Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 15: Từng bước vì mưu


Đọc truyện Tù Sủng: Anh Rể Có Độc – Chương 15: Từng bước vì mưu

Hôm nay là Vũ Hậu và “Yêu, không kết quả” ký kết hợp đồng, khí thế hừng hực.

Trên lầu 37, đầy ắp cả người.

Chỉ có thể nói, giới truyền thông thật trâu bò, chỗ nào cũng nhúng tay vào, không buông tha mỗi một tấc đất sinh ra điểm nóng nào, không, tất nhiên bản.

Trong giới nhà báo có ba quy tắc lớn: một, nắm chặt mọi gốc rễ để có kết quả; hai, chỗ nào cũng nhúng tay vào; ba, thêm dầu thêm mỡ.

Lần này mặc kệ là Vũ Hậu, Diệp Lâm, hay là Hạ, không thể nghi ngờ chính là manh mối chính dưới ngòi bút của truyền thông.

Ánh đèn tập trung ngoài đại sảnh còn sáng mạnh mẽ hơn ánh nắng gay gắt của mặt trời tháng năm. Trên đài cao hình khối rupik, thần thái Diệp Tịch lười biếng nghiêng người dựa vào, thỉnh thoảng d/đlq;d lại dùng cặp mắt đào hoa yêu dị cùng ký giả ‘liếc mắt đưa tình’ với phóng viên, lúc lại phất tay một cái. Ngồi bên cạnh là Lâm Khuynh Nghiên với nụ cười đoan trang dịu dàng lại xinh đẹp, điệu bộ an tĩnh làm cho người ta quên hô hấp.

Chỉ có thể nói, yêu nghiệt chính là lộ mà không hàm chứa, yêu tinh chính là kín đáo mà giấu diếm, đây chính là sự khác biệt. Tuy hình tượng của hai người này lệch trời cách đất nhưng lại rất xứng đôi, quả nhiên ánh mắt của người hâm mộ là sáng như tuyết, vai tình nhân thật tinh chuẩn.

Diệp Tịch và Lâm Khuynh Nghiên ngồi dựa vào vị trí bên trái, bên phải là hai người đại diện, duy chỉ có vị trí đầu não lại không có ai ngồi, khiến ký giả phát huy trí tưởng tượng của bọn họ —— đây chính là manh mối rất quan trọng nha.

Trên đài cười nói liên tiếp, dưới đài chụp hình không ngừng, ai cũng lo bận rộn chuyện của mình, đột nhiên, cả tầng lầu 37 vẫn ầm ĩ như cũ, có mơ hồ có gió lạnh thổi vào, không tự chủ yên tĩnh lại từng chút từng chút một.

Người đó là ai?

Khí thế của người này thật lớn.

Người này thâm trầm.


Người này rất đẹp trai.

. . . . . .

Đây chính là tiếng lòng của đại chúng, quả nhiên không thể bỏ qua cảm giác tồn tại của Tả Thành, không nói đến gương mặt đẹp trai đến cặn bã này, chỉ là một thân âm u lạnh lẽo cũng đã làm cho người ta bừng tỉnh rồi..

Các ký giả đều mở hai đôi mắt cận thị ra để dán lên người Tả Thành giống như kẹo mè xửng, đây chính là tin tức nóng hổi nha, nóng hổi thật to.

Ánh mắt Tả Thành vẫn nhìn thẳng, dẫn theo một thân lạnh lẽo như nước đá, liếc mắt hờ hững đi tới ngồi xuống ghế chủ vị, ngước mắt nhìn mà không nói.

Thần bí, thật sự rất thần bí. Đây chính là tiếng nói từ đáy lòng của anh em nhà báo.

“Bắt đầu.” Tả Thành tiếc chữ như vàng.

Trợ lý đứng thẳng bên cạnh đưa tài liệu trong tay lên, sau đó lại cung kính lui ra.

Tả Thành mở ra, chỉ nhìn thấy lông mi dài rung động, lấy bút ra.

Không biết tập tài liệu đã qua tay bao nhiêu người, anh ký xong đến cô ký, sau đó lại đến anh ký.

Phóng viên dưới đài đỏ mắt, duỗi thẳng cổ nhìn từng chút, đây chính là thời khắc kích động lòng người, nhưng vẫn chưa tới thời gian đặt câu hỏi, không thể làm gì khác hơn là điên cuồng nhấn máy chụp hình trên tay.

Quá trình qua hết một lượt, các ký giả trông sao trông trăng sáng, cuối cùng cũng trông đến thời gian vấn đáp.


Bỗng chốc trở nên nhốn nháo, mấy trăm vị bạn bè truyền thông bắt đầu thay nhau ném bom vấn đề quan trọng. Một người phụ nữ bình thường đã có thể sánh với 500 con vịt, một phóng viên tối thiểu có thể sánh với 5000 con.

“Diệp Tịch, sau ba năm, là lý do nào đã khiến anh lần nữa hợp tác với Lâm Khuynh Nghiên?” Một phóng viên mặc đồ đỏ xung phong ra trận trước, đuổi sát không nghỉ, “Là lý do cá nhân, hay là có đồng cảm với điện ảnh? Hai người còn có thể hiểu ý nhau như lúc đầu không?”

Diệp Tịch cười không nói. Sử dụng ánh mắt ném bom cho người đại diện ngồi bên cạnh.

Người đại diện nào đó tiếp lời, bắt đầu khéo léo, đường hoàng: “Bọn họ hợp tác lần nữa là hưởng ứng của những người hâm mộ, cũng là xuất phát từ mong muốn của điện ảnh, về phần hiểu ý nhau, chờ phim được chiếu lên sẽ biết ngay.”

Quả nhiên phía chính phủ, nói cũng giống như chưa nói vậy, không trách được người bạn phóng viên kia cũng yên lặng.

“Lâm Khuynh Nghiên, có truyền thông đưa tin, lúc đầu “Yêu không kết quả” dự định nữ chính không phải là cô, xin hỏi, làm thế nào để từ dự bị biến thành nữ chính số một? Có phải có liên quan d/đlq;d đến Diệp Tịch không?” Thật là một người bạn sắc bén, lời này hỏi đúng trọng điểm rồi. Không phải muốn dò xét tình riêng sao? Đến mức quanh co lòng vòng sao?

Lâm Khuynh Nghiên vẫn mặt không đổi sắc như trước, thật sự vân đạm phong khuynh. Cô đến gần phía trước microphone: “Lúc đầu, nữ chính của bộ phim này thật sự không phải là tôi, sau đó trong quá trình quay phim diễn viên đã bị thương nên tôi mới được bổ sung thay thế, cũng coi như là vận may. Tịch Tịch chỉ đơn giản là trùng hợp.” Nói xong giảo hoạt cười cười.

Quả nhiên đều không phải là những người tốt để nói chuyện, tưởng moi được tin tức, ai mà ngờ một một chữ cũng khó khăn.

“Xin hỏi ——”

“Xin hỏi ——”

“Xin hỏi ——”


. . . . . . Nước sông cuồn cuộn chảy hoài không dứt, thay nhau oanh tạc, nghiền ngẫm từng chữ một, anh tiến tôi lui.

“Xin hỏi. . . . . .” Vẫn là phóng viên sắc bén đó, lần này lại nhằm vào Tả Thành nãy giờ vẫn không lên tiếng.

Truyền thông chính là như vậy, gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói. Dù sao cũng phải có người đánh vỡ nồi cát.

Tả Thành bị hỏi, nghiêng người lạnh lùng khạc ra hai chữ, không có nhiệt độ: “Tả Thành.”

Gió lạnh thổi qua, có thể so sánh với máy điều hòa không khí.

Trợ lý vừa lau mồ hôi vừa hơi run rẩy, thật ra thì anh ta đã lau mồ hôi thật lâu rồi, là tâm tư của boss lớn quá sâu đã làm khó trợ lý nhỏ nào đó rồi.

Trợ lý nhỏ cho rằng boss lớn Tả sẽ không ra mặt, nhưng không những lộ diên, còn làm ra chuyện hơn cả lộ hiện.

Trợ lý nhỏ cho rằng boss lớn Tả ký tên xong sẽ đi, nhưng mãi đến thời gian vấn đáp vẫn không nhúc nhích.

Trợ lý nhỏ cho rằng boss lớn Tả sẽ không để ý đến bạn phóng viên như lông trâu này, thế nhưng lại tự giới thiệu.

Mặc kệ, trợ lý nhỏ liều mạng, tiến lên, hít sâu, đắn đo hơi thở: “Đây là tổng giám đốc của công ty Vũ Hậu chúng tôi, cũng chính là tổng giám đốc tập đoàn Tả thị.”

Trợ lý nhỏ không biết, một câu nói này của anh đã ném ra ngoài một tiếng sấm kinh khủng đến bao nhiêu, quả nhiên dưới đài bắt đầu xù lông rồi.

Tiêu điểm dời đi, là bởi vì có tin độc nhất vô nhị lớn hơn.

Phóng viên Giáp thoát khỏi vòng vây. “Xin hỏi tổng giám đốc Tả, Vũ Hậu đã sát nhập vào Tả thị từ lúc nào? Tại sao lại khiêm tốn như vậy?”


“Rất lâu, phong cách trước sau như một.” Tổng giám đốc tiếc chữ như vàng, ít nhiều gì một chữ cũng không muốn.

Chỉ là bản lĩnh chữ nghĩa của phóng viên dĩ nhiên là đã hiểu, ý là: Đã nhập vào từ lâu rồi, Tả thị vẫn khiêm tốn trước sau như một.

Phóng viên Ất loại bỏ muôn vàn khó khăn: “Xin hỏi tại sao lại lựa chọn bộ phim này? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

“Lợi ích buôn bán.” Hao phí bốn chữ, ngược lại tổng giám đốc vô cùng khiêm tốn.

Phóng viên Bính thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly(không cam lòng rớt lại phía sau): “Vũ Hậu đã hao tổn món tiền khổng lồ cho bộ phim này, ngoại trừ lý do buôn bán, có còn liên quan đến lý do nào khác không?”

“Có, không thể trả lời.” Trong mắt Tả Thành có tầng tầng lớp lớp che lấp, có thể nhìn ra được anh không thích trường hợp này.

“. . . . . .”

Sau phóng viên Giáp Ất Bính Đinh, còn có Mậu Kỷ Canh Tân, nước miếng tràn ngập trên không trung, bát quái thật điên cuồng.

Tả Thành xuất hiện đã tụ tập tất cả tiêu điểm lại.

Một phóng viên diện mạo có chút xấu xí đứng lên, ánh sáng trong mắt không giống với những người cùng đồng hành, có chút hứng thú: “Tổng giám đốc Tả, anh chưa bao giờ xuất hiện trước truyền thông, vì sao hôm nay lại xuất hiện? Mặc kệ là Tả thị hay là bản thân tổng giám đốc khiêm tốn trước sau như một, tại sao dừng lại ở hôm nay? Bộ phim lần này có gì khác biệt? Hay là có liên quan đến người đó?”

Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, lời nói đắc tội với người ta như vậy mà cũng dám nói, thật là bội phục.

Diệp Tịch vẫn luôn xem cuộc vui cũng bắt đầu di chuyển tầm mắt, mơ hồ nở nụ cười, mang theo chút nghiên cứu nghiền ngẫm. Lâm Khuynh Nghiên cười đến thâm ý, chỉ là máy quay phim chụp hình không thấy mà thôi.

Tả Thành đối mặt với phóng viên, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đặt câu hỏi, chỉ thấy khóe miệng anh nở nụ cười như có như không, trả lời làm cho người ta thất kinh: “Qủa thực là có liên quan đến người đó.”

Thật giữ vững bình thản, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, toà soạn báo Giang Văn, được lắm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.