Đọc truyện Tư Quân Nhập Mộng – Chương 26
CHƯƠNG 26
«Ngươi đã mời mọc ta như vậy rồi,
ta mà không điên thì có còn là nam nhi không?»
.
May có Diêu Thanh tương trợ mà chỉ vỏn vẹn hai ngày y quán mới đã gần như hoàn thiện ổn thỏa.
Hai ngày này Mộ Phù Sanh cũng thường đi sớm về khuya không rõ nguyên do, khi Dung Lạc bắt đầu ngủ thì hắn chưa về, hôm sau tỉnh giấc đã chẳng thấy hắn nằm bên cạnh mình nữa.
Hôm ấy, mãi tới canh hai Mộ Phù Sanh mới trở về, vừa vào nhà đã thấy Dung Lạc đang cùng Mộ Trầm Khanh ngồi chơi cờ thì có chút ngoài ý muốn.
Vừa thấy có động tĩnh, Dung Lạc ngừng đặt con cờ trên tay, ngoái đầu nôn nao nhìn ra cửa.
Mộ Trầm Khanh thấy dáng vẻ ấy của y thì biết ngay là nhi tử nhà mình đã về, cũng không nhìn ra cửa mà chỉ “hừ” một hơi từ lỗ mũi: “Cái thằng tiểu tử thúi giờ mới biết đường mà về.”
Mộ Phù Sanh buông gói đồ trên vai, áy náy gọi một tiếng “cha” rồi cúi đầu hỏi Dung Lạc: “Đã trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ?”
“Không phải vì chờ ngươi về sao.” – Mộ Trầm Khanh vừa xen ngang vào câu chuyện vừa cất quân cờ đang cầm trên tay.
Dung Lạc trông thấy nghi hoặc hỏi: “Bá bá, sao không hạ cờ nữa ạ?”
“Thôi thôi,” – Mộ Trầm Khanh xua xua tay, giả giọng đáng thương: “Cả tối nay tâm trí con cứ bay đi tận đẩu tận đâu, có chú tâm đánh cờ với lão già này đâu mà.”
Dung Lạc bị ông trêu chọc thì xấu hổ đỏ bừng mặt, lúng túng đứng dậy thu dọn bàn cờ.
Mộ Phù Sanh vội vàng giành lấy mấy quân cờ trong tay y, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Việc này cứ để ta làm, ngươi mau đi ngủ đi.”
Dung Lạc đành thu tay về, nhưng y vẫn đứng nguyên không nhúc nhích.
Mộ Phù Sanh quay lại hỏi: “Sao thế? Có việc gì à?”
Dung Lạc im lặng lắc đầu.
Mộ Trầm Khanh nhận ra mình đứng đây thiệt dư thừa, ông giả đò ho một tiếng, khoan thai đứng dậy: “Các con cứ từ từ mà trò chuyện, lão già này về phòng đây.” – rồi che miệng ngáp một cái, tỉnh bơ như không thấy gì mà chắp tay sau mông đủng đỉnh bước về phòng.
Tới khi Mộ Trầm Khanh đã đi hẳn, Mộ Phù Sanh mới bước tới bên y, ấn y ngồi vào ghế.
Dung Lạc giật mình: “Ngươi làm gì thế?”
Mộ Phù Sanh chống hai tay vào lưng ghế, cúi người ghé sát mặt y, đáy mắt còn đượm ý cười: “Tiểu Lạc, khuya thế này còn chưa ngủ là vì chờ ta về sao?”
Dung Lạc khẩn trương đáp: “Ngươi lại nghĩ gì thế, không phải vậy đâu…”
“Thế thì vì sao?”
Dung Lạc quanh co úp mở mất một lúc sau mới kiên trì trả lời hắn: “Ta lạnh chân.”
Mộ Phù Sanh nôn nóng hỏi: “Làm sao thế?”
Dung Lạc thành thật trả lời: “Mấy hôm nay trời lạnh, hai chân ủ trong chân mãi vẫn không ấm, ta khó ngủ.”
Mộ Phù Sanh nghe vậy thì lập tức ngồi xổm xuống, tay nắm lấy mắt cá chân y.
Dung Lạc vội vàng rụt chân về: “Đừng, ta chưa rửa chân đâu.”
Mộ Phù Sanh nhìn y, khẽ cười: “Vậy thì có sao?”
Đối diện đôi mắt đen thăm thẳm của hắn làm trái tim Dung Lạc chợt rung rinh, do dự ngần ngừ mãi mới chịu thả chân trở về tay hắn.
Mộ Phù Sanh cởi đôi giày vải, đôi vớ, lòng bàn tay hắn áp vào lòng bàn chân y mới phát hiện ra nó đã lạnh toát như băng. Mộ Phù Sanh chau mày, xoay người đổi tư thế ngồi, nhẹ nhàng đặt chân y lên đùi mình, ngón tay tỉ mẩn xoa bóp lưu thông máu cho y.
Dung Lạc chỉ thấy vô cùng thoải mái, rồi thấy hắn cứ ngồi xổm mãi thế kia lại sợ hắn mệt, y liền khuyên: “Ngươi cũng ngồi lên ghế đi.”
Mộ Phù Sanh lắc đầu, vừa nhẹ nhàng xoa bóp một lúc lâu cho tới khi đôi chân y ấm lại mới thôi, vừa ngẩng đầu nói: “Ta đi lấy nước nóng cho ngươi ngâm chân, ngâm rồi khi ngủ mới dễ chịu.”
Thấy Dung Lạc gật đầu, mi tâm giữa đôi mày Mộ Phù Sanh mới giãn ra, đứng dậy ra khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau hắn đã bưng một chậu nước nóng đặt xuống trước mặt Dung Lạc.
Bề mặt nước hãy còn bốc hơi nghi ngút, Dung Lạc vừa nhón đầu ngón chân vào chậu nước đã lập tức hô lên rụt nhanh về, mặt mày nhăn nhó bảo: “Sao mà nóng thế?”
“Phải nóng thế mới được.” – Mộ Phù Sanh vắt vạt áo sang bên, ngồi xổm xuống cạnh chân y.
Dung Lạc thấy vậy thì đoán chừng hắn muốn rửa hộ mình, y vội vàng ngăn cản: “Ta biết rồi, ta tự rửa được mà.” – nói rồi y rụt rè giơ chân lên.
Ai mà biết được Mộ Phù Sanh lại kiên quyết túm mắt cá chân y ấn vào chậu nước.
Dung Lạc bị nóng đến nỗi nước mắt cũng chực rướm mi, mồm miệng oán giận kêu: “Ôi bỏng mất, sao ngươi ác thế.”
Mộ Phù Sanh ngẩng đầu nhìn y, nhớ ra hai ngày qua y sốt cao liên miên, cũng nhớ này nhớ kia, thế là hắn nổi ý muốn trách y mấy câu: “Trước đã dặn đi dặn lại ngươi phải chú ý cơ thể mà ngươi có nghe đâu, giờ thì vừa bệnh vừa hư nhược, thấy khổ chưa?”
Biết thừa hắn không trách mắng mình thật mà Dung Lạc vẫn thấy xấu hổ không thôi, rũ mi không dám ho he nữa.
Đến khi chân đã quen với độ nóng, Dung Lạc mới thấy thoải mái hơn hẳn.
Thấy ngâm được kha khá rồi, Mộ Phù Sanh với tay lấy chiếc khăn bông vắt bên cạnh, lau chân cho y.
Ngoài kia gió từ hành lang ghé vào thăm mang theo cảm giác man mát lành lạnh, Dung Lạc nghiêng đầu lẳng lặng nhìn nửa gương mặt chăm chú của Mộ Phù Sanh, lòng lại ấm nóng đến lạ lùng.
Ánh sáng bập bùng lay động, hơi thở cũng khẽ khàng lưu chuyển nhịp nhàng.
Có lẽ vì bầu không khí nhu hòa ấy mà Dung Lạc không biết sao lại không cầm nổi lòng mà khom xuống, nhẹ nhàng chạm tay lên khuôn mặt Mộ Phù Sanh.
Mộ Phù Sanh cũng kinh ngạc quá đỗi, vừa ngẩng đầu lên đã cảm giác thấy nụ hôn mềm nhẹ vuốt ve khóe miệng mình ngay sau đó.
Ẩn sâu trong đáy mắt Mộ Phù Sanh lập lòe ánh sáng.
Bấy giờ Dung Lạc mới giật mình sực tỉnh hành động mình vừa làm, y vội vàng muốn thụt lùi ra sau mà cằm đã bị Mộ Phù Sanh nhanh hơn giữ lại.
Mộ Phù Sanh chăm chú ngắm nhìn y, thấp giọng: “Tiểu Lạc, tối nay ngươi năm lần bảy lượt dụ dỗ ta, ngươi muốn ta phải nghĩ thế nào đây?”
Dung Lạc chợt trợn tròn mắt, vội vàng rụt chân về, lê giày đứng bật dậy: “Thời gian không còn sớm nữa…” – lời còn chưa dứt đã bị Mộ Phù Sanh bế xốc lên.
Dung Lạc thấy đôi mắt hắn thật thâm trầm khác hẳn ngày thường thì không khỏi biến sắc: “Ngươi, ngươi điên rồi hả?”
Mộ Phù Sanh khẽ cười thành tiếng: “Ngươi đã mời mọc ta như vậy rồi, ta mà không điên thì có còn là nam nhi không?”
Lập tức mặt Dung Lạc đỏ au, vung tay muốn đánh cho hắn một nhát, rồi như nghĩ ngợi gì đó mà cuối cùng lại buông tay.
Mộ Phù Sanh thấy nắm tay y đã vung lên rồi lại hạ xuống thì ý cười trên mặt càng thêm sâu, cất bước đi thẳng về phòng ngủ.
Mộ Phù Sanh vào phòng, đèn cũng chẳng điểm mà đem Dung Lạc thả luôn lên giường.
Tấm mành là là buông rơi.
Mộ Phù Sanh áp người xuống mà hôn y thật sâu.
Miệng y có vị thơm ngon quá.
Dung Lạc thở hổn hển, vừa mới nhác thấy có một bàn tay đang kéo vạt áo mình mà chỉ vì thoáng chốc lơ là chưa kịp phản ứng đã thấy vạt áo bị phanh rộng.
Nụ hôn cũng thuận đường mà lan xuống, nhẹ nhàng ôn nhu, từng chút lại từng chút một.
Dung Lạc bị hắn khiêu khích cả người bứt rứt khó chịu, hơi thở nóng rực ấy phả lên người y, chẳng phân rõ là khô nóng hay bỏng rát nữa.
Cho đến khi đầu ngón tay Mộ Phù Sanh vuốt nhẹ tới phần thắt lưng mang theo cảm giác ngứa ngáy nhộn nhạo thì Dung Lạc mới giật mình thảng thốt, thật không chịu nổi nếu hắn cứ khiêu khích mình thế này, tay chân y luống cuống tránh trái tránh phải, vừa túm rịt lấy áo vừa giữ chặt chăn, lắp ba lắp bắp: “Đừng mà, ta còn chưa hết bệnh đâu.”
Mộ Phù Sanh cũng ngừng động tác trên tay lại, tựa chừng như rất có ý bỡn cợt.
Bệnh chưa hết thì không được, vậy hết thì được hả?
Dung Lạc tự giác thấy mình lỡ lời, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào mà chui quách vào cho xong.
Mộ Phù Sanh cũng nghiêng người qua, ghé vào tai y mà thầm thì: “Tiểu Lạc, hôn ta đi rồi ta ngừng.”
Dung Lạc chán nản: “Ngươi đừng có mà…”
Lời còn chưa dứt, Mộ Phù Sanh đã nhào lên người y, ôm chặt lấy y, tay khẽ nâng thắt lưng y lên kề sát vào nơi đang dựng thẳng của hắn, tỏ rõ có bao nhiêu dục niệm.
Mặt Dung Lạc lại ửng hồng: “Ngươi…”
Mộ Phù Sanh cúi đầu, lại bắt đầu một chuỗi hôn, từ cổ tới ngực.
Cảm giác vừa mềm mại vừa nhặn nhụi làm thần trí Dung Lạc bị bòn rút đi cả.
Mộ Phù Sanh dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên da thịt y, khẽ gọi tên y, âm thanh khàn khàn: “Tiểu Lạc, ta thích ngươi.”
Ngữ điệu vẫn ôn nhu và trầm thấp như mọi khi ấy lại rung động lạ thường, như hòn đá rơi xuống mặt hồ vang một tiếng “Đinh” hòa vào khối óc đang trùng trùng điệp điệp gợn sóng của Dung Lạc.
Vẫn in sâu nhớ kỹ những lời Trầm Tiềm Nhiên nói với y hôm đó, vậy mà lần này y lại chấn động triệt để rồi, khiến trái tim reo lên bình bịch, cánh mũi cũng bất ngờ chua xót, không biết là muốn khóc hay muốn cười nữa.
Tình huống lúc này đây bất đồng với dĩ vãng, tâm trí Dung Lạc đã hoàn toàn mất kiểm soát mà nhớ về đêm đó, giữa ánh nến lập lòe, y bị xuân dược dẫn dắt, còn lần này, nó lại tự động dấy lên trong y.
Trái tim réo rắt như thể nó không muốn giãy dụa nữa, thế là Dung Lạc liền dứt khoát mím môi và đôi mắt thì nhắm tịt lại.
Sao Mộ Phù Sanh lại không rõ ý của y kia chứ, thấy y ngầm đồng ý, lòng hắn lại mừng rỡ khôn tả.
Hắn chờ y lâu lắm rồi.
Chỉ có mình Mộ Phù Sanh biết, mỗi sáng sớm thức giấc, mỗi đêm khuya nhập mộng, lúc nào hắn cũng mơ thấy đôi mắt y, đôi mắt trong trẻo và sáng ngời.
Hắn ghi tạc từng dáng vẻ của y, từng biểu cảm của y, nhất là nụ cười rực rỡ động lòng người kia.
Tựa như mưa tuyết cuối tháng ba hay sen thắm châu ngọc mặt hồ biếc hạ về, y vẫn tinh khiết trong trẻo khiến người ta muốn thân cận, làm hắn muốn ghì thật chặt y vào lòng mình.
Biết y đang sinh bệnh, cũng biết quả thật không nên làm thế này, nhưng hắn khó mà khống chế nổi bản thân nữa rồi.
Mộ Phù Sanh lách người đặt Dung Lạc dưới thân, tay cởi y phục cho y.
Dung Lạc vẫn có chút e ngại mà nghiêng đầu đi không dám nhìn.
Mộ Phù Sanh lại kéo mặt y qua, vừa hôn vừa ve vuốt bên hông y.
Trăng sáng nghiêng qua ô cửa, thanh lương như nước.
Nhịp thở gấp gáp, đầu óc như bị thiêu đốt mà đê mê, Dung Lạc vươn hai tay vòng lên cổ Mộ Phù Sanh, đầu ngón tay sượt qua lọn tóc hắn, mềm mại và mát lạnh.
Mộ Phù Sanh tách hai chân y ra, Dung Lạc cắn răng, cả cơ thể cũng run rẩy khó kìm.
Mộ Phù Sanh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc tán loạn trên trán y, nhỏ nhẹ gọi y: “Tiểu Lạc, thả lỏng nào.” – nói rồi cơ thể hắn đè xuống.
Rốt cuộc Dung Lạc cũng không thể cảm thụ nổi cảm giác này, nghẹn ngào nức nở: “Mộ Phù Sanh, đau quá…”
Mộ Phù Sanh vẫn dịu dàng an ủi y: “Không sao, không sao, có ta đây.”
…
Ta thích ngươi, vốn cũng chỉ là một câu nói.
Vậy mà cùng trong một thời khắc, cả hắn và y đều có chung dòng suy nghĩ tương đồng.
***
Hôm sau tỉnh giấc, sắc trời đã tỏ.
Vừa mở mắt, bên cạnh đã không còn người.
Dung Lạc nghiêng người từ từ ngồi dậy, cứ tưởng thắt lưng sẽ phải đau mỏi lắm, vậy mà y thử nhúc nhích một chút lại chẳng hề cảm giác thấy gì cả, thậm chí còn thấy dịu mát thư thái lan tỏa toàn thân.
Cúi đầu để ý mới thấy chiếc áo lót trên người đã được đổi mới, sạch sẽ và chỉnh tề, không lưu lại bất cứ dấu tích đêm qua nào cả.
Bất giác đầu óc Dung Lạc đã lửng lơ ở vùng trời nào đó, ngồi thừ trên giường một lúc lâu mới lia mắt tới chiếc bàn con kê bên đầu giường, trên bàn có đặt một chiếc rổ mây, phủ lên mặt rổ là một lớp vải dày.
Dung Lạc choài người nhấc chiếc rổ tới trước mặt mình, mở tấm vải ra nhìn vào bên trong thì thấy giữa rổ có đặt một bát sứ men xanh nho nhỏ còn thấp thoáng làn khói mỏng từ hơi nóng bốc lên, y từ từ mở vung, đập vào mắt là hương thơm trong veo quen thuộc.
Là cháo đậu đỏ y thích ăn nhất.
Dung Lạc nhấc bát cháo lên, tay kia mò vào bên mép rổ lấy ra một chiếc thìa, múc hớt một muỗng cho vào miệng, tức thì tâm tình bay cao lên bao nhiêu.
Ăn xong bát cháo, Dung Lạc dậy rửa mặt, úp tay lên trán kiểm tra thấy không sốt nữa, y lấy một bộ xiêm y mặc vào, ra khỏi nhà.
**
Mộ gia y quán mới trên phố Trường An.
Chả bõ mất mấy ngày trời chuẩn bị, giờ trông mặt tiền y quán đã được sửa sang trang trí rất bắt mắt, trước cửa y quán còn xếp một hàng dài người, có lẽ đều là bệnh nhân đang chờ đến lượt mình vào khám.
Hẳn là đã khai trương rồi.
Dung Lạc đứng vào phía sau đội ngũ xếp hàng, ngó nghiêng thăm dò đằng trước, chân cũng cất bước theo hàng dài bệnh nhân vào bên trong.
Tiền đường sáng sủa sạch sẽ khác hẳn vẻ bừa bộn mấy hôm trước, chiếc bàn dài bên cạnh có mấy đệ tử y quán ngồi, ai nấy đều đang chăm chú bắt mạch cho bệnh nhân.
Dung Lạc tìm kiếm tứ tung cũng không thấy Mộ Phù Sanh và Từ Tịch Diễn, vừa hay thấy A Thải đang ôm một chồng đồ đi ra, y cất tiếng gọi nó: “A Thải!”
A Thải nghe tiếng ngẩng đầu, vừa thấy Dung Lạc thì vội vàng bỏ đồ xuống, chẳng đợi y hỏi mà đã liến thoắng trình báo: “Dung Lạc, ngươi tới đúng lúc lắm, vừa có người tới tìm ngươi đó.”
Dung Lạc nghi hoặc hỏi: “Ai?”
A Thải chỉ tay ra cửa: “Chính là vị thúc thúc hôm nọ kìa.”
Dung Lạc ngoái đầu nhìn theo thì quả nhiên trông thấy Lưu Ngọc Bạch đang đứng một mình bên kia đường, trên người vẫn là bộ xiêm y đắt tiền hôm nọ, lúc này ông ta đang cắm đầu đi đi lại lại lòng vòng như thể sốt ruột lắm.
A Thải bước lên mấy bước nhìn cho kỹ, quay lại tò mò hỏi: “Chắc tình cảm của ngươi và thúc thúc ngươi phải thân thiết lắm nhỉ?”
Dung Lạc lắc đầu: “Chỉ quen biết với cha ta thôi, trước kia cũng không mấy thân thiết.”
A Thải lấy làm kỳ lạ hỏi: “Vậy hắn ta sốt ruột tìm ngươi vậy làm gì? Mấy bữa nay rồi á, sớm nào cũng tới đây tìm, ta nói ngươi không có ở đây, bảo hắn ta tới nhà công tử tìm thì nhất quyết không chịu.”
Dung Lạc nghĩ ngợi một lúc, nói: “Ta ra xem sao.”
Sang bên kia đường, Dung Lạc bước tới sau lưng Lưu Ngọc Bạch, thấy ông ta không phát hiện ra mình thì nhẹ nhàng gọi: “Lưu thúc thúc?”
Lưu Ngọc Bạch nghe tiếng quay đầu lại, mặt lại không giấu nổi vẻ mừng vui: “Dao nhi!”
Dung Lạc gật đầu: “Ngài tìm ta?”
Lưu Ngọc Bạch tiến lên một bước, tỏ vẻ thân thiện: “Hôm trước chưa nói được mấy câu, hôm nay con có bận không?”
Nghĩ hẳn Lưu Ngọc Bạch muốn hỏi chuyện phụ thân mình, Dung Lạc cũng sẵn lòng đáp: “Thúc thúc muốn nói chuyện ở đâu?”
Lưu Ngọc Bạch nghe vậy thì mừng rỡ: “Ngay trà quán phía trước kia thôi, Dao nhi lại đây…” – dứt lời liền vươn tay ý muốn nắm tay y dắt đi.
Dung Lạc nhác thấy cử chỉ của ông ta thì có chút mất tự nhiên, nhanh chân lùi ra sau mấy bước, mỉm cười: “Dung Lạc không còn là tiểu hài nhi cần có người dắt tay nữa, ngài đi trước dẫn đường là được.”
Thấy y lạnh nhạt, xưng hô cũng xưng là “Dung Lạc” thì hiểu y không muốn thân thiết quá với mình, Lưu Ngọc Bạch không miễn cưỡng, gật đầu: “Đi theo ta.”
______________