Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 21: Cuộc sống như diễn


Đọc truyện Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu – Chương 21: Cuộc sống như diễn

Editor: L.N.H.T

Lão sư Phùng chăm sóc Dư Uyển Uyển. Mặc dù Dư Uyển Uyển này không chủ động giao du với người khác nhưng vẫn là người hiểu chuyện.

Theo ý bà, người khác đối xử tốt với cô, cô hẳn sẽ có chỗ hồi báo.

Không ai bằng lòng mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, vẫn luôn thật lòng thật dạ đổi lấy không tim không phổi của bạn.

Vì vậy bắt đầu ngày thứ hai, mỗi ngày Dư Uyển Uyển đều lặng lẽ pha một ly trà mát cho lão sư Phùng, thích hợp để bà uống giải khát ngày hè. Đồng thờicũng quan tâm đến thân thể của lão sư Phùng, lẳng lặng thản nhiên làm chút chuyện có thể làm!

Cùng lúc đó, Cố Lượng cũng mang hai thùng trà hoa ngày hè một lớn một nhỏ cho anh Bảo.

Vì vậy buổi trưa mỗi ngày, anh Bảo đều nhận được một thùng trà lạnh lớn, người trong đoàn phim ai nóng thì sẽ uống một ly. Uống xong còn cất một gói nhỏ… Trà hoa cảnh này rất được mọi người yêu thích.

Đương nhiên, đạo diễn, quay phim mỗi người dùng riêng một túi nhỏ…

Anh Bảo là người biết cách chăm sóc cho người khác, lúc trước phim của Trang Hiểu Bân có thể quay xong đến cuối cũng là vì nhờ có anh Bảo giúp đỡ thu xếp…

Lần này cũng vậy, mặc dù trên thực tế anh Bảo không hề có kinh nghiệm quay phim bộ. Nhưng từ trên xuống dưới cả đoàn làm phim trừ Cốc Tuyết Hàm có tính cách quái dị thì ai không nói anh Bảo tốt bụng, tương lai tiền đồ vô lượng?

Ngay cả đạo diễn Tằng Lâm cũng rất thưởng thức anh Bảo.

Lão sư Phùng thấy Dư Uyển Uyển có diễn xuất tốt, tính cách không chơi nổi, không gây chuyện, không kiêu ngạo, là một cô bé rất khéo léo rất có lòng nên cũng nổi lên lòng che chở, quay phim cũng được, ứng xử cũng tốt, thường hay chỉ điểm cho cô đôi câu…

Còn Dư Uyển Uyển đương nhiên cứ thế mà ở bên cạnh bà rồi. Thường nói chuyện phiếm cùng bà, chủ yếu vẫn là theo bà học cách ứng xử, diễn xuất…

Trời rất nóng, chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng cũng thấy khó chịu, huống chi là cơ thể yếu kém của bà?

Thế nhưng chỉ cần lão sư Phùng vừa đến trước máy quay thì lập tức vào trạng thái… Dùng toàn bộ tinh lực để diễn… Có một lần quay xong một cảnh mới phát hiện mu bàn tay bà bị bầm tím cả lên. Dư Uyển Uyển thấy vết bầm đó rất nghiêm trọng thì mau chóng lấy dầu hồng hoa cho bà, còn đi tìm anh Bảo, sợ tay của bà bị tổn thương đến xương…


Kết quả bà lại rất bình tĩnh, “Vết thương nhỏ thôi, cháu cứ lầu bầu hoài.” Mặc dù bà nói cô vậy nhưng ý trong lời lại mang theo sự thân mật.

Tình cảm chính vì vậy mà có được.

Dư Uyển Uyển thường xuyên ở bên nhìn diễn xuất của bà, thỉnh thoảng có thể tìm được chút thể ngộ[1] mới…

[1] Thể ngộ: Thể nghiệm một sự việc hoặc lời nói của người nào đó mà ngộ ra được chút quan điểm cá nhân.

Sau khi quay xong, nếu có vấn đề gì, bà sẽ trực tiếp chỉ điểm cho cô.

Từ từ trong đoàn làm phim tất cả mọi người ai cũng biết, Dư Uyển Uyển được bà trông nom, tất cả mọi người đừng mong bắt nạt cô.

Điều này khiến Cốc Tuyết Hàm tức không thôi, thậm chí là phát giận ở trong phòng hóa trang,  ném loạn đồ, động một chút lại nói với trợ lý, “Mấy đứa con gái bây giờ không biết xấu hổ là gì, cướp được cọc thì thuận theo cọc đó mà leo lên…”

Diễn viên Thẩm Mạn Sương đóng vai Tứ Anh, có thể xem như cùng thời với Cốc Tuyết Hàm, năm nay ba mươi lăm tuổi.

Chị ta cũng cho là như vậy, trong cả đoàn làm phim, chị ta là người duy nhất có thể nói vài câu với Cốc Tuyết Hàm.

Tính tình Thẩm Mạn Sương dịu dàng ngoan ngoãn, với ai cũng đều rất khách sáo. Ngay đến cả Cốc Tuyết Hàm chị ta cũng không cáu kỉnh…

So với Cốc Tuyết Hàm, lúc trẻ Thẩm Mạn Sương chính là một bình hoa danh xứng với thực. Muốn làm bình hoa, điều kiện chủ yếu chính là diện mạo nhất định phải ở trên mức tiêu chuẩn.

Thẩm Mạn Sương xuất thân từ học múa cổ điển, tính tình có hơi yếu đuối. Lúc trẻ được xưng là người đẹp cổ điển từ trong tranh bước ra, thật sự có thể xem như diện mạo mềm mại xinh xắn, vóc dáng lẳng lơ, tính cách còn dịu dàng động lòng người…

Thẩm Mạn Sương và Cốc Tuyết Hàm bất luận là sự nghiệp hay tính cách đều vô cùng trái ngược nhau.

Thẩm Mạn Sương từng có một hy vọng, đó là diễn xuất của mình được thừa nhận, có thể diễn một vài vai có chiều sâu.

Còn Cốc Tuyết Hàm lại hy vọng có thể diễn một bình hoa thiện lương như Thẩm Mạn Sương…


Diễn xuất bị phê bình khiến Thẩm Mạn Sương cực kỳ mệt mỏi, nản lòng thoái chí không diễn mấy năm, gả cho đạo diễn Cát lớn hơn mình tám tuổi, gia cảnh lại cực kỳ tốt.

Khi đó Thẩm Mạn Sương nổi tiếng là người đẹp, đạo diễn Cát ở trong giới điện ảnh và truyền hình không có danh tiếng gì… chỉ có bối cảnh hùng hậu.

Vài năm sau, Thẩm Mạn Sương vì kết hôn nên đặt hết tâm tư vào gia đình, sau khi sinh con, sự nghiệp diễn dịch bắt đầu trì trệ không tiến…

Ngược lại sự nghiệp của đạo diễn Cát lại càng ngày càng phát triển.

Có người nói Thẩm Mạn Sương là mạng vượng phu, chị ta lấy chồng mang đến điềm tốt cho đạo diễn Cát.

Mà thành công của đạo diễn Cát cũng tương tự mang đến vinh quang cao nhất cho Thẩm Mạn Sương trong giới diễn viên nghệ sĩ… Thẩm Mạn Sương thành người phụ nữ đứng sau lưng đạo diễn Cát! Ai nhìn cô cũng phải cho đạo diễn Cát mặt mũi.

Thẩm Mạn Sương thì thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đóng một vai diễn như bình hoa, để chứng minh chị ta vẫn còn tồn tại trong giới này…

Cốc Tuyết Hàm từng diễn phim của đạo diễn Cát, miễn cưỡng cũng coi là bạn bè với Thẩm Mạn Sương.

Ít nhất Thẩm Mạn Sương cảm thấy với tính tình thối nát này của Cốc Tuyết Hàm sẽ không đi dụ dỗ chồng mình.

Đàn ông qua bốn mươi chính một nhành hoa, phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thì bắt đầu biến thành bã đậu…

Đạo diễn Cát mặc dù hơn bốn mươi tuổi diện mạo không mấy đẹp nhưng vì có tiền có quyền, có tài hoa, có thể nâng người, được nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi hâm mộ.

Thẩm Mạn Sương bước vào tuổi trung niên cảm thấy tuổi tác già đi, ghét nhất chính là những cô gái hư vinh mặt dày mày dạn muốn ông đùi đàn ông.

Cốc Tuyết Hàm đánh chủ ý lên người Thẩm Mạn Sương, định kéo bà Cát cùng đối phó Dư Uyển Uyển.


Chị ta cảm thấy Dư Uyển Uyển chính là cô gái hư vinh muốn ôm đùi. Hai ngày nay được lão sư Phùng bảo vệ càng không biết trời cao đất rộng, cả gan dám phớt lờ tiền bối là chị ta?

Cốc Tuyết Hàm tính toán rất tốt, đáng tiếc không gặp được thời điểm tốt. Đạo diễn Cát nhà Thẩm Mạn Sương lên báo, đột nhiên bị giới truyền thông phanh phui hình ảnh ông ta chụp cùng gái đẹp trong buổi dạ hội…

Đoàn làm phim đọc báo xong thì trở nên im ắng, tất cả mọi người cẩn thận không dám nhìn mặt Thẩm Mạn Sương, hoặc đi đến gần nói chuyện cùng chị ta…

Trong lúc này, ngoài mặt nhìn Thẩm Mạn Sương rất bình tĩnh, trên thực tế đã sớm gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có thời gian để ý tới Cốc Tuyết Hàm. Ngay cả diễn cũng không có tâm trạng, liên tiếp NG.

Đến cuối cùng, đạo diễn Tằng Lâm cũng nổi giận, không thèm chừa mặt mũi cho vợ của vị đạo diễn Cát kia nữa.

“Thẩm Mạn Sương, rốt cuộc chị có muốn diễn nữa không vậy? Diễn không được thì thay người!”

Cố tình người có tính cách ngay thẳng như Cốc Tuyết Hàm cũng không nhịn được nói. Bình thường không có chuyện gì chị ta cũng có thể tìm người để phê bình. Huống chi là một tên nhóc ra vẻ đạo mạo mâu thuẫn nội bộ chứ?

Trên thực tế, kể từ sau khi bị một cô gái trẻ tuổi cướp vai diễn, Cốc Tuyết Hàm sớm đã chướng mắt đạo diễn Cát rồi.

Chị ta cho rằng nhân phẩm của đạo diễn Cát có vấn đề, là quỷ háo sắc thích chiếm tiện nghi của mấy cô gái trẻ.

Cho nên vừa nhìn thấy đạo diễn Cát xảy ra chuyện, Cốc Tuyết Hàm cảm thấy mình quả nhiên nhìn người rất chuẩn. Sau đó làm ra vẻ mình như Gia Cát, nói trước mặt trợ lý nhỏ: “Chị đã sớm biết anh ta không phải là người tốt mà… Đàn ông ấy mà, bên trong chỉ có một thứ tốt thôi.”

Cốc Tuyết Hàm ở trong phòng trang điểm, uống cà phê trợ lý nhỏ mua cho chị ta, bắt chéo hai chân, cực kỳ tùy ý mà nhận xét nói: “Lần này xem như Thẩm Mạn Sương gặp hạn rồi, nói không chừng còn làm ầm ĩ lên đòi ly hôn đấy! Trước kia điều kiện của cô ta rất tốt, còn nổi tiếng là người đẹp trong giới nữa, đáng tiếc không có diễn xuất. Chính cô ta lại không có chủ kiến, cũng không đủ kiên định, gả cho đạo diễn Cát nhà có tiền có thế. Cô ta cho là mình tìm được chốn về tốt, làm bà lớn. Lại không biết là… Cô ta từ bỏ nghệ thuật, nghệ thuật cũng sẽ buông bỏ cô ta. Cho tới bây giờ thì hoa tàn ít bướm rồi, còn không phải công dã tràng à. Cho dù lần này may mắn không ly hôn, đạo diễn Cát phong lưu như thế, người phụ nữ nào cũng muốn cắn một cái, đến bản thân anh ta cũng không khống chế được. Sau này Thẩm Mạn Sương gánh đủ. Ngăn họa, cản họa, cũng không ngăn cản được nữ họa, đào hoa…”

Thật ra Cốc Tuyết Hàm chỉ cảm khái phát biểu một chút về cuộc sống đau khổ của hai người. Xui xẻo thay, lúc chị ta nói lời này, Thẩm Mạn Sương vừa mới bị đạo diễn phê bình, chuẩn bị thay đổi tâm trạng, không cẩn thận đi ngang qua phòng trang điểm…

Vì vậy Thẩm Mạn Sương xưa nay dịu dàng rốt cục cũng không thể giữ được phong độ, không nói không rằng xông tới, đập nát phòng trang điểm…

Lúc Thẩm Mạn Sương rời đi, tức giận trừng mắt nhìn Cốc Tuyết Hàm, hai dòng nước mắt chảy dài trên mặt…

“Rửa tôi ly dị có ích lợi gì cho cô không? Không phải cô cũng hoa tàn ít bướm, cô độc lẻ loi một mình, đến chó cũng ngại thấy cô!”

Dáng dấp của Thẩm Mạn Sương rất đẹp, bình thường lại chú ý bảo dưỡng, vốn không tới mức bà già mặt vàng. Chị ta diễn vai Tứ Anh cũng chỉ mới có hai mươi bảy tuổi.

Thẩm Mạn Sương khóc, hai hàng lệ trên mặt, khiến người ta có cảm giác mỹ nhân bị tổn thương, không khỏi sinh lòng thương cảm.


Nhìn thấy Thẩm Mạn Sương vứt bỏ mặt mũi, khóc lóc đến mức nhếch nhác như vậy thì cho dù Cốc Tuyết Hàm nếu không thực tướng[2], tiếp tục độc miệng thì cũng không thể nói ra lời đả thương người khác. Huống chi hai người còn là bạn bè, có điều muốn chị ta xin lỗi Thẩm Mạn Sương thì lại không thể được.

[2] Thực tướng: Phật giáo chỉ tính bản chất và sự thật của hiện tượng.

Chị Cốc xen lẫn vào chốn giang hồ lâu như vậy rồi, chưa bao giờ cúi thấp đầu trước bất kỳ ai…

Thẩm Mạn Sương khóc rời khỏi đoàn làm phim…

Lập tức từ trên xuống dưới trong đoàn làm phim bàn tán xôn xao, cuối cùng chị Cốc cũng gạt chị Thẩm ra, chị ta muốn làm gì? Lại muốn diễn cái gì nữa đây?

Vì vậy mấy lời như Cốc Tuyết Hàm diễn ác bá, bắt nạt người khác bay đầy trời… chị ta gần như thành tội nhân trong đoàn làm phim rồi!

Rất nhanh anh Bảo gọi điện thoại cho chị Thẩm, đáng tiếc không ai nghe máy, ngày đó Thẩm Mạn Sương không trở lại đoàn làm phim.

Đạo diễn Tằng Lâm cũng nhịn không được có ý kiến với Cốc Tuyết Hàm. Chưa từng thấy ai không biết điều, miệng không để lại đức như vậy, còn không bằng người giữ cổng.

Trong nhà người ta đã xảy ra chuyện, chị còn ở đây nói xiên nói xỏ người ta, đâm vào vết thương của người ta. Đây là loại người cặn bã gì vậy!

Dù sao đạo diễn cũng sẽ không thừa nhận, trong lúc quay phim, anh cũng từng mắng Thẩm Mạn Sương. Có thể cũng xúc phạm tới tình cảm của người ta.

Đến buổi tối, đạo diễn Tằng Lâm tự mình gọi điện thoại cho đạo diễn Cát, hỏi thăm về tình hình của bà nhà.

Đạo diễn Cát lập tức thành khẩn xin lỗi thay Thẩm Mạn Sương, hơn nữa còn thay chị ta xin nghỉ ba ngày… hơn nữa cam đoan ba ngày sau nhất định sẽ đưa người đến.

Ngày hôm sau, chiều gió của báo chí đã thay đổi. Cô gái chụp hình cùng đạo diễn Cát tối hôm đó là cháu ruột của anh ta, cháu gái của anh ta đóng một vai phụ trong bộ phim, về sau đặt chân vào giới điện ảnh và truyền hình… vì vậy mượn cơ hội này, miếng thịt ngon mới của đạo diễn Cát được lăng xê lần nữa!

Chỉ có số ít bài báo nhỏ nhân tiện kèm theo tin tức Cốc Tuyết Hàm diễn ác bá bắt nạt người khác.

Chỉ là Cốc Tuyết Hàm sớm đã bị đá tung, diễn đến nhập ma, trong diễn ngoài diễn không phân rõ được… quần chúng cũng không mấy để ý đến nhân phẩm của chị ta.

Thẩm Mạn Sương mang vẻ mặt hạnh phúc làm bạn bên người đạo diễn Cát, xuất hiện trước mặt nhiều người một lần nữa…

Chỉ là rời khỏi ánh mắt quần chúng, cuộc sống của Thẩm Mạn Sương thế nào thì không ai biết được cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.