiết gặp nhau thì tốt biết bao nhiêu, khi đó, tôi không phải là tôi, anh cũng không phải là anh…… nếu anh vẫn như yêu tôi, tôi nghi——”
Lời nói, tới hoàn toàn, đôi mắt cô hốt hoảng xoay chuyển mấy vòng.
Cô sao, rốt cuộc là đang nói cái gì, hoàn toàn không chịu sự chi phối của lý trí.
Tả Thành quay mặt của cô sang, si ngốc quấn quýt lấy tầm mắt của cô, giọng dịu dàng như đầu độc: “Tôi nghĩ?”
Không biết cô nghĩ tới cái gì, nhưng Tả Thành đang nghĩ, nếu thật như như vậy, anh vẫn là anh, yêu cô, muốn cô, trút hết tất cả những thứ kia.
Anh cách cô rất gần, thậm chí cô có thể nhìn thấy bóng của mình trong mắt anh, góc cạnh nhu hòa, đẹp mắt không giống mình, cô thoáng nghiêng đôi mắt, giọng nói đè nén gần như bé đến không thể nghe, nói: “Tôi nghĩ không có nếu như.”
Trái tim, bị kéo xuống, có cái gì đang rẫm rĩ trong người.
Giang Hạ Sơ a, lúc nói dối có một thói quen, không dám nhìn vào mắt người khác.
Thật là một người phụ nữ cố chấp bướng bỉnh, nhưng hết cách rồi, mặc kệ như thế nào, Tả Thành vẫn rất yêu cô như vậy. Hôn khóe môi của cô: “Nhưng cuối cùng vẫn gặp được, cái này đã đủ rồi.”
Tả Thành, vì sao không tham lam một chút kia chứ?
Đau lòng vô cùng, lần này, Giang Hạ Sơ rất rõ ràng, là vì Tả Thành.
Người đàn ông này, chưa bao giờ có lòng tham với cô, chỉ là, chính cô lại bắt đầu có lòng tham.
Tôi nghĩ tôi sẽ đối xử với anh thật tốt, yêu anh thật nhiều…… Không giải thích được, một câu nói như vậy, mạnh mẽ đâm tới mọi ngõ ngách trong lòng.
Cô đưa tay, ôm lấy anh thật chặt, nhắm mắt lại, chua xót trong mắt tràn ngập vào trong trái tim.
Có lẽ bởi vì khi tỉnh lại nói rất nhiều lời, ban đêm, Tả Thành ngủ rất sâu, tỉnh lại thì đã không còn nhìn thấy Giang Hạ Sơ, gương mặt tuấn tú lạnh cả đi, cũng không nói chuyện, chỉ là đôi mắt lạnh đến mức đóng băng trăm bề. Mấy người đàn ông canh chừng trong trong ngoài, từng người từng người câm như hến, cẩn thận, nhiều lần liên tiếp nhìn quanh đường giao nhau.
Cái này, sao thiếu phu nhân còn chưa về thế nhỉ!
Mọi người bụng bảo dạ, bây giờ tốt nhất cứ tránh xa ra, chỉ là, chú Tiến khổ não, dù thế nào thì thuốc này cũng phải uống chứ nhỉ, chỉ có thể nhắm mắt vào phòng bệnh.
Mới vừa đẩy cửa ra, Tả Thành đang nằm nghiêng nhanh chóng xoay người lại, một giây kế tiếp, sắc mặt sa sầm như điểm băng.
Trái tim chú Tiến căng thẳng, muốn chết à, còn không bằng bảo ông chân đao chân thương đốp chát một hồi với người ta.
“Đi ra ngoài.” Lạnh lùng ném hai chữ qua, thì xoay người sang chỗ khác.
Nhìn thế nào, cũng cảm thấy thiếu gia mạnh d/đl/qđ/^ mẽ vang dội hô phong hoán vũ nhà mình đây là đang…… Cáu kỉnh.
Run rẩy bưng khay thuốc, chú Tiến bước từng bước là tiếp bước tiếp nối gian nan, cũng không có kinh nghiệm dụ dỗ người ta uống thuốc, không thể làm gì khác hơn là hạ thấp giọng, dịu dàng hết sức có thể: “Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi.”
“Ra ngoài.” Lại là hai chữ này, nhưng càng lúc càng cho người ta run lên.
Chú Tiến đẩy đẩy mắt kiếng lên, mày chau thành một nếp nhăn, không còn cách nào. Cái tính tình bướng bỉnh này của thiếu gia nhà mình, lặng lẽ thở dài, đi về.
Vừa mới đi được vài bước, người đàn ông bên kia lại lên tiếng: “Cô ấy đâu?”
Chú Tiến luôn luôn trầm ổn bình tĩnh cũng không nhịn được khóe miệng đã giật giật, dừng lại, đi trở về, nhìn gương mặt người đàn ông đã xoay người lại vẫn lạnh lùng, trả lời: “Ở nhà.”
Trước kia, thật đúng là không biết, thiếu gia nhà mình…… Kỳ quặc như vậy, chỉ là Tả Thành bắt đầu kỳ lạ, so với lúc cầm súng thì còn…… Kinh khủng hơn, chú Tiến càng trở nên cẩn thận.
Tả Thành rũ đôi mắt, chỉ thấy từng mảng lớn âm u giữa lông mày, lại hỏi: “Khi nào thì đi?”
Chú Tiến, đầu tiên là một mơ hồ, sau đó lặng im không nói: “……”
Không nói gì thì không biết hậu quả gì, nhưng nói thì chắc chắn là rất thảm.
“Hỏi ông đấy?” Giọng bay tới giống như phục thiên kéo dài*, lạnh đến nỗi làm cho hàm răng người ta run cầm cập.
*[久伏天]: Cửu phục thiên: phục thiên: Kỳ nóng nhất trong hè. Ta tìm ra tam phục thiên. Hạ Chí. Mà Cửu ở đây là lâu dài mà nhỉ.
Đây là thiếu gia trầm mặc ít nói nhà mình sao? Cố chấp một cái thật quá là muốn mạng mà, chú Tiến thận trọng cực kỳ, ấp úng một lát, hày là thẳng thắn được khoan hồng: “Ngày, hôm qua.”
Mặt Tả Thành như một điểm băng.
Chú Tiến kêu khổ trong lòng: thiếu phu nhân của tôi ơi, lúc cô đi có nghĩ tới hậu quả không?
Tả Thành khẽ ngước mắt, nhìn bình truyền nước, ánh mắt sắc bén, dừng một lúc lâu, mới hỏi tiếp: “Ngày hôm qua, khi nào?”
Chú Tiến khó xử, vấn đề sau còn khó trả lời hơn vấn đề trước, chẳng qua là chú Tiến cẩn thận nhớ lại một chút: người đàn ông này, ngàn vạn lần không được nói láo với anh, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Sau khi thiếu gia ngủ.” Trả lời xong, cúi đầu.
Rét lạnh truyền đến từ bốn phương tám hướng, coi như không ngẩng đầu lên, nhưng chú Tiến cũng biết, cậu chủ nhà mình có nét mặt gì, đầu thấp xuống lại càng thấp hơn.
“Ra ngoài cho tôi.” Một câu nói, đè nén tức giận rất rõ ràng.
Người đàn ông này a, lúc đè nén tức giận, còn đáng sợ lúc phát tiết tức giận.
“Thiếu gia, thuốc này ——” Chú Tiến ngẩng đầu, đang muốn đang khuyên bảo mấy câu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt Tả Thành lạnh lùng khiến người ta phát lạnh, bèn nuốt lời đến khóe miệng xuống.
Rất rõ ràng, trừ phi là thiếu phu nhân của Tả gia, nếu không lúc này bố ông trời cũng không có biện pháp nói ra một câu hữu dụng.
Chú Tiến cúi đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Vừa mở cửa, mười người đàn ông tụ tập ở cửa lập tức đứng nghiêm ngay ngắn, chung một bộ mặt đưa đám là vẻ mặt buồn cười.
“Khụ khụ khụ ——” Chú Tiến giả bộ ho mấy cái, “Tả Hữu đâu rồi?”
Chú Tiến suy nghĩ, thuốc này do Tả Hữu kê, l.q.d.q.v.p để cho anh nghĩ biện pháp đi.
“Ngày hôm qua tiên sinh dặn dò, không được phép gọi anh ta về.” Một người trong đó trả lời với bộ mặt không chút thay đổi.
Được rồi, cái ý nghĩ này, bỏ đi.
Tả Hữu, sợ là thời gian này cũng đừng mơ thấy ánh Mặt Trời nữa rồi.
Càng ngày càng cảm thấy, thiếu phu nhân Tả gia chọc không được, tại đây, mười mấy người đàn ông xương cứng như sắt đều e ngại người phụ nữ kia từ trong thâm tâm.
Lúc chú Tiến đang khổ não thì Giang Hạ Sơ tới.
Cứu tinh đến rồi! Bỗng chốc, mười mấy cặp mắt nóng rực lia về phía Giang Hạ Sơ.
Mặt Giang Hạ Sơ không biết nguyên do, đi tới.
“Cuối cùng thiếu phu nhân cũng tới rồi.” Đây là lần đầu tiên nghe giọng chú Tiến khẩn thiết như vậy.
Không khí là lạ, Giang Hạ Sơ có chút không quen, nhìn đầu tóc trong phòng bệnh xuyên qua cửa sổ thủy tinh: “Thế nào?”
“Thiếu gia đang ——” Giọng ngưng lại, chú Tiến lqdkhông khỏi hạ thấp âm điệu, có chút không tự nhiên tiếp tục, “Cáu kỉnh đấy chứ, đến bây giờ vẫn chưa uống thuốc.”