Đọc truyện Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu – Chương 23: Bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn
Editor: L.N.H.T
Lúc Cốc Tuyết Hàm rời đi, đúng lúc không cẩn thận nhìn thấy cuốn vở của Dư Uyển Uyển. Mặt trên vẽ đủ loại hình dạng, đánh dấu chằng chịt…
Đến lúc này, chị ta mới phát hiện một sự thật không thể không thừa nhận, Dư Uyển Uyển không phải là gối thêu hoa như trong tưởng tượng của chị ta, mà là một diễn viên chân chính. Cô có thiên phú hơn nữa vẫn luôn dốc sức rèn luyện diễn xuất.
Mặc dù Dư Uyển Uyển mới mười sáu tuổi, diễn xuất cũng rất non nớt, nhưng lại được lão tiền bối lão sư Phùng coi trọng, không phải là không có lý do!
Lúc trước, chị ta cũng là ma mới, nhưng có từng được lão tiền bối đức trí song hinh[1] chỉ điểm chiếu cố, được bạn cùng thời giúp đỡ yêu thích?
[1] Đức trí song hinh: vừa có tài đức vừa có trí tuệ
Lúc trước, chị ta đã từng vì một vai diễn nhỏ mà hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều dùng để cân nhắc?
Lúc trước, chị ta cũng có đôi mắt sáng ngời như vậy, đối với cái thế giới này, cho dù là hoàn cảnh chung quanh, cho dù là hoàn cảnh mà mình phải đối mặt, cho dù thế nào cũng đều phải diễn cả…
Chị ta từng vì diễn mà sinh tồn. Vì diễn có thể từ bỏ mọi thứ.
Chỉ là chị ta bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Mong đợi từ từ biến thành thất vọng, thất vọng lại từ từ biến thành tuyệt vọng.
Tuyệt vọng lại biến thành hết hy vọng, hết hy vọng lại không nhịn được mà ảo tưởng.
Sau đó chị ta chờ đợi quá lâu, vì chờ đợi thời khắc kia đến mà vứt sạch tất cả mọi thứ… Chị ta ép mình phải tỉnh mộng.
Có một vài thứ chị ta nhất định mãi mãi không đợi được!
Chị ta chỉ là một trong những chúng sinh trong vòng tròn này.
Trong cái giới này, mỗi ngày đều có người kiên trì không đi tiếp, ngã xuống, hoặc rời đi…
Chị ta không hề đặc biệt, không có sẵn vẻ ngoài hoàn mỹ, càng không có sẵn diễn xuất kinh tài tuyệt thế…
Kinh nghiệm mười mấy năm nói chi chị ta biết, cho dù có cố gắng hơn nữa thì như thế nào? Không có khả năng thành công! Từ lúc bắt đầu vận mệnh đã định như vậy rồi!
Sau đó chị ta bắt đầu trở nên toan tính thiệt hơn, bắt đầu giận đời, chị ta càng ngày càng gần giống vai phản diện trong vai diễn.
Cuộc sống như diễn, diễn như cuộc sống. Chị ta bắt đầu không phân rõ trong diễn ngoài diễn, bắt đầu sống mơ mơ màng màng…
Chỉ là tất cả chuyện này đều là do chị ta muốn sao?
Chẳng lẽ đời này chị ta cứ xấu xí mãi như thế? Nghề diễn của chị ta thì sao? Giấc mộng của chị ta thì sao?
Chẳng lẽ chị ta phải dùng hình ảnh xấu xí như vậy để khắc ghi vĩnh viễn vào trong trí nhớ người khác? Cho dù là trong vai diễn, hay là trong cuộc sống?
Nhìn Dư Uyển Uyển chỉ đơn thuần là yêu thích diễn xuất, dốc sức học tập, chị ta nhớ tới bản thân mình cũng từng như vậy… thì càng chán ghét dáng vẻ hiện tại của mình hơn!
Không, chị ta không cam lòng, thật sự không cam lòng cứ thế mà hãm sâu xuống…
Cô đơn, không ai quan tâm, không ai nhớ tới tên chị ta…
Cốc Tuyết Hàm rụt vai lại, chị ta cúi thấp đầu nhìn đường dưới chân, không ai có thể thấy được vẻ mặt của chị ta.
Trợ lý nhỏ ngây thơ cầm ly cà phê đá đi theo chị ta, nhìn dáng vẻ của chị ta lại không nói được câu nào.
“Sau này đừng mua cà phê cho chị nữa!” Cốc Tuyết Hàm đột nhiên nói.
“Dạ? Vậy sau này chị Cốc muốn uống gì?” Trợ lý nhỏ ngây thơ hỏi.
“Đừng mua gì cả. Chị đột nhiên không muốn uống nữa. Sau này cứ lấy trà lạnh kia cho chị! Trà lạnh tốt, giúp chị hạ nhiệt!” Cốc Tuyết Hàm tựa như tự lẩm bẩm nói.
“À!” Trợ lý nhỏ ngây thơ nhìn chị ta, dường như cô ấy nhìn thấy chị Cốc cười. Còn cười rất dịu dàng nữa.
Nhân viên trong đoàn không rõ nội tình còn tưởng rằng Cốc Tuyết Hàm bị người mới Dư Uyển Uyển đè ép đấy.
Loại ép diễn này được truyền đi vô cùng kì diệu. Người bình thường nhìn ra được ở đâu? Bọn họ chỉ nhìn thấy vẻ “kinh ngạc đến ngây người” của Cốc Tuyết Hàm.
Vì vậy người không thích Cốc Tuyết Hàm bắt đầu hả hê. Mấu chốt là loại người này vẫn chiếm đa số trong đoàn làm phim.
Đợi đến lúc quay lại lần nữa thì bọn họ không hẹn mà cùng tụ tập lại một chỗ, thậm chí người còn đông hơn cả khi nãy.
Thậm chí còn có vài người mang theo tâm tình u ám chờ đợi Cốc Tuyết Hàm phái diễn xuất thành danh đã lâu bị người mới Dư Uyển Uyển vừa mới bước vào giới điện ảnh và truyền hình đánh bại.
Nhưng cố tình lần này sau khi ghi hình, Cốc Tuyết Hàm lại rất nhanh nhập vai, lấy tiêu chuẩn của phái thực lực ra xài. Thông qua mấy lời kịch lập tức phát huy sâu sắc sự chột dạ, nhu nhược, thoái thác, vô trách nhiệm, ngang ngược không nói lý lẽ của Tam Anh.
“Không phải chị vì em sao?” Tam Anh mạnh miệng với Lục Anh. Thậm chí chị ta tận lực nhìn vào đôi mắt tròn xoe đơn thuần lại mang theo sương mù của Lục Anh. Chị ta biết làm vậy sẽ gây tổn thương cho Lục Anh nhưng vẫn làm như vậy. Tâm địa Tam Anh cứng ngắc giống như tảng đá. Chỉ là khi nói xong câu đó, đôi môi mỏng hơi mím lại, hiện ra chút lay động.
Dư Uyển Uyển vốn đang muốn đè cảm xúc lại, cô sợ Cốc Tuyết Hàm sẽ kinh ngạc đến ngây người, cảnh này lại quay không qua. Nhưng trong lúc vô tình lại bị Cốc Tuyết Hàm kéo cảm xúc lên.
Đến lúc này, cái gì gọi là thực lực mới biết cái gì gọi là phái thực lực.
Rất rõ ràng Cốc Tuyết Hàm không tới cấp bậc của lão sư Phùng, nhưng lúc nói chuyện, vẻ mặt, thậm chí là động tác rất nhỏ cũng có cách xử lý độc đáo của riêng mình. Mỗi một động tác cử chỉ, thậm chí là không nói lời nào cũng có thể khiến người ta cảm nhận được một loại ác ý. Kì lạ là với nhân vật Tam Anh này, Cốc Tuyết Hàm lại có lý giải độc đáo của mình.
“Là ai sinh ra em cũng được, lẽ nào không phải do mẹ sinh thì em không phải là Lục Anh? Chị ba chị sẽ không nhận em nữa sao?” Lục Anh cực kỳ kích động, nước mắt tràn mi. Cô uất ức, nhưng cố chấp đối mặt với Tam Anh.
Nhìn thấy Lục Anh như vậy, cho dù Tam Anh có chanh chua cỡ nào cũng không thể nói ra thêm lời khó nghe nào.
Lục Anh là đứa bé mà chị ta trông đến lớn. Qua nhiều năm như vậy, Tam Anh nhìn cô từ một đứa bé loi choi trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp.
Lúc trước khi chưa bị mẹ sai khiến, xếp đặt hôn sự với Cát Căn, chị ta hoàn toàn không biết Lục Anh là con của Đại Anh, là “hung thủ” cướp đi tự do hôn nhân của chị ta… chị ta thật tâm thích Lục Anh.
Lục Anh nho nhỏ, từng kích thích tình mẹ lúc ban sơ của chị ta.
Chị ta từng thay tả lót cho cô; từng ôm cô vào trong ngực; từng đút sữa nóng trong bình cho cô uống; thậm chí còn từng ở thời điểm cô từ từ lớn lên, làm bạn với bé gái sợ tối chìm vào giấc ngủ…
Nhưng chị ta không rõ, tại sao mẹ có thể dễ dàng bán đi hạnh phúc đời người của chị ta như vậy?
Chẳng lẽ chị ta không phải là con do mẹ sinh ra? Hay chị ta đã làm ra chuyện xấu tội ác tày trời gì?
Rốt cuộc tại sao nhất định phải là chị ta? Rõ ràng là Đại Anh làm ra chuyện mất mặt. Rõ ràng là Đại Anh thiếu nợ nhà người ta. Tại sao phải để em gái là chị ta đi trả nợ?
Mẹ có biết không? Chị ta đã từng có một cuộc tình rất ngây ngô.
Chị ta từng được bạn trai cao cao hơi gầy kia nắm tay… khi đó, chị ta muốn sống cùng người đó cả đời.
Nhưng sau đó, tất cả đều kết thúc rồi.
Trong nháy mắt, thậm chí lúc chị ta còn chưa kịp trưởng thành thì đã bị mẹ bán mất!
Khi mẹ làm như không có việc gì tuyên bố tương lai của chị ta sẽ gả cho một người đàn ông ở nông thôn làm ruộng, cô còn trẻ ngây thơ lặng lẽ chia tay mối tình đầu.
Thậm chí người trong nhà không biết, trong độ tuổi tốt đẹp nhất cuộc đời chị ta, chị ta từng yêu…
Sau đó Tam Anh nghe lời, suy nghĩ cho gia đình, hiền lành thuần phác…
Chỉ là ngày qua ngày chờ đợi vận mệnh của mình, cô như con dê đang đợi làm thịt.
Chị ta suốt ngày thấp thỏm lo âu, chị ta không muốn gả cho người nhà quê, ở trong ấn tượng của chị ta nông thôn rất dơ, nhà xí rất buồn mửa, khắp nơi đều là phân và nước tiểu của dê bò… Chị ta gả về đó, sẽ xoắn ống quần lên làm ruộng…
Không biết từ lúc nào, chị ta bắt đầu tức giận vì sự bất công! Chị ta không nhịn được mà hỏi, tại sao? Tại sao người xui xẻo kia là chị ta?
Chị ta đâu phải là người thiếu nợ ân tình của lão Cát? Tại sao không thể để Đại Anh gả qua đó? Tại sao không phải là Tứ Anh?
Tại sao mỗi ngày cả nhà đều rất vui vẻ, rất bình tĩnh, chỉ có một mình chị ta lo lắng đề phòng?
Vì vậy Tam Anh từ từ thay đổi…
Nếu mẹ anh chị em không quan tâm đến cảm nhận của chị ta, bọn họ có thể cười vui vẻ trong lúc chị ta buồn rầu khổ não, vậy chị ta cũng sẽ không quan tâm đến cảm nhận của bọn họ!
Từ đó Tam Anh đi lên con đường người ác, hơn nữa cuối cùng thay đổi vận mệnh của mình.
Chỉ là nhìn Tứ Anh cam tâm tình nguyện gả cho Cát Căn, chưa bao giờ oán giận đối phương, sao chị ta có thể an tâm hương thụ, tất cả chuyện này vốn nên là hạnh phúc thuộc về Tứ Anh?
Tam Anh nhìn Lục Anh, cuối cùng không nói ra được câu nào. Ánh mắt chị ta buồn bả hờn tủi, là ánh mắt hình viên đạn, đồng thời lại mang theo sự tức giận gần như không nhìn ra. Cuối cùng lại lựa chọn yên lặng xoay người rời đi…
Từ đầu đến cuối, dưới cái nhìn soi mói của Lục Anh, chị ta cây ngay không sợ chết đứng thẳng sống lưng, giống như là một Tướng quân kiêu ngạo.
Chị ta tệ hại như vậy, không hề nói tình nghĩa với chị em của mình, nhưng chị ta lại cứ cố chấp quật cường, để bản thân mình không hối hận, không áy náy. Ngược lại ngày càng táo tợn muốn làm chuyện xấu, tổn thương người trong nhà… thậm chí cả Lục Anh nho nhỏ cũng không buông tha!
Cốc Tuyết Hàm diễn trọn oán, hận, thiệt thòi, hối hận đều cô đọng ở trong một đoạn ngắn ngủi này.
Cảnh này vốn cũng không tính là quan trọng, nhưng lại khiến Cốc Tuyết Hàm và Dư Uyển Uyển phối hợp khoe diễn xuất của mình.
Thậm chí Tằng Lâm quay xong cũng không nhịn được mà khen hay.
Cho dù Cốc Tuyết Hàm có tính tình thế nào, nhưng diễn xuất quả thật rất tốt.
Còn Dư Uyển Uyển là một người mới, cũng đang phát triển với tốc độ cực nhanh, không ngừng mang lại niềm vui bất ngờ cho người khác.
Mặc dù trong đoàn làm phim rất nhiều chuyện lớn nhỏ, nhưng diễn viên hợp tác diễn xuất thế này thì rất là tốt.
Tằng Lâm cũng không nhịn mà tràn ngập mong đợi với bộ phim này.
“Nhị Anh” đứng bên cạnh bà cụ nhìn cảnh này không nhịn được mở miệng khen nói: “Diễn xuất của tiểu Cốc càng ngày càng tốt.”
Bà cụ lại hừ một tiếng, “Đúng vậy, không đặt toàn bộ tâm tư vào diễn xuất, chỉ biết làm mấy chuyện không đứng đắn.”
Vừa vặn lúc này Cốc Tuyết Hàm đi ngang qua người bà cụ, nên nghe thấy hết lời phê bình của bà.
Thật ra là bà cụ cố ý nói cho chị ta nghe, không thể nghi ngờ đây cũng là một loại châm biếm.
Bà cụ nhìn như đang oán trách chị ta, nhưng trên thực tế lại hy vọng chị ta có thể tự mình đi ra khỏi nghịch cảnh… Tìm được nhiệt tình với sự nghiệp diễn xuất một lần nữa.
Nghĩ tới đây, Cốc Tuyết Hàm cúi đầu thấp hơn, thậm chí chị ta dám ngẩng đầu nhìn vào hai mắt bà cụ.
Lúc này, trong mắt chị ta đã đầy nước mắt… Cảm xúc có chút mất khống chế.
Không phải ai cũng cười hả hê với cảnh ngộ của chị ta, thờ ơ lạnh nhạt nhìn chị ta trầm luân vào trong vũng bùn…
Cho dù chị ta trở nên xấu xí khó coi, bọn họ vẫn bằng lòng để ý đến chị ta, bằng lòng vươn tay về phía chị ta kéo chị ta lên!
Oán trách cũng được, phê bình cũng được, thoải mái mà châm biếm, không phải đều là biểu hiện đang quan tâm đến chị ta sao?
Nghĩ tới những chuyện này, Cốc Tuyết Hàm càng thêm áy náy, tựa như làm việc gì trái với lương tâm vậy, rất nhanh rời đi…
Về phần cuộc sống sau này, chị ta sẽ bắt đầu lại lần nữa.
Còn Dư Uyển Uyển hiển nhiên bị rung động rất lớn. Diễn xuất của Cốc Tuyết Hàm khiến cô cảm thấy ngạc nhiên.
Cốc Tuyết Hàm dốc lòng diễn xuất hơn mười năm, có căn cơ tích luỹ, khiến cô cảm thấy khâm phục.
Trên thế giới này, người biết diễn xuất quá nhiều, nhưng càng đi về sau càng ít người.
Thật sự có thể đi lên ngọn đỉnh Kim Tự Tháp, rất là hiếm có.
Phong cảnh xinh đẹp nhất, chỉ có người có thể chịu đựng đi trên con đường cô đơn, chịu đựng ngày qua ngày vất vả tôi luyện, cam tâm làm nền cho người khác, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, không ngừng đứng dậy trong nghịch cảnh, mới có cơ hội có thể thấy được…
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuộc sống giương buồm xuất phát lần nữa, có thể tìm được nơi có cá sao?
Lão sư Phùng vẫy vẫy tay với Dư Uyển Uyển.
Dư Uyển Uyển rất nhanh chạy đến bên cạnh bà cụ. Bà cụ nhét ly nước hình con gấu vào trong tay cô, Dư Uyển Uyển hơi ngửa đầu, uống một ngụm lớn trà lạnh, bà cụ không nói gì, chỉ hài lòng nhìn cô.
Nhìn bà cụ trước mặt cười vô cùng dịu dàng với cô, muốn nhìn xem cô trở thành người có tiền. Nhớ tới ba mẹ trong nhà, anh Bảo trong đoàn làm phim, Trang Hiểu Bân cùng với các anh em của anh, chị Lăng Tâm từng giúp cô nhận đóng quảng cáo… còn có có rất nhiều người cô biết, hoặc tình cờ gặp nhau…
Tương lai của cô rất mù mịt, đường đi gập ghềnh còn có rất nhiều nguy hiểm chưa biết.
Chỉ là trên đường đi này lại may mắn gặp được rất nhiều người tốt. Bọn họ bằng lòng giúp đỡ cô chỉ điểm cô, bằng lòng đưa nước giữa đường đi, mang đến cho cô một cơ hội sống ở trong nghịch cảnh… thậm chí đi cùng cô một đoạn đường ngắn…
Trong bọn họ, chưa chắc có người có thể đi cùng cô đến điểm cuối.
Nhưng nghĩ tới bọn họ, trái tim cô trở nên rất mềm mại, trong thân thể cũng tràn ngập dũng khí.
Tương lai rất xa xôi, đường đi rất vất vả, trên đường lại có bạn đi cùng, cô còn lo sợ cái gì đây? Chỉ cần lấy hết dũng khí, xông về trước?
Dư Uyển Uyển ra vẻ con nít miêu tả thể nghiệm diễn xuất lần này với lão sư Phùng. Cô như bước vào ngưỡng diễn xuất khác, hoặc đang chạm vào cánh cửa không biết vỗ…
“Nhị Anh” chỉ cười híp mắt nhìn cô, cũng không để ý tới cô bé phớt lờ mình.