Tư Niệm Thành Thành

Chương 16: Tòa thành mười sáu


Đọc truyện Tư Niệm Thành Thành – Chương 16: Tòa thành mười sáu

Cố Hi Thành dừng xe trong bão tuyết, nhìn cảnh đường phố trước mắt.

Ngọn đèn màu đen chiếu sáng đường phố, từng cái từng cái thon dài cao ngất,
cúi đầu, đội chụp đèn như những quý ông thế kỷ mười tám mặc Tuxedo và
đội mũ. Nước tuyết tan trong ngọn đèn hóa thành mảnh gương vỡ vụn ươn
ướt vương dọc theo người đi đường từ phía xa. Lướt qua con đường đá hoa
cương của thành phố, tàu điện ngầm như không có trạm cuối, mỗi giờ đoàn
xe đều chở đầy vô số lượng hành khách băng qua rồi biến mất. Dãy cửa
hiệu độc quyền giữa quảng trường treo cao những gói quà to lớn sau tấm
kiếng thủy tinh. Sau lớp thủy tinh là những chấm bi mê hoặc màu đỏ thời
thượng của Yayoi Kusama. Tất cả những vật xa xỉ trong cửa hàng giống như từng viên bảo thạch được lau đến sáng bóng, xâu chuỗi ở bên nhau biến
thành sợi dây chuyền lộng lẫy, quấn quanh lấy nền móng cao ốc Tùng Lâm.
Bông tuyết màu trắng khiến chúng có vẻ như vô cùng cao quý, nhưng cũng
khiến chúng trở nên càng thêm kiêu căng không hợp lẽ.

Đây là thành phố cao sang đến mức lạnh lẽo, mùa đông đến đã khiến tốc độ
đóng băng của nó càng trầm trọng thêm. Nhưng bề ngoài tỏa sáng lấp lánh
của nó lại là tiếng hát của hải yêu, giữ lại bước chân của những lữ
khách đã mỏi mệt.

Một số mặt tiền cửa hàng trung tâm có treo một tấm poster khổng lồ bắt mắt
nhất. Ngôi sao nữ trên poster đặt cánh tay trên nệm da báo, trên vai
khoác chiếc áo lông thú trắng như tuyết, mái tóc xoăn dài như hải tảo
rơi trên tấm áo lông chan chứa sức sống. Toàn thân mặc trang phục gợi
cảm bó sát, môi của cô căng mọng quý phái, nhoẻn ra một đường cong đậm
tiêu chuẩn DNA. Phía sau logo nhãn hiệu ngay chính giữa viết “loạt son
môi mê hoặc”. Nhưng có ít người đi đường thảo thuận về nhãn hiệu son
môi, ánh mắt chỉ tập trung trên người phát ngôn — Ở nơi thế giới coi
trọng vật chất, cô vĩnh viễn đứng ở đám mây cao nhất.

Đây mới là Thân Nhã Lợi anh biết mười năm qua – Thiên hậu siêu cấp mỹ lệ,
lý trí, luôn coi trọng mục đích – Chứ không phải là người yêu nhiều năm
trước được gợi lại trong trí nhớ của anh.

Chuông tin nhắn vang lên vài tiếng nhắc nhở, phía trên chỉ có một câu: “Anh
yêu nhanh về nhà, có niềm vui bất ngờ.” Không phải anh không tò mò về
“niềm vui bất ngờ” đối phương chuẩn bị, nhưng anh hoàn toàn không muốn
đi đối mặt. Trên màn hình điện thoại di động là hình bọn họ chụp chung,
cô trang điểm rất nhẹ gần như là nhìn không ra, mặt kề sát mặt anh, nụ
cười rạng rỡ như lúc còn trung học mười năm trước. Từ lần trước cô đổ
bệnh đến giờ đã hơn hai tháng, từ lần cãi vã đó về sau bọn họ cũng không có chợt xa chợt gần nữa. Nhưng cũng có một số bước ngoặt xảy ra, anh ý
thức được trong khoảng thời gian này hai người càng ngày càng gần hơn
xưa.

Bọn họ cũng thường xuyên cãi nhau, tựa như buổi sáng mấy hôm trước, bọn họ
nhao nhao nửa giờ vì cô không chịu cho anh mặc áo sơ mi ca rô. Sau đó cô tức giận liên tục mấy ngày không phải làm việc thì đi theo đám bạn thân làm móng tay, dạo cửa hàng, ăn uống, hoàn toàn vứt anh ra sau đầu. Anh
tìm cô không được đành phải gọi điện thoại tìm Khưu Tiệp. Khưu Tiệp tiến hành tra hỏi anh như là mẹ ruột cô, giống như là anh đã phạm phải tội
ác tày trời vậy. Cuối cùng Thân Nhã Lợi rầy rà nhận lấy điện thoại, trả
lời luôn chậm chạp chút ít, dựa vào âm thanh cũng có thể tưởng tưởng ra
gương mặt nóng lên dán chặt lấy điện thoại và dáng vẻ lúng túng của cô.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng nhịp tim đập lại quấy nhiễu tất
cả sức chú ý. Mỗi lần gọi điện thoại với cô, anh rất ít khi chân chính
nghe rõ được cô đang nói cái gì. Đây cũng là nguyên do anh không hiểu
được tại sao phụ nữ luôn thích nấu cháo điện thoại. Sau đó không quá một tiếng, cô lại đàng hoàng về nhà, gặp anh đang đứng chờ ở cửa. Sau khi
đẩy cửa bước vào thì hôn anh đến mức bản thân hoàn toàn mất phương
hướng, dáng vẻ cô cắn môi cười xấu xa khiến anh đêm không thể say giấc.
Anh ôm cô hơn một giờ vẫn không muốn buông tay.

Cố Hi Thành mở cửa xe, cầm lấy cái cán đầu cá sấu bung ô ra, đi vào trong
tuyết. Bóng dáng màu đen của anh bước vào tiệm trang sức trong một tòa
nhà cao nhất, trong đó có một phụ nữ khác đang đứng. Mùa đông rét lạnh,
những người đi đường cũng vội vã bước đi, nhưng người bước qua tủ kính
của căn tiệm này cũng sẽ không nhịn được quay đầu lại, hai mắt nhìn vào
phía bên trong: Trong ngọn đèn xanh vàng rực rỡ, người đàn ông mặc áo
len màu xám tro, thắt cravat chấm bi trắng đen, vóc người được bao trong chiếc áo khoác da cao cổ màu đen; Người phụ nữ bên cạnh mặc chiếc áo
khoác len xám tro giống với anh, chính giữa thắt một sợi dây nịt da màu
trắng được nạm hàng nút màu xám, bên hông thắt một chiếc nơ nhung, càng
tô điểm thêm cho khí chất của phụ nữ.

Hai người kia nhìn rất xứng đôi, quả thật giống như những quý tộc lười nhác trên con phố La Mã trong phim — Trên thực tế, địa vị của cô gái này
cũng ngang bằng với quý tộc, cô hoàn toàn có thể khiến nhà thiết kế làm
xong viên đá to bằng quả trứng chim bồ câu đưa đến tận nhà, mà viên đá
đó còn có giá trị vô giá. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều thích đến tiệm mua hàng, thích cảm giác mua đồ với thân phận người tiêu thụ. Cô nhân viên
bán hàng mang hộp trang sức bày ra trước mặt cô, cười nịnh giới thiệu
từng món hàng với cô, những trang sức sáng lấp lánh kia càng khiến người đi đường thêm liếc nhìn.

Lúc này Lý Chân và Khưu Tiệp bước khỏi cửa hàng nữ với hai tay trống không, còn hai tay của vệ sĩ phía sau các cô lại xách đầy túi.

“Chị lại giành giày với em, lần sau còn vậy nữa em sẽ không để ý đến chị.”
Khưu Tiệp nhìn Lý Chân với vẻ mặt oán hận, sau khi đón nhận ánh mắt
khinh miệt của đối phương thì nhăn mũi lại định tiếp tục khinh bỉ Lý
Chân. Nhưng ánh mắt lại bị bóng dáng cao lớn trong tiệm trang sức cướp
đi sự chú ý “Ôi, chị nhìn mau, có “mỹ công”!”

Đầu Lý Chân núp trong chiếc áo khoác lông thú thật dày khẽ quay sang, nhìn
thoáng qua bóng dáng người đàn ông, nhếch nhếch môi: “Không phải là
người mẫu, đàn ông như thế ở sàn diễn có cả đống, có gì kỳ lạ đâu. Chị
thấy cái túi của cô gái bên cạnh hắn rất đẹp.”

Trên cánh tay người phụ nữ kia cầm chiếc xắc tay da cá sấu màu xám tro, tay
để trống của cô chỉ chỉ mỗi thứ một chút. Mái tóc xoăn màu vàng rẽ qua
hai bên, lúc cúi đầu tóc rơi xuống, cô hất mái tóc ra sau ót với vẻ
quyến rũ muôn vàn, lộ ra gương mặt như búp bê. Cô ta quay đầu cười rạng
rỡ với người đàn ông, mái tóc vàng càng tôn lên mái tóc đen thần bí của
người đàn ông kia.

Lý Chân há miệng, tìm kiếm tin tức trong đầu: “Khoan đã, chị biết cô gái
này, là một người nổi tiếng ở Tây Ban Nha, cũng kiêm chức người mẫu, tên là Paz Cruz…”

Hiển nhiên Khưu Tiệp không có gì hứng thú với người phụ nữ kia, có điều chỉ
lẳng lặng nhìn bóng dáng người đàn ông, chờ đợi anh ta quay người
nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng khi anh ta thật sự nghiêng đầu, Khưu
Tiệp lại cảm thấy như bị sét đánh: “Đó đó đó đó không phải là Dante
sao???”

Một tiếng sau, Thân Nhã Lợi nhận được một tin nhắn của Khưu Tiệp. Bởi vì
tín hiệu trong nhà không tốt nên thật lâu cô cũng không tải được tấm ảnh xuống, đành phải gửi tin nhắn hỏi đối phương gửi cái gì. Khưu Tiệp trả
lời là: “Cậu nhìn rồi sẽ biết, mình giải thích không được rõ lắm.” Cô
nghĩ, chắc là mấy hình ảnh lung tung trên website, hoặc là mấy hình ảnh
trong câu truyện không thể không nói của nam phụ trong Naruto Ninjia và
anh trai của anh ta. Cho nên cô vứt điện thoại vào túi để nó từ từ
download, tiếp tục dùng cái sạn xào thức ăn trong chảo.

Thời gian vừa đúng lúc mấy món ăn gia đình được bưng lên bàn thì âm thanh
chìa khóa mở cửa cũng vang lên. Cô vội vàng cởi tạp dề ra, chạy thẳng ra cửa, đợi đối phương mở cửa ra, giấu hai tay ra phía sau.


“Anh yêu đã về rồi!” Trong khoảnh khắc thấy được mặt anh, cô nở nụ cười.

Anh có vẻ như rất mệt mỏi, uể oải gật đầu: “Ừ”

Cô lấy đôi đũa giấu ở phía sau ra, gắp miếng súp lơ đưa đến bên miệng anh: “A….”

Anh hơi sửng sốt, trợn to mắt nhìn, rồi mới nuốt món kia vào miệng.

“Sao hả?” Đôi mắt cô mở thật to, nhìn anh bằng vẻ mặt mong đợi.

“…Ăn rất ngon.”

Cô giống như học sinh tiểu học được dán lên một bông hoa hồng, kiêu ngạo
ưỡn ngực, hất cằm lên: “Đây chỉ là món thường thôi, còn có món ngon hơn. Anh đừng thấy bình thường em không nấu ăn nhé, khi em xuống bếp chính
thì là đầu bếp đó, không tệ hơn anh đâu. Mau vào đây.”

Cô đá đôi dép nam đến trước mặt anh, ngoắc ngoắc ngón tay với anh. Nhưng
khi đi thằng vào phòng ăn vài bước cũng không nghe thấy phía sau có bất
cứ động tĩnh gì. Cô quay đầu lại nghi ngờ nhìn anh một cái, thấy anh còn đang đứng ở sảnh ngơ ngác, đầu cũng dần dần nghệch ra. Ánh đèn ấm áp
chiếu lên gương mặt thon thả của anh, nhưng đường viền gương mặt lại ánh ra nét lạnh lẽo. Ánh mắt anh trống rỗng, khóe miệng tựa như hơi có một
đường cong trĩu xuống.

Mấy ngày qua hình như anh rất bộn bề nhiều việc, cứ tăng ca suốt ở công ty, nhất định đã xảy ra việc không vui. Ngay cả chiếc đũa cô cũng không bỏ
xuống đã quay người nhào đến lòng ngực anh, ôm lấy anh thật chặt. Anh đã sớm quen với hành động đột nhiên nhào đến ôm anh của cô, cho nên cũng
sẽ không hỏi cô nguyên nhân. Cô cười như một đứa trẻ hư ăn trộm kẹo,
chui thẳng vào lòng anh, hưởng thụ thời gian hạnh phúc xa xỉ.

Từ sau khi phát hiện ra blog anh chú ý anh Pin, cô cũng không hỏi anh bất
cứ vấn đề gì liên quan, cũng không nói bóng nói gió để anh thừa nhận
chính mình là Cố Hi Thành. Cô biết nhất định anh có điều kiêng dè với
mình, dù sao hai người đã trải qua rất nhiều năm không gặp, ban đầu mình lại dùng lý do phũ phàng chia tay anh. Không phải là cô không tò mò sao anh không chết trong tai nạn máy bay kia, nhưng nhớ lại lời tỏ tình có
chút tuyệt vọng trên bờ biển của anh, cô cũng đã hiểu sơ được ý nghĩ của anh — Anh còn yêu cô, muốn quay về hạnh phúc với cô, chỉ có điều là
phải cần thời gian và dũng cảm để thừa nhận sự thật mình là Hi Thành.
Cho nên, cô chưa bao giờ thúc giục anh. Hoặc là nói, cô đã vô cùng thỏa
mãn với điều này, không dám yêu cầu xa vời nhiều hơn nữa.

Lúc này điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn. Cô chẳng hề nhìn nó cái
nào, chỉ kéo tay anh đến cạnh bàn ăn, giữ lấy hai vai để anh ngồi xuống, lại dùng thìa múc thịt viên trong canh, đưa đến bên miệng anh: “Nếm thử món này đi!”

Anh cúi đầu ừ, rồi ăn viên thịt. Cô ngồi bên cạnh, nhìn mặt anh nhô lên một cục thịt viên nho nhỏ, lại từ từ nhai nuốt vào, không tự chủ được mỉm
cười. Từ sau khi bọn họ yêu đương, cô cũng đã làm ít nhiều việc ngu
ngốc. Ánh mắt si tình dán vào anh, đắm đuối với anh vô nguyên tắc, chỉ
cần anh gọi mình nhất định sẽ rảnh rỗi, gởi tin nhắn nhất định sẽ trả
lời, nhiều lần chủ động tìm anh, trọng sắc khinh bạn… Những điều này
là những lỗi mà tay mơ trong tình trường mới phạm phải, nhưng cô lại
phạm lỗi lần lượt không bỏ sót thứ gì.

Nhưng mà Hi Thành còn sống — Mỗi lần suy nghĩ đến sự thật này lại khiến cô
hoàn toàn không còn bất cứ lý trí gì nữa. Hận không thể nhìn thấy anh
hai mươi bốn tiếng, hận không thể dâng hiến tất cả mình cho anh. Yêu đến mức cho dù anh nói “Thân Nhã Lợi bây giờ em nhảy ra ngoài cửa sổ” có lẽ cô cũng sẽ ngoan ngoãn nói: “Được, em nhảy chân trái hay chân phải ra
trước đây.”

Anh ăn được một nửa, khóe mắt nhìn thấy cái nhìn chăm chú không chớp mắt
của cô, ánh mắt xoay xoay, co lại ra vẻ sợ hãi phía bên cạnh. Cô phì
cười ra tiếng, dịch ghế gần về phía anh một chút, hai tay quấn lấy tay
anh, như kẹo mạch nha dính lấy người anh.

“Nè.” Anh gắp một miếng thịt viên, đưa đến bên miệng cô.

Ý nghĩ “người đang đút mình ăn là Hi Thành” lóe lên cùng lúc ăn thịt viên khiến cho khóe mắt cô lại ươn ướt không cách nào khống chế.

Từng nhung nhớ một người trong đầu thật ra thì có rất nhiều di chứng. Ví như tuy là chuyện vui vẻ cũng sẽ chỉ biết rơi lệ chỉ vì quá nhiều thương
cảm bị đè nén.

——————

Tầng mây ngoài cửa sổ có vẻ như rất mỏng manh, được nhuộm quần sáng màu lam
nâu như một bức tranh kiệt tác, chóp mây đón lấy ánh sáng nhạt của bảo
tuyết, phảng phất như ngọn lửa le lói sắp bị dập tắt. Thành phố vào đêm
có vẻ như ảm đạm hơn ban ngày nhiều, nóc cao ốc vì mất đi tia cực tím
chiếu rọi mà trở nên mơ hồ, chợt nhìn qua giống như là vô số máy phát
điện vĩ đại đang ngủ đông trong bóng tối, động cơ sẽ hoạt động hết công
suất không biết vào thời khắc nào, dùng sức mạnh của máy móc phá hủy đi
loài người đã khống chế thế giới.

Bởi vì không muốn để lại mùi khói trong nhà cô, sau khi ăn xong anh khoác
vào áo khoác, cầm lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra ban công, châm điếu
thuốc trong không khí rét lạnh. Cô nhìn theo bóng lưng của anh, cao ốc
gần đó và những bầy cao ốc ở xa xa. Ngọn tháp trên đỉnh cao ốc phát ánh
sáng rực rỡ trong không trung. Ở trong hoàn cảnh này sức mạnh của một
con người có vẻ như là nhỏ bé không hề đáng kể. Song, anh đứng sau lớp
thủy tinh, trong bảo tuyết bay phất phơ có vẻ như rất cô đơn, khiến cô
có ảo giác rằng anh đã bị đuổi ra khỏi mái nhà ấm áp, giờ khắc này chẳng qua chỉ trở về nơi thành phố lạnh lẽo vốn thuộc về anh.

Dù cho hai người có gần gũi thân thiết thế nào, trong một khoảnh khắc nào
đó ta sẽ luôn bỗng cảm thấy đối phương như người xa lạ.

Cô bồi hồi phía sau anh thật lâu, cuối cùng vẫn không bước đến trò chuyện
với anh. Cô cầm mấy viên kẹo sữa Lý Triển Tùng tặng và điện thoại di
động, vừa ăn vừa nấu cháo long nhãn ngân nhĩ cho anh. Lúc này anh vừa
hút xong điếu thuốc, đi vào phòng bếp. Cô vứt giấy gói kẹo vào thùng
rác, cầm lấy hướng dẫn sử dụng túi nguyên liệu nấu ăn giả vờ đọc. Anh
nhìn thoáng qua những viên kẹo thỏ trắng còn dư lại trên bàn rồi cười:
“Muộn thế này còn ăn kẹo không sợ bị sâu răng à?”

“Không sợ sâu, chỉ sợ béo.” Cô cầm lấy kẹo thỏ trắng, tim đập như nổi trống,
“Đúng rồi, anh biết kẹo thỏ trắng không, ở nước ngoài không có cái này.”

“Sao không có, chỉ cần là món ngon Trung Hoa em có thể nghĩ đến thì phố
người Hoa đều có bán, chỉ có điều là nhập hàng chậm chút thôi.”

“Thì ra là vậy. Hiện tai giao thông thật phát triển.”

Hoàn toàn không thể moi ra gì từ lời của anh, cô cảm thấy hơi nổi giận, cuối cùng không nhịn được nữa trở thành người gây sự: “Có điều kẹo thỏ trắng không gợi anh nhớ đến bất cứ kỉ niệm tuổi thơ nào sao, loại kẹo sữa này làm bạn lớn lên cùng chúng ta đó.”

Anh cười lắc đầu, khôn ngoan không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô nấu cháo,
rồi mặc lại áo khoác: “Anh phải đi rồi, mai còn phải thức sớm.” Anh lại
gần hôn lên mặt cô một cái: “Mai anh lại đến thăm em.”

“Đợi đã.” Cô múc một ít cháo ngân nhĩ: “Em thấy gần đây sắc mặt của anh rất
kém nên nấu cho anh cháo để bồi bổ thân thể, học lâu lắm rồi anh ăn một
chút đi.”


“Ừ, cám ơn.”

Anh ở lại theo ý cô, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo, nhưng nói ít hơn khi
nãy. Trong căn nhà to lớn vô cùng yên tĩnh, tiếng tíc tắc của đồng hồ
khiến không khí trở nên có phần lúng túng. Sau khi anh ăn xong cháo, cầm chén đến phòng bếp rửa giúp cô, rồi mới lấy ô chuẩn bị rời đi.

“Dante.” Cô bắt được tay anh ở sảnh. “Hôm nay trời đổ tuyết rất lớn, hay là đừng đi.”

“Nhà em cách công ty anh quá xa, anh cũng không mang theo quần áo, vẫn nên về nhà ngủ là hơn.”

Hôm nay không biết tại sao cô lại đặc biệt không nỡ xa anh, đi đến nắm chặt tay của anh: “Nhưng mà em muốn anh ở lại.”

“Ở lại anh ngủ ở đâu?”

Lần duy nhất bọn họ ngủ cùng nhau chính là buổi tối cô đổ bệnh lần trước.
Lần đó cô bệnh quá nặng, phần lớn thời gian anh đều chăm sóc cô, hai
người không có suy nghĩ đến chuyện mờ ám, nhưng lần này thì khác. Cô vắt hết óc, cuối cùng cho ra một đáp án không mấy sáng suốt: “Phòng khách,
em lấy chăn cho anh.”

Anh cúi đầu cười ra tiếng, tránh khỏi tay cô, búng lên giữa trán cô một
cái: “Anh luôn cảm thấy em có tư tưởng chín chắn, nhưng em lại luôn nói
chuyện hệt như trẻ con vậy. Giữ bạn trai qua đêm ở nhà, em thật sự không biết sẽ có gì xảy ra sao?”

Bị anh nói như thế bên tai bỗng nóng lên. Cô cúi đầu, chau chặt chân mày,
ánh mắt kiên cường nhìn về nơi khác, nhưng ngay tiếp theo gương mặt cũng dần dần đỏ lên: “Không phải cũng là bạn trai ư, xảy ra chuyện gì cũng
đâu sao.”

Trong mắt anh chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bị nét cười chan
chứa thay thế. Giọng nói của anh không hề có sức sát thương, nhưng khóe
mắt lại mang nét phong lưu độc quyền của đàn ông chín chắn: “Đây xem như là lời mời của Lợi Lợi sao?”

“Mời, mời cái gì chứ, em chỉ giả dụ, giả dụ mà thôi.”

“Vậy nói giả dụ chuyện xảy ra em sẽ không để ý à?”

Đầu cô càng chôn thấp hơn, kìm nén bực bội lắc lắc đầu.

“Anh biết rồi.” Anh đi đến, cởi nút áo khoác, “Cái đó em có không?”

“Hả?”

Anh làm động tác xé đồ. Cô nghiêng đầu, thật thà quan sát hành động của
anh, vẫn không thể hiểu được ý anh nói. Anh cũng nghiêng đầu theo cô,
sau đó cười cười và nói thẳng thắn: “Bao cao su.”

Mặt cô đỏ lên: “Sao em có thứ đó được!!” Tại sao bây giờ Hi Thành giống như Lý Chân vậy, có thể bình tĩnh nói lớn ra mấy lời có chừng mực thế này?

“Anh xuống lầu mua nhé?”

Cô há to miệng, hoàn toàn không nói ra lời gì. Vốn thẹn thùng đến muốn
chui xuống đất, nào ngờ anh lại cúi đầu xuống, khẽ khàng nói bên tai cô: “Hay là nói Lợi Lợi thích trực tiếp?”

Thật ra thì lời anh nói hoàn toàn không có vấn đề. Bây giờ bọn họ đang hẹn
hò, cũng là người trưởng thành, không cần phải cứ kiêng khem thế này.
Hai người cũng không đến mức sống chết muốn kết hôn, cho nên chủ đề biện pháp an toàn không thể tránh khỏi. Nhưng cô cảm giác rằng anh không yên lòng. Bọn họ đã ở bên nhau khá lâu nhưng chưa từng thảo luận qua đề tài này, bây giờ bỗng nói đến, lại đang đứng trước cửa, còn nói dễ dàng
thoải mái. Thật khiến cô vô cùng khó chịu.

“Anh vẫn nên về nhà đi.” Đây là phát ngôn cuối cùng của cô.

“Thật ra là anh trêu em thôi. Thấy em có phản ứng dữ dội thế thật đáng yêu.”
Anh vò rối tóc cô, “Em đã có ý này, anh cũng hiểu. Hôm nào đi, anh sẽ
chuẩn bị hết tất cả, để ngày đó trở nên vô cùng đặc biệt.”

Anh nói mấy câu đó vô cùng bình đạm, nhưng cô nghe đến sợ mất hồn vía. Cho
đến sau khi anh rời đi đã lâu, cô cũng không thể thoát khỏi tâm trạng
hỗn loàn này.

Gần như qua nửa tiếng sau, cuối cùng cô mới nhớ đến tin nhắn khi nãy nhận
được, sau đó mở điện thoại di động ra, xem nội dung bên trong. Nhìn tấm
hình và câu nhắn phía trên “Đây là mình và Lý Chân mới vừa chụp được ở
trung tâm thương mại Victoria.”, ánh mắt cô nheo lại khẩn trương thành
một đường cong, ngón tay run rẩy phóng lớn tấm hình Khưu Tiệp gửi đến.
Sau đó cô lấy tay che miệng, nhắm mắt lại.

— “Anh không có bạn gái.”

— “Anh chỉ nói thật, anh không có bạn gái, anh độc thân.”

— “Lợi Lợi, mấy ngày nay công ty phải tăng ca, cho nên anh không thể mỗi
ngày mỗi gặp em, nhưng anh sẽ nhắn tin và gọi cho em.”

Chỉ cần lời anh nói cô sẽ hoàn toàn tin tưởng. Từ sau khi phát hiện ra anh
là Cố Hi Thành, cô lại càng không hề hoài nghi anh chút nào. Dù anh
không gọi điện thoại, cô cũng sẽ tự nói với mình là anh đang làm việc,
có lẽ là họp, có lẽ là vẽ, có lẽ là đang ở công trình mới xây. Cô không
muốn làm một cô bạn gái quá đeo bám, vì vậy chưa bao giờ hỏi nhiều. Có
chút nghi vấn cô cũng sẽ tự động không để ý. Ví như khi còn trẻ vô tri
có lẽ Cố Hi Thành sẽ giữ thân trong sạch cho cô, phải sau khi kết hôn
hai người mới làm đến bước cuối cùng. Nhưng bây giờ anh đã không còn đơn thuần như năm đó từ lâu rồi, anh từng có thời kỳ sinh hoạt cá nhân rất
hỗn loạn. Hai người ở bên nhau vài tháng, nếu không phải tối nay cô chủ
động thì anh cũng chưa từng có ý chạm vào cô. Điều này có thể nói rõ
điều gì? Vốn là cô cho rằng anh trân trọng cô, muốn trở lại lúc ban đầu, nhưng bây giờ xem ra người đơn thuần chắc chắn là cô rồi.

Nhìn trong hình Paz mỉm cười với Hi Thành, khóe môi cô nhoẻn lên nụ cười
châm biếm — Đây mới là nguyên nhân thật sự anh không chịu chạm vào em
đúng không?

Nhưng với tình trạng bây giờ gần như là mỗi ngày đều gặp mặt, chăm sóc chu
đáo, luôn cố định gọi cho cô trước khi ngủ nói dịu dàng “Ngủ ngon, Lợi
Lợi” được xem là gì đây?

Vào lúc nghỉ trưa hôm sau, trong phòng bao VIP của nhà hàng thuộc tập đoàn Hoàng Thiên.

“Tuy chị không muôn nói ra lời tổn thương em, nhưng sự thật nếu em không
chấp nhận, sau này sẽ bị thương càng nặng hơn.” Lý Chân đặt lại chiếc
điện thoại đang hiển thị hình ảnh trên bàn, “Em đã bị đùa bỡn rồi, chấp
nhận đi.”


“…. Tại sao?” Cả người Thân Nhã Lợi hóa đá.

“Không phải chuyện này đã bày ra trước mắt sao, Dante sắp kết hôn với Paz
Cruz, trước hôn nhân dĩ nhiên muốn thật tự do, chơi đùa với cô gái khác
một chút. Thật bất hạnh, em chính là người bị anh ta chọn trúng.”

“Em…. em không cho rằng anh ấy đang đùa. Bởi vì anh ấy chưa có chạm đến em.”

“Nhã Lợi, từ lúc nào mà em đã trở nên hèn mọn vậy rồi hả? Muốn cua em là
chuyện dễ dàng lắm sao? Em khó khăn đã nổi tiếng thế giới, không bỏ vốn
có thể nắm em trong tay nhanh vậy à? Không phải em cũng nói tối hôm qua
anh ta đã nói muốn làm cho lần đầu tiên của hai người trở nên rất đặc
biệt sao? Điều này quá rõ ràng anh ta đã sớm có chuẩn bị. Em chờ xem đi, một khi hai người xảy ra quan hệ, anh ta sẽ chuồn mất, sau đó kết hôn
với cô ả kia.”

Lý Chân luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, nhiều khi cũng sẽ vô tình
không suy nghĩ làm tổn thương người khác. Mỗi một câu Lý Chân nói đều
đâm trúng yếu điểm của Thân Nhã Lợi, khiến Thân Nhã Lợi hoàn toàn không
có cách nào mở miệng phản bác. Dường như tất cả sức lực cũng bị tát cạn
đi, Thân Nhã Lợi đau khổ nói: “Anh ấy không thích em ư?”

Lý Chân bất đắc dĩ thở dài một hơi, khẽ nói: “Nếu một người đàn ông thật
sự yêu em sẽ cho em hôn nhân. Dù cho đầu môi có lời ngon tiếng ngọt thế
nào, chỉ cần người anh ta cưới không phải em thì cũng không phải là tình yêu thật sự.”

Thân Nhã Lợi cảm thấy mình sắp sụp đổ, chôn vùi mặt vào lòng bàn tay: “Nhưng mà em và anh ấy đã trải qua rất nhiều năm, còn là người phụ nữ anh duy
nhất đã quen biết vài năm…”

“Có ý gì?”

“Anh ấy là Hi Thành. Em đã phát hiện được chứng cớ trong điện thoại của anh ấy.”

Lý Chân đình trệ nhìn cô thật lâu, nhếch nhếch miệng ngoài cười nhưng trong không cười: “Hóa ra Dante chính là Cố Hi Thành?”

Thân Nhã Lợi cúi đầu gật một cái.

“Hóa ra bọn họ thật sự là một người….” Lý Chân thở dài một tiếng, “Vậy là anh ta trở về trả thù.”

——————-

Trả thù — Hai chữ này như một dòng nước đen ào đến như dời núi lấp biển, khiến Thân
Nhã Lợi không thở nổi. Cô nắm chặt cái ly trên bàn, rồi lại buông tay
đặt xuống, gắng gượng giữ vẻ mặt cười: “Trả thù? Tại sao anh ấy muốn trả thù?”

“Nghĩ thử đi, ban đầu em lấy lý do gì bỏ rơi anh ta?”

Thân Nhã Lợi ngơ ngẩn. Tin vui Hi Thành không chết đã khiến cô hoàn toàn
quên mất tất cả, dẫn đến ngay cả ký ức không dám nhớ lại mười năm trước
cô cũng hoàn toàn vứt ra sau đầu.

— “Những thứ trên người em là ai mua cho em?”

— “À, con trai Bạch Thành Hạo”

— “Những món này sau này anh sẽ mua cho em, em cách xa hắn một chút.”

— “Cũng lên giường một lần rồi, anh muốn em cách xa hắn một chút sao đây?”

Đến bây giờ tiếng vỗ bàn mạnh mẽ vang dội của anh cũng rõ ràng đánh nát màng nhĩ của cô như lần này.

— “Thân Nhã Lợi em nổi điên gì đây?”

— “Thật chán ghét, đàn ông thiếu tình thương thật không có gì thú vị.”

— “Cho đến bây là anh không hiểu được em hay là do em thay đổi?” Giọng
nói của anh run rẩy, gần như nghẹn ngào “Em thích hoàn toàn không phải
là tiền của nhà anh, cũng có thể ở bên nhau với anh rất nhiều năm, sao
đến bây giờ lại…”

— “Không sai, vừa mới bắt đầu em thích anh không có liên quan gì đến nhà
anh, dù sao khi đó em cũng không biết anh. Nhưng sau khi tìm hiểu với
anh… Nói sao đây, anh muốn em thật lòng thích anh, mà không phải là
tiền của anh, gia đình của anh. Vậy anh cũng nói thử xem, anh có chỗ nào đáng giá để em thích chứ? Nhất là hiện tại, anh nhìn dáng vẻ uất ức của anh xem.”

Khi còn trẻ vô tri vốn cho rằng mình là vạn năng, không muốn mang đến phiền phức cho người khác, cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ yếu ớt
của mình, cho nên mới không hề kiêng dè tổn thương người mình yêu. Mà
qua nhiều năm sau, những lời nói đó như là một con dao hai lưỡi, một lần nữa đâm vào tim cô với sức sát thương gấp mười lần.

Cô đau khổ cau mày: “Nhưng mà, anh ấy không phải người như thế.”

“Con người sau khi trải qua sinh tử luôn sẽ thay đổi. Hơn nữa Nhã Lợi, nhìn
từ góc độ của anh ta, thật ra thì anh ta làm cũng không sai. Anh ta chỉ
mang những việc mà em đã làm với anh ta trả lại em một lần thôi. Hơn nữa lần này, em cũng không còn giống cái kiểu suýt nữa vứt bỏ tánh mạng kia nữa.”

Nhìn thấy dáng vẻ Thân Nhã Lợi mặt ủ mày chau, Lý Chân lại có chút không
đành lòng, vỗ vỗ vai đối phương: “Dĩ nhiên, chị cũng cảm thấy anh ta
không cần phải làm như vậy. Chúng ta hãy cứ bí mật điều tra tiếp, nhất
định có thể tìm ra nguyên nhân anh ta không chịu nói ra sự thật.”

Hiệu suất làm việc của Lý Chân tuyệt đối là cao nhất trong đám người Thân
Nhã Lợi biết, không ai sánh bằng. Sau khi buông ra lời này, tối hôm đó
đương lúc Thân Nhã Lợi thay quần áo, dự định đến nhà bạn trai thì Lý
Chân lại gọi điện đến nhà cô, nói thẳng vào vấn đề: “Công ty của Dante
tên là Fascinante đúng không?”

“Đúng vậy đó, sao hả?”

“Tổng giám đốc công ty này tên là Pablo Van Cruz, người thừa kế gia tộc Cruz
nổi tiếng Tây Ban Nha. Con trai lớn của ông ta là Marco Van Cruz, phó
tổng giám đốc Fascinante. Con gái của ông ta chình là cô búp bê tóc vàng đi mua nhẫn với người đàn ông của em, là một người mẫu, dường như không có hứng thú gì với việc thừa kế gia nghiệp. Nữ chủ nhân của gia đình
này khi sinh đứa con thứ ba đã qua đời, từ đó về sau tổng giám đốc Cruz
cũng rất ít về nhà, chỉ ném con cái cho người giúp việc chăm sóc. Dĩ
nhiên những điều này cũng không phải là điểm quan trọng. Điểm quan trọng là ông Cruz vẫn không tái giá, cho đến năm trước mới cưới một bà vợ trẻ tuổi người Hoa. Bọn họ cách nhau đúng 30 tuổi.” Lý Chân nói long trọng, “Nói cách khác, cha con cũng còn được.”

Hồi lâu cô vẫn không ra nghe ra nguyên do: “Việc này có liên quan gì với Hi Thành?”

“Chị đang suy nghĩ, nếu như nói Dante thật sự là con rể tương lai nhà họ, có phải là nhà họ rất yêu thích với khuôn mặt người Á Châu hay không? Nếu
không thì cha sẽ không tìm một người vợ người Hoa, con gái còn muốn gả
cho một người con rể người Hoa chứ.”

“Em vẫn không hiểu được ý của chị là.”

“Chị còn chưa nói đến điểm quan trọng. Dáng vẻ của người vợ Hoa này, nói sao đây, chính là loại hình mà người nước ngoài rất ưa thích. Đen đen gầy
gầy, mặt vuông gò má cao, mắt dài nhỏ, tóm lại là hoàn toàn ngược lại
với thẩm mỹ của chúng ta. Tên của cô ta cũng nhìn không ra được chút
manh mối gì, gọi là Ann Zhang. Em biết đó, tên của người Hoa ở nước
ngoài cũng là Jack Liu, Jessica Sun, James Chen, Steven Wang… Hoàn
toàn không có độ công nhận, ai biết ai là ai.”

“Cho nên?”

“Cho nên chị nghiêm túc xem hình của cô ta, phát hiện dáng vẻ rất giống một
người. Em nhìn hình mà chị gửi đến điện thoại của em xem.”

Thân Nhã Lợi mở điện thoại di động ra, nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen
mắt, nhưng hồi lâu cũng không nhớ là gặp ở đâu. Còn bởi vì trong hình là một cô gái trẻ xinh đẹp da trắng mắt to, qua hồi lâu cô mới ngu ngơ
nói: “Hai người này là….”

“Là cùng một người.” Lý Chân nói quả quyết, “Đầu tóc nhuộm lại màu đen,
không có mang kính giãn tròng, dán mí mắt, nhuộm da nâu bằng lồng ngoại
tuyến, xương gò má độn cao bằng collagen. Em nhìn hình đi, chỉ có xương
gò má cô ta sáng bóng mịn màng như trẻ con mới sinh dưới ánh đèn, những

nơi khác cũng chỉ là một mảnh than cốc không hề sáng bóng. — Trước đây
lần đầu điên đi diễn thời trang ở Paris, người đại điện cũng kêu chị độn thứ này vào xương gò má để phù hợp với thẩm mỹ dân bản xứ. Lúc
đó chị thà chết không chịu khuất phục, bảo vệ gương mặt trái xoan thanh
tú. Nếu không sẽ giống như cô ta, chịu hành hạ như Lữ Yến(1) vậy.”

(1): Lữ Yến từng đoạt giải Á quân Siêu mẫu thế giới và cũng là người mẫu
Trung Quốc. Với Đôi mắt một mí sắc dài, chiếc mũi hếch khiêu khích và
làn môi trễ lạnh lùng là nét nổi bật trên gương mặt của siêu mẫu 8X này. Đôi mắt của cô thậm chí chỉ như hai đường kẻ khi nhoẻn miệng cười. So
với những gương mặt mỹ nhân khác, Lữ Yến có thể gọi là “cô gái xấu lạ”.

“Chân mỹ nhân, nói điểm chính, em phải ra khỏi cửa ngay đây.”

“Chị nói lâu như vậy mà em còn không nhận ra cô ta là ai sao?”

“Không có.”

“Vậy buổi tối trở về chúng ta lại tiếp tục đề tài này, nếu không như vậy em
cũng cũng không có cách nào sống chung hòa bình với người đàn ông của em nữa.”

“Được, chúng ta về nói tiếp.” Thân Nhã Lợi kẹp điện thoại di động giữa lỗ tai
và bả vai, bắt đầu mang giày cho mình, “Có điều, em vẫn bùi ngùi, dù là
vẫn còn rất trẻ nhưng chị nhìn nhận sâu sắc hơn hẳn người khác và vô
cùng khe khắt, thật sự không có gì thoát khỏi pháp nhãn của chị.”

“Đừng quên chị đây là người mẫu, người mẫu chính là nghiên cứu những thứ
này.” Lý Chân cười khẩy một tiếng, tương đối đắc ý lên tiếng mang tính
tổng kết: “Chị đây gọi là cẩu nhãn kim tinh”

Thân Nhã Lợi suýt nữa trợn trắng mắt trực tiếp té xỉu.

Lý Chân, chị tội gì phải nói mình như vậy….

Đường phố gần vùng ven sông có một mảnh đất trống, nơi đó từng có một nhà trẻ và khu dân cư nhỏ, bọn chúng bị đám cao ốc bao quanh hiện lên vẻ vô
cùng yếu thế. Hôm nay gần như nhà cửa đã hoàn toàn bị phá bỏ và dời đi
nơi khác, những căn nhà mới xây được phân nửa xuất hiện ánh đèn yếu ớt.
Sương lạnh tràn ngập dọc theo sông, xuyên qua những giá thép trần trụi
đang sửa chữa và cần cẩu đen đặc, im ắng phiêu diêu dưới chân tòa cao
ốc, khiến nóc cao ốc càng hiện lên ánh sáng hiện đại. Thân Nhã Lợi ngẩng đầu nhìn hướng căn nhà xa hoa người yêu đang ở, đầu tiên tiến vào mắt
là hai nóc cao ốc kẹp lấy bầu trời đêm nhỏ hẹp.

Thời gian trôi qua quá lâu nên đã quên mất dáng vẻ bầu trời đêm khi còn bé.
Những năm nay mỗi lần nhìn trời đều sẽ phát hiện diện tích của nó đã trở nên nhỏ hơn một chút. Giống như mơ ước và hồn nhiên theo từng ngày từng ngày chúng ta lớn lên thì địa vị của nó chiếm cứ trong tầm mắt đã nhỏ
đi theo từng ngày từng ngày.

Cô đi theo con đường này thẳng về phía nhà anh.

Anh không hề tựa vào trước bản vẽ như trước, hoặc là giống như cậu bé trai
ôm PSP chơi game, mà là hơi chán chường dựa vào ghế salon, cầm lấy điều
khiển chuyển kênh truyền hình. Ánh sáng màu sắc rực rỡ chiếu lên gương
mặt của anh, khiến cho gương mặt tao nhã có vẻ như tái nhợt hơn bình
thường khá nhiều.

“Em đến rồi.” Cô ngồi xuống cạnh anh, mu bàn tay thân mật vuốt ve gương mặt anh, “Sao nhàm chán một mình xem tivi vậy?”

Anh dựa vào ghế salon nhìn cô, so sánh với vè nhã nhặn bình thường lại có
thêm phần lười nhác, còn có sự gợi cảm mà cô không rất cam lòng thừa
nhận. Anh không đáp lại lời của cô, chỉ cầm tay cô đặt lên môi nhẹ nhàng hôn vài cái. Cô bị ánh mắt chú tâm của anh làm xấu hổ, mất tự nhiên khẽ rút tay ra: “Ăn cơm chưa?”

Anh lắc đầu như đứa bé ngoan: “Chờ em cùng ăn.”

“Em xuống bếp xem có nguyên liệu gì không.”

“Không cần, anh đã chuẩn bị xong rồi.” Anh cựa mình xuống ghế salon, hôn xuống trán của cô, đi thẳng đến phòng bếp.

Cô ngồi trên ghế salon chỉ chốc lát, bỗng thân thể như bị mất đi điểm tựa. Phòng khách rộng lớn vô cùng cũng vì thiếu đi một người mà hiện lên vẻ
rất trống trải. Cảm giác trống trải này gần đâu thường xuyên xảy ra, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Cô kiềm chế không được đi theo vào phòng
bếp. Anh không có bật đèn, chỉ có ánh đèn màu vàng hắt ra ánh sáng ở bên cạnh bồn rửa chén. Bóng lưng này từng xuất hiện vô số lần trong nhiều
giấc mộng đẹp lẫn cơn ác mộng, nhưng dù là giấc mộng thế nào, sau khi
tỉnh dậy chỉ để lại một loại cảm giác — Từ “thì ra là mơ” đến “lại là
mơ” đến “cả đời này cũng chỉ có thể nằm mơ.”

Cô chạy chậm qua, ôm lấy anh từ phía sau lưng.

Thân thể bị cô đụng vào lắc lư, anh sửng sốt một chút, đưa tay vuốt vuốt đầu cô: “Anh có một món quà tặng em, em ra ngoài phòng ăn đợi trước.”

“Không đi.”

“Ngoan, nhanh đi.”

Cô không cam tâm tình nguyện buông tay ra, ỉ ôi không được đương nhiên trở lại phòng ăn, ánh mắt vẫn không rời khỏi người anh. Anh đưa lưng về
phía cô không biết đang làm gì, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng rót rượu.
Nhưng nhanh chóng anh tắt đi đèn phòng ăn, bưng một cây nến và hai ly
rượu đi ra, đặt bọn chúng lên bàn ăn.

Nhìn cây nến soi gương mặt hai người thành màu sắc êm dịu, trong nhất thời
có cảm giác như sinh nhật. Mà càng khiến cô kinh ngạc là hai chiếc ly đế dài kia – Rượu đỏ được rót nửa ly, trên miệng ly có một vòng bi màu
trắng vây kín xung quanh, có vẻ giống như bông tuyết rơi vào trong ly
vậy. Giờ khắc này, “bông tuyết” và rượu nho đỏ sáng lập lòe trong ánh
nến, xinh đẹp như là hàng mỹ nghệ châu báu được chế tạo tinh xảo.

“Đây là anh nghĩ ra à?” Cô vui sướng nhìn hai chiếc ly kia.

“Em chưa từng thấy cái này?”

Cô thành thật lắc đầu.

“Đây dùng trong lễ Noel, quốc gia không phải đạo cơ đốc rất hiếm thấy.” Anh
bưng chén lên “Lễ giáng sinh có thể anh có việc phải đi công tác, không
thể ở cùng em. Hôm nay coi như là lễ noel sớm đi.”

Chỉ có một tuần lễ là đến lễ giáng sinh rồi, mà đến bây giờ anh mới nói với mình. Anh là tạm thời thay đổi quyết định, hay là đã lên kế hoạch từ
sớm? Tâm trạng của cô bỗng nhiên dậy lên phức tạp, trên mặt cười cũng
miễn cưỡng, nhưng không chất vấn anh: “À, là vậy sao…”

“Nào, chúc Lợi Lợi của anh sang năm càng xinh đẹp hơn.” Anh nâng ly rượu về phía cô.

“Sang năm?” Lúc cô bâng chiếc ly có chân dài lên, rốt cuộc không nhịn được nhíu nhíu mày, “Đến năm mới anh cũng không trở về?”

“Bây giờ chưa xác định được, nếu như không trở về anh sẽ nói cho em biết.”

Tâm trạng của cô càng thêm phức tạp, rất muốn hé miệng hỏi anh định đi đâu, làm cái gì. Nhưng trong lòng cũng rõ dù là lý do gì thì đáp án anh nói
cho cô biết cũng không phải là sự thật cô muốn nghe. Cho nên chỉ có thể
nâng ly rượu cụng ly với anh. Cùng lúc uống xong rượu đỏ, một ít đường
cát dính vào khóe miệng, là mùi vị ngọt ngào nhưng vào trong lòng lại
đắng chát.

“Đúng rồi, anh còn có quà giáng sinh muốn tặng em.” Sau khi uống xong rượu,
anh đứng lên cười thản nhiên với cô. Tiếp theo vòng qua người cô ngồi
xuống, đưa một món quà nhỏ được gói xinh đẹp cho cô.

“Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả…”

“Không sao, phần của anh đợi anh về rồi em đền bù cũng được. Xem quà của anh trước đi.”

Cô gật đầu, kéo dây gói quà màu hồng, mở giấy gói quà ra. Bên trong chiếc
hộp da trâu màu đỏ hiện lên một nửa chữ Ý khiết cô hơi sửng sốt. Cô tăng nhanh tốc độ mở gói quà, nhìn thấy Logo quen mắt phía trên khiến cả
người cũng ngơ ngẩn.

“Xem thử có thích hay không?” Anh hất cằm về phía cái hộp.

Bên trong chính là gì thật ra đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì nhãn hiệu tiệm nữ trang cao cấp, chính là cửa tiệm mà anh và Paz đã đến ở trung
tâm thương mại Victoria.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.