Tư Quân Nhập Mộng

Chương 23


Đọc truyện Tư Quân Nhập Mộng – Chương 23

CHƯƠNG 23

«Hắn thì vì y làm nhiều lắm,

từ ấu thơ cho tới hiện tại, vẫn không rời không bỏ.»

.

Bởi mấy ngày sốt cao liên miên không lùi, gần đây Dung Lạc rất khát ngủ.

Thường mỗi sáng thức giấc đã thấy mặt trời đỏ quạch treo đỉnh đầu, dùng xong bữa trưa, uống xong bát thuốc lại bò lên giường, đến khi tỉnh dậy đã là khi ráng chiều ngả từ đằng Tây, ăn cơm tối xong lại lăn ra ngủ tiếp.

Y vốn là người hám ngủ, giờ đảo lại cũng thấy nhàn rỗi thảnh thơi.

Hôm đó, Dung Lạc tỉnh giấc theo nhịp sinh học, thấy trăng sao đã giăng đầy trời, cũng mờ mịt không biết là giờ nào.

Trong phòng yên ắng, hiển nhiên Mộ Phù Sanh chưa về.

Như thường lệ, Dung Lạc nghiêng đầu nhìn về phía bức tường của tiểu viện phía ngoài song cửa.

Bên kia bức tường của tiểu viện thấp thoáng mái đình mờ tro, đình được lợp bằng loại ngói có hoa văn ngũ sắc lưu vân tinh xảo, mặc dù đã bị bóng tối ngã đi sắc màu vốn có, nhưng nương theo ánh trăng vẫn có thể nhìn rõ từng góc từng cạnh, phảng phất như lại được trông thấy dáng dấp thân thuộc xưa kia.

Trên bức tường của tiểu viện có một ô cửa vuông con con, khung cảnh bên trong ô cửa một thời ấy, gần như chỉ cần nhắm mắt lại Dung Lạc cũng có thể miêu tả tinh tường tới từng chi tiết.

~

Mộ trạch và Dung trạch đã từng nằm kề cận nhau, tiểu viện của Mộ Phù Sanh ở sát mép tường, đối diện là căn phòng của Dung Lạc.

Nhớ đã có một bận, Dung Lạc đánh nhau với lũ trẻ đồng tuổi hàng xóm bầm dập cả mặt mũi, về nhà bị Dung Tiên Cảnh tức giận mắng tới tấp cho một chập, đồng thời cấm túc y cả tháng trời.

Với một thiếu niên ham chơi nghịch ngợm như Dung Lạc thì một tháng liền phải nằm lỳ trong nhà quả là khó hơn lên giời, cả ngày y bị nhốt trong phòng, tới giờ ăn cơm mới được thả ra, có tản bộ nhưng cũng chỉ được đi lại trong nhà.

Dung Lạc chịu hết nổi, chẳng biết kiếm đâu ra một chiếc thang, bắc vào bức tường cạnh phòng mình mà trèo ra ngoài.

Định bụng trèo tường ra ngoài chơi, ngờ đâu trèo lên mới phát hiện ra bên ngoài bức tường nhà mình không phải đường ra ngoài chơi mà hình như là tiểu viện của nhà ai đó.

Tiểu viện trang trí giản đơn, ngoại trừ chiếc bàn đá trắng cùng ba chiếc ghế cùng bộ thì chả bày biện gì khác, có một vườn hoa nho nhỏ phía chân tường, trong vườn trồng toàn ngải cửu với một lố cỏ mà y không biết tên, hơn nữa sao càng nhìn càng thấy quen lắm.

Đang mải nhớ xem đây là tiểu viện nhà ai mà cứng ngắc nhàm chán thế thì bỗng nhiên có một người từ trong đi ra, tóc đen thanh sam, thân hình đĩnh trực, mặt mày tinh tế, quen mắt vô cùng.

Bất ngờ quá đỗi, tuy vẫn biết nhà Mộ Phù Sanh ngay sát vách nhà mình, nhưng nào ngờ tiểu viện của hắn lại chỉ cách phòng mình có một bức tường chứ.


Cuộc phát kiến làm Dung Lạc mừng như vớ được bạc, niềm háo hức càng thôi thúc y phải trèo tường sang hơn.

Dung Lạc hưng phấn mà choài người qua thám thính, kích động đến nỗi quên mất tiêu mình đang ngồi vắt vẻo trên tường cao, chỉ nháy mắt vô tâm một cái đã ngã chúi chụi vào giữa vườn hoa trong tiểu viện.

Cú rơi có hơi ác, tuy vẫn thường đánh nhau với lũ trẻ con ăn không ít đau, nhưng rốt cuộc lần này cũng làm y kinh hãi thật sự, người còn chưa chui ra khỏi vườn hoa đã ngoác mồm khóc “oa oa”.

Mộ Phù Sanh trông thấy cũng kinh hãi chả kém, tức tốc nâng y dậy kiểm tra, thấy trên chiếc cẳng trắng phau của y toác thương, máu còn không ngừng rỉ ra ngoài.

Trên mặt Dung Lạc còn lấm lem nước mắt nước mũi chưa kịp lau khô, thấy Mộ Phù Sanh chạy lại thì nín khóc ngay, nhoẻn cười: “Mộ Phù Sanh, không ngờ phòng ta lại sát vách tiểu viện nhà ca nha, hên quá, giờ cha ta mà nhốt ta trong nhà thì ta trèo tường sang nhà ca chơi nhá.” – mồm miệng y liến thoắng, như thể đã quên sạch chuyện mình vừa ngã toét cả đầu gối.

Mộ Phù Sanh dở khóc dở cười, đỡ y vào phòng mình xử lý vết thương, sau đó dẫn y ra ngoài dạo phố một vòng.

Dung Lạc không ra ngoài chơi đã lâu, vừa thấy đường phố nhộn nhịp đã ném sạch cơn đau chân ra sau, kéo ống tay áo Mộ Phù Sanh kì kèo muốn ra sông bắt tôm.

Mộ Phù Sanh không đành từ chối, dắt y đi.

Bắt tôm sông, lại được mua nhiều đồ ăn ngon, rốt cuộc khi thấy trên mặt Dung Lạc đầy vẻ thỏa mãn, Mộ Phù Sanh mới nắm tay y dắt về.

Dung Lạc từ bé đã bướng bỉnh khó bảo, vậy mà lại nghe lời Mộ Phù Sanh tăm tắp. Biết nhi tử nhà mình đứng cạnh Mộ Phù Sanh thì cái tính bướng bỉnh kia biến đâu sạch, Dung Tiên Cảnh rất chi là yên tâm, cũng không truy cứu nhiều.

Mộ Phù Sanh lại sợ Dung Lạc không nghe lời mà trèo tường sang viện của mình, thế là hắn dẫn Dung Lạc về, tiện thể thương lượng với Dung Tiên Cảnh, sau khi được đồng ý, hắn liền cho người tới đục bức tường ngăn giữa phòng Dung Lạc và tiểu viện mình một ô cửa sổ con, cỡ vừa đủ để một người chui qua.

Vừa tiết kiệm được công phu trèo tường, lại chỉ cần chui qua ô cửa là sang được bên kia chơi.

Dung Lạc vừa thấy đã toe toét cười, nhẩm tính sau này có bị cấm túc cũng chui qua cái ô cửa này sang tìm Mộ Phù Sanh, đầu tiên kéo hắn đi dạo một vòng, sau đó có thể ăn uống thỏa thích, vừa đã nghiền vừa không bị phụ thân quở trách, đúng là nhất cử lưỡng tiện, nghĩ thôi đã thấy khoái rồi.

~

Nhớ lại chuyện ngốc nghếch hồi ấy, Dung Lạc không khỏi thấy buồn cười, kìm lòng không đặng xuống giường, đi vào trong tiểu viện.

Đến gần, Dung Lạc mới phát hiện, ô cửa năm xưa mà y có thể dễ dàng chui qua, nay đã nhỏ thế này, ngay cả muốn chui nửa người qua cũng khó.

Mà xung quanh ô cửa đã bị che lấp bởi đám dây leo chằng chịt, và xoắn xuýt, lại thêm sắc trời tối mịt, ngay cả một chút cảnh sắc cũng không thể thấy.

Dung Lạc lại thấy có chút may mắn, may mà không nhìn được.

Nơi kia, từ khi y sinh cho tới tuổi bó tóc, tràn ngập hỉ nhạc cũng đầy ắp ký ức ưu thương, cũng vì quá mức trân trọng mà tuy hiện tại chỉ cách có một bức tường, Dung Lạc cũng không đành lòng trông thấy.

Chỉ e rằng nơi này đã sang tay người khác từ lâu rồi, có lẽ cũng lâu không có người ở, góc tường mặt đất bám đầy mạng nhện, gia cụ mục nát, cây cỏ điêu linh, một mảng tan hoang suy tàn.


Đang chìm nổi giữa hoài niệm, sau lưng chợt vang chuỗi âm thanh của tiếng bước chân lướt nhẹ, sau đó có hai cánh tay từ phía sau vòng lên, lưng y cũng dán vào ***g ngực ấm áp của một người.

Vẫn khí tức thân thuộc có thể khiến Dung Lạc ngẩn ngơ ấy, tức thì y muốn tránh, lại nghe âm thanh trầm thấp của đối phương nhỏ nhẹ bên tai: “Tiểu Lạc, đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc thôi.” – giọng hắn đầy vẻ uể oải hiếm thấy.

Quả nhiên, Dung Lạc không nhúc nhích nữa.

Y biết hai ngày nay Mộ Phù Sanh bộn bề nhiều công việc.

Chỉ cần là sự tình hắn đã hứa, nhất định hắn sẽ dốc sức chu toàn.

Mặc dù trong tờ bố cáo dán trên phố đã công khai căn bệnh không phải dịch, nhưng nếu tiếp xúc nhiều vẫn ẩn giấu mối tai họa ngầm, vì thế Mộ Phù Sanh bắt đầu phát thuốc cho mọi người, đồng thời dặn sau khi mang thuốc về chỉ cần hòa vào nước nóng ngâm người là có thể khử độc phòng bệnh.

Song, đối với căn bệnh này, trên dưới y quán đã bàn bạc khá lâu, ngoài trừ dùng thuốc trừ nhiệt cho người bệnh nhằm kéo dài thời gian phát bệnh thì tới giờ vẫn chưa tìm ra biện pháp chữa trị dứt điểm nào cả.

Cả ngày liền Mộ Phù Sanh chạy ngược chạy xuôi giữa người bệnh với thư phòng, thậm chí ngay cả thời gian ăn uống cũng bị hắn cắt giảm, qua quýt.

Hắn vốn là người ổn trọng, hành sự có chừng mực, vậy mà giờ lại chẳng do dự mà gánh tính mạng của hàng trăm người lên đôi vai mình, căn nguyên vì sao hắn phải làm thế, Dung Lạc lại chẳng may mảy dám suy nghĩ.

“Đang nghĩ gì vậy?” – đột nhiên Mộ Phù Sanh hỏi y.

Dung Lạc không trả lời.

Mộ Phù Sanh nhìn ra tâm tư y, hỏi: “Có muốn qua đó nhìn một chút không?”

Dung Lạc sửng sốt, y ngẩng đầu nhìn bên trong ô cửa con, gật đầu, lại lắc đầu.

Mộ Phù Sanh nhướn mày: “Đây là ý gì hả, muốn hay không nào?”

Dung Lạc chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: “Đã trế thế này ngươi còn chưa ngủ sao?”

Mộ Phù Sanh im lặng mất một lúc, gật đầu, buông tay thả y ra: “Ta đi đổi xiêm y.” – rồi xoay người rảo bước đi.

Bốn phía lại chìm vào tĩnh lặng, đêm lạnh như nước, chỉ còn vỏn vẹn tiếng côn trùng râm ran từ hướng nào đó chẳng gần chẳng xa.

Dung Lạc có chút thất thần, xoay người đi tới chiếc bàn đá, ngồi xuống.

Chẳng biết đã ngồi bao lâu, bên kia ô cửa con chợt vang tiếng động rất nhỏ, Dung Lạc giật mình, theo tiếng nhìn lại, thấy thấp thoáng ánh sáng lờ mờ của ngón đèn đang tiến gần tới bên kia ô cửa.


Lại một loạt tiếng “loạt xoạt” vang lên, đột nhiên đám dây leo phủ kín ô cửa bị ai đó vén lên, bên trong tiểu viện dần sáng tỏ dưới ánh đèn bập bùng.

Dung Lạc vội vàng nhỏm dậy, chạy tới bên ô cửa, thò đầu qua nhìn xem, thì thấy Mộ Phù Sanh đứng bên trong khẽ cười với y.

Mà sau lưng hắn, phòng lương mái trổ, sân con họa bình, tất cả đều y chang trong trí nhớ thuở xưa ấy, ánh sáng vàng cam từ ngọn đèn làm khung cảnh trở nên mông lung, nhìn từ ô cửa con tựa như một giấc mộng không thực.

Trong nháy mắt ấy, Dung Lạc không sao tả được thứ cảm xúc nào đang bao trùm lấy đầu óc và con tim mình.

Mộ Phù Sanh vẫy vẫy tay với y: “Đứng đấy thì thấy gì, sang đây.”

Bấy giờ Dung Lạc mới giật mình choàng tỉnh, y xoay người, tức tốc chạy về phía cổng, tâm trạng kích động khiến bước chân của y cũng loạng choạng bất ổn.

Chạy tới trước cổng Dung trạch, Mộ Phù Sanh đã đứng chờ y từ sẵn.

Sự tình quá sức bất ngờ, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Dung Lạc đã sớm chẳng thốt nổi thành lời, đứng sững trước cổng quên cả vào.

Mộ Phù Sanh đành ra kéo y, hai người một trước một sau chậm rãi bước vào cửa.

Tất cả những nơi có thể thắp sáng bên trong đều được điểm đăng, trên hành lang treo từng ngọn từng ngọn đèn, chiếc sáng cả gian nhà.

Dung Lạc đi, đôi mắt to tròn dáo dác nhìn chung quanh, mỗi góc mỗi cạnh cũng không nỡ bỏ qua.

Khung cảnh thân thuộc quá đỗi khiến Dung Lạc có thể mường tượng ra rằng, chỉ cần đi dọc theo đường hành lang nhỏ này đến tận cùng, sau đó rẽ vào là sẽ thấy phụ mẫu đang đứng đó, dựa sát vào nhau, chào đón y.

Trên chiếc xà nhà bên phòng chính hãy còn treo câu đối khi xưa phụ thân tự tay đề bút, đến lúc này Dung Lạc chẳng dằn lòng nổi mà run rẩy vươn tay vuốt ve nó.

Mộ Phù Sanh đứng một bên, khẽ nói với y: “Ngày thứ ba sau khi ngươi đi, ta đến nhà tìm ngươi mới biết ngươi đã cùng Dung bá bá chuyển tới Nam Nhạc, mà căn nhà này đã sang tay cho người khác.”

Dung Lạc ngẩn người, lại thấy Mộ Phù Sanh nói tiếp: “Mấy hôm sau ta tới tìm chủ nhà, hỏi giá cả, dồn tiền mua nó lại.”

Dung Lạc kinh ngạc không thôi: “Phải mất bao nhiêu tiền mới đủ?”

Mộ Phù Sanh cười cười, không đáp.

Cảm xúc hỗn đoạn cùng nỗi niềm hân hoan và trĩu nặng nhấp nhô, thật khó có thể nói thành lời cảm giác chồng chất xoắn quẩy vào nhau như lúc này, nhất thời, trái tim Dung Lạc đã bị lấp đầy.

“Ngươi đi theo ta.” – Mộ Phù Sanh chìa tay về phía y, Dung Lạc vô thức nắm lấy bàn tay hắn.

Hai người đi vào mảnh sân trung tâm gian nhà, rồi một thứ hương hoa u đạm chợt rót vào khoang mũi, chính giữa tiểu viện có một dao trì nho nhỏ, trong ao là một biển những bông sen lớn bé đua nở đang lay động đổ đầy đáy mắt.

Nhất thời, Dung Lạc chỉ còn biết sửng sốt há hốc mồm: “Ngươi, ngươi làm thế nào…”

Mộ Phù Sanh bông đùa buông một câu: “Đây mới chân chính là ‘Diệu thủ hồi xuân’ nhé.”

Đêm nay có quá nhiều thứ bất ngờ với y, nhất thời Dung Lạc chưa thể tiêu hóa cho hết, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, chẳng biết phải tiếp lời thế nào: “Ta… có phải đang nằm mơ hay không…”

Mộ Phù Sanh khẽ nhếch miệng cười, hắn tiến lên, ôm y vào lòng: “Không phải mơ đâu, bây giờ, đây là nhà ngươi như trước.”


Dung Lạc vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, sống mũi cay cay: “Nhiều tiền vậy, ta không trả nổi.”

“Không cần trả, của ta cũng là của ngươi.”

Mộ Phù Sanh mỉm cười, cúi đầu, hôn lên khóe mi rớm lệ của y, từng cái hôn ẩm nóng và nhỏ vụn lan tràn khuôn mặt y, từ từ đi xuống, cuối cùng dừng bên môi y.

Dung Lạc trợn tròn mắt, không cự tuyệt.

Thấy thế, Mộ Phù Sanh nghiêng đầu phủ lên bờ môi Dung Lạc, tay giữ sườn mặt y, dùng hàm răng nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi y.

Càng sâu vào đêm, tinh quang mờ nhạt, trên mặt ao nhỏ sóng sánh ánh trăng.

Dung Lạc đột nhiên nhớ tới những điều Trầm Tiềm Nhiên từng nói với y khi đó, bỗng đâu tỉnh ngộ, trên đời này, có thể có người đợi chờ y như Mộ Phù Sanh, e cũng không tìm đâu ra người thứ hai nữa.

Nghĩ tới đây, Dung Lạc giác như trong lòng trào dâng một nỗi chua xót, y nhắm mắt, bắt đầu trúc trắc đáp lại nụ hôn của hắn.

Mộ Phù Sanh thoáng mừng thầm, hắn nhẹ nhàng ôm y đẩy tới bên gốc cây phía sau lưng.

Tim Dung Lạc đập như trống bỏi, dè dặt vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Mộ Phù Sanh bước từng bước, dán chặt lấy y, nụ hôn bắt đầu trở nên nóng bỏng, xen chút gì đó ngấu nghiến, gắn bó dây dưa, hắn đẩy chân mình vào giữa hai chân Dung Lạc, tay cũng trượt vào bên trong vạt áo y, xoa nắn lên vùng eo mềm mại trơn láng của y.

Dung Lạc vốn đã hâm hấp sốt, giờ bị đầu ngón tay Mộ Phù Sanh đụng chạm lại có cảm giác lạnh lẽo, có chút khó chịu muốn tránh né, nào đâu y chợt nhận ra phía dưới bụng mình có thứ gì đó nhọn nhọn chọc vào người, sửng sốt: “Ngươi…”

Mộ Phù Sanh cúi đầu cười: “Ngươi nhiệt tình thế vậy, lẽ nào chỉ có mình ngươi được cao hứng thôi sao.”

Dung Lạc nhớ lại chuyện tình hôm nọ, mặt lập tức đỏ bừng.

Mộ Phù Sanh lại nói: “Cơ thể ngươi đang yếu, sau này chúng ta làm sau.”

Nghe tới đây thì Dung Lạc lập tức ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn hắn, thấy rõ nụ cười trong trẻo mà ám muội của hắn, bấy giờ mới nhận ra mình lại bị đùa giỡn thì tức giận mà đánh cho hắn một nhát: “Thế mà bảo không làm mấy chuyện ‘không da không mặt mũi’ nữa.”

Nắm đầm ấy, mạnh mẽ rơi trọn lên vai hắn.

Mộ Phù Sanh thấy bên vai nhói đau, cười cũng không được mà giận cũng không đành: “Những câu ta nói, những việc ta làm, tất cả đều xuất phát từ chân tâm cả, sao lại tính là ‘không da không mặt mũi’ chứ, chiếu theo cách lý giải của ngươi, chả lẽ ngay cả những lời chân thành ta cũng không được nói sao.”

Dung Lạc không biết đáp sao cho phải.

Mộ Phù Sanh lại kéo y sát vào lòng mình, cúi đầu, trán áp trán y, đôi mắt đen nhánh gần trong gang tấc, thăm thẳm như đáy hồ sâu muốn cuốn con người sa vào: “Tiểu Lạc, chờ ta chữa khỏi bệnh cho ngươi rồi, chúng ta sẽ ở cùng nhau, sau này ngươi không rời xa ta nữa, được không?”

Dung Lạc thất thần ngắm đôi mắt hắn, bỗng dưng, tới tận giờ y mới nhận ra, ngoài trừ hắn, kỳ thực y đã sớm chẳng còn gì.

Mà hắn thì vì y làm nhiều lắm, từ ấu thơ cho tới hiện tại, vẫn không rời không bỏ.

Hóa ra, y đã sớm không thể tách khỏi hắn, mà dù có bỏ được thật, thì y có thể đi về đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.