Đọc truyện Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng – Chương 4: Không Cần Diễn Viên Đóng Thế
Hoàn thành trang điểm, Túc Kỳ nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.
Với bộ trang phục đẹp đẽ, ôm sát từng đường eo trên cơ thể, Túc Kỳ giống hệt một nữ thần kiêu kỳ, xinh đẹp mà ma mị.
Lâm Thanh vừa nhìn liền nở nụ cười tít mắt, sau đó bèn chạy tới bên cạnh cô, hết lời khen ngợi:
– Chà chà, Túc Kỳ à, em càng ngày càng đẹp ra đó.
Trước những lời tán tỉnh của Lâm Thanh, Túc Kỳ chỉ khẽ cười, hít sâu một hơi, không quên đọc lại bản thảo một lần nữa.
Với vai diễn lần này, Túc Kỳ đã quay xong toàn bộ các phân cảnh chính, duy chỉ còn vài phần ngoại cảnh nữa là hoàn thành bộ phim.
Cô được phân vai nữ chính Diệp Dung, là một pháp sư bắt yêu, võ công tái thế, vẻ đẹp khuynh thành, làm chao đảo không chỉ người trần mà còn khiến yêu ma, quỷ quái sẵn sàng ngã mũ.
Trái ngược với Túc Kỳ, Hân Linh vào vai một bán yêu mưu mô, xảo trá, luôn tìm cách khinh dễ hòng giết hại Diệp Dung.
Ngày hôm nay, họ sẽ quay phân cảnh nữ chính Diệp Dung sử dụng tài phép để thu phục bán yêu.
Tuy nhiên, do một vài sơ sót, Diệp Dung bị bán yêu Mị Vân đánh trọng thương.
Túc Kỳ đứng trên một mảnh gỗ cao, áo cổ phục màu tím bay phấp phới, bàn tay phải nắm chặt thanh gươm, đôi mắt sắc lạnh mà cao ngạo, ném về phía Hân Linh đang đứng bên dưới.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, bắt đầu đối thoại đúng như những gì đã học trong kịch bản.
Từ khi bước vào sự nghiệp diễn xuất, Túc Kỳ không bao giờ cần tới sự trợ giúp của diễn viên thay thế.
Đối với cô, diễn viên phải tự mình thực hiện toàn bộ các phân cảnh, vậy mới có thể hoàn toàn nhập vai, hòa trộn cùng chính nhân vật trong tác phẩm.
– Ngươi năm lần bảy lượt ngáng chân ta là có ý gì? Diệp Dung, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi đừng chĩa mũi vào chuyện của ta!
Hân Linh rút kiếm chĩa về phía Túc Kỳ, chiếc đuôi giả được gắn ở phía sau tung bay, tạo nên một hình ảnh bán yêu vô cùng quỷ mị.
Trái ngược với cô ta, Túc Kỳ đứng từ trên đài cao, chậm rãi rút ra các tấm bùa pháp sư đã được yểm hộ trong ngực áo, đôi mắt sắc lạnh cong lên đầy thách thức:
– Yêu quái hỗn láo.
Ngươi hại chết hàng trăm sinh linh vô tội.
Nếu ta không thay dân diệt ngươi, ông trời ắt sẽ trừng phạt.
Dứt lời, Túc Kỳ co người, nhảy vọt xuống bên dưới.
Vì đằng sau lưng của cô đã được thắt dây an toàn, do vậy cũng lo nguy hiểm.
Cảnh tượng Túc Kỳ vung bùa lao xuống bên dưới, tà áo lụa hất tung, mái tóc dài bay lượn trước mặt, tất cả đều trở nên vô cùng tuyệt mĩ.
– Quá đẹp!
Đạo diễn Lâm Thanh liên tục trầm trồ, gật gù tán thưởng.
Từ khi anh chiêu dụng Túc Kỳ, chưa khi nào Lâm Thanh cảm thấy hối hận với quyết định của mình.
Túc Kỳ xoay người thành một vòng tròn trên không, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, tràn ngập sát khí của một Diệp Dung pháp sư trấn yêu đại tài.
Đột nhiên, cô cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Phần đai lưng bỗng dưng nới lỏng, không bám chắc vào eo như lúc đầu.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thắt dây an toàn cứ thế bung mạnh ra, Túc Kỳ đang cuộn người trên không, mất dây thăng bằng ngã lao xuống đất với tốc độ cực nhanh.
Mặc dù những tình huống khẩn cấp như thế này vốn xảy ra rất ít tại trường quay, thế nhưng với tốc độ rơi nhanh theo tư thế đầu cắm xuống đất như lúc này, chắc chắn an nguy của Túc Kỳ sẽ rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Hân Linh thu kiếm, đôi mắt lộ rõ nét tà ác cực điểm.
Ngay khi sắp cắm đầu xuống dưới, Túc Kỳ phản xạ rất nhanh, dùng hai cánh tay úp lên trước mặt hòng giảm thiểu tối đa va đập của não bộ.
Aaaaa….
Tiếng hét của các thành viên đoàn làm phim vang lên chói tai.
Túc Kỳ nhắm chặt hai mắt, cảm giác có thể nghe rõ tiếng gió rít gào bên tai.
Chẳng lẽ, cô sẽ chết ngay tại đây hay sao? Túc Kỳ không cam lòng.
Phịch!
Tiếng rơi va đập cực lớn vang lên.
Mọi thứ trở nên im phăng phắc.
Kì lạ thay, cơ thể Túc Kì không cảm thấy đau đớn chút gì.
Cô run run hé mắt ra nhìn, phát hiện bản thân đang nằm đè lên cơ thể cường tráng của một người đàn ông khác.
Sự xuất hiện của anh khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc, sững sờ.
Đạo diễn Lâm Thanh phản ứng nhanh nhất.
Anh lập tức chạy về phía Túc Kỳ, lắp bắp cúi đầu chào hỏi người kia:
– Hoắc…!Hoắc tiên sinh…!!!
Nghe Lâm Thanh thở không ra hơi, liên mồm gọi tên đối phương, Túc Kỳ lúc này mới di chuyển tầm mắt về hướng người đàn ông đã cứu cô một mạng.
Cơ thể Túc Kỳ lập tức run lên, sợ hãi tới cực điểm:
– Hoắc Kiến Trương!
Hoắc Kiến Trương vẫn trong tư thế để cô ngồi lên đùi mình, khuôn miệng nhếch lên vô cùng khinh bỉ:
– Chậc! Chúng ta lại gặp nhau, tù nhân của tôi!