Đọc truyện Tù Sủng: Anh Rể Có Độc – Chương 2: Gặp lại
Tích tắc, kim đồng hồ quay trở lại một năm trước.
Gặp nhau nơi khúc quanh.
Khúc quanh, gặp phải, là ai nhỉ? Trong hương thơm tràn ngập mùi cà phê, dưới trời chiều mùa hạ như trân châu.
Một bộ áo đầm màu đen ngang gối, mái tóc đen nhánh hơi xoăn tuỳ ý xoã trên vai, ánh mắt ấy đã từng trong suốt linh động, tuy vẫn xinh đẹp như cũ nhưng giờ đây lại giống như bao trùm một tầng bụi đất thật dày, trở nên ảm đạm còn có một chút tang thương.
Cô đã không còn là Giang Hạ Sơ không buồn không lo năm đó, thoải mái chạy nhảy ca hát khắp nơi nữa rồi, năm tháng không lấy đi vẻ xinh đẹp nhưng lại mài phẳng góc cạnh hồn nhiên của cô. d/đ/l;qd Nếu như cô đã từng là ngọc Lưu Ly, thì hôm nay chỉ còn là thủy tinh, mất đi độ ẩm, bề ngoài lạnh lẽo là điều kiện để cô sinh tồn.
Dáng vẻ tươi cười, hồn nhiên, đơn giản. . . . . . Những thứ tốt đẹp đó Giang Hạ Sơ đều đã vứt bỏ, nếu như nói còn có cái gì không thay đổi, thì chỉ có sống lưng thẳng tắp của cô.
1789. . . . . . Một biển số nhà, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt không gợn sóng, Giang Hạ Sơ rủ mi chuyển động ổ khoá màu vàng bên hông cửa, ngẩng đầu, đầu ngón tay chạm vào khóa cửa. . . . . .
Két cạch ——
Cửa từ từ mở ra, có ánh đèn mờ mờ gõ cửa sáng lên, còn có hộp mì trên tay Giang Hạ Sơ, không có vẻ mặt dư thừa, ngụy trang vân đạm phong khinh đã vô cùng thuần thục.
Ánh đèn đổ xuống, bóng lưng đó đập vào tầm mắt Hạ Sơ, quen thuộc mà lại xa lạ. . . . . . Mùi thuốc lá như ẩn như hiện đập vào mặt. Giang Hạ Sơ ngẩng đầu, chau mày lại.
Đàn ông? Lâm Khuynh Nghiên đâu? Chân mày Giang Hạ Sơ nhíu lại càng chặt hơn, dường như có loại dự cảm không tốt tràn đầy trời đất, ập tới không hề có điềm báo trước.
Khoảng cách một cái xoay người, khoảng cách từ Thiên đường đến địa ngục chẳng qua cũng chỉ như thế.
Đầu ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đau, rồi lại không có cảm giác. . . . . .
Cơn ác mộng bị áp chế nhiều năm bắt đầu quay trở lại.
Tả Thành. . . . . .
Người đàn ông chôn cất trái tim Giang Hạ Sơ ở nơi sâu nhất
Người đàn ông chôn cất tất cả của Giang Hạ Sơ
Trước mắt, người đàn ông lại xoá đi không dấu vết. . . . . .
Anh trầm mặt, cảm xúc trong mắt khiến người khác không nhìn ra, từ từ nhìn mặt cô, từng bước từng bước, dường như dài hơn một quý. Cô run rẩy, cô không biết làm sao, nghĩ muốn lui bước nhưng lại không có đường nào để lui.
Rất gần rất gần, khoảng cách có thể chạm tay đến, chỉ cách một bước, là anh có thể chạm được cô, không phải là đang ở trong mộng, lại giống như trong mộng, đưa tay ra lại không ngừng được run d/đ/l/qd rẩy, đây chính là cô gái trong giấc mơ mỗi đêm nhưng anh lại không dám chạm vào, giống như cảnh mộng yếu ớt, chỉ sợ đưa tay chạm vào sẽ tan như bọt biển. Một đôi tay xinh đẹp, cứ như vậy luống cuống giơ giữa không trung.
Nhưng, cô lui về sau. . . . . . Không bao lâu trước kia cô đã từng nói đó là một đôi tay xinh đẹp, hôm nay cô lại tránh như tránh rắn rết.
Giang Hạ Sơ, Giang Hạ Sơ. . . . . . Chính là cái tên đã khắc vào lòng anh từ mười một năm trước, Tả Thành lại gọi không ra khỏi miệng. . . . . . Ánh mắt nặng nề như sương chiều, vừa lên tiếng lại run rẩy như vậy: “Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
Anh tìm kiếm, anh nhớ nhung, anh mất đi mạch đập theo cô, cuối cùng cũng trở lại rồi, cuối cùng anh sẽ không bao giờ buông tay nữa. . . . . .
Cách mấy bước chân, cô lui bước tránh né, ánh mắt lạnh nhạt, giống như chưa từng quen biết: “Tôi vẫn trốn không thoát.”
Khoảng cách trốn không thoát rất gần, nhưng trái tim đã bao phủ một tầng ngăn cách rất xa, hôm nay bọn họ là người xa lạ mà quen thuộc.
Tả Thành mím môi, hình như rất dùng sức, chân mày cũng nhíu lại thật chặt, Tả Thành như vậy, Giang Hạ Sơ vẫn hiểu rõ như trước, bất kể cô không muốn thừa nhận.
Hiểu rõ còn có thói quen nói chuyện lạnh như băng của Tả Thanh: “Năm năm, mỗi giờ mỗi phút đều tìm khắp nơi.”
“Thật sao?” Giang Hạ Sơ ngược lại nhếch môi cười, lành lạnh châm chọc, “Nhưng tôi mỗi giờ mỗi phút đều nhớ phải trốn khỏi anh như thế nào.”
Cô nhìn vào mắt anh không tránh né chút nào, bướng bỉnh giống như một con nhím bén nhọn, mỗi một chỗ trên người đều châm Tả Thành chỉ vì trái tim anh mềm mại.
“Hạ Sơ, có thể đừng đối chọi gay gắt như vậy được không?” Người đàn ông vĩnh viễn độc tôn, cương quyết đó, khi ở trước mặt Giang Hạ Sơ lại có chút bất lực như trẻ con.
“Nếu không thì sao?” Cô ngược lại cười lạnh lùng, “Biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Trốn.” Một chữ giống như một ngọn lửa bùng lên bất ngờ, từ trong cổ họng thẳng đến trái tim.
Nếu muốn đo lường được lòng người, tuyệt đối có thể lấy Tả Thành vì lúc này anh ghét cay ghét đắng vì đã đo lường được.
“Anh vẫn giống như trước đây.” Con ngươi đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo mà ác liệt, “Tôi sẽ không bao giờ để anh tuỳ ý nắm trong nay nữa.”
Trong mắt Tả Thành, giữa đầu lông mày hoàn toàn lạnh lẽo, những gì đọng lại trong mắt chỉ là không thể làm gì, từng chữ nặn ra giữa kẻ răng: “Chỉ cần Tả Thành anh còn sống ngày nào, em còn muốn rời khỏi anh, đừng vọng tưởng!”
“Vậy là anh muốn giam giữ tôi một lần nữa sao? Lần này lại là bao lâu? Cả đời?” Giang Hạ Sơ vẫn bình tĩnh như trước, cứ cười như vậy, cười đến gượng ép, cười đến đâm vào mắt người khác.
“Nếu như có thể mà nói, cứ cả đời như vậy đi.” Anh đưa tay dùng tất cả sức lực ôm cô vào lòng, giam cầm thật chặt, lông mi thật dài khẽ rủ xuống, che đi tất cả đau khổ chỉ vì một người của Tả Thành.
Giang Hạ Sơ không giãy giụa, trong chóp mũi là mùi vị cô từng quen thuộc, tim lạnh tận xương, lời nói cũng lạnh: “Trừ phi tôi chết.”
“Cho dù chết, em cũng chỉ là người phụ nữ của Tả Thành anh.”
Tả Thành chính là một người như vậy, trên thế giới này anh chưa từng thoả hiệp, không có suy nghĩ không chiếm được những gì mình ra lệnh, anh có thể dùng cách thức cực đoan, không quan tâm hành hạ lẫn nhau cũng không chịu buông tay.
“Vậy anh hãy mang theo thi thể của tôi trở về đi.” Lời nói nhẹ nhàng tràn đầy kiên cường lẩn quẩn bên tai Tả Thành, khóe môi nâng lên đường cong cương quyết.
Bàn tay đang vòng quanh sau lưng Giang Hạ Sơ chuyển qua cổ tay cô, anh buộc chặt, rất dùng sức, dường như có tiếng khớp xương vang lên, cách ra một khoảng cách vừa phải. Giọng nói nho nhỏ, khắc nghiệt của Tả Thành vang lên: “Không ai có thể uy hiếp anh.” Trừ Giang Hạ Sơ, cõi đời này sợ rằng không có người nào có thể làm anh đau, nhưng anh cho Giang Hạ Sơ có được quyền lợi như vậy, lại vui vẻ chịu đựng.
Cô cười lạnh nhạt, gần như không thể nhận ra lúm đồng tiền ngay khoé miệng, chỉ có một đường cong châm chọc như có như không: “Tôi hiểu rõ.” Cô đến gần, ghé sát vào vành tai Tả Thành, giọng d/đl/q;d nói trong veo và gợn sóng đúng là một kiểu hàn liệt khác, “Chỉ là, anh không biết một người không quan tâm đến sống chết, một khi ngoan tuyệt đứng lên sẽ khủng bố đến mức nào đâu.”
Nếu bàn đến ngoan tuyệt, quả thật Tả Thành cũng đành phải ở thế hạ phong. Người phụ nữ này, đối với người khác thì vô cùng tình cảm, còn đối với anh lại vô cùng độc ác.
Đôi con ngươi nhiễm mực bị một loại gọi là hoảng sợ mạnh mẽ đâm tới, một tiếng, trầm mà tối nghĩa, từng chữ từng chữ giống như hun qua khói: “Hạ Sơ, đừng thử lấy tính mạng của em để làm lợi thế.” Nhìn vào con ngươi lạnh lùng như băng của cô, “Anh cá là không dậy nổi, vì em không đánh cuộc được.”
“Anh có thể thử xem.”
“Đừng mơ tưởng!”
Nếu như, một người bất chấp tất cả, một người lại kinh thường ngoảnh lại nhìn, hai loại người chấp nhất nhất định sẽ tổn thương, biết rõ kết quả nhưng không cách nào chạy trốn.
Trong mắt của anh có bá đạo huỷ thiên diệt địa(thiêu rụi tất cả), trong mắt cô có kiên quyết thà làm ngọc vỡ, thì ra là bọn họ đều giống nhau như vậy —— đều bướng bỉnh như nhau.
“Bây giờ có thể buông tay được chưa, ông Tả?” Giọng điệu xa cách lạnh lẽo của Giang Hạ Sơ vang lên.
Ông Tả. . . . . .
Thì ra là khoảng cách của bọn họ lại cách nhau rất xa.
Tay của cô rất đau chứ? Anh dùng sức như vậy làm sao có thể không đau!
Mặt mũi Giang Hạ Sơ không có ý định khơi mào, chân mày cũng không thèm nhăn, cũng không quan tâm dấu vết màu đỏ trên cổ tay.
Tả Thành trầm mặc, tất cả tuấn dật trên mặt đều che lấp, Giang Hạ Sơ cũng không để đường lui, từng chữ như kim châm: “Không phải sao? Vậy nên gọi là gì? Anh rể?” Cô cười lạnh, “Anh xứng à?” Cô hơi ngưỡng đầu, ghé sát vào tai Tả Thành, nói năng có khí phách ngoan tuyệt: “Tôi thà rằng chưa bao giờ gặp anh.”
Hai người cô yêu thương nhất đều đã chết vì người đàn ông này!
Sau khi mai táng, bản thân cô chỉ còn lại cái xác không hồn.
Người đàn ông này lại yêu cô như mạng.
Người đàn ông này là anh rể… của cô.
Cô thà rằng chưa từng có Tả Thành.
Buồn cười không?
Rất buồn cười chứ hả, ngay cả Giang Hạ Sơ cũng cảm thấy như vậy, cho nên anh không nhịn được cười, cười đến tùy ý, cười đến chua xót, ngẩng đầu, ấm áp trong mắt lại quay trở về.
“Đời này, không có Tả Thành, cũng sẽ không còn Giang Hạ Sơ.”
Cô chỉ là cười, cười anh, cũng cười bản thân mình: “Vậy tôi tình nguyện không có bản thân tôi trên cõi đời này.”
Rốt cuộc là hận như thế nào mới có thể hoà tan vào trong xương tuỷ, trong sinh mệnh.
“Đừng cười như vậy.”
Thu lại nụ cười, cô châm chọc: “Anh chính là như vậy, tự cho là có thể nắm tất cả trong tay, nhưng ít nhất anh không thể nắm lấy tôi.” Cúi đầu, trong lời nói không hề có nhiệt độ, “Buông tay.”
“Thả em ra, trừ phi anh chết.”
“Đến chết không rời, thật sao?” Nhìn vào mắt Tả Thành, cô không hề che giấu căm ghét trần trụi, cô dứt khoát: “Tôi cũng chưa bao giờ hận người nào như vậy!”
Cách đây không bao lâu, đã có một đôi tay xinh đẹp trắng như tuyết, cô đã từng rất quý trọng, thế nhưng đôi tay này đã dính đầy máu người thân của cô, chỉ còn hận, cũng chỉ có thể còn lại hận.
“Vậy thì hận đi, ít nhất có thể khiến em nhớ anh cả đời.”
Không thể yêu, vậy thì hận đi, chí ít cô còn nhớ rõ, khi nào Tả Thành anh lại trở nên hèn mọn như thế rồi.
Cô lắc đầu, bật thốt lên đáp lại: “Không đáng giá.” Cô đưa tay trái kéo gông cùm xiềng xích của Tả Thành ra, hết ngón này đến ngón khác, tay phải của anh, tay phải của cô không còn dây dưa nữa, dứt khoát xoay người, “Đừng để tôi nhìn thấy những người theo dõi chúng tôi nữa.”
Trời chiều đã tiêu tán sương chiều tự bao giờ, một vòng ánh trăng vun vỡ giữa không trung treo trên đầu ngón tay anh, ngón tay trắng nõn sáng long lanh, khớp xương rõ ràng.
Bàn tay thật là đẹp lại đang run rẩy, cuối cùng trong tay cũng không giữ được hơi ấm của cô.
Tròng mắt anh thâm trầm, lạnh lẽo bao trùm gần như đã tan biến, bên trong đồng tử, bóng dáng của Giang Hạ Sơ dần trở nên mơ hồ rồi biến mất, chỉ còn lại tình cảm nồng nàn là thu hoạch lớn nhất vẫn quanh quẩn không tiêu tan. Trong đêm tối chỉ còn lại bản thân tự độc thoại, nhẹ nhàng, ưu thương : “Phải làm thế nào thì anh mới có thể giữ lại em?”
“Hạ Sơ, Hạ Sơ. . . . . .”
Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Tả Thành gọi cái tên này, và cũng chỉ là một vai kịch.