Đọc truyện Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo – Chương 142: Kết 7
Khải Tư cười lạnh lùng, sắc mặt dữ tợn mà khủng bố, hắn
nhìn mọi người liếc mắt một cái, nổi giận mắng: “Làm gì? Các ngươi hỏi
ta đã làm gì? Vì sao các ngươi không hỏi xem đã làm gì với ta?!”
Hồ ly nhìn hắn, trên mặt yêu mị, lúc này lại trầm tĩnh lạnh lẽo, cô nhìn
hắn, chính nghĩa nói: “Khải Tư, tất cả ông có hôm nay, đều là trừng phạt đúng tội! Ông trốn không thoát đâu, thức thời thì thả sư tử ra, có lẽ
chúng tôi sẽ tha cho ông, nếu không, cho dù ông có muốn một sống một
chết, chúng tôi cũng không để yên cho ông!”
“Cô cho ta sợ cô và
lũ kia ư?” Khải Tư thản nhiên giương cung, nhắm ngay vào Đào Chi Yêu,
không sợ hãi nói: “Hồ ly, nhiều năm như vậy, thời gian cô ở cạnh ta cũng không ít, cô ắt hẳn biết, thứ ta am hiểu nhất là gì, để tôi thử xem là
tên của tôi nhanh, hay là các người không để yên cho ta nhanh hơn? Sao,
chúng ta thử nhé?”
“Ông….” Hồ ly giận dữ không biết nên nói gì.
Cô đương nhiên biết, Khải Tư am hiểu nhất, đó là bắn cung, trong vòng
trăm mét, bách phát bách trúng, cho nên, hắn hoàn toàn có thể bằng một
tên có thể cắt đứt dây thừng treo Đào Chi Yêu kia, vậy thì, Đào Chi Yêu
sẽ ngã xuống biển lớn, ngã xuống cái nơi truyền thuyết không một ai sống sót kia.
Cung Nhã Thương tiến lên trước từng bước, nhìn hắn,
lạnh lùng nói: “Nói đi, ông muốn gì?” Hắn làm nhiều thứ như vậy, cũng
không phải là đùa hay là vì vui. Không bằng đi thẳng vào vấn đề, sớm cứu Đào Chi Yêu, để cô chịu bớt đau đớn đi.
Khải Tư nhìn hắn thưởng thức, đi đến cuối bến tàu, như bắt được tiền nói: “Muốn gì? Ta muốn ngươi chết!”
“Cái gì?! Điều này sao có thể? Ngàn lần không thể Hắc Đế đại nhân!” Phía sau, bốn người đều khuyên nhủ.
Khải Tư khinh thường khẽ hừ một tiếng, lần này hai tên áo đen kia trực tiếp
lấy một con dao cứa vào dây thừng trói tay chân của Đào Chi Yêu: “Hắn có thể không đáp ứng, chẳng qua, dây thừng này không biết có thể chịu đựng được bao lâu!”
Biểu tình của Khải Tư vô tội mà nghiêm túc.
“Không thể được.” Bọn hồ ly và nhóm Dạ Hoàng cùng đồng thanh hô lớn.
Biểu tình của Khải Tư u tối, cầm sợi dây thừng vui đùa.
Cung Nhã Thương vuốt nhẹ tóc mềm mại của Đào Tiểu Đào, bỗng mở miệng nói: “Muốn tôi làm thế nào, ông mới có thể thả cô ấy ra?”
Vẻ mặt Khải Tư như một ác ma, một ác ma xấu xí đáng sợ, hắn nhìn Cung Nhã
Thương thật lâu, dặn vài tên áo đen bên cạnh tiến lên, đưa cho hắn một
thanh kiếm sắc bén vô cùng, sau đó lạnh lùng nói: “Trước đó chặt một
cánh tay của ngươi trước, có lẽ ta sẽ nghĩ lại.”
Khải Tư thờ ơ
nói, những người khác lại nghe đến kinh tâm động phách, đều trừng lớn
hai mắt nhìn hắn, lúc này không biết nên làm sao cho phải.
Dạ
Hoàng bỗng quỳ rạp xuống đất, quỳ đi đến, ôm chân Cung Nhã Thương, khẩn
cầu nói: “Hắc đế đại nhân, đại nhân, xin ngài, đừng, đừng làm thế!”
“Đúng vậy, Hắc Đế đại nhân!” Ba người kia cũng đều quỳ xuống, thỉnh cầu nói.
Bọn họ biết rõ chủ tử của mình quá yêu người phụ nữ kia, vì cứu người phụ
nữ kia, tất nhiên chuyện gì chủ tử cũng có thể làm, nhóm hồ ly cũng mấp
máy miệng thật lâu, nhưng không thể nói nên lời.
Dù thế nào, các cô cũng không chịu đựng nổi!
Lựa chọn này, với các cô mà nói là quá khó khăn! Cho nên, các cô chỉ có thể tôn trọng quyết định của đương sự.
Hai mắt Đào Tiểu Đào đẫm lệ mông lung nhìn cha và mẹ, hai người đều là
người quan trọng nhất với nó, nó không biết nên làm sao mới tốt, khẽ cắn môi, trong mắt Đào Tiểu Đào hiện lên một tia kiên định, quay đầu nói
với Khải Tư: “Khải Tư, không phải ông hận tôi sao? Hận tôi lừa ông, hận
tôi đã trộm đi đồ quan trọng nhất của ông, vậy thì, hôm nay, tôi sẽ thay cha mẹ trả lại cho ông, ông muốn tôi chết tôi sẽ trả cho ông, ông muốn
một cánh tay tôi sẽ trả cho ông, tôi chỉ hi vọng ông giữ lời thả mẹ tôi
ra!”
Khải Tư lạnh lùng nói: “Đừng nóng vội tiểu thiên sứ, tiếp
theo sẽ đến lượt ngươi!” Muốn bọn họ nhìn thấy đối phương thống khổ, hắn muốn bọn họ sống không bằng chết, hắn muốn để họ tàn sát lẫn nhau!
“Bảo bối, ngoan, đi với các chú và các dì.” Cung Nhã Thương buông Đào Tiểu Đào ra, dịu dàng nói.
“Nhưng mà, cha ……” Đào Tiểu Đào gấp đến độ lại sắp khóc thành tiếng.
“Khóc cái gì mà khóc, còn chưa đến lúc con khóc đâu! Nghe lời cha, mau đi
đi!” lần đầu tiên Cung Nhã Thương mắng nó, tuy nó biết cha muốn tốt cho
nó, nhưng Đào Tiểu Đào vẫn cảm thấy mũi cay cay, nhất thời nước mắt rơi
không ngừng.
Nhìn cha thật lâu, Đào Tiểu Đào xoay người chạy đến bên cạnh các dì.
Đầu rúc vào lòng hồ ly, Đào Tiểu Đào khóc đến thở không ra hơi.
Cha mẹ, người nào nó cũng không muốn mất a, ô ô……