Đọc truyện Tú Sắc Nông Gia – Chương 262: Phiên ngoại Lai Sinh (3)
Edit: Nora
Tin tức Lai Sinh khỏi bệnh tựa như một quả boom nổ tung Dương gia thôn, mọi người đều rối rít chạy đến xác minh với Bách Thủ có đúng không.
Có người thấy Lai Sinh cầm nông cụ đi ra khỏi sân nhỏ về hướng ruộng, liền quay ngoắt lại nhìn, có người đang làm việc trong sân nhà cũng chạy tới hỏi.
“Ơ Lai Sinh, đi làm ở đâu sao?”
“Cỏ ngoài ruộng cao quá, cháu đi cuốc.” Lai Sinh mỉm cười đáp, hắn còn lễ phép dừng bước lại thăm hỏi đối phương đôi câu: “Đại nương đang làm gì thế ạ?”
Mẹ Thanh Sơn buông đồ hốt rác trong tay xuống, ngượng ngùng cười: “Lá cây trong sân rụng nhiều quá, ta mới đi đổ rác về.”
Lai Sinh ngẩng đầu nhìn cây đại thụ Diệp Thanh xanh mướt trong sân nhà Thanh Sơn mỉm cười, trong lòng liền hiểu mà không hỏi lại.
Mẹ Thanh Sơn đảo mắt nhìn khuôn mặt Lai Sinh vòng vo mấy vòng, cười tủm tỉm nói: “Giờ Lai Sinh biết làm việc rồi, còn biết giúp chị dâu làm việc nữa.”
Lai Sinh nghiêm mặt nói: “Lúc trước cháu không hiểu chuyện, đã làm phiền ca ca và chị dâu không ít, giờ đã có thể giúp đỡ chút chuyện sao có thể để hai người vất vả như thế nữa ạ.”
Mẹ Thanh Sơn thầm nghĩ quả đúng vậy, từ ái nhìn hắn, vươn tay nhè nhẹ vuốt đầu hắn: “Ờ, Lai Sinh khỏi bệnh rồi, cũng đã hiểu chuyện.”
Thần sắc Lai Sinh có chút ngượng ngùng, không được tự nhiên nói: “Nên như vậy! Đại nương, cần giúp gì cứ nói nhé, nếu làm được cháu sẽ phụ cho ạ.”
Mẹ Thanh Sơn cười híp mắt thành một đường, nhìn Lai Sinh khen ngợi: “Ôi chao, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, còn muốn giúp lão bà tử ta làm việc nữa đây.”
Lai Sinh bối rối, gãi gãi vào chỗ trên đầu vừa được mẹ Thanh Sơn vuốt, nghĩ đến bà vừa rồi như thể đang khen ngợi trẻ con liền thở dài, thầm quyết tâm từ nay về sau sẽ khiến cho người ở Dương gia thôn thay đổi cách nhìn và thái độ đối xử với hắn.
Từ đó có người nói chuyện với hắn, hắn đều đặc biệt chú ý. Trước đây ai nấy đều thích sờ đầu hoặc vỗ vỗ vai dỗ dành hắn, hoàn toàn đối đãi với hắn như con nít, nhưng thoáng chốc Lai Sinh hết bệnh, nhất thời mọi người vẫn chưa đổi được thái độ trước kia. Cho nên, chỉ cần Lai Sinh nhìn thấy ai có ý định vươn tay ra thì lập tức lui về sau hai bước, sau đó nghiêm nghị thốt ra một câu làm đối phương nghẹn họng: “Quân tử chỉ động khẩu không động thủ.”
Từ đó trở đi, chỉ cần Lai Sinh rỗi rãnh, trông thấy nhà ai trong thôn có việc đều sẽ chủ động đến giúp. Lúc trước Lai Sinh nghịch ngợm cỡ nào mọi người đều biết, hắn chỉ cần nghiêm chỉnh nói với ngươi hai câu đã không tệ, ngay cả Bách Thủ và Loan Loan cũng phải hối thúc hắn làm việc, chớ đừng nói chi đến chuyện giúp người khác.
Trước đây hắn non nớt, khờ khạo đổi thành hôm nay nói chuyện, làm việc đều bình thường, trấn định, làm việc cẩn thận kiên nhẫn, đã chứng tỏ một sự thật không thể chối cải được nữa, Lai Sinh thật sự khỏi bệnh rồi.
Hơn nữa hết bệnh rồi hắn càng đối xử hiền lành với người khác, còn vui vẻ giúp người, tất cả người trong thôn đều thật lòng yêu thích hắn, cũng rất thành tâm mừng thay cho hắn.
Ngày mùa xong, thu hết lúa mạch, rồi lại đến gieo hạt cấy mạ, cấy xong cũng hết chuyện. Những ngày mùa này dường như Loan Loan không cần phải ra ruộng làm, nếu không có Lai Sinh thì cũng là Bách Thủ làm được rồi.
Trải qua một thời gian như vậy, tin tức Lai Sinh khỏi bệnh cũng truyền khắp mười dặm tám thôn.
Vốn Loan Loan và Bách Thủ còn đau đầu chuyện của Lai Sinh và Mạch Thảo, kết quả không bao lâu đã có bà mối đến thăm, tất cả đều đến làm mối cho Lai Sinh.
Lúc trước Loan Loan nghĩ đợi sau khi Lai Sinh khỏi bệnh, với gia cảnh nhà mình, còn có tướng mạo của Lai Sinh muốn tìm một nàng dâu cũng không phải việc khó. Thật không ngờ, mình còn chưa hành động, các bà mối đã chủ động đến thăm, hơn nữa còn như có thông đồng trước, hết một người lại nối tiếp một người.
Mười dặm tám thôn khắp nơi đều có, có những nhà có chút điều kiện mà trước kia nàng còn chưa nghĩ đến.
Như bà mối vừa đến hôm qua này, giới thiệu một cô nương nhà ít người, là con gái một trong nhà, nhà có tận 3 cửa hiệu mặt tiền. Cữu cữu (cậu) của cô nương nọ là một người làm ăn lớn, rất có tiền. Cô nương này như thể một viên minh châu trong tay phụ mẫu, nếu ai cưới được nàng sau này không cần phải lo ăn mặc. Cha vợ yêu thương con gái đương nhiên con rể cũng sẽ được hưởng chút ít.
Người như vậy lại vừa ý Lai Sinh, ai cũng hiểu được, một là do Lai Sinh giờ đã như người bình thường; hai là do Loan Loan và Bách Thủ có quan hệ thân thiết với Tạ nhị thiếu gia, hai người xem Lai Sinh như đệ đệ ruột, dựa theo quan hệ của hai người nếu như sau này có chuyện gì cần nhờ Loan Loan và Bách Thủ, nể mặt Lai Sinh thể nào hai người cũng sẽ không từ chối. Nghĩ đến Tạ gia là đại gia tộc, còn có nhân vật thần bí sau lưng, là ai dựa hơi giàu có của ai còn chưa biết!
Cho nên, chuyện này Bách Thủ không cần hỏi qua ý Lai Sinh đã trực tiếp từ chối.
Mấy ngày nay ngày ngày đều có bà mối đến thăm. Vừa ăn xong cơm trưa Loan Loan đã ra sân ngồi, áng chừng thời gian thấy không ai đến, thầm nghĩ hôm nay chắc không có bà mối nào đến, nàng vừa định ra ngoài đã có một bà mối bận quần áo hoa hòe đi vào.
Bà nương này Loan Loan có biết, họ Dư, có nói qua một lần hai ngày trước ở chợ, giới thiệu một cô con gái của nhà đồ tể, dung mạo cao lớn thô kệch nhưng tính tình lại tốt. Lúc ấy Loan Loan cảm thấy cô nương này không được hợp với Lai Sinh lắm, nhưng vì tính tình Giám Vu cô nương cũng tốt nên về sau có hỏi qua ý Lai Sinh, hắn một lời đã từ chối.
Hôm nay bà mối Dư lại tới, chẳng lẽ lại có người phù hợp nữa sao?
Nàng nhẹ cười rót trà tiếp đãi bà mối. Bà mối Dư cầm lên uống hai hớp liền khen: “Nhị muội à, cháu có biết ta đã đi qua không ít chỗ, làm mối cho biết bao người nhưng ta thích đến nhà các ngươi nhất không.”
Loan Loan cười đáp: “Thật là vinh hạnh của chúng cháu ạ.”
Bà mối Dư chỉ vào chén trà trên tay nói: “Bởi vì nhà các ngươi luôn có rất nhiều trà. Ta là người không thích gì ngoài trà cả, mấy thứ điểm tâm trên kinh thành cũng không vừa miệng ta, chỉ cần cho ta uống trà có bảo ta ăn ít đi hai chén cơm ta cũng bằng lòng.”
Loan Loan ha ha cười nói: “Dư đại nương là người uống trà sành sỏi, có thể lọt vào mắt đại nương thật không dễ dàng chút nào.”
Bà mối Dư có chút tự đắc: “Cũng không tính là sành sỏi, chỉ là có chút tâm đắc mà thôi.”
Chân mày Loan Loan khẽ nhướng lên, cái này điển hình là đập người ta một gậy.
Vào lúc này lại nghe bà mối Dư nói: “Hôm kia nói nhà kia, Lai Sinh nhà các ngươi không phải không vừa ý sao, hôm nay thấy nhà này thế nào?!”
“Cô nương này là người ở sườn dốc Lưu Bình, họ Đàm, trong nhà có một huynh một tỷ. Huynh trưởng buôn bán ở chợ. Tỷ tỷ đã gả đi. Cô nương này ở nhà đứng thứ ba, mặc dù không xinh đẹp diễm lệ như tỷ tỷ nhưng cũng là người thanh tú, biết làm việc, tính tình ngay thẳng. Có điều, người thẳng tính thế này rất dễ ở chung, gặp chuyện bỏ qua coi như xong, sẽ không mang thù. Về sau chị em dâu có chuyện gì nói rõ với nhau sẽ không sao nữa, cũng không sứt mẻ tình cảm huynh đệ. Loại người này có vẻ hiền lành hơn người ta nhưng thực tế không xấu bụng, rất dễ ở chung, cháu thấy có đúng không?”
Lời này Loan Loan thấy cũng đúng, có vài người vừa trông có vẻ rất dễ nói chuyện nhưng sau lưng lại hay giở thủ đoạn; lại có người có gì nói đó, thường hay đắc tội với người ta nhưng sẽ không thù ghét ai, gặp chuyện cùng nhau làm rõ sẽ không nảy sinh hiềm khích, làm chị em dâu sẽ tốt hơn.
Chỉ là nói đến họ Đàm, Loan Loan nhớ tới vợ của Dương Tuấn Kỳ cũng là người của dốc Lưu Bình, cũng họ Đàm, liền hỏi: “Đàm gia ở sườn núi này ở thôn chúng ta cũng có một người, mới gả tới mấy năm trước.”
“À, đúng, đúng, chuyện này ta cũng biết, là Đàm Vân. Năm đó ta tính đến làm mối cho nàng nhưng đã bị người đến trước. Tính tình cô nương này được chứ?”
Loan Loan gật đầu. Nàng có tiếp xúc với Đàm Vân mấy lần, là người dễ thân cận, tính tình tốt, gả tới không bao lâu đã mang thai con cho Tuấn Kỳ, giờ đứa nhỏ được 4 tuổi rồi.
“Không phải người một nhà sẽ không cùng vào một cửa, cùng một cha mẹ sinh ra sẽ không khác tính tình, cô nương này chính là muội muội của nàng ta.”
“Cái gì?” Loan Loan mở to mắt hỏi lại: “Đại nương nói đó là muội muội của Đàm Vân?”
“Đúng vậy!” Bà mối Dư thấy Loan Loan kinh ngạc thì rất vui mừng cười sáng bừng cả mắt. Bà sớm đã biết Dương Tuấn Kỳ và Bách Thủ là huynh đệ họ hàng, đều là thân thích, đương nhiên lúc này càng thêm thân.
Loan Loan biến sắc, xụ mặt nhìn bà mối Dư nói: “Dư đại nương không hù cháu chứ? Ta sớm đã nghe nói mấy năm nay muội muội của Đàm Vân là người đanh đá, nóng vội. Từ lúc nào nàng biến thành người dễ ở chung? Lại nói, cô nương này đã đến tuổi làm mai, nếu thật tốt như thế sao cho đến giờ vẫn không tìm được chồng?”
Nói một hồi làm cho bà mối Dư cũng nghẹn họng, lát sau mới đáp: “Cái đó là lúc trước, trước kia tính tình nàng hơi tệ, nhưng hai năm qua đã sửa đổi rất nhiều…”
Loan Loan không kiên nhẫn phất tay: “Ta niệm tình Dư đại nương cũng là có ý tốt nên sẽ không so đo chuyện này, nhưng mối hôn nhân này xin đại nương đừng nhắc đến nữa, bằng không đừng trách ta không chừa mặt mũi.”
Sắc mặt bà mối Dư vừa xanh vừa tím, trong lòng thầm mắng mẹ Đàm Vân mấy lần. Mặc dù tính tình muội muội Đàm Vân không được tốt lắm nhưng hai năm qua đã sửa đổi ít nhiều. Tự dưng bà lại nghe theo một hơi nói sảng của mẹ nàng, cái gì mà năm đó gả Đàm Vân tới có quen biết với nhà Loan Loan, cả nhà Loan Loan cũng có ấn tượng không tệ với muội muội Đàm Vân nhưng sợ nàng là cô nương lớn tuổi, lúc trước Lai Sinh cũng còn ngốc, giờ hết rồi nên muốn kết mối thân gia.
Bà mối Dư đi ra sân hung hăng tát mình một bạt tai, cái tai thối này không dưng nghe theo bà điên kia, khiến cho giờ đây Loan Loan không chào đón nữa.
Tối đến Loan Loan phàn nàn việc này với Bách Thủ: “Chàng nói xem có phải họ thấy chúng ta dễ nói chuyện, loại người này còn không biết xấu hổ đến nói cho Lai Sinh. Nếu không phải ta niệm tình bả là trưởng bối, ta đã đá ra ngoài rồi.”
Đúng lúc lời này bị Lai Sinh nghe thấy.
Loan Loan kéo hắn đến bàn ngồi, thừa lúc không có Mạch Thảo mới hỏi hắn: “Rốt cuộc ý đệ là thế nào? Cô nương được giới thiệu tới không ít, sao không vừa ý được một người thế?”
“Tốt xấu gì cũng đều do bà mối nói, hai người không gặp sao biết là người thế nào?” Lai Sinh rầu rĩ đáp.
Loan Loan lườm hắn một cái. Ngươi cho rằng đây là thế kỉ 21 mà cho ngươi gặp mặt, muốn hay không còn phải chờ ngươi yêu thương mới tính?
“Người ta là hoàng hoa khuê nữ ngươi nói gặp là có thể gặp sao? Không phải thu hút người ta bàn ra tán vào à?” Bách Thủ cũng tức giận.
Lai Sinh liếc nhìn Loan Loan: “Không phải trước kia chị dâu nói bất luận là cưới vợ hay gả chồng đều phải xem mắt sao?”
Loan Loan nghẹn họng. Đó là những lời trước kia nàng hay trêu chọc cho Bách Thủ nói chuyện.
Bách Thủ không ngờ hắn lại vì chuyện này mà từ chối, liếc cảnh cáo Loan Loan, sau đó mới nghiêm mặt dạy dỗ Lai Sinh: “Đó là bình thường chị dâu đệ nói giỡn, học theo không tốt, vậy mà đệ còn ghi nhớ.”
Loan Loan cũng có chút lúng túng, ngày thường nàng hay nói nhiều chuyện kinh thế hãi tục thế này, không lẽ tiểu tử này đều để tâm nghe theo. Nàng cũng nghiêm mặt, dạy hắn: “Đệ chớ đem những lời này ra lấy cớ. Đệ nói rõ chuyện này đi, bằng không từ nay về sau ta và ca ca đệ mặc kệ đệ đấy.”
Lai Sinh im lặng cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu nói: “Thật ra hổm rày đệ cũng rất bối rối, thật sự không biết phải thổ lộ với Mạch Thảo thế nào nữa.”
Loan Loan phụt một cái phun ra một ngụm nước, sau đó tức giận đánh một chưởng vào trán hắn: “Mất công ta hao tâm tổn trí mấy ngày nay tìm mối hôn nhân cho đệ, đệ lại lo chuyện này. Đệ học cái gì vậy? Theo người hiện đại sao? Còn muốn thổ lộ? Thổ lộ cái rắm!!!”