Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 86: Phụ nữ của anh, chỉ anh mới có thể bảo vệ


Đọc truyện Tù Sủng: Anh Rể Có Độc – Chương 86: Phụ nữ của anh, chỉ anh mới có thể bảo vệ

Edit: Quan Vũ.

San phẳng đi sao? Pháp trường dưới đất mấy thập niên của Tả gia, người phụ nữ kia nói một câu là biến thành bọt nước. Ngoại trừ lắc đầu, chú Tiến cũng chỉ còn thở dài, khiến ai nấy người nào cũng nghẹn họng nhìn trân trối, càng tin tưởng một chuyện: Thực quyền Tả gia đã đổi, thiếu phu nhân định đoạt.

Nhờ phúc của Giang Hạ Sơ, Tả Thành ra khỏi cổng Tả gia là gần mười giờ, nhưng mà, vị thiếu gia bị trễ kia lại có tâm tình rất tốt, trên cửa sổ xe, bóng hình người đàn ông nhếch #ānyǔkhóe môi lên, lười nhác dựa lên ghế ngồi, đôi mắt khẽ thoáng qua một chút tà tứ, người đàn ông này bắt đầu lười biếng cũng đẹp chết người như thế.

Chú Tiến ngồi ở ghế lái nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt âm u ngay: “Thiếu gia, đã xảy ra chuyện.”

Đôi mắt Tả Thành hơi híp lại, lạnh nhạt không mang hơi thở khỏi lửa: “Chuyện gì?” Tả Thành lúc nào cũng gặp biến không nguy.

Vẻ mặt chú Tiến âm u ngưng đọng: “Thiếu phu nhân bị đưa tin.”

Người đàn ông ban nãy vẫn còn bình chân như vại, ánh mắt đã hơi biến đổi, sườn mặt anh tuấn căng cứng ngắc, động tác mở máy vi tính mang vẻ hơi kích động.

Gặp phải Giang Hạ Sơ, lòng anh lúc nào cũng tán loạn cả lên, không hề bình tĩnh nữa.

Màn hình máy vi tính chiếu rọi từng quả khói mù bùng lên giữa lông mày của Tả Thành.

“Em đang ở đâu?” Ánh kim của chiếc điện thoại làm nổi bật lên vẻ mặt lạnh lùng của anh.

Giọng điệu hơi khẩn trương kích động, cũng không tim ra loại suy nghĩ thứ hai: Người đàn ông này lại nóng ruột nóng gan vì vì người phụ nữ bên đầu dây bên kia điện thoại rồi.

Giọng nói của người phụ nữ bên đầu dây bên kia lạnh lùng, không nhiệt tình cũng chẳng thờ ơ: “Sắp ra ngoài.” Ngừng lại một chút, rồi nói thêm một câu, “Hôm nay có chế tác ca khúc.”

Giải thích vô cùng thản nhiên, đối với người phụ nữ nào đó mà nói, nhưng cũng thật là khó.

Tả Thành nghe xong, lông mày vốn đang nhíu lại càng cau chặt hơn.

“Hạ Sơ, ngoan, thế cũng đừng đi, ở lại chờ anh.” Tả Thành hạ giọng dỗ dành, trong đó kích động sợ hãi là phần nhiều.

Người phụ nữ này, thật khiến Tả Thành muốn bóp nát cả trái tim, nhưng mà còn chưa kịp tĩnh tâm lại, thì người phụ nữ bên kia trả lời: “Không kịp nữa rồi, tôi đã ở bên ngoài rồi.”

Được rồi, vậy tính ra thì, Tả Thành chân trước ra cửa, thì Giang Hạ Sơ đằng sau lưng đã ra khỏi cổng Tả gia.

“Giang Hạ Sơ!” Bỗng giọng điệu của Tả Thành cao lên, gần như thét gào ra. Mấy khi anh gọi cả tên họ của cô ra như thế, chắc chắn là gấp đến rối trí lên cả rồi.

Nhưng đầu dây biên kia không trả lời, Giang Hạ Sơ dứt khoát không nghe lời, cúp điện thoại luôn.

Tả Thành đáng buồn cũng được, đáng thương cũng được, cũng chỉ là cái đầu bị lo lắng xâm chiếm mà thôi, gương mặt lạnh lùng, một lúc lâu sau mới nói: “Bảo Tả Dực tra ra cô ấy đang ở đâu?”

“Có thể cần rất nhiều thời gian.”

“Trong chiếc nhẫn của cô ấy, có thiết bị dò tìm.”

Tả Thành thật sự đã làm cái gì là làm cho dứt khoát, nếu Giang Hạ Sơ biết Tả Thành gắn thiết bị dò tìm trong chiếc nhẫn của cô, l.q.đôn có lẽ…… Hình như là cũng không làm được gì cả, cùng lắm là sau này không ra khỏi cửa, người đàn ông này, quá nhiều thủ đoạn.

Chú Tiến sửng sốt một lát rồi mới kịp phản ứng lại, bắt đầu bắt tay tìm người.

Không thể không nói, những người Tả Thành đào tạo ra, ai cũng là người tài ba đến mức biến thái, chỉ trong mấy phút, đã lật tung cả Thượng Hải lên rồi.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân đang đi về phía Thiên Ngu.”

Sắc mặt Tả Thành âm u, dáng vẻ này, chú Tiến nhìn là biết ngay, vị thiếu phu nhân kia lại khiến Tả Thành nóng ruột nóng gan rồi.

“Nhất định phải đuổi đến trước cô ấy.” Quang cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ dần dần chạy ngược lại trong đôi mắt Tả Thành, dồn dập và toán loạn, lông mày, nhíu chặt lại.

Xe, lao nhanh về phía trước.

Mỗi người một phương, xe Giang Hạ Sơ đi không nhanh không chậm. Chau mày, trong lòng vô cùng buồn bực.

Bỗng nhiên, chương điện thoại reo lên, Giang Hạ Sơ lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại, bỗng bên tai vọng đến một trận oanh tạc.


“Giang Hạ Sơ, cô đang ở đâu?”

Người kia, giọng nói cao vút cũng được luyện ra như thế, Giang Hạ Sơ để điện thoại ra xa, trả lời một câu như ngày thường: “Trên đường.”

“Hủy bỏ buổi thu hôm nay, cô không cần đến nữa.” Còn chưa nói gì với Giang Hạ Sơ, giọng điệu của cái tên kia cũng đề cao luôn, không hề giải thích, tiếp tục ra lệnh, “Không phải, bây giờ đi về ngay cho tôi.”

Mặc dù ngày thường tính tình của Diệp Tịch rất khó ở, nhưng đây là lần đầu tiên áp dụng chính sách dụ dỗ với Giang Hạ Sơ, nếu Diệp Tịch không động kinh, thì chính là cái chuyện phát sinh khiến tên này nổi điên. Không suy nghĩ nhiều, Giang Hạ Sơ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Ban nãy là Tả Thành, bây giờ là Diệp Tịch, Giang Hạ Sơ có một loại dự cảm, bỗng tự dưng trở nên hoảng loạn, không thể ức chế.

Bỗng dưng người đàn ông ban nãy còn hấp tấp, như lửa cháy lan đồng cỏ lại im lặng rồi.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô lại hỏi, trong giọng nói thản nhiên của Giang Hạ Sơ mang theo một thứ cường thế ung dung thản nhiên.

“Phụ nữ nhiều chuyện không tốt, sao cứ phải có tâm lý nhiều chuyện lắm như thế.” Không tức giận mà cũng không lo lắng, người đàn ông giật giải Kim Mã này đối mặt với người nào đó, thì cả nói dối cũng không trôi chảy rồi.

Cuối cùng là ai ung dung thản nhiên thế? Giang Hạ Sơ không nói gì, cũng không cúp điện thoại, cứ chờ như vậy.

Chờ người nào đó thành thật……

Người phụ nữ này biết thuật đọc tâm à! Cũng đã bị Tả Thành đi hỏng rồi! Trên đầu quả tim Diệp Tịch, một ngọn lửa thiêu đốt.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn người đàn ông bên đầu dây bên kia đang cuống cuồng chà đạp kiểu tóc đẹp trai đến không có thiên lý của anh ta.

“Cho dù xảy ra chuyện gì, hôm nay cô ngoan ngoãn ở trong cái lồng sắt của Tả Thành cho tôi, cùng đừng đi, có nghe không.”

Diệp Tịch nói xa nói gần, giấu giấu giếm giếm, nói qua loa cho xong chuyện nói cho thông suốt có tác dụng hay không, lông mày Giang Hạ Sơ càng nhíu chặt hơn.

Diệp Tịch vừa mới thở ra, người bên kia vứt lại một câu, không lạnh lùng cũng chẳng nồng nhiệt: “Nghe thấy rồi.” Giọng ngừng một lát, “Nhưng mà xe đã đến cửa rồi.” Tay trái nắm cửa xe, chậm rãi xoay tròn……

“Này cô——” Đang khiếp sợ nói thì bỗng dưng phanh xe lại, thời gian gấp rút, Diệp Tịch nói tục trong xe như điên cũng bớt đi, trịnh trọng dặn dò: “Vậy cô ở lại trong xe của Tả Thành đi, đừng có——”

Tất cả những lời muốn nói cũng chết trong trứng nước, gương mặt tuấn tú vô cùng âm u xám xịt, trong điện thoại bên tai, tiếng ồn ào cứ vang lên không dứt.

Chậm rồi, xong rồi…… Người phụ nữ kia luôn điên khùng như thế, Diệp Tịch mắng: “Đm! Thật chẳng bao giờ khiến bố mày bớt lo!”

Cúp điện thoại, chạy biến mất dạng, nhanh như chớp.

Người đàn ông này ư, miệng thì mắng người phụ nữa nào đó không bớt lo, xoay người lại thì cứ chạy Đông chạy Tây vì người phụ nữ không bớt lo được kia.

Quả nhiên, dự cảm khiếp sợ ban nãy, giờ khắc này, ngay cả tim đập loạn xạ, nhưng não của Giang Hạ Sơ cũng không thể điều khiển, trống rỗng, mặc cho đám đông chen chúc, cô bị đẩy lên đầu ngọn sóng.

Thế giới yên lặng của cô, vùng đất kia đang bị tiếng động ầm ĩ xa lạ, đèn flash chiếu vào mặt cô tái xanh.

“Cô Giang Hạ Sơ, làm người sáng tác cho Kim Khúc, d-đ-l-q-d chưa từng tiết lộ một chút tin tức gì trong ba  năm qua, lần này lại công khai rầm rộ, là đang cố ý lăng xê sao?”

“Cô và Diệp Tịch hợp tác ba năm, từ bao giờ thì bắt đầu qua lại?”

Biến cố xảy ra bất ngờ khiến Giang Hạ Sơ không kịp suy nghĩ nhiều đã bị hãm sâu, thậm chí cô còn quên né tránh lui về phía sau, ngơ ngẩn, không biết làm sao.

“Thiếu phu nhân, lui về phía sau.”

Tả Ngư che cho cô đằng sau lưng, nhưng làm sao trốn khỏi đám phóng viên như sói như hổ này, cô bước mỗi bước gian nan khó nhọc, bị vây ngay chính giữa, đàn flash chói mắt gần như khiến cô không mở mắt ra.

Từng vấn đề chói tai cứ ùn ùn kéo đến, thế tới hung hãn.

“Khi nào cô và Diệp Tịch có quan hệ qua lại, có biết Diệp Tịch và Lâm Khuynh Nghiên đã có tình cảm nhiều năm, vậy nghĩa là cô chia cắt cướp đoạt tình yêu?”

Ồn ào, hỗn loạn, bầu trời u ám chật chội, Giang Hạ Sơ chỉ có thể nắm giữ những chuyện nhỏ không đáng kể, mà những chuyện nhỏ không đáng kể này cũng đủ khiến cho cô tan tác.

Sắc mặt Giang Hạ Sơ trắng bệch, cô liên tục lùi bước về sau, nhưng hình như trời đất như xoay chuyển, không thì thấy hướng có thể thở dốc.

“Có tin lời, cô Giang vốn chỉ là nhạc sĩ hạng ba, vậy lúc trước cô qua lại với Diệp Tịch với mục đích gì?”


Phóng viên đấy, trên đời này, thật đúng là kẻ giỏi vẽ một nét là thành văn nhất, nói không thành có.

Đúng như Diệp Tịch nói, Giang Hạ Sơ không thích hợp trong vòng xoáy này, đối với bước ngoặt người nghệ sĩ cần phải trải qua này, cô gần như để mặc cho người ta xâu xé, không thể học thật thật giả giả, nửa thật nửa giả như Diệp Tịch, mà cũng không thể thích nghi với hoàn cảnh nhanh như cá gặp nước, không chê vào đâu được giống Lâm Khuynh Nghiên.

Giang Hạ Sơ à? Lui về sau, rồi lại lui, đến nước không thể lui nữa.

“Cô Giang hợp tác nhiều lần với Lâm Khuynh Nghiên, là có mục đích riêng hày là càng đậy càng lộ?”

“Trước khi cô và Diệp Tịch công khai quan hệ, Lâm Khuynh Nghiên có biết không? Đối với cô ấy, có cảm thấy áy náy chút nào không? Cô——”

Phóng viên kia còn chưa nói dứt câu, thì nghe bùm một tiếng, microphone đã bay ra khỏi đám người, người đó hoa mắt.

“Cút ngay!”

Trong đám người khí thế sục sôi, một giọng nói lạnh rét như cắt. Dáng vẻ Tả Ngư như thủ thế sẵn sàng đón địch.

Chỉ là loại người điên cuồng nhất không phải là bệnh nhân tâm thần, mà là phóng viên.

Chỉ yên lặng trong chốc lát, những vấn đề cay nghiệt khó nghe lại ùn ùn kéo đến.

“Đối với tập 7 của Diệp Tịch, còn chưa bắt đầu sáng tác, fan của người yêu đã bắt đầu mâu thuẫn, có thể thay đổi bài hát sáng tác tạm thời không.”

“Cô Giang mời cô trả lời.”

“Cô Giang xin cô cho chúng tôi một câu trả lời.”

“Cô Giang——”

“……”

Lúc nào cũng hùng hổ dọa người, đèn flash khiến Giang Hạ Sơ tự dưng không biết tìm đi đâu, lưng bị đập mạnh vào cửa sổ xe, nóng rát đau.

“Thiếu phu nhân!” Tả Ngư liếc mắt đỏ rực qua, “Cút hết ngay cho tôi.”

Tả Ngư nóng ruột bảo vệ chủ, tóm lấy một cái máy ảnh rồi đập xuống đất nát tan tành.

Chợt câm như hến được mấy giây, ở đây không có ai ngăn cản, thế là tận dụng hết mọi thứ, tiếng nói đã cao vút lên: “Đối với lời trên mạng phê bình hồ ly lên chức, cô Giang, cô thấy thế nào?”

Khắp nơi yên tĩnh mấy giây, giọng nói kia vang vọng, vang vọng.

“Cô Giang, xin trả lời.”

Không biết tại sao, yên tĩnh như thế này, những cặp mắt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu, nghiên cứu phán xét, châm chọc như muốn như muốn xé tan cô cho ra kết quả, đôi mắt Giang Hạ Sơ u ám trầm lặng, giống như một đứa bé bất lực, tay nắm chặt, không tể chịu đựng nổi, nó run lên, đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rõ có người nào đó là từng nói: Anh vẫn luôn ở đây……

Nó, là giọng nói của Tả Thành, từ nơi rất xa rất xa trong trí nhớ vọng lại.

Không cần suy nghĩ, cô nhớ đến anh. Ngước mắt, cô nhìn chung quanh.

Nhưng mà, không có trong đám người, cũng không có ở xa xa, bóng hình người kia.

Đôi mắt dần dần u ám, như phủ một lớp bui mờ, càng lúc Giang Hạ Sơ càng trở nên hoảng hốt lo sợ.

Cô chỉ lặng im, rất lâu sau, tiếng tranh cãi vang lên từ trong đám người, không biết từ đâu, rõ ràng, sắc bén, phẫn hận, mãnh liệt, mắng: “Hồ ly tinh.”

“Không biết xấu hổ.”

“Đúng thế!”

Cuối cùng Giang Hạ Sơ cũng biết fan của người tình màn ảnh ngoan cố cỡ nào, cái giá phải trả là: Thân bại danh liệt.


Thậm chí một lúc sau, Giang Hạ Sơ cũng không biết tại sao lại bắt đầu xô xát, cô thất bại thảm hại, tiếng chửi rủa vang bên tai không ngớt.

Sau đó đến đồ uống, rất nhẹ, ném lên người, nhưng không biết tại sao, rất đau rất đau. Tả Ngư chắn ở trước mặt.

“Thiếu phu nhân, không sao chứ?”

“Không sao.”

Sao có thể không sao, chẳng qua Giang Hạ Sơ đã quen với loại điệu bộ nuốt hết chua xót, bởi vì cô gái trước mắt cô, d/đ/|Lq:đ đôi vai cũng gầy yếu như thế.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào đám người đông như kiến, đèn flash khắp nơi, chỉ là nhiều người như thế, nhưng không ai là anh.

Cuối cùng, cái người đàn ông luôn nói mãi mãi cũng không buông tha của cô không hề xuất hiện.

Ánh Mặt Trời càng thiêu đốt, không biết đâu là điểm đầu, đâu là điểm cuối?

Đám người đã chôn vùi bóng dáng nhỏ gầy của người kia, cho dù đứng ở chỗ cao cũng không thấy rõ, Diệp Tịch thu ánh mắt lại, liếc mắt nhìn qua trong nhấy mắt, bỗng ánh mắt sắc lạnh: “Cô vừa lòng rồi chứ?”

Người bên cạnh, Lâm Khuynh Nghiên khẽ cười: “Anh rất không hài lòng.” Cô ta vòng hai tay lại, điệu bộ lười biếng, trái lại cô ta vô cùng thích thú, nhìn trò vui này.

Sắc mặt Diệp Tịch càng lạnh lùng âm u, giận dữ, gào thét: “Đủ rồi!” Trong trái tim như bị thủng một lỗ, thực cmn đau lòng, khiến anh ta muốn đánh người.

Lâm Khuynh Nghiên nhướn mày, nhìn đám đông bên kia bắt đầu nhốn nháo, dịu dàng trả lời: “Vẫn chưa đủ, Tả Thành vẫn chưa xuất hiện mà. Tròi chơi này, không có Tả Thành thì không đùa vui rồi.”

“Cuối cùng cô muốn làm gì?” Gương mặt tuấn tú đến người tiên ai cũng ghen tỵ đã nóng giận, nhưng cũng không bớt mỹ cảm.

“Không nhận ra sao? Vì anh đấy.” Bỗng đôi mắt không mang chút trêu cợt nào liếc sang, có một thứ liều lĩnh gần như bất chấp.

Một người phụ nữ dám yêu dám hận, nhưng cũng vì thế nên yêu hận đến không còn đường lui.

Phụ nữ, hình như lúc nào cũng thích làm liều, dường như người đàn ông chẳng thèm đoái hoài tới, người trước vì yêu, người sau vì không thích.

Cái tình yêu này, là thứ không công bằng nhất thế gian.

Đôi mắt hoảng sợ của Diệp Tịch lạnh lùng mà kiên quyết, anh nói với cô ta: “Tôi nói rồi, chuyện của tôi, không cần cô phải nhúng tay vào, người phụ nữ kia, cho dù xứng đáng bị ăn đòn, thì cũng chỉ có thể là tôi ra tay.”

Không biết tự bao giờ, người đàn ông này đã quen với cách nghĩ như thế này, hoàn toàn như hợp tình hợp lý.

Lâm Khuynh Nghiên cười gằn: “Anh không buông bỏ được?” Bỗng đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, nói tiếp, “Anh không nỡ.”

Vì Diệp Tịch không nỡ, cho nên cô ta không chấp nhận được. Tình yêu là một lĩnh vực độc chiếm tư hữu, cô ta cũng chỉ đang tự vệ đúng đắn thôi.

“Thế thì sao nào?”

Không ngờ tới, Diệp Tịch cho ra câu trả lời bốn chữ như vậy, lời nói như hiển nhiên như thế, không chút do dự.

Anh vừa dứt lời, gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Lâm Khuynh Nghiên trắng bệch, á khẩu không trả lời được.

Cái này, đây là lần đầu tiên Diệp Tịch thừa nhận trực tiếp. Cuối cùng, Diệp Tịch không thể tự thoát khỏi, mà cô ta lại vạn kiếp bất phục, cô ta đã biết sẽ có một ngày như thế, nhưng không nghĩ rằng nó lại sớm đến như vậy, càng không lường trước rằng chính cô ta đã đưa tay đạo diễn cho tất cả mọi thứ.

“Tịch.” Rất lâu sau, cô ta không nói gì cả, chỉ gọi tên anh thật dịu dàng mà gần như chua xót.

Hai chữ*, Diệp Tịch mềm lòng, chau mày.

*Hai chữ: Tại Tịch [在夕]: như ta đã nói ở chương nào đó ta chả nhớ nữa ha.

Như vùng vẫy, do dự trong khoảng khắc, cuối cùng giọng của anh cũng dịu đi một chút: “Cô đã biết rằng tôi không nỡ, thì nên biết rằng tôi không thể nào làm như không thấy.”

Sắc mặt Lâm Khuynh Nghiên lộ vẻ sầu thảm ảm đạm, anh không nhìn, cất bước đi ngay.

Tình yêu, tóm lại cũng chỉ là hữu tình. Mà hữu tình chết tiệt này, cô ta lại căm hận như thế.

Anh bèn lau qua đôi mắt của cô ta, mà cô ta không giữ người đàn ông này lại được.

Bỗng, đưa tay ra, cô ta ôm chặt lấy anh, dùng tất cả sức lực, vứt bỏ tự tôn, khí độ, cô ta cầu xin anh: “Đừng đi.”

Trong đôi mắt, từng giọt nước mắt tuôn rơi, không thể kiềm lại được.

Bàn tay người đàn ông trên tay lạnh lẽo, l#q^[email protected] từ từ đẩy bàn tay cô ta ra.

Đè lại tất cả hèn mọn của cô ta, cô ta vẫn không giữ anh được.”


Cô ta cầm lấy cổ tay người kia, hét to, gần như điên cuồng: “Đừng đi, Tịch, em xin anh, đừng khiến em trở nên buồn cười, có được không?”

Vì anh, từ đầu chí cuối câu ta biến bản thân mình thành phụ nữ ti tiện và ti tiện, cho nên không thể buồn nữa rồi.

Cô ta là người phụ nữ kiêu ngạo thế nào, nhưng mà yêu đơn phương, thứ đồ vô dụng này, thế là, cô ta vứt hết. Cô ta chỉ biết rằng, nếu như anh đã đi, thì không tể giữ lại được.

Cho nên, cô ta cố hết sức, ôm lấy anh, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng lạnh lẽo như nước mắt.

Anh không nhìn cô, không biết là không còn một chút thương xót nào hay là không đành lòng, mà tiếng nói của anh lại mạnh mẽ vô cùng: “Buông tay!”

Chỉ có hai chữ, mệnh lệnh ngắn gọn, dứt khoát không cho chống cự.

Người đàn ông này ư, cả trái tim đã trao hết cho Giang Hạ Sơ, cho nên độc ác đến mức không tim không phổi như thế.

Cô ta cược sai một ván, người đàn ông bị tình yêu làm cho mất trí này hoàn toàn không hề thương hại.

Bỗng dưng cô ta cười lạnh, lau nước mắt chảy xuống mặt, chợt cô ta trở nên bình tĩnh mà lại hơi quỷ dị: “Anh thật sự muốn Giang Hạ Sơ ngồi lên danh hiệu hồ ly tinh sao?” Cô ta buông tay, lấy lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như mọi khi, trong đôi mắt vẫn vương lệ chưa khô.

Cô ta chỉ nói một câu, Diệp Tịch đã không bước thêm một bước nào.

Cô ta xoay người sang chỗ khác, lau hết nước mắt trên mặt.

Cô ta vẫn thắng, nhưng mà sự cầu xin hèn mọn của cô ta lại bại bởi người phụ nữ kia.

Cuối con đường, bỗng có chiếc xe sang trọng màu đen phanh lại. Trong xe, hơi thở lạnh lùng sắc bén, không hòa vào tiết trời nóng nực ngột ngạt đè nén này.

“Vẫn tới chậm.”

Gương mặt anh tuấn góc cạnh hiện rõ trên cửa kính xe, ảnh ngược xanh xám lạnh lùng yêu mị, làm người ta không dám nhìn thẳng, nhưng cũng không dời mắt đi được.

“Có Tả Ngư ở đây, thiếu phu nhân sẽ không sao.”

Tả Thành không nói gì hết, mở cửa xe ra.

“Thiếu gia, không thể.” Sắc mặt chú Tiến nghiêm túc.

Bàn tay, khựng lại, vẻ mặt Tả Thành u ám lạnh lẽo khiến lòng người khiếp đảm.

“Truyền thông quá nhiều, bây giờ xuất hiện, gây bất lợi cho thiếu phu nhân.”

Đụng phải chuyện của Giang Hạ Sơ, lúc nào chú Tiến cũng bình tĩnh hơn Tả Thành.

Tình yêu thật nguy hiểm, một người bày mưu tính kế, giỏi mưu kế trong hoàn cảnh kia cũng hoàn toàn rơi vào tình thế bất lợi.

Anh nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh mắt hoang mang: “Thế cô ấy phải làm sao bây giờ?”

Từ từ thả tay xuống, đôi mắt như giăng kín lưới, nhìn một người.

Người đàn ông lúc nào cũng không gì không làm được này lại bất lực vì một người nào đó.

Chú Tiến lắc đầu, càng ngày càng lo lắng, thiếu gia làm sao thế này, trả lời: “Đã bảo Tả Dực dẫn người qua rồi.”

“Lập tức phong tỏa tin tức.”

“Không còn kịp nữa rồi, lương tiêu thụ ngày hôm nay quá lớn.”

Chợt Tả Thành híp mắt lại, tối tăm lạnh lẽo: “Những phóng viên này, còn cả những tòa soạn báo, giải quyết trước ngày mai.”

Trong đôi mắt đẹp, khói mù u ám, ẩn chứa tàn nhẫn sắc nhọn.

Để làm cho người ta yên tĩnh thành thật, Tả Thành có biết bao nhiêu loại cách, thấy máu, không thế máu.

Chú Tiến đổ mồ hôi lạnh, trả lời một tiếng: “Dạ.”

Im lặng một lát, chợt Tả Thành mở lời, giọng điệu hơi chán nản: “Chắc chắn cô ấy đang trách tôi.”

Giang Hạ Sơ có trách cứ hay không, chú Tiến không biết, ông chỉ biết chắc chắn thiếu gia nhà mình đang tự trách mình. Không nhịn được, khuyên nhủ: “Thiếu gia, đừng tự trách mình mãi.”

“Người bị bao vây ngoài kia là người phụ nữ của tôi, vợ của tôi, tôi không thể đi ra bảo vệ cô ấy, lại càng không thể dễ dàng để cho bất cứ kẻ nào thay thế, cuối cùng thì tôi cũng thiếu nợ cô ấy.”

Nhưng Tả Thành tình nguyện thiếu nợ, cũng không muốn có người nào có thể ra làm thay, bởi vì đó là phụ nữ của anh, không phải cửa bất cứ ai, ngoại trừ anh ra thì ai cũng không được.

Lúc nào con người ta lq.đôn.QV/ cũng thích cân đo chiều sâu của tình yêu bằng thành toàn, tình yêu của Tả Thành chỉ có hai chữ—— độc chiếm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.