Đọc truyện Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng – Chương 129: Cảm Ơn Em Vì Đã Yêu Anh End
Bốn tháng sau.
Tại bãi biển trong xanh, rộng lớn ngút ngàn, sóng gợn lăn tăn, được nắng mật trải thảm, lung linh ươm sắc…
Một đám cưới bình dị diễn ra.
Tiếng piano du dương vang lên, gần như có thể chạm tới trái tim mỏng manh của từng con người.
Hoắc Kiến Trương và Túc Kỳ quyết định tổ chức một hôn lễ yên bình bên bờ biển, chỉ có duy nhất những người thân quen và bạn bè gần gũi tới dự.
Ngoài ra, vệ sĩ của anh luôn canh giữ chặt chẽ, phòng tránh trường hợp nhà báo và phóng viên tác nghiệp chụp hình, quay phim.
Túc Kỳ mặc váy cưới màu trắng tinh khôi, phần đuôi lụa ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, điểm thêm các hạt chu sa lộng lẫy.
Vì khuôn mặt của cô đã đẹp sẵn nên không cần trang điểm cầu kì, chỉ tô qua chút son môi đỏ liền trở nên hoàn hảo đỉnh cao.
Đứng bên cạnh cô, Hoắc Kiến Trương lãnh đạm mặc vest âu lịch lãm, cắt may tỉ mỉ, được đặt may riêng từ nhà thiết kế nổi tiếng bên Pháp.
Anh siết thật chặt bàn tay bé nhỏ của Túc Kỳ, hồi hộp chăm chú nghe vị chủ hôn đọc lời tuyên thệ.
Nhìn ngắm con gái hạnh phúc như thế này, ông bà Vương hết sức vui mừng, lặng lẽ chấm nước mắt.
Mặc dù đám cưới này không có thông gia, nhưng Hoắc Kiến Trương vẫn làm tròn bổn phận của một người con rể hiếu thảo, chuẩn bị cho ông bà tất cả những điều kiện tốt nhất.
Anh vẫn chưa mở lòng tha thứ được cho bà Ngô Thừa và vợ chồng anh trai Hoắc Viên Mộ.
Mặc dù trong suốt quãng thời gian qua, họ vẫn tìm cách liên lạc, hy vọng nhận được sự tha thứ của anh, nhưng lòng vị tha của Hoắc Kiến Trương lúc này thật khó có thể mở lại.
Tạ Tạ bé nhỏ của anh và Túc Kỳ đã không còn nữa.
Sinh linh bé bỏng, tội nghiệp, mỗi khi thăm mộ con lại khiến hai vợ chồng Hoắc Kiến Trương buồn bã.
Chính vì vậy, anh hiểu rằng, chừng nào anh chưa chấp nhận được sự mất mát lớn lao kia, chừng ấy anh vẫn sẽ không tha thứ.
Phía dưới hàng ghế dành cho khách tham dự, Lục Nghị Phàm tay ẵm hai con thơ, ngồi bên cạnh là Cửu Châu đang mang bầu nhóc tì thứ năm, cùng say mê nhìn ngắm cô dâu chú rể đẹp tựa tranh vẽ phía trên.
Anh bỗng nhớ lại hôn lễ của mình và Cừu Châu vài năm trước, cảm xúc bồi hồi thật khó tả.
– Châu, vợ chồng Kiến Trương làm anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Đột nhiên anh nghĩ, có được em và các con trong cuộc đời này, anh thật may mắn biết bao!
Cửu Châu đảo mắt lườm anh, tủm tỉm đáp:
– Thôi nhé ông tướng, muốn xin tiền thì nói thẳng ra đi.
Bày đặt nịnh nọt em nữa hử?
Lục Nghị Phàm cụp mắt, không gì có thể qua mắt được bà chằn của anh.
Cửu Châu thua anh tận mười tuổi, vậy mà dám leo lên đầu anh ngồi chễm chệ, thật buồn phiền mà.
Nhưng, âu cũng là do anh cam tâm tình nguyện.
Đột nhiên, Cửu Châu nghiêng người sang bên cạnh anh, thì thầm nói đủ cho mình anh nghe thấy.
– Em yêu anh!
– Anh cũng rất yêu vợ!
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đôi mắt rạng rỡ hạnh phúc.
Trên khán đài, Hoắc Kiến Trương đang dịu dàng đeo nhẫn cưới vào ngón tay áp út của Túc Kỳ, dịu dàng ngắm nhìn người con gái mình yêu đang cúi đầu xấu hổ, nở nụ cười rạng rỡ bên anh.
– Kỳ yêu dấu, từ giờ trở đi em đã là vợ của anh, là mẹ của các con anh.
Anh yêu em! Cả cuộc đời này, Hoắc Kiến Trương anh không cần bất cứ thứ gì hết.
Anh chỉ cần em, sống vì em, chết cũng vì em!
Giọng nói của Hoắc Kiến Trương đã trở nên mất bình tĩnh.
Anh run run nói ra từng câu, từng chữ, khóe mắt đột ngột chuyển cay xè.
Túc Kỳ vòng tay ôm lấy lưng anh, nhón gót hôn lên môi Hoắc Kiến Trương, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong tiếng hò reo của mọi người, hạnh phúc một đời lại càng được nhân lên gấp nhiều lần hơn.
– Kiến Trương, có người nói em ngu!
Túc Kỳ vẫn vòng tay ôm Hoắc Kiến Trương, thì thầm bên vành tai chồng, thành thật nói nhỏ.
Nghe vậy, Hoắc Kiến Trương liền cảm thấy không vui.
Kẻ nào dám nói vợ yêu của anh là đồ ngu, anh sẵn sàng mang xăng tới đốt nhà hắn.
– Ai? Con dòi nào dám mở mồm nói vợ yêu của anh như thế?
Nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời đang dần ửng đỏ của anh, Túc Kỳ phì cười, dịu dàng đáp:
– Họ nói em ngu vì dễ dàng tha thứ cho kẻ đã đẩy em vào vòng tù tội, rằng mọi khổ đau và nhục nhã mà em nhận được lúc trước đều thật xứng đáng.
Trái tim Hoắc Kiến Trương phút chốc chết lặng.
Bao năm qua, anh sống trong ăn năn, day dứt vì đã ngu muội mà đẩy chính người con gái anh yêu vào vòng lao lý.
Anh muốn nói thêm vài điều gì đó, nhưng Túc Kỳ đã chạm tay lên má anh, vuốt nhẹ ngắm nghía không chán mắt.
– Nhưng… Em tình nguyện làm một kẻ ngu bên anh cả một đời!
Lần này, Hoắc Kiến Trương đã khóc thật rồi.
Anh ôm chặt Túc Kỳ, hôn cô thật say đắm.
Gió biển thổi tung bay những bụi cát nhỏ, khung cảnh thiên nhiên rực rỡ cùng hai trái tim yêu nhau say mê như cùng hòa làm một.
– Cảm ơn em, cô dâu xinh đẹp duy nhất của anh! Cảm ơn em vì đã yêu anh!
Yêu em bằng cả vòng tay vững chãi này!
Yêu đến không bao giờ có thể rời bỏ nhau!
HẾT…!.