Đọc truyện Tư Niệm Thành Thành – Chương 14: Tòa thành mười bốn
Thân Nhã Lợi bắt chéo hai chân dưới bàn, uống cà phê, lơ đãng nghe Thang Thế nói giá thị trường cổ phiếu của công ty bọn họ.
Trong quán cà phê đang chiếu ca khúc chủ đề “Fiddler on the Roof” bản violin, người trình diễn là Bùi Thi – nhà thiên tài violin rất nổi tiếng. Hòa
với dây đàn violin là tiếng dương cầm vui vẻ sinh động vang lên. Cô gái
ngồi bàn bên cạnh như nhịp theo tiết tấu của tiếng đàn, nói liên tục
không ngớt với chàng trai trước mặt:
“Bạn trai của em à? Sơ sơ là ba, không, bốn đi, trong đó có một người em
không biết là có tính hay không. Ôi, có điều anh yên tâm đi, người bạn
trai đầu cao chưa đến 1m7, người thứ hai là một kẻ đê tiện phách lối,
người thứ ba thì cũng tạm, có điều em không có nhiều cảm giác với anh
ta… Còn anh, anh từng có bao nhiêu bạn gái? Ơ, anh không được lảng
tránh chủ đề, chỉ có mình em nói thì không công bằng gì hết, đây là anh
đang nói khách sáo đó….”
Nói quá nhiều lời với một người bạn trai mới qua lại sẽ chỉ khiến đối
phương cảm thấy ta không có tự tin. Tiếc rằng là gần như mỗi cô gái đều
có lứa tuổi ngu ngốc kiểu này. Thân Nhã Lợi cười uống một hớp cà phê,
nghe thấy Thang Thế cũng đang vòng vo đến đề tài này: “Thân thiên hậu,
nói vậy em có bao nhiêu người bạn trai?”
Cô chống cằm, đặt cà phê lên bàn: “Không cần phải khách sáo như vậy, gọi tôi là Nhã Lợi được rồi.”
“Được, Nhã Lợi, em từng có bao nhiêu người bạn trai vậy?”
“Xem ra không có cách nào trốn tránh đề tài này rồi.” Cô cúi đầu, nụ cười rõ ràng hơn một chút, sau đó ngẩng lên gật đầu an tâm với Thang Thế, “Điều này không có gì đáng khoe khoang, số lượng bạn trai tôi có khẳng định
không nhiều bằng số lượng bạn gái của anh.”
Anh ta hơi tự phụ khoanh tay lại: “Số lượng bạn gái của tôi thật sự không nhiều lắm, nghiêm túc cũng chỉ có hai.”
“Vậy anh thật là một người đàn ông tốt.”
“Đừng vội phát thẻ người tốt cho tôi, số lượng bạn gái và số lượng phụ nữ là hai việc khác nhau.”
“Việc này tôi hiểu.”
“Dĩ nhiên cũng không phải tôi sẽ chạm hết tất cả phụ nữ. Hơn phân nửa số
phụ nữ chủ động đưa đến cửa tôi cũng không thích, giống như hôm trước
trong công ty có một nữ nhân viên chủ quản mới muốn thuê phòng với tôi,
nhưng ngay cả điện thoại tôi cũng để trợ lý trả lời… Khụ, Nhã Lợi, nhìn
đồng hồ đeo tay khi người khác nói chuyện là rất bất lịch sự.”
Lúc này cô mới ngước mắt lên khỏi đồng hồ: “À, tôi xin lỗi. Có điều tôi
không có hứng thú nhiều với phụ nữ xung quanh anh, dù sao tôi không phải là các cô ấy.”
Anh ta hơi sững sờ, hơi áy náy làm động tác cúi mình: “Hiểu rồi, đây là lỗi của tôi, lập tức thay đổi ngay.”
Cô cũng không choáng ngợp vì được ưu ái, chỉ yên lặng cho anh ta một nụ cười thông cảm.
Đã đi ra ngoài dùng bữa vài lần với Thang Thế, cũng đã đến rạp chiếu phim. Tuy hai người chưa từng nắm tay nhau, nhưng mỗi lần trước khi đưa cô về dưới nhà, anh ta luôn dùng ánh mắt chân thành tha thiết tiễn cô rời đi. Đến lần hẹn thứ ba lên xe của Thang Thế, anh ta như làm ảo thuật lấy
một đóa hoa hồng từ ghế sau tặng cho cô. Từ đó hai người cũng biết rõ
lòng nhau, kế tiếp nếu như tiến triển thuận lời thì chính là xác định
mối quan hệ nam nữ thân mật.
Không biết vì sao cô ở bên Thang Thế hoàn toàn có thể hành động như những
người khác, cử chỉ đúng mực, tiến lui đúng lúc, đôi khi thăm dò hay trả
lời bao giờ cũng thông mình và có một chút xảo quyệt. Cô có thể nắm bắt
chặt chẽ đối phương, chưa bao giờ dám có tí xíu sơ suất, thậm chí có thể đoán được phạm vi khi nào anh ta lại hẹn tiếp. Đây mới thật sự là cô.
Sau khi kết thúc cuộc hẹn vào tối thứ sáu, anh ta lái xe đưa cô về nhà như
thường lệ. Suốt quảng đường hai người trò chuyện rất hợp ý, cô cũng khá
thả lỏng, miễn cưỡng tựa vào lưng ghế, nhìn anh ta thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô, trong lòng lờ mờ cảm thấy tối nay anh ta sẽ hôn mình. Tuy
nhiên, xe dừng lại ở vài cột đèn giao thông, anh ta cũng chỉ bắn ánh mắt cho cô càng thêm mờ ám hơn trước kia, cũng không có làm bất cứ hành
động gì. Buổi tối này cũng như kéo dài ra bởi không khí kỳ quái.
“Khoan đã.”
“Ừ?”
Cô vừa mới quay đầu, trong lòng đã có chuẩn bị chào đón nụ hôn của anh ta. Anh ta rất phong độ chỉ chạm vào môi cô, toàn thân lui về sau và hơi
thở lại hơi rối loạn. Cô nhìn thấy trong mắt của anh ta có vẻ băn khoăn
không dễ gì phát hiện được, cô bất giác nở nụ cười: “Tôi còn tưởng rằng
phải đến sang năm anh mới dám hôn phớt lên mặt của tôi đó.”
“Làm bạn gái của tôi được chứ?” Anh ta nghiêm túc nhìn cô.
“…. Ừ, để tôi suy nghĩ.”
Thật ra thì trong lòng đã sớm nghĩ ra kết quả bảy tám phần là mình sẽ chọn
người này. Dáng vẻ, bối cảnh, điều kiện của Thang Thế cũng không tệ,
đúng tiêu chuẩn người đàn ông độc thân hoàng kim. Không phải là không có người giàu có, hấp dẫn, đẹp trai hơn anh ta, nhưng đàn ông không có tai tiếng rối loạn như anh ta thì gần như đã tuyệt chủng. Khuyết điểm duy
nhất của anh ta chính là bảo thủ, nhưng tính bảo thủ khiến cho thái độ
làm việc của anh ta tương đối nghiêm túc. Cho nên, nếu mình muốn có chốn trở về thì người đàn ông này tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất. Chính
bởi vì thế cô không thể nhận lời quá nhanh, kéo dài một chút thì sau này khi hai người ở bên nhau anh ta sẽ quý trọng cô nhiều hơn.
“Tôi chờ em.” Trong mắt của anh ta hiện lên tia sáng hi vọng.
Cô như trút gánh nặng bước xuống xe của anh ta, chậm rãi len qua vườn hoa
đi vào nhà mình. Cô nhớ lại nụ hôn vừa nãy, phát hiện mình cũng không có bài xích anh ta, chỉ là nếu bàn về cảm giác thì thật sự chẳng hề có
chút nào. Có phải là đóng phim quá nhiều cho nên chai lì rồi không? Cô
vừa suy nghĩ nhảm nhí, vừa mở cửa nhà ra.
Thứ sáu là ngày tổng vệ sinh toàn bộ nhà. Người làm vệ sinh đã rời khỏi từ
sớm, phòng khách vì gọn gàng sạch sẽ nên hiện ra vẻ trống trải. Trên ghế salon ngoại trừ hộp quà tặng chuyển phát nhanh của fans được công ty
vận chuyển đưa đến, còn có một đóa hoa hồng xinh đẹp, đều được xếp trật
tự chồng lên nhau.
Cuối cùng cô không nhịn được cong ánh mắt nở nụ cười…. Không nghĩ rằng
Thang Thế lại chu đáo đến vậy, vào ngày hẹn hò còn bảo người ta tặng hoa đến nhà. Tuy cô thích nhất là hoa phong tín tử, nhưng trên thế giời này không có một ai, không có một phụ nữ nào lại có thể kháng cự được đóa
hoa hồng cũ khuôn sáo cũ nhất. Trong “Mộng Hồ Điệp” của Daphne du Maurie(1) từng nói, đóa hoa hồng hoang dã sinh trưởng trong thế giới tự nhiên
giống như một người phụ nữ tóc tai bù xù, thô thiển lại lỗ mãng; Sau khi được hái xuống trang trí tỉ mỉ lại trở nên thần bí sâu lắng. Đây là một loài hoa khó hái, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
(1) Mộng Hồ Điệp là tên tiếng Trung của phim Rebecca (1940). Rebecca dựa
theo truyện “Rebecca” (1938) của Daphne du Maurier. Quyển sách đã trở
nên cực kì nổi tiếng, và được dịch hơn 20 thứ tiếng. Năm 1940, nó đã
được dựng thành phim với 2 diễn viên chính là Sir Laurence Olivier và
Joan Fontaine, đạo diễn Alfred Hitchcock.
Cô đi đến ôm lấy đóa hoa hồng to lớn, phát hiện bên trong không có cắm xen vào bất cứ loài hoa nào khác, nguyên một mảng đỏ sẫm, có vẻ như nó lớn
hơn rất nhiều, hoàn toàn lấp kín vòng ôm của cô. Cô cười đưa mũi đến
ngửi ngửi nó, phát hiện ra bên trong có một tấm thiếp. Mấy ngày nay
Thang Thế tặng không ít hoa tươi cho cô, nhưng đến bây giờ chưa hề viết
thiếp. Cô hơi vui mừng, vừa định mở ra xem thì nhận được tin nhắn điện
thoại của Thang Thế gửi đến:
“Cuối tuần này tôi và mấy đồng nghiệp công ty sẽ đi Tam Á chơi hai ngày, em có muốn đi chung không?”
Một tay cô trả lời: “Anh và đồng nghiệp đi chơi kêu theo tôi không tốt đâu. Dù sao tôi cũng không biết ai.”
“Có gì không tốt chứ, bọn họ đều dẫn theo vợ con đi chung. Ngoại trừ Dante, cậu ta đi một mình. Nếu như tôi không dẫn theo em thì sẽ phải chơi đồng tính với cậu ta rồi. Em phải cứu tôi.”
Đầu tiên cô phì cười ra tiếng, nhưng nhanh chóng lại bắt đầu hoảng hốt.
Thật ra thì cô và Thang Thế phát triển không bao lâu, không thích hợp
cùng đi chơi xa, nhưng vừa nghĩ đến người kia cũng sẽ đi thì lại động
lòng chẳng có chút tiền đồ. Cô lắc lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát,
đánh ra một loạt chữ: “Ha ha, tôi rất vui lòng làm nữ anh hùng. Nhưng mà lịch trình của tôi đã kín rồi, anh cũng hiểu diễn viên mà, không có
nhân quyền đâu.”
Vừa định nhấn nút gửi đi thì tấm thiếp trong đóa hoa rơi xuống mặt đất. Cô
ngồi xổm xuống nhặt tấm thiếp lên, lật qua xem ngẫu nhiên, lại phát hiện trên đó chỉ viết ba chữ “Thật xin lỗi.”
Ký tên là Dante.
Cả người cô như đông lại hơn mười giây, trong lúc nhất thời cô không thể
hiểu kịp hàm nghĩa của tấm thiếp, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nó.
Câu này của anh là ý gì đây, nói cho cô biết “thật xin lỗi đã đùa giỡn
em” hay là “thật xin lỗi anh đã có bạn gái còn thân mật với em”? Cô ném
đóa hoa và tấm thiếp lên mặt đất, xóa đi một nửa tin nhắn vừa rồi, chỉ
để lại câu đầu tiên.
“Tên đàn ông này sẽ nhanh chóng hiểu được dù anh ta có làm gì cũng sẽ không
ảnh hưởng đến cuộc sống của em.” Không bao lâu sau cô nói như thế qua
điện thoại với Lý Chân.
“Nhưng mà em nói vậy là đã chứng minh em không vui rồi. Tội gì phải đặc biệt
đến Tam Á chạm mặt với anh ta, lỡ như anh ta nghe được em đi chung với
Thang Thế nên cũng mang theo cô bạn gái Tây để đêm hải đảo mãnh liệt
trong rừng mưa nhiệt đới thì người tức chết vẫn là em.”
“Em nói nè Lý Chân, tư tưởng của chị sao lại xấu xa vậy chứ.”
“Cũng là người lớn cả rồi, chị nói sai gì nào. Em là niềm vui mới, mức độ
thân mật khẳng định không bằng tình yêu cũ của người ta, muốn thể hiện
tình yêu vẫn nên chờ sau khi yêu đương ổn định với Thang Thế rồi hẵn
nói.”
“Không, tin tức em muốn nhắn nhủ là dù cho Dante có hèn hạ ra sao, em đáng yêu
đương thì phải yêu đương, đáng vui vẻ thì phải vui vẻ…” Cô nói ra một
hơi, rồi nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ “Đàn ông hèn!”
Song việc không như mong muốn chính là cuối tuần đến sân bay gặp mặt với
Thang Thế, những người khác cũng đến, nhưng cô lại không nhìn thấy
Dante. Cô tìm hồi lâu cũng không thấy người, nhưng lại không tiện hỏi
thẳng Thang Thế, đành phải lo lắng suông đánh giá xung quanh. Cô đã suy
nghĩ kỹ lời mở đầu, thậm chí cả cảnh tượng cũng đã thiết lập ra.
Cũng không lâu lắm cô nghe thấy Thang Thế bên cạnh đang gọi điện thoại: “Cái gì, cậu không đến? Tại sao vậy, vẽ bản mẫu…. À, lại hạng mục kia à,
nhưng hai ngày cũng đâu sao… Được rồi, được rồi, thật sự phục với cái
tính cuồng công việc của cậu. Có điều cậu vẫn chưa biết người đi chung
với tôi là ai à? Nhưng cậu cũng biết đó. Cậu chờ một chút.”
Anh ta cúp điện thoại, mở ra chức năng chụp ảnh đưa về phía cô: “Nào, cười một cái.”
Cô vốn đang lục lọi túi xách, lúc này hơi kinh ngạc ngẩng đầu, chụp hình
hai mắt mở to, lại có nét ngây ngô của thời học sinh. Dưới tình huống cô ngăn cản không thành, anh ta đã gửi tấm hình này đi, cười cười với cô:
“Yên tâm, là Dante.”
Lần đầu tiên cô phát hiện ra người đàn ông hơi có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(2), cô khóc không ra nước mắt đổi vé lên máy bay. Thời gian đến Tam Á không lâu, nhưng hành người chính là quá trình kiểm an nơi đến khách sạn Tam Á quá phức tạp và nhiều hạn chế. Đoàn người đến được khách sạn Tam Á thì
cô cũng có cảm giác mệt mỏi muốn đi ngủ sớm một chút, để mau hết ngày
chủ nhật, sớm trở về với công việc, hoàn toàn không có tâm tư đi chơi.
(2): Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder –
OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải
thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây
là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có
tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Nửa đêm cô đang ở trong mộng lại bị một tiếng chuông cửa vang lên đánh
thức. Lúc bò dậy thân thể như mệt rã rời, đi đến cửa phòng thì tiếng nói của Thang Thế đã truyền vào: “Nhã Lợi, cùng đi ăn hải sản khuya không?”
“Không đi…. tôi mệt mỏi quá…”
Vừa nói vừa kéo cửa ra, nhưng khi nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở phía ngoài thì cô thừ người ra trong nháy mắt.
Cô nhìn Dante, rồi nhìn Thang Thế, rồi lại nhìn về Dante: “Anh…. Dante
sao lại đến đây vậy? Lúc xế chiều không phải nói là không đến sao?”
Vẻ mặt Thang Thế chẳng biết làm thế nào: “Cậu ta nói đổi ý, muốn nên đến
đây thư giãn một tí. Lần đầu tiên thấy cậu ta làm việc không có kế hoạch như vậy, là do áp lực quá lớn đi.”
Dante mỉm cười với cô: “Hi.”
Cô không nói ra được chữ nào.
Thật ra thì bọn họ cũng không có quá lâu không gặp, lúc trước ngoại trừ sự
căm ghét và oán hận anh thì cũng không có những cảm giác gì khác. Trong
lòng vẫn nghĩ cứ bỏ qua vậy đi, coi như là xui tám kiếp gặp phải thứ cặn bã, mau chóng quên đi để bước vào tình yêu mới, đây mới là cách làm
chính chắn. Nhưng giờ khắc này cô chỉ cảm thấy vô cùng nhớ anh, nhớ đền
gần như nước mắt chảy xuống tại chỗ. Lời mở đầu lúc trước nghĩ kỹ cũng
đã quên bén mất tiêu. Tình cảm bỗng trở nên vô cùng hèn mọn, tựa như cả
đời cũng chỉ từng xảy ra một lần.
Cô nhớ đến chuyện nghỉ đông lúc trung học.
Khoảng thời gian đó tình cảm của cô và Hi Thành vẫn chưa ổn định, bởi vì
chuyện nhỏ nhặt mà ầm ĩ đòi chia tay, không nói chuyện với nhau một tuần lễ. Cuối cùng cô chủ động nói xin lỗi, bảo anh sang đây thăm mình. Khi
đó vừa mới qua năm mới, anh vốn đang ở nước ngoài thăm người thân, vừa
nghe thấy cô nói vậy liền lập tức bay về ngay. Cô vốn cho rằng mình sẽ
như cảnh hay diễn trong phim, thét lên nhào đến níu lấy cổ của anh, để
anh ôm mình xoay ba vòng. Nhưng chuyện hoàn toàn không xảy ra giống vậy.
Hôm anh đến nhà cô trời mới vừa đổ tuyết lớn, anh mặc một chiếc áo khoác
màu đen, vóc dáng cao cao, có vẻ như chín chắn hơn tuổi thật rất nhiều.
Chóp mũi anh hơi đỏ, trên đầu còn có dất vết tuyết tan mới vừa khô, vừa
nhìn đã biết được anh lặn lội đường xa đến đây. Trong phút chốc đối mặt
với anh, cô cảm thấy sau khi mình náo loạn đòi chia tay thì anh đã trở
nên hơi có chút xa lạ, nhưng như vậy lại càng khiến người ta nhớ nhung.
Bọn họ cũng không có bất cứ biểu cảm nào. Cô cúi đầu khẽ kêu “Hi Thành”, nhìn thấy anh đang ngơ ngác như kiểu chưa kịp phản ứng, cuối cùng không nhịn được tiến lên vùi đầu vào ngực anh, yên lặng để nước mắt của mình
tan trên áo khoác của anh.
Cho đến hôm nay hơn mười năm sau, cô vẫn còn nhớ rất rõ mùi vị trên người
anh, ngoại trừ mùi hương đặc trưng của anh, còn có mùi gió tuyết mùa
đông xa lạ, mùi vị như thế khiến cô cảm thấy khó chịu không thể tả.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nháy mắt khiến cô thay đổi rất nhiều.
Khi còn bé cô đã mơ hồ ý thức được có thể sau này mình cũng không có
cách nào ở bên người khác được nữa.
Rất lâu khi ta đã vô cùng quen thuộc với mùi vị một người, thật ra thì trong tiềm thức đã xem anh trở thành người nhà của mình.
Cô nhìn Dante một lần nữa, cũng lịch sự khẽ mỉm cười với anh: “Hi”
********
Xế chiều hôm sau, toàn thể hải đảo Tam Á được ánh nắng màu vàng rực rỡ soi sáng. Trên bờ biển, những sinh vật xinh đẹp mặc bikini và quần bơi hoặc phủ thêm khăn tắm, hoặc cởi ra áo tắm, để lại một dãy dấu chân mờ nhạt
trên bãi cát vàng, dấu chân nhanh chóng được sóng biển cuốn đi. Nơi biển xa hiện lên màu xanh đậm bị che giấu trong sương mù, bên cạnh vịnh là
màu xanh nhạt, sóng biển thì màu trắng, giống như là một lá cờ có biên
trắng mênh mông từ từ biến đổi lay động trong gió. Gió biển thổi lay
hàng dừa thuộc chủng loại cây lá kim nhiệt đới, như mép váy của cô gái
Hawaii lắc lư theo âm nhạc. Vài mái nhà gỗ cạnh biển hiện lên trên rừng
mưa nhiệt đới, đèn màu quấn quanh đường viền trên mái nhà chúng nó, cửa
cũng treo lên tấm biển “kỳ nghỉ” cao cao. Bể bơi nhân tạo vẫn núp trong
thảm thực vật xanh biếc như trước, như một ốc đảo lam bảo thạch giấu
trong sa mạc khiến người ta thèm muốn.
Thân Nhã Lợi lại nhìn thấy nụ cười mỉm hòa nhã dễ gần của Dung Phân tại nơi
đất khách phong nhã này. Hơn nữa gương mặt này không phải là xuất hiện
trên tin nhắn, không phải xuất hiện trong thông báo cuộc gọi đến, không
phải xuất hiện ở Vi Kênh(3) mà là xuất hiện trước mặt cô: “Em nói với chị cơ thể không khỏe, hai
ngày cuối tuần không có thời gian rảnh, hóa ra là chạy đến đây.”
(3) Vi Kênh là một ứng dụng ở Trung Quốc giống như vitalk ở Việt Nam vậy.
Thật là mặc áo đạo cũng đụng phải quỷ. Cô che miệng bắt đầu ho khan, nhưng
đối phương bực bội dỡ tay cô xuống. Cô nhăn mặt nhăn mũi, cười như một
đứa bé hối lỗi: “Đạo diễn Dung sao cũng đến đây? Em mời chị dùng bữa.”
“Còn không phải là đến xem cái lý do giả của em cho chị để vắng mặt sao.”
Làm một diễn viên, Thân Nhã Lợi giỏi nhất chính là nhìn kỹ năng diễn xuất
của người khác có chân thật hay không. Trong vòng một giây ngắn ngủi, nụ cười khẽ nhếch mà Dung Phân cố ý giấu diếm đã khiến cô biết trong lòng
đối phương điều mờ ám, nhưng vẫn giả vờ không biết chuyển chủ đề sang
việc khác. Chuyện mình ở Hải Nam cô cũng thoải mái thừa nhận với bạn bè, ở cái vịnh to lớn này, chỉ có tên ngốc bị bắt gặp mới lúng túng. Sau đó hai người ngồi trong đình màu trắng bên cạnh khách sạn, đúng lúc gặp
Thang Thế xuống lầu.
“Em nói đi ra bờ biển nên anh nghĩ em đi bơi, không nghĩ rằng em vẫn còn ở
đây.” Đổi lại Thang Thế mang vẻ mặt tươi tắn như mặt trời và cây dừa
trên bờ cát, phối với cặp mắt kiếng đeo trên mặt khiến khí thế bình
thường giảm đi một chút xíu, có điều bộ quần áo xanh vàng rất gây chú ý
hiện lên vẻ vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
“Anh mặc bộ này thật quá chói rồi.” Cô đưa một ngón tay cái với anh ta.
Cũng không lâu lắm, Dante ở một bên mua rượu cũng theo đến đây. Anh cũng
không có vẻ thú vị như Thang Thế, chỉ mặc một áo sơ mi tay ngắn, cầm một ly rượu cocktail ngồi xuống. Anh đeo một cặp kính mát tráng thủy, gọng
tinh xảo, tròng kính sáng, phơi bày phong cách cổ điển. Cũng không biết
là có phải vì cách cặp mắt kính anh đeo hay không, anh tuy ngồi dưới ánh nắng lại như có vẻ vô cùng lãnh đạm: “Thang Thế, sao anh không chọn kỳ
nghỉ tại nơi mát mẻ chút, ví dụ như Châu Phi.”
“Cậu đã quen với khí hậu Châu Âu rồi, mỗi lần trời nóng lên là sẽ cáu gắt.”
Thang Thế phóng khoáng vươn tay ra phơi dưới ánh nắng mặt trời, vẻ mặt
vui thích. “Làn da màu đồng đến đây nào. Một hoàng tử bạch tuyết không
thể hiểu được vị đàn ông hoang dã.”
Vừa nghe thấy cái từ “hoàng tử bạch tuyết” khiến Thân Nhã Lợi hơi ngây dại
ra, lập tức nhớ đến biệt danh của Hi Thành trước kia. Cô len lén nhìn
thoáng qua Dante, phát hiện mình cũng không nhìn thấy được ánh mắt của
anh, cho nên cũng không biết anh đang nhìn đi đâu, đành phải nhanh chóng chuyển sự chú ý, ngậm lấy ống hút uống nước dừa.
Lúc này, một nữ ca sĩ đất khách mang làn da nâu mặc chiếc váy nhiệt đới hở
vai rực rỡ đứng bên cạnh loa, cất giọng khàn khàn hát một ca khúc cho
khách đang dùng bữa. Ca khúc có tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý, mang âm
hưởng nhạc Jazz lười biếng thịnh hành những năm sáu mươi bảy mươi, khiến không khí trữ tình vui vẻ quanh quẩn khắp vịnh. Những người khách cũng
mặc trang phục bãi biển giữa hè đa dạng màu sắc. Theo tiếng bước chân
mềm mại là làn váy mỏng dán vào dáng vóc thướt tha của những khách nữ
nhẹ nhàng bay múa; Nhân viên phục vụ mặc đồ trắng, bưng một khay trắng,
thêm vào từng món hải sản ngon lành tươi mới cho bọn họ; Chỉ nhìn vào
màu da cũng đoàn người nghỉ tại đây cũng có thể đoán được bọn họ đã đến
đây bao lâu rồi. Ở nơi này, nhịp tim của vạn vật cũng trở nên rất chậm
chạp, dù cho là tốc độ bước đi của mọi người, tần số cây cối đung đưa,
tiết tấu biển khơi xô bờ…. cũng giống như pha chiếu chậm trong phim,
phóng đại cản giác lãng mạn khắp thế giới.
Có lẽ bởi vì cảm giác ngăn cách với thế giới nên chuyện công việc, chuyện
phiền muộn cũng không còn quan trọng nữa. Một lát sau, các đồng nghiệp
của Thang Thế cũng đến đây ngồi xuống trò chuyện với bọn họ. Một nhóm
người ngồi tán gẫu đến hai ba giờ, không hề kiêng kỵ hoang phí thời gian của ngày chủ nhật. Thật ra Thân Nhã Lợi và Dante cũng không có quá
nhiều cơ hội trực tiếp nói chuyện với nhau, nhưng thỉnh thoảng chủ đề
cũng vây quanh hai người, bọn họ cũng sẽ như có như không nói với đối
phương vài câu, rồi lại chuyển sang người khác. Từ lúc mới bắt đầu Dante cũng chưa từng hỏi cô và Thang Thế bây giờ là quan hệ gì. Tối hôm trước cô cũng lấy lý do quá mệt để từ chối lời mời ăn khuya, một mình trong
phòng mất ngủ hơn nửa đêm. Cho nên hiện tại cô rất muốn biết, cuối cùng
là anh thấy cô và Thang Thế thế nào.
Có lẽ đối với anh mà nói, phương pháp xử lý tốt nhất chính là xem nhẹ, yên lặng rút lui và quên đi, và rồi tiếp xúc với cô giống như bất cứ người
đàn ông chín chắn nào.
Nếu không phải là kỳ nghỉ này, có lẽ cô và Dante cũng sẽ không còn liên lạc nữa. Khi kỳ nghỉ này kết thúc, chút nhạc đệm lúng túng giữa bọn họ cũng sẽ được gạt qua một bên. Mỗi lần nghỉ đến đây, cô cảm thấy ngực mình
như có một tảng đá nặng đè xuống, hoàn toàn mất hết tâm tình vui đùa. Bị người khác nhìn thấy mình đang mất hồn, cô cũng chỉ có thể phát huy kỹ
năng diễn xuất cười vui vẻ, nói mình lười đến mức đầu óc cũng không vận
chuyển. Sau đó Thang Thế và đồng nghiệp của anh ta nói muốn đi bơi, cô
sợ rám đen nên trở về phòng nghỉ ngơi nói buổi tối sẽ đi bơi sau.
———————
Màn đêm dần buông xuống bờ cát, biển khơi cũng đổi thành màu xanh đen thần
bí có phần đáng sợ. Nhưng những nhà hàng lân cận cạnh biển lại càng ngày càng rực rỡ: Đèn màu càng thêm sáng ngời trên cảnh biển, ánh đèn màu
vàng cam rọi lên từ dưới chân cây dừa; Nước trong bể bơi nhân tạo đổi
thành màu xanh đậm có sóng gợn lăn tăn; Trong chòi nghỉ mát hình tròn
cũng thắp lên một ít đèn vàng; Ngọn đèn mờ tối kéo chiếc bóng của cô ca
sĩ ngoại quốc thật dài; Trên bàn trưng bày hải sản cắm lên như ngọn nến
nho nhỏ trên giá.
Thân Nhã Lợi thay một bộ bikini màu đỏ, buộc dây sau gáy, dùng chiếc khăn
lụa đồng bộ quấn ngang thắt lưng, khoác thêm áo choàng tắm, mở cửa chào
hỏi với Thang Thế. Thang Thế vừa nhìn thấy cô thì ánh mắt lại không dám
nhìn thẳng, hơi nói cà lăm: “Chúng ta… đi xuống đi.”
Từ phòng khách sạn ra đến ngoài cửa, cô vẫn đeo chiếc mắt kính cực lớn,
nhưng dù đi đến nơi đâu cũng trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt: Hai
chân cô thon dài, vóc dáng xinh đẹp thanh nhã được bao bọc dưới lớp áo
choàng tắm trắng; Mái tóc xoăn được quấn sau ót tôn lên đường nét tinh
tế bên sườn mặt, một vài sợi tóc rũ xuống bộ ngực. Tuy ăn mặc vô cùng
gợi cảm nhưng cũng tản ra khí chất cao quý không thể xâm phạm. Ngay cả
những người ngoại quốc mệt mỏi kiệt sức cũng đều ngắm nhìn cô có trật
tự. May là có Dung đạo diễn ở đây, coi như là bia đỡ đạn, nếu không bị
chụp được thì chơi cũng chẳng vui.
Hai người đi đến cạnh bể bơi, đèn pha màu vàng dưới bể bơi soi sáng khắp
xung quanh. Chúng và những ngọn đèn pha dưới gốc dừa soi sáng lẫn nhau,
khiến cho bể bơi trong rừng cây này có một hơi thở duyên dáng. Cô sửa
sang đầu tóc lại lần nữa, rồi bước vào bể bơi.
“Sao anh không xuống?” Trong chốc lát cô nói với Thang Thế.
“Tôi là vịt trên cạn.”
“Không có gì, tôi cũng bơi không giỏi.” Cô ngoắc anh ta “Coi như là nghịch nước.”
Thang Thế do dự một chút, rồi mới nhảy xuống nước với cô, ngồi xuống song
song với cô trên bậc thang mỏng trong bể bơi. Và như vừa mới ra khỏi
băng đá, nước trong bể bơi rất nóng, cô thoải mái ngâm cả người vào
trong nước, ngồi rồi lại có chút không yên, vọc vọc nước nói: “Chúng ta
thử bơi xem.”
“Đừng mà, khi còn bé tôi từng bị dìm nước, cho nên hơi sợ.”
“Chỗ bên kia viết nơi sâu nhất là 1m6, dáng vóc anh cao lớn thế mà sợ cái gì.”
“Thật đừng mà, tôi sợ nước, em bơi đi, tôi xem em bơi.”
Cô không cam lòng, thử kéo anh ta, anh ta vùng vẫy một cái lại nhanh chóng kéo cô đến trước người: “Trong bể bơi là nơi rất dễ xảy ra gian tình,
em kéo tôi ở cùng không sợ tôi làm chuyện xấu với em sao?”
Mắt thấy anh ta sắp sửa cúi đầu đến gần mình, cô vội vàng đẩy anh ta ra,
rồi bật cười: “Được rồi, ngay cả bơi lội anh cũng không biết, còn muốn
làm chuyện xấu.”
“Bị nhìn thấu rồi.” Vẻ mặt anh ta đau khổ, “Vậy đi, em đợi anh, anh đi mua phao rồi chơi với em.”
“Nước chỉ sâu 1m6, cái đó không cần thiết đâu….”
“Sẽ về nhanh thôi.”
Nhìn anh ta bò lên khỏi hồ, Thân Nhã Lợi chống lên trán đành chịu. Một thân
thể cơ bắp mang phao bơi… nghĩ đến cảnh này khiến cô cũng không còn
lòng dạ để tiếp tục chơi nữa.
Không biết bơi còn dẫn cô đến bể bơi làm gì? Còn ném lại mình ở trong này.
Trong lòng hơi không vui, nhưng mình đã là người lớn cũng nên phải học
được việc bao dung cho khuyết điểm của người khác. Nhất là chính bản
thân cô cũng không giỏi bơi lội thì càng không nên yêu cầu người khác
quá nhiều.
Cô thử bơi cách biên vài mét, quả nhiên chìm xuống như dự đoán. Nhụt chí
dùng hai chân giẫm ở đáy nước, cô thử đi thử lại mấy lần, một lần cuối
cùng lúc ngoi lên cô nhìn thấy người đàn ông đang dạy bạn gái mình bơi
lội trong hồ. Vóc dáng người đàn ông không cao, còn hơi mập, nhưng một
tay đỡ bụng cô bạn, dáng vẻ chú tâm hướng dẫn của anh ta thật sự có phần điển trai. Cô nhìn lên bờ, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Thang
Thế, đành phải ngồi ở nơi nước cạn, dựa vào cầu thang ngây người.
Một lát sau, cô định bơi tiếp, đứng lên khỏi bậc thang trong nước. Nhưng
dây buộc bikini sau gáy lại vướng vào tay vịn cầu thang, chiếc nơ bị kéo lỏng lẽo, rồi bị vướng chết cứng ở đó. Cô hoảng sợ đến mặt mày tái mét, vội vàng lấy tay kéo dây buộc, suýt nữa lõa lồ. Cô nhìn xung quanh,
không biết tiếp theo nên làm sao, một người ở đây cởi bikini rồi lại mặc vào, thật sự hơi….
Thang Thế đâu rồi, sao vẫn chưa trở lại? Tình trạng bây giờ thật quá mất mặt.
Lúc này có người leo xuống cầu thang bên cạnh, che trước mặt cô, bắt lấy
mối kết trên gáy cô, thành thạo tháo nó ra, lại lần nữa chuyển sang tay
cô: “Anh che lại giúp em, em buộc lại đi.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy tóc Dante hơi ướt nước.
“Được.” Cô vội vàng cúi đầu xuống, đầu óc trống rỗng cột lại dây, “Cám ơn anh…”
Bản thân mình sao đây, sao vào lúc này lại không tập trung chú ý lên bộ
bikini mà lại ở trên thân hình của anh. Người đàn ông này bình thường
nhìn không ra, sao cởi quần áo ra và mặc quần bơi lại giống như người
mẫu vậy? Đường nét trẻ tuổi hiện rõ ở cánh tay, vai, mông và rãnh lưng …. Cô lắc lắc đầu, không để mình nghĩ tiếp: “Đúng rồi, sao anh lại ở đây?”
“Từ nãy giờ anh vẫn ở trên bờ.”
Nói như vậy cảnh tượng do dự vừa rồi của cô và Thang Thế đều bị anh thấy được rồi sao?
Nhưng anh vẫn không nói chuyện này, tay chỉ chống hai bên cơ thể cô, dùng cơ
thể to lớn của mình vây quanh cô. Trong lòng cô biết anh đang giúp cô
che chắn ánh mắt, nhưng mà anh kề quá gần… giống như nếu gần thêm chút nữa thì tình huống sẽ rất gay go rồi…
“Nhã Lợi, em thế mà không biết bơi.” Anh khe khẽ nói bên tai cô, giọng nói
dễ nghe vô cùng, khiến cho cô nghe thấy đến da đầu cũng tê rần lên.
“Ai nói là tôi ko biết? Tôi biết!”
Cô buộc dây lại, mặt đỏ tim đập đẩy anh ra, hai chân khẽ đạp về sau, liền
bơi vào giữa hồ. Cảnh mới vừa rồi khiến cô rất bối rối, nói gì cô cũng
phải kiên trì muốn bơi tiếp, cách anh càng xa càng tốt.
Dù lần này bơi được khá xa, nhưng cuối cùng cô vẫn chìm xuống. Lần này thê thảm rồi, chân cũng không kịp bỏ xuống, chạm không được đến đáy, lẽ nào mình bơi đến khu nước sâu sao? Cô kêu thảm một tiếng, thân thể ngã nhào về phía trước, chuẩn bị nghênh đón bi kịch uống nước hồ.
Kết quả là cô không có bổ nhào xuống nước, ngược lại nhào vào mình một người.
Người kia ôm lấy hông cô thích hợp, lần này khiến cô an tâm không ít. Cô lắc
lắc cái đầu ướt sũng, chật vật ôm lấy cổ anh, thở không ra hơi nói: “Hù
chết tôi rồi, hù chết tôi rồi…”
“Đã nói là em không biết bơi mà. Để anh dạy cho em.”
Lần nữa nghe thấy tiếng của Dante, cô trợn to đôi mắt, nhìn xem trạng thái
hiện giờ của bọn họ, lại hoảng sợ đến sắc mặt biến đổi, chợt đẩy anh ra, nhưng bởi vì không đứng thẳng được nên lại chìm xuống lần nữa.
Lúc được anh vớt lên thì cô đã choáng đầu hoa mắt rồi: “Tôi, tôi nên lên bờ ăn món nướng, đói bụng rồi.”
Gần như là chạy trốn trối chết, cô vùng khỏi người anh, cố hết sức bước
từng bước về bờ, mặc đại chiếc áo choàng tắm vào. Cũng không qua bao lâu thì trên bờ cát hơi tối, bên cạnh chiếc bóng của mình xuất hiện một
bóng người cao lớn. Cô quay đầu nhìn thấy anh đang lau tóc, đi bên cạnh
cô như không có việc gì.
“Anh đi với em.” Anh quay đầu lại khẽ mỉm cười.
Cho đến bây giờ gặp nhau tại Tam Á, anh vẫn duy trì sự im lặng, cũng không
hỏi nhiều bất cứ chuyện gì. Tính cách anh thế này luôn làm cô bất an. Cô rất muốn hỏi anh câu “Thật xin lỗi” kia viết trên thiệp đến tột cùng là có ý gì, nhưng một khi nói câu này ra thì sẽ kém cỏi như trái bóng bị
xì hơi, hoàn toàn mất đi cơ hội đấu tranh vì mình. Đúng lúc này Thang
Thế cũng xuất hiện, dáng vóc cao 1m8 mấy cầm cái phao bơi, anh ta có vẻ
như chẳng hề có nỗi lo lắng không đáng, ngược lại giống dũng sĩ Sparta
cầm tấm khiêng chắn, hay là như kiểu đàn ông đang cầm tấm ván lướt sóng
trên bờ cát. Thấy bọn họ đi ra, anh ta cũng không quay lại bể bơi nữa,
tham gia hoạt động nướng thịt với bọn họ.
Ba người ngồi xuống một quán ăn lộ thiên bên cạnh biển, đúng lúc nhìn thấy Dung Phân tản bộ một mình trên bờ cát, nên cũng gọi cô ta đến đây. Mấy
người mua chút ít thức ăn và bia, ngồi ăn dưới ánh nến và gió biển. Thân Nhã Lợi, Dante và Thang Thế cũng đói bụng nên tranh nhau ăn không nói
lời nào, chỉ có Dung Phân một mình uống bia, bọn họ khuyên thế nào cũng
không nghe.
Uống mấy cốc bia vào bụng, mặt Dung Phân bắt đầu ửng hồng, nấc lên hơi bia,
miệng nói lộn xộn lung tung cả lên: “Biết vì sao tôi lại đến đây một
mình không? Chồng trước của tôi thật sự là một tên đốn mạt. Rõ ràng là
hắn lừa gạt tôi trước, còn liên tiếp đến quấy rầy tôi. Hắn biết tôi vẫn
chưa dứt tình với hắn, tôi…. Không, không phải là tôi thích hắn, chẳng qua là tôi thích khuôn mặt kia thôi. Nhưng hắn đúng là lợi dụng tôi mà. Tôi rất vất vã mới quyết tâm đuổi hắn đi, mấy người đoán xem hắn thế
nào? Hắn gọi kẻ thứ ba đó đến phim trường xuất hiện trước mặt để tôi khó chịu!”
Cả đám không ai dám tiếp lời của Dung Phân. Dung Phân cũng không mảy may
để ý, lại càu nhàu rót vài cốc bia, đôi mắt đỏ lên nói nghẹn ngào: “Quan Hòa, anh là cái tên gớm ghiếc, rõ ràng là anh có lỗi với tôi mà còn kêu kẻ thứ ba đến làm ầm ĩ, để cho ả mắng tôi là người đàn bà chanh chua.
Tôi là người đàn bà chanh chua thì anh là gì? Anh là gì?”
“Đạo diễn Dung đừng uống nữa…” Thân Nhã Lợi ngăn Dung Phân, cố gắng không
để cô ta tiếp tục uống rượu, “Có lẽ không phải là anh ta gọi ả đến, là
chính ả tự đến thôi.”
“Không, em đừng nói giúp hắn, ai cũng đừng nói giúp hắn! Tên đàn ông đó khi nào mới đến phiên ả đau lòng, ả là thứ gì, Dung Phân tôi chỉ cần ngoắc
ngoắc đầu ngón tay thì ả lập tức cút khỏi làng giải trí! Nhưng tôi chả
thèm đấu với phụ nữ như ả. Tôi muốn tự mình tiêu diệt Quan Hòa, cho hắn
biết, hắn đã phụ bạc ai….”
Dung Phân tự nói một mình hồi lâu, ba người khác càng yên lặng như tờ. Cô ta gục mặt trên bàn lại uống thêm vài hớp, từ từ mở to mắt lên, gương mặt
tràn đầy men say nhìn Thân Nhã Lợi: “Nhã Lợi, em với Dante đã quen nhau
rồi à.”
Tim của Thân Nhã Lợi co lại, vội vàng xua xua tay, chẳng dám nhìn Dante: “Không có, làm sao có thể chứ.”
“Ha ha, em lại nói dối.”
Dung Phân say khướt lấy điện thoại di động ra, lật qua lật lại, ngón tay như con ruồi bay tứ tung trên màn hình vài cái, có lẽ hơn một phút đồng hồ, mới giơ nó lên quơ quơ trước mặt Dante: “Cậu nhìn đi, cô ấy thích cậu.”
Thang Thế nhanh chóng cướp lấy điện thoại, nhìn vào tin nhắn trò chuyện trên đó. Dante cũng vì tò mò ngó qua xem.
— Chị nói nè Nhã Lợi, không phải là em thích Dante à? Sao lúc xế chiều
lại ở cùng với Lý Thái Tử, giờ còn cho Thang Thế số điện thoại di động
nữa? Chị hơi rối vì em rồi đó?
— A Tùng chỉ là một đứa nhóc nghịch ngợm thôi. Dante đẹp trai lại hòa
nhã, không có cô gái nào không thích cả. Có điều đàn ông tốt thế thì
cũng đã có chủ rồi, cho nên em thật sự không suy nghĩ quá xa đâu.
— Nói như vậy, đúng thật là em thích Dante à?
— Anh ấy có bạn gái rồi.
Thang Thế và Dante trợn tròn mắt. Tim Thân Nhã Lợi thì gần như sắp nhảy ra khỏi ngực: “Chị ấy chỉ tự diễn nghĩa thôi.”
Thang Thế nhìn mấy tin nhắn trên màn hình di động, cười khẩy một tiếng “Hóa ra việc là như vậy.”
“Tôi, tôi không thích Dante.” Cô nóng lòng giải thích, rồi lại ôm đầu, nói
lộn xộn, “Tôi xin lỗi, trước đây quả thật là tôi có ý với anh ấy. Nhưng
đó là trước khi tiếp xúc với anh, bây giờ tôi đã….”
Lúc này một trận gió biển thổi qua, cây dừa trên bờ cát kêu xào xạc, gần
như thổi tắt nến trong chén. Trong ánh nến chập chờn, tròng kính của
Thang Thế cũng lấp lóe không ngừng. Tựa như Dung Phân phát hiện ra mình
đã nói sai, tỉnh táo hơn phân nửa, chẳng qua chỉ khẩn trương nhìn bọn
họ.
“Đã thế nào?” Thang Thế như cực lực kiềm nén cơn giận của mình, nhìn cô bằng ánh mắt chất vấn.
Đã là người lớn cả rồi, sao còn có thể trình diễn trò cười trẻ con này.
Thân Nhã Lợi đứng lên khỏi ghế, kéo tay Thang Thế: “Anh đi theo tôi, tôi một mình giải thích với anh.”
Vẻ mặt Thang Thế tức giận đứng lên. Nhưng chân anh ta còn chưa bước ra thì tiếng nói không lớn không nhỏ của Dante đã truyền đến tai bọn họ: “Anh
không có bạn gái.”
Thân Nhã Lợi chợt cúi đầu, kinh ngạc nhìn Dante.
Cô muốn bảo anh lặp lại lần nữa, nhưng nhìn thấy Thang Thế bên cạnh, khóe
môi lại không thể nói tiếp được. Thang Thế nhìn cô, rồi lại nhìn Dante,
bỗng hất mạnh tay cô ra, sải bước rời khỏi bàn.
Cô vội vàng đuổi theo, cản bước anh ta lại trong rừng cây: “Khoan đã, sao
anh nói tức giận là tức giận vậy, đó là chuyện trước kia đã qua lâu
rồi.”
“Đừng tự dối gạt mình, mới vừa rồi hai người làm gì trong hồ bơi tôi đều nhìn thấy, tôi muốn hôn em thì em lại đẩy ra, Dante chạm vào em thì em mang
vẻ mặt xuân tình phơi phới.”
“Anh nói vậy thật rất quá bất lịch sự rồi!”
“Tôi nói sai chỗ nào, em hoàn toàn xem tôi là thứ dự phòng của cậu ta.”
“Từ đầu tôi và anh ấy chưa từng bắt đầu thì ở đâu ra mà dự phòng?”
“Cô Thân, cô thật phóng khoáng, đi theo tôi đến đây, lại còn dây dưa với
đồng nghiệp của tôi, sao tôi lại không sớm phát hiện ra cô là loại phụ
này chứ?”
“Tôi cũng đã nói bao nhiều lần rồi, tôi và anh ấy không có quan hệ! Trước
kia từng có tình cảm với anh ấy, lẽ nào không thành với anh ấy thì phải
treo cổ sao? Sao anh nói chuyện lại khó nghe vậy chứ?”
………..
Hai người tranh cãi ầm ĩ thật lâu, cuối cùng buồn bã chia tay. Thân Nhã Lợi giận đến mức đá tảng đá đi về, còn không cẩn thận để bị dập đầu ngón
chân, đau đến xuýt soa. Cô ngồi xuống bên cạnh bàn, chém mấy nhát trên
người Dung Phân bằng đôi mắt giận dữ.
“Nhã Lợi, chuyện này thật xin lỗi, là chị uống nhiều nói lung tung.” Dung
Phân vô cùng áy náy đứng lên “Chị đi trước, không quấy rầy các người…”
Chờ Dung Phân đi xa, cô vỗ ầm lên mặt bàn với người vẫn đang ngắm nghía
điện thoại kia: “Bây giờ anh hài lòng chứ? Nhờ có anh châm ngòi chia rẽ, tôi và Thang Thế hoàn toàn trở mặt.”
Tình hình này thật rất khó chịu. Đáng lẽ đã thắng anh một ván trước mắt, kết quả là thể diện bị mất hết. Anh chỉ tùy tiện tung ra lời nói dối, mình
và Thang Thế đã ầm ĩ thành vậy, còn anh và bạn gái anh vẫn tình cảm ổn
định ngọt ngọt ngào ngào. Nghĩ đến đây, cơn giận thốt nhiên dâng lên
khiến cô choáng đầu hoa mắt. Cảm giác tựa như đầu óc mình bị điện giật
như từng xảy ra lúc nhìn thấy Dante và Paz ở bên cạnh nhau. Cô đứng lên, lạnh lùng nói: “Nhờ phúc của anh, bị đá rồi. Tôi về trước đây.”
“Anh không có châm ngòi chia rẽ.”
“Câu nói đầu tiên vửa rồi của anh đã khiến chúng tôi trở thành như vậy, còn không gọi là châm ngòi chia rẽ?”
“Anh chỉ nói thật thôi, anh không có bạn gái, anh độc thân.”
“Nói láo!”
“Em cũng nghĩ anh quá tồi tệ rồi. Nếu như có bạn gái thì sao còn đeo đuổi em?”
Giống như cơn gió biển kéo đến từ xa rót vào trong tai, thông lên não bộ, đảo loạn tất cả quy luật. Lời nói của cô không mạch lạc: “Anh đeo đuổi tôi? Sao anh có thể đeo đuổi tôi?”
“Cũng rõ ràng quá rồi, em cảm thấy còn phải ra sao mới được coi là đeo đuổi?”
“Anh nói vớ vẩn gì vậy, tại sao?” Đầu óc đã hỗn loạn cả lên, nhưng cô vẫn
tận lực khiến mình duy trì sự tỉnh táo, lý trí suy nghĩ tất cả động cơ
khiến anh làm như vậy, “Anh và chủ tịch với Bách thiên vương quan hệ rất tốt, coi như đầu tư bộ phim cũng không liên quan đến tôi. Ắt hẳn anh
không thiếu phụ nữ, lại càng không thiếu tiền. Anh vẫn còn rất trẻ, sẽ
không vội vã kết hôn….” Cô bỗng nhiên nhanh trí sáng dạ, “Tôi biết
rồi, anh đang đánh cuộc gì với người khác đúng không?”
“Không đúng”. Anh dùng kiểu giọng nói khỏi giải thích như Boss, cũng không mang theo cảm tình gì.
“Vậy là sao?”
Anh bình tĩnh nhìn cô, không trả lời, chỉ cúi đầu châm điếu thuốc. Ánh nến
soi sáng rõ ràng đường nét khuôn mặt bên dưới của anh, nhưng khiến cô
không thấy rõ vẻ mặt anh. Anh duỗi đôi chận thật dài ra, như ý bảo bản
thân mình rất thoải mái. Nhưng cách hút thuốc máy móc không ngừng lại
bán đứng nội tâm anh.
“Là xe có đúng không?” Cô ngừng lại một chút, “Hay là nhà?”
Anh bất đắc dĩ mỉm cười nhìn cô, thẫn thờ nhìn giá cắm nến trước mắt hồi
lâu, kéo dài thời gian muốn nói lại thôi. Càng về sau, nụ cười bất đắc
dĩ này dần dần trở nên khổ sở. Nhưng trước sau anh vẫn duy trì sự yên
lặng, mặc cho tàn thuốc màu xám vương vãi khắp nơi.
Sắc trời đã tối, nhìn từ xa hải đảo như một gò đất nhấp nhô trải dài, quả
bóng nhựa bập bênh trên mặt biển. Đại dương dưới bầu trời sao chiếu ra
những tia sáng màu bạc, cánh rừng trên bờ cát có vô số cây dừa đột ngột
mọc lên từ mặt đất. Tất cả ở đây như một kiệt tác của người thiết kế
châu báu, ánh sáng của đèn pha là hợp kim titan vĩnh cữu, mặt biển là
một viên đá đen bóng to lớn như bầu trời, còn thực vật nhiệt đới trên
hải đảo lại là vật phẩm ngọc bích trang trí tinh xảo. Bản thân đứng
trong đây như là một tấm bưu thiếp muôn màu được đính kèm.
Vốn là không khí lãng mạn, nhưng anh lại dụi tắt điếu thuốc, đứng lên cầm
lấy thẻ phòng khách sạn, giọng nói không lên xuống như người lính phát
ngôn: “Anh đưa em về.”
“Đợi đã.” Cô cầm lấy xắc tay trên bàn, “Anh cho tôi lý do chính là “đưa tôi về” sao? Lý do này quá gượng gạo….”
“Nhớ trước kia người khác nói anh là fan của em, anh đã phủ nhận không?”
“Cho nên?”
“Trên thực tế đúng là anh là fan của em, mỗi bộ phim em đóng anh cũng xem vài chục lần, chỉ cần tạp chí nào có phỏng vấn em anh cũng sẽ mua, poster
nào của em tung ra nhà anh đều treo, anh còn có một số hình ảnh của em
mà giới truyền thông không có đưa ra ánh sáng. Trước khi chính thức biết em, anh luôn không có lý trí, hoặc là nói, rất điên cuồng.”
Nếu như có một fan nam nào nói như vậy, thì có thể cô sẽ hơi sợ. Nhưng là
anh nói thì cô lại mơ hồ rất vui sướng, lại hơi lo lắng: “Vậy sau khi
thấy em thì sao? Thất vọng à?”
“Còn nghiêm trọng hơn cả trước kia.”
“…. Cái gì?” Giọng nói của cô trở nên rất nhỏ, dường như sợ nói lớn tiếng sẽ nghe lầm.
“Cho nên có bạn gái hay không hoàn toàn không quan trọng. Đừng nói là anh
không có bạn gái, dù thật sự có thì chỉ cần em ngoắc ngón tay, anh cũng
sẽ lập tức chia tay với cô ta.” Rõ ràng lời vừa nói rất quá đáng, nhưng
giọng điệu của anh vẫn thản nhiên “Anh thích em chính là vậy.”