Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 39: Cái gọi là thiên tài


Đọc truyện Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu – Chương 39: Cái gọi là thiên tài

Editor: L.N.H.T

Ở trong đoàn phim Hoắc Lỗi rất bận rộn, còn giúp anh Bảo làm rất nhiều công việc ở trong đoàn.

Em gái Viện Viện của anh Bảo cũng là sinh viên ở học viện Hí kịch, chẳng qua là học chuyên ngành biên kịch. Viện Viện cũng thường xuyên đến đoàn làm phim thực tập. Mỗi lần Viện Viện đến, Hoắc Lỗi liền bắt đầu mặc kệ mọi việc, chỉ lo bu lấy Viện Viện, giống như anh đến đoàn làm phim là để nịnh nọt, kiếm quan hệ, tán gái vậy.

Lúc anh Anh và Dư Uyển Uyển đang cố gắng nghiên cứu kịch bản, Hoắc Lỗi chưa từng mở kịch bản của mình xem lần nào.

Trong đoàn làm phim có người nói, à, Hoắc Lỗi là đi cửa sau vào diễn vai nam phụ đúng không? Đây chính là em rể tương lai của anh Bảo đấy. Anh Bảo tiền đồ rộng mở, sau này tên Hoắc Lỗi kia sẽ có đường đi. Không làm diễn viên được thì chuyển sang làm phó đạo diễn, trợ lý đạo diễn, nhân viên đoàn kịch gì đó. Dù sao người ta giỏi nịnh hót có nhân mạch mà.

Cả đám người trẻ tuổi tràn đầy hăng hái, thấy đều rất quen thuộc với các nhân viên trong đoàn thì trong lòng vừa hâm mộ vừa khinh bỉ đạo diễn tinh nhuệ trong nước – Trang Hiểu Bân và nam chân sắt – Hoắc Lỗi.

Nhưng, mỗi người đều có mệnh của mình, ai cũng đều có lối sống khác nhau.

Cho dù hiện tại bọn họ muốn đi ôm đùi Trang Hiểu Bân, Trang Hiểu Bân cũng sẽ không để ý đến đám bọn họ.

Trong đoàn làm phim, tin đồn vô căn cứ về Hoắc Lỗi chưa bao giờ gián đoạn.

Nghe nói, tên Hoắc Lỗi này từng diễn vai nam chính của phim điện ảnh?

Là phim gì?

Tôi quên rồi.

Đừng đùa, tôi không thể so vẻ ngoài với anh ta được đâu.

Anh ta diễn vai nam chính chẳng lẽ là đến chỗ của các đàn anh thực tập, thực nghiệm phim điện ảnh gì đó?

Nhưng không ngờ rằng các bạn nhỏ đã đoán đúng.

Chỉ là đã cách một năm rưỡi rồi, cùng Hoắc Lỗi quay bộ phim điện ảnh đó vào thời gian nghỉ hè còn có Dư Uyển Uyển – nữ chính diễn hai mươi phút, năm ngoái thành công trở thành em gái quốc dân thông qua một phim “Nhà có một người già”. Được các anh trai trạch nam, các chú các bác các ông nội hâm mộ. Đồng thời cũng được các chị gái, các cô các dì các mẹ các bà nội yêu thích.

Chỉ cần có bộ phim “Nhà có một người già”, Dư Uyển Uyển thành công có chút danh tiếng ở trước mặt người xem của cả nước. Còn là nổi tiếng có thiên phú, còn có lão tiền bối chăm sóc, tiền đồ rộng mở.

Còn nam chính Hoắc Lỗi hợp tác với cô trước đó, vẫn diễn những vai đi ngang qua ở trong các đoàn làm phim không có chút danh tiếng nào, diễn nam ba, nam bốn, vai phụ nhỏ. Kỳ lạ là có đạo diễn thưởng thức anh, Hoắc Lỗi rất có cá tính, cực kỳ tùy ý chọn kịch bản mà anh thích.

Có thể có rất nhiều người đều cho rằng, kiếp này của Hoắc Lỗi cứ vậy thôi.

Không có tiền đồ gì đáng để nói, cùng lắm là xem như ngôi sao chợt lóe sáng thôi.

Trong đoàn làm phim không có ai thích một người chỉ biết ăn chơi, không chịu nỗ lực cả.

Mặc dù như vậy, tâm tính của Hoắc Lỗi vẫn rất tốt. Anh có một trái tim không giống với người khác. Người khác nói xấu anh cũng được, ghét anh cũng được, có quan hệ gì với anh đâu? Anh vẫn có thể tiếp tục tự tìm niềm vui cho mình.

Từ nhỏ đến lớn Hoắc Lỗi chỉ thích diễn xuất, rồi học diễn xuất. Chỉ thích theo chân bọn Trang Hiểu Bân làm anh em cùng chơi đùa xả láng.

Cho tới bây giờ, anh rất thích Viện Viện, cảm thấy đời này của mình chỉ muốn sống cùng cô ấy. Vậy thì cố gắng theo đuổi cô ấy làm vợ thôi. Mặc kệ anh Bảo có cảm thấy anh không đủ chững chạc, luôn phóng khí lạnh về phía anh hay không.

Hoắc Lỗi rất tùy hứng, chỉ thích diễn vai diễn mình thích. Không thích, cho dù đạo diễn mời anh đóng nam chính, anh cũng sẽ không đi.

Hoắc Lỗi rất tùy hứng làm chuyện mà bản thân mình muốn làm, mặc dù người khác chỉ xem đó là chuyện vui đùa.


Nhưng người thật sự hiểu anh, thích anh nhất định sẽ đứng ở bên cạnh anh.

Tựa như Viện Viện của anh, luôn chịu đựng những ý nghĩ mới lạ của anh, cũng dần dần cảm mến anh vì những trò vui đùa của anh.

Tựa như bạn bè của anh, mọi người sẽ không trách mắng anh không làm việc đàng hoàng, sẽ không trách mắng anh bỏ qua rất nhiều cơ hội để nổi tiếng.

Hoắc Lỗi chỉ muốn tự do tự tại, ở một mình cũng tốt. Đi trên con đường anh lựa chọn, làm chuyện anh thích làm.

Có lẽ gian nan, có lẽ cô đơn, có lẽ không ai hiểu anh. Nhưng có bạn bè sẵn lòng đi theo anh, cùng anh vui đùa.

Người thích anh, thưởng thức anh, cùng chung chí hướng đều có thể làm bạn với anh. Người không thích thì coi như là người đi qua đường thôi.

Trong phim “Thầy giáo Toàn Phong”, Hoắc Lỗi diễn vai nam phụ số một. Họ Sở, tên Trung Thiên. Biệt danh là Lâm Đại Đản.

Đều là bạn bè chơi từ nhỏ tới lớn cho nên mọi người đều gọi anh là lão Lâm theo thói quen.

Cậu Anh vừa tới làm thầy giáo, còn tưởng lầm anh họ Lâm. Cậu nam sinh kia rất ghét người ta gọi anh là Lâm Đại Đản.

Rốt cục Hoắc Lỗi cũng lên sàn rồi.

Dư Uyển Uyển lập tức giữ vững tinh thần, đứng ở bên cạnh Trang Hiểu Bân và anh em của anh ấy quan sát học hỏi.

Lúc anh Anh quay phim, thỉnh thoảng Dư Uyển Uyển cũng tới xem. Phần lớn thời gian Dư Uyển Uyển đều bận rộn nghiền ngẫm nhân vật Tiểu Tặc Miêu này.

Chỉ là, lúc Hoắc Lỗi quay phim, Dư Uyển Uyển lại tích cực trước nay chưa từng có.

Một năm rưỡi này, cô không hề chú ý đến những vai diễn của Hoắc Lỗi diễn, cho nên rất muốn biết, bây giờ Hoắc Lỗi đã phát triển đến mức nào rồi?

Mặc dù tính cách của Hoắc Lỗi này rất hài hước, rất không đáng tin. Mười năm sau, lại là thiên tài được giới giải trí công nhận, cũng là Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Anh không chỉ nổi tiếng một lần, cũng không phải là phù dung sớm nở tối tàn. Mà là trong mười năm, luôn có những vai diễn kì quái xuất hiện ở trước mặt nhiều người. Hoắc Lỗi từng diễn vai sát thủ cải tà quy chính; từng diễn vai tiểu thiếu gia gần như cứng nhắc kiên trì giấc mộng của mình; từng diễn vai đàn ông nhưng lại tự nhận là em gái, kẻ phấn mắt; từng diễn vai thiếu niên nhưng đầu tóc bạc trắng, khổ đại cừu thâm; còn từng diễn hài kịch khiến người ta không biết nên khóc hay cười…

Mười năm sau, anh hoàn toàn là Ảnh đế danh xứng với thực. Lúc các bậc tiền bối đánh giá Hoắc Lỗi, anh sinh ra vì diễn xuất.

Hoắc Lỗi muốn diễn, được Trang Hiểu Bân và các anh em bày thế trận rất lớn.

Nhân viên trong đoàn làm phim chưa quen thuộc với bọn họ đều hết ý kiến. Vì vậy có rất nhiều người bu tới xem, dự định xem diễn xuất của anh Anh, dù sao tất cả mọi người đều vì học tập nhỉ?

Trang Hiểu Bân còn cố ý chọc Dư Uyển Uyển một cái, “Em chú ý nhé.”

“Vâng.” Dư Uyển Uyển trợn tròn hai mắt nhìn Hoắc Lỗi.

Đây là một phân cảnh diễn đêm.

Cậu Anh đi làm chịu đủ loại bắt nạt nhịn đến mức sắp bị nội thương rồi, sau khi tan làm lang thang trên đường, dự định tìm quán bar nào đó quẩy một chút, kết quả không cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Lâm Đại Đản cầm đầu năm nam sinh trong lớp bọn họ bị một đám lưu manh vây lại.

Anh Anh mừng thầm. Mạ nó, đám nhóc chết tiệt này, ông đây không thể chỉnh bọn chúng, trời cao phái người đến rồi. Để đám nhóc chết tiệt này bị giày vò đi, giày vò đến mức vào trong bệnh viện đi!

Anh Anh không chút do dự xoay người muốn rời đi, không nhìn thấy, tôi thật sự không nhìn thấy. Dù sao những ngày này anh giả làm rùa đen rút đầu đã quen rồi.


Ống kính đặc tả Hoắc Lỗi. Bình thường Hoắc Lỗi nói chuyện làm việc đều rất buồn cười, thần kinh vô cùng thô chắc. Nhưng khi tiến vào ống kính, biểu hiện trên mặt trong nháy mắt thay đổi…

Chỉ trong nháy mắt đó, Hoắc Lỗi đã biến thành cậu trai lớn thích giả làm trai đẹp giả làm lão đại cool ngầu, ở trước mặt đám lưu manh chính cống lại không thể làm được gì.

Mặc dù cậu ra vẻ bình tĩnh suy nghĩ muốn đàm phán điều kiện của lão đại Phương, thế nhưng trên trán đã sớm phủ đầy mồ hôi lạnh. Bởi vì quá mức khẩn trương, cơ thịt trên cánh mũi có hơi giật giật, chân của cậu cũng hơi run. Cậu thật sự sợ bị đánh, cậu không thể gặp chuyện được.

Cậu có lý do lùi bước, trốn tránh, để anh em lại chạy trốn. Nhưng, nam sinh có tính cách quật cường này lại ngoan cố chặn phía trước đám anh em.

Lâm Đản Đại là một lưu manh nhỏ, bình thường cùng lắm giả làm lão đại ở trong trường, thu chút phí bảo kê gì đó. Nhưng ở trước mặt đám lưu manh chính thức, lại giống như con gà gầy đét. Người ta cao to khỏe mạnh, đẩy Lâm Đản Đại một cái thôi đã lùi mấy bước. Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn không rút lui.

Một đám bạn học này bình thường xưng vương ở trong trường giờ đã biến thành con dê sắp bị giết mổ.

Bọn họ tựa như bị đẩy vào bước đường cùng…

Thời khắc mấu chốt, Lâm Đản Đại ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy thầy giáo trứng mềm mới vào lớp đang lén lút trốn đi.

Những lúc thế này, cho dù biết loại mặt hàng này sợ bị đánh, Lâm Đản Đại vẫn không muốn vứt bỏ cơ hội sống duy nhất. Cậu theo bản năng gọi một tiếng: “Thầy ơi.”

“Em nhận lầm người rồi.” Cậu Anh rất khoa trương nói, ngay cả đầu cũng chẳng quay lại. Chỉ là, nhận lầm người, thế sao thầy còn trả lời?

“Này, có ai làm thầy như thầy không? Không hiểu cái gì gọi là làm gương sáng cho người khác à?” Bạn học Giáp lời lẽ chính nghĩa gào lên về phía sau lưng cậu Anh.

Cậu Anh dứt khoát quay đầu lại, vô liêm sỉ nói, “Thế sao ngày thường không thấy đám nhóc chúng mày coi tao là thầy? Không phải rất thích bắt nạt tao, giày vò tao à? Hiện tại sắp chết đến nơi rồi, còn muốn ông đây làm người chết thay, làm lá chắn cho chúng mày? Nào có chuyện tốt như vậy?”

Hoắc Lỗi đóng vai Lâm Đản Đại đang dùng một loại ánh mắt quật cường, nhưng lại mang theo thỉnh cầu nhìn anh.

Không hiểu sao cậu Anh bị Hoắc Lỗi nhìn vậy mà thấy giật mình, thiếu chút nữa quên luôn lời thoại.

Lão đại đám lưu manh lại nói, “Phi, thầy giáo mà cũng sợ, không một ai là thứ tốt cả. Muốn cút thì cút nhanh lên!”

Lời nói của lão đại lưu manh hiển nhiên đã khơi dậy cơn tức giận của cậu Anh.

Cậu Anh là người không sợ trời không sợ đất, cho dù từng cúi đầu làm công hai tháng cho người ta ở nước ngoài. Nhưng trên thực tế, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị ai giẫm đạp lên.

Ở trường học dễ dàng tha thứ đã tính là cực hạn rồi, nhưng ra ngoài trường học, gặp phải một đám lưu manh, cậu Anh hoàn toàn không cần phải nhịn.

Cậu Anh không để ý tới đám lưu manh, quay đầu nói với đám người Lâm Đản Đại: “Nếu tao cứu chúng mày, chúng mày phải đồng ý với tao một chuyện. Có đồng ý không? Không đồng ý, tao lập tức rời đi, để đám người này đánh chết chúng mày. Yên tâm, mười lăm phút sau tao sẽ báo cảnh sát đến nhặt xác chúng mày.”

Vào thời khắc này, đám người Lâm Đản Đại không có đường sống để lựa chọn. Lập tức toàn thể đồng ý.

Sau đó một màn khiến bọn họ khiếp sợ liền xuất hiện.

Cậu Anh nhảy lên, đá một đá vào lão đại khiến gã bay ra ngoài. Đám đàn em tức giận xông tới, cậu Anh như sói nhập bầy cừu, chẳng mấy chốc đánh ngã đám đàn em…

Thu thập xong đám lưu manh này, tâm trạng của cậu Anh lập tức tốt lên nhiều. Chỉ là vừa mới đánh nhau xong đã khơi dậy huyết tính của anh.

Đây là thầy giáo trứng mềm mà bọn họ biết sao? Một phút trước bị người ngoài hành tinh xâm lấn à?


Thứ mặt hàng này còn biết đánh nhau, nửa tháng này giả bộ kinh hãi cái gì?

Đám nam sinh nhìn nhau, không khỏi cảm thấy cuộc sống sau này hết hi vọng rồi.

Thứ mặt hàng này rốt cuộc muốn chúng ta làm gì? Có phải đi làm công kiếm tiền, đền chiếc xe mô tô bị phá hưa kia không?

Đám học sinh sợ hãi luống cuống, cậu Anh đã giẫm lên “thi nằm” trên mặt đất, chậm rãi đi về phía bọn họ. Còn vừa đi vừa rắc rắc quả đấm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm máu tanh bạo lực.

“Chuyện đã đồng ý với tao, chẳng lẽ chúng mày định nói mà không giữ lời à?” Cậu Anh cười hỏi. Lời ngầm chính là dám từ chối sẽ lập tức đánh cho chúng mày nằm giống như chúng nó.

“Không, không có.” Các thiếu niên khôn khéo ngày thường liều lĩnh không lương thiện tựa như con dê con.

“Yêu cầu của tao là, tất cả đám chúng mày nhất định phảithuận lợi tốt nghiệp.”

“..” Đây là yêu cầu chó má gì vậy, làm như đám người bọn họ không muốn tốt nghiệp vậy.

Thầy giáo bạo lực hai mặt mắc bệnh thần kinh này đang nghĩ cái gì vậy? Đầu óc bị hỏng rồi hả?

Sau khi quay xong phân cảnh này, sau lưng anh Anh đều ướt đẫm.

Rõ ràng Hoắc Lỗi không hề làm gì cả, từ đầu đến cuối đều tận chức tận trách diễn vai nam phụ Lâm Đản Đại. Không nhỉnh hơn, không cướp diễn, tận chức tận trách nói lời thoại của mình.

Thế nhưng, cậu Anh lại cảm thấy từ đầu đến cuối, trong lúc vô hình anh đều bị thần thái, biểu hiện, động tác của Hoắc Lỗi dẫn dắt.

Anh không thể không liều mạng nâng cao tinh thần của mình. Chỉ là dù anh phát huy thế nào, chỉ cần đến phía trước ống kính thì sẽ phát hiện Hoắc Lỗi không thể bị anh kéo xuống hay chôn vùi được.

Hoắc Lỗi đứng im tại chỗ, cậu ấy chính là Lâm Đản Đại, cậu ấy đặc biệt độc nhất vô nhị…

Anh Anh dùng sức hít một hơi, sau đó, ngồi xổm ở bên lề đường.

Lúc này, anh không phải là idol đang hot, không phải cậu ấm, thậm chí không phải là nam chính trong phim. Anh chỉ là một người bình thường, tư chất có chỗ thiếu sót, nhưng lại mơ ước sẽ có một ngày mình cũng có thể là một diễn viên thành công.

Một buổi sáng sớm của một năm trước, có một em gái vẫn luôn hiền lành rất không thích nói chuyện, phồng khuôn mặt bánh bao nói với anh, “Nếu anh thích học thì học, đi tìm giáo viên giỏi nhất để học. Tự mình mò mẫm dốc sức thì có ích lợi gì?”

Một năm này, anh học chuyên ngành diễn xuất, làm vai phụ cho mỗi đoàn làm phim, quan sát các tiền bối diễn như thế nào. Không biết bị khinh thường bao nhiêu, bị phê bình bao nhiêu.

Mỗi một lần anh bắt đầu nảy sinh ý rút lui, cảm thấy mình không thích hợp với vòng luẩn quẩn này thì lại nhớ tới anh hai của mình, nhớ tới người thân của mình, nhớ tới em gái mặt bánh bao kia nói với anh: “Không phải anh thích diễn sao?” Vậy thì kiên trì tới cùng…

Sau đó, anh đột nhiên nổi tiếng, có fandom riêng của mình, hơn nữa số lượng fan còn điên cuồng tăng lên.

Anh có diễn xuất vốn có là tổng giám đốc bá đạo, dân cư mạng chẳng quản anh là Vua xúi quẩy, Vui chăm chỉ gì đấy.

Mãi cho đến hôm nay, anh mới phát hiện hạng người bình thường như mình lại cách thiên tài xa đến vậy?

Hoắc Lỗi không có danh tiếng là thiên nga trắng chờ cơ hội một bước lên trời. Còn anh có lẽ chính là con vịt xấu xí thành công thì giả làm thiên nga.

Cố Lượng mặc quần áo thể thao lặng lẽ đi đến bên cạnh anh Anh ngồi xổm xuống, sau đó đưa cho anh một bình nước, nước trong bình là trà thảo dược.

“Sao thế, bị một thiên tài đả kích? Chẳng lẽ ngã một cái là không dậy nổi? Cậu Anh.” Cố Lượng như đang nói đùa với anh, cố gắng dùng cách này để thay đổi tâm trạng của anh.

“Hừ, đả kích? Không phải một năm trước đã từng bị một tiểu thiên tài đả kích rồi sao? Hiện tại bị đả kích thêm lần nữa thì có sao đâu? Chỉ cần thừa nhận tôi không phải thiên tài là được rồi. Tôi chính là tôi, tôi thích diễn thì tiếp tục cố gắng thôi.” Cậu Anh nói ra suy nghĩ từ đáy lòng.

Sau khi nói xong, anh mới phát hiện thì ra mình có thể dễ dàng bước ra khỏi bóng ma do Hoắc Lỗi mang đến.

Cái này thật sự không có chút vất vả nào, chỉ cần biết rõ bản thân, tự nói với mình không buông tay là được.

Cậu Anh theo bản năng nhìn Dư Uyển Uyển một cái, sau đó không nhịn được mà phì cười.

Vào giờ phút này, khuôn mặt bánh bao của Dư Uyển Uyển đã hoàn toàn phồng lên, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi ngước lên, cả người đều căng như dây đàn. Đây là trạng thái đi vào chiến đấu sao?


Cố Lượng nhìn theo cậu Anh nhìn về phía Dư Uyển Uyển. Sau đó cũng bất đắc dĩ nói, “Bé con nhà em lại bắt đầu càn quấy rồi.” Từ khi quen bạn trai, em họ nhỏ đáng yêu của anh đã một đi không trở lại, càng ngày càng bung xỏa.

Cậu Anh vất vả thì không sao, Dư Uyển Uyển thì lại có chuyện. Hai diễn viên chính của công ty bọn họ đang làm gì vậy.

Lại nhìn vẻ mặt Hoắc Lỗi đang đi tới, miệng cực kỳ đáng đánh đòn đi theo Dư Uyển Uyển khiêu khích nói: “Này, thế nào? Có phải bái phục diễn xuất của anh đây rồi không? Mau biến thành người máy đi, hô hô ha ha.” Đây là lời chế giễu Dư Uyển Uyển của Hoắc Lỗi ở trong nhóm chat sau khi xem xong lễ trao giải Phi Thiên.

“Dán anh lên mặt con gấu giờ.” Quả nhiên Dư Uyển Uyển vẫn trả lời như thế.

Kể từ sau giải Phi Tiên, sau khi bị Hoắc Lỗi khiêu khích, chỉ cần bị Hoắc Lỗi trêu chọc, Dư Uyển Uyển lập tức trả lại một câu, dán anh lên mặt con gấu. Cũng không biết đó là loại truyện manga nào. Mỗi lần đều không chừa mặt mũi nào cho Hoắc Lỗi, đánh vào đủ loại con gấu.

Lập tức, bên trong nhóm chat náo nhiệt hơn rất nhiều.

Lúc này, nhìn thấy Dư Uyển Uyển phồng hai má bánh bao lên, hai mắt đều trợn tròn, nói ra câu thoại kinh điển. Trang Hiểu Bân và đám anh em của anh đều không nhịn được mà bật cười tại chỗ.

“Mau mặc trang phục trẻ em vào, ha ha.” Hoắc Lỗi rất không phục mà tiếp tục khiêu khích.”

“Dán anh lên mặt con gấu đấy.” Dư Uyển Uyển rất bình tĩnh mà tiếp tục đánh mặt con gấu.

“Này, làm gì có ai giống như em nói chuyện với đàn anh như thế chứ? Em gái, sau này có muốn đàn anh cho em đề thi, vở ghi chép không hả?”

“Dán anh lên mặt con gấu đấy.” Dùng bất biến ứng vạn biến.

“Em ở lại lớp à? Chỉ biết nói mỗi câu này sao. Ôi, không đúng, trước đó anh vẫn không để ý, lúc này đã qua hơn một năm rồi, sao em lại biến mình thành như vậy thế? Không phải năm trước em rất gầy à? Sao bây giờ mặt mũi tròn vo vậy? Em như vậy có thể thuận lợi thông qua cuộc thi trường bọn anh không thế? Diễn viên, chúng ta chính là diễn viên đấy.” Bla bla, Hoắc Lỗi bắt đầu mở miệng pháo nả ra đủ lời trêu chọc.

“Chị Viện Viện, chị đến rồi.” Dư Uyển Uyển đột nhiên gọi một tiếng, Hoắc Lỗi lập tức như bị trúng ma pháp. Cứng ngắc xoay người lại, để lộ ra nụ cười chân thành nhất của mình. Trong một giây từ nam miệng tiện biến thành thanh niên tốt.

“Chậc…” Dư Uyển Uyển cười lạnh xoay người rời đi. Tựa như một con gà thắng lợi, ngẩng đầu ưỡn ngực vững vàng bước đi.

Hoắc Lỗi phản ứng lại mới biết Dư Uyển Uyển đang chơi xỏ mình. Viện Viện hoàn toàn không tới đây.

“Đáng ghét, nhóc con này dám gạt em. Lừa gạt trái tim thiếu niên ngây thơ của em.” Hoắc Lỗi dứt khoát ngã vào trong ngực anh Bân, cầu an ủi.

Bên kia đám người Trang Hiểu Bân được một trận cười sảng khoái. Thì ra chuyện cãi nhau đánh mặt con gấu bản hiện thực lại buồn cười như vậy.

Bên kia Dư Uyển Uyển đang rất sung sướng mà nhận lấy bữa khuya do bạn trai nhỏ mang tới.

Hoắc Lỗi rất ác ý mà kéo to cuống họng, “Sắp biến thành mặt gấu rồi hô hô ha ha.”

Dư Uyển Uyển trừng anh với ánh mắt hình viên đạn, ra vẻ người bình thường không chấp nhặt với kẻ ngốc, kéo bạn trai đi ra ngoài.

“Em so đo với một cô bé làm gì?” Trang Hiểu Bân cười nói.

“Dạo này mấy cô bé đều có bạn trai hết rồi. Em sắp hai mươi mà vẫn còn độc thân đây.” Hoắc Lỗi nói cực kỳ ai oán nhìn anh Bảo một cái. Anh Bảo hoàn toàn mặc kệ anh, tiếp tục làm việc của mình.

“Đó là vì em ấy là con gái, còn em là con trai. Tiểu Lỗi, em còn nhớ rõ điểm này chứ?”

“Haiz, bất cẩn quên mất rồi. Mặt gấu cũng là tomboy sao?” Hoắc Lỗi cau mày nói.

“Em mới là mặt gấu đấy? Đừng tùy tiện đặt biệt danh cho con gái. Nếu không em ấy sẽ càng liều mạng với em.”

“Bảo em ấy đến đây mà liều này. Anh Bảo nói, em ấy trở nên lợi hại rồi. Hiện tại em cũng rất mong chờ được đóng chung với em ấy.”

Trang Hiểu Bân cười nhìn Hoắc Lỗi giở tính trẻ con. Thì ra trong lúc bất tri bất giác, thiếu nam thiếu nữ đã từng giúp anh hoàn thành giấc mộng đã trưởng thành đến mức này rồi.

Bọn họ tựa như là đối thủ của nhau, không ngừng so đấu cố gắng tiến bộ.

Nếu bọn họ có thể hợp tác một lần nữa trong phim của anh, hẳn là rất thú vị nhỉ? Anh có chút mong chờ rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.