Tư Mỹ Nhân

Chương 58


Đọc truyện Tư Mỹ Nhân – Chương 58


Editor: Tây An
Thiên Mạch cảm thấy mình như bay trong gió.
Ý thức và thân thể, đều mềm nhũn.

Bên tai tựa như có thật nhiều thanh âm, tiếng hỗn loạn chói tai, lại nghe không rõ ràng.
Cô luôn cảm thấy mình đang lo lắng gì đó, cũng không nhớ ra được rốt cuộc là cái gì.

Tiếng chói tai bên người, cô nhìn thấy rất nhiều người cao hứng bừng bừng, chạy tới nơi xa, nói đại vương trở về.
Đại vương? Trong lòng cô bỗng nhúc nhích, cũng đi theo.

Thế nhưng những người kia thực sự quá nhiều, cô nhón chân, làm sao cũng không nhìn thấy phía trước.

Cô đẩy, muốn tiến lên một chút nữa, nhưng những người kia giống bức tường, căn bản bất động, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm khe hở, như con cá chui.

Bỗng nhiên, phía trước có một người xoay đầu lại, là tự nhân Cừ.
Hắn cười hì hì, nói, “Cô đang tìm đại vương à? Mau đi nhanh đi, đại vương đang chờ cô.”
Thiên Mạch kinh ngạc, đi theo hắn, một cái chớp mắt tiếp theo, liền thấy người kia đứng trên chiến xa.
Sở vương đứng trên xe đội cao quan mặc áo dài, nhìn cô, rất không vui, “Nàng đi đâu? Quả nhân chết đói cũng không có ai đến thay quần áo.”
Thiên Mạch ngượng ngập, muốn nói em không đến chàng sẽ không tự mình thay quần áo à? Nhưng lời này lại không nói ra miệng, cô nhìn mặt y, bỗng nhiên cảm thấy cao hứng vô cùng, nhìn sao cũng nhìn không đủ.

Y đưa tay cho cô, Thiên Mạch leo lên xe, mới đạp lên, lòng bàn chân chợt trượt đi, mất trọng lượng rớt xuống!
“…” tim giật thót, Thiên Mạch mở mắt ra.
Ánh sáng chói mắt, cô lại vội vàng nhắm lại.
Bên tai đều là tiếng nước ào ào, còn có vài thanh âm không hiểu, từng trận, giống như… Tàu thuỷ?
Thiên Mạch chợt giật mình một cái, cách đó không xa trên cửa mở ra một khe hở, cô không để ý thân thể khó chịu, bò qua, nhìn ra bên ngoài.

Trên bờ cây cối đã có phần vàng, xanh biếc tươi tốt mà cao lớn.

Mấy chục người kéo dây kéo thuyền, từng bước từng bước đi trên bờ, miệng hô hào, quy luật mà chỉnh tề.
Ý thức hoàn toàn tỉnh táo lại, Thiên Mạch nhìn qua, không bao lâu sau, đổ lại trên giường.
Chuyện xảy ra lúc trước giống thước phim chiếu lại, Sở vương, thích khách, Mục phu nhân, Ngũ Cử, còn có truy sát… cô không muốn liên lụy Ngũ Cử, tình thế cấp bách bất đắc dĩ, ôm suy nghĩ thử một lần nhảy cầu chạy trốn.

Rất may mắn, cô bắt lấy được một nhánh cây trong hồng thủy, nhưng mưa rơi quá mạnh, dòng nước lại vội, cô bị kéo trôi đi thật xa, muốn bơi về bờ, vùng vẫy hồi lâu, lại không tránh thoát được dòng nước.


Ký ức sau cùng, là một vòng xoáy, Thiên Mạch khí lực còn thừa không có mấy, chỉ có thể nắm chắc nhánh cây kia…
Cô nhìn qua tấm ván gỗ trên đỉnh buồng nhỏ trên tàu, tim vẫn nhảy nhanh.

Cô muốn biết là ai cứu mình, trên thân lại không sức gì.

Trên lưng có hơi đau nhức, có lẽ bị thương, đầu còn choáng váng, tự mình sờ sờ trán, đang phát sốt.
Cô từ hiện đại tới đây, chẳng qua là bởi vì đi lầm đường.

Thế nhưng muốn trở về lại khó khăn bao nhiêu, hai lần cô đều đùa gần chết mất, tỉnh lại, nhưng vẫn còn ở nơi này, không cách nào rời đi.
Mi rất muốn trở về à? Thiên Mạch hỏi chính mình như vậy.

Cô quả rất muốn, nơi đó chí ít sẽ không có ai muốn giết cô.

Nhưng nghĩ đến Sở vương, trái tim kia lại nặng xuống.
Cô không biết mình rời đi bao lâu, có phải y đã về tới Dĩnh Đô hay không.
Y sẽ tìm thấy cô ư? Mục phu nhân đem vật chứng và chứng nhân cho y xem chưa? Y…
Trong lúc suy tư, cửa đột nhiên bị người mở ra.
Một thanh niên xuất hiện ở nơi đó, y quan chỉnh tề, vết xăm trên trán lại dễ thấy.
“Cô đã tỉnh rồi?” Mang nhìn Thiên Mạch, giữa lông mày giãn ra, nom sợ hãi lẫn vui mừng.
** ***
“Khi đó tôi nghe nói cô bị bắt, nóng vội vô cùng.”
Thuyền theo sóng nước nhẹ nhàng lay động, Mang đặt một chén nước trên trên bàn nhỏ trước mặt Thiên Mạch, trên mặt vẻ áy náy, “Là tôi liên lụy cô.”
Thiên Mạch nghe gã nói, miệng nuốt cháo, không nói chuyện.
“Tôi muốn đi cứu cô, nhưng sau vụ ám sát, hoàng cung khắp nơi là vệ sĩ, đành phải đợi thời cơ ngoài thành cung.

Hôm đó tôi đang lang thang, bỗng nhiên nghe thấy cửa thành bạo động, chạy tới nhìn, đã thấy là cô ngồi trên xe kia.” mắt Mang sáng lên, “Cô khi đó có thấy tôi? Lôi tha lôi thôi như nô bộc, như lúc ở Đồng Sơn.”
Thiên Mạch lắc đầu.

Cô khi đó bị đuổi theo, nào có tâm tư đi nhìn nơi khác.
“Về sau nghe nói cô rơi xuống nước, tôi vội lấy thuyền đi tìm cô, may mắn, tìm được cô.” Mang nói, rất là vui mừng.
“Đa tạ.” Thiên Mạch nhìn gã, bên môi lộ ra nụ cười khổ.
Cô là thật lòng cảm tạ Mang, không có chuyện gì so với sau đại nạn, phát hiện mình bình yên vô sự.

Mang cứu cô là sự thật không thể chối cãi, mặc dù gã là thích khách, dù hết thảy đây đều là do gã mà ra…
“Chúng ta ở đâu?” Thiên Mạch quan sát bốn phía, hỏi, “Còn trên sông ư?”

“Đến ngay đây.” Mang có tinh thần, nói, “Chúng ta đã rời nước Sở, sắp đến Đường.”
Thiên Mạch hơi sửng sốt, “Đường?”
“Đúng vậy.” Mang mỉm cười, “Còn xa hơn Thư Quốc, Thiên Mạch, những người kia rốt cuộc đuổi không kịp, sẽ không có ai muốn giết cô nữa.”
Thiên Mạch biến sắc.
Cô không không ngờ đi xa như vậy, lắp bắp hỏi, “Tôi… Ngủ mê bao lâu?”
“Rất nhiều ngày.” Mang nói, “Trên lưng cô có tổn thương, có lẽ là lúc nhảy cầu bị thương, lúc vớt lên, quần áo đều nhuộm đỏ.

Tôi cầm máu thật vất vả, nhưng cô lại sốt, lúc tốt lúc xấu, chỉ là bất tỉnh.

Tôi đặc biệt đi mời Vu sư đến, hắn nói cô đả thương huyết khí, nên suy yếu, bị quỷ nước quấn thân.”
Đoạn, Mang gãi gãi đầu, “Mạch, cô lại cần thay thuốc, tôi đi lấy thuốc đến thay cho cô.

Ừm… Trên thuyền này không có nữ tử khác.”
Thiên Mạch nhìn gã tựa hồ có hơi ngại ngùng, lại ngó ngó trên người mình, hiểu được.
Cô ngượng ngập.

Đó cũng không phải lần đầu cô bị người nhìn hết sạch khi không biết rõ tình hình, trải qua rủi ro, quả thật sống không dễ.
Trên lưng quả thực đau, mau chữa khỏi mới là quan trọng nhất.

Thiên Mạch gật đầu, “Mang, làm phiền anh.”
Mang dường như không ngờ cô thản nhiên như vậy, mỉm cười, “Khách khí làm gì.” Dứt lời, gã đứng dậy đi ra ngoài.
Thay thuốc cũng không phiền phức, Thiên Mạch đưa lưng về phía Mang, mình mở vải, có lẽ còn có hơi sưng, lúc tháo ra, có chút đau.

Mang dùng thuốc xoa xoa cho cô, khăn chạm đến vết thương, Thiên Mạch đau đến giật một cái.
“So với lúc trước thì tốt hơn nhiều.” Mang an ủi, “Đã kết vảy kha khá rồi, không lâu nữa sẽ tốt lên.”
Thiên Mạch đáp một tiếng, Mang lại đắp thuốc cho cô, tự Thiên Mạch quấn miếng vải sạch.
Không ai nói gì, Mang ra ngoài đổ thuốc, quay về, Thiên Mạch đã mặc quần áo xong.
“Trên lưng cô có một vết thương cũ, ” Mang lên tiếng, nói, “Là lúc chạy khỏi Đồng Sơn bị ư?”
Thiên Mạch gật đầu, lại hơi kinh ngạc.

cô nhớ khi đó, Mang đã đào tẩu, thuyền của bọn cô quá nhỏ quá chậm, mới bị đuổi kịp trúng tên.
“Sao anh biết?” cô hỏi.

“Cô quên rồi, tôi cũng là người Thư, quay về hỏi một chút liền biết.” Mang lần nữa ngồi xuống trước mặt cô, nhìn cô chăm chú, “Mạch, tôi là con quốc quân Thư Cưu, Quần Thư mặc dù diệt, con nối dõi vẫn còn.

Bây giờ chúng tôi lấy Đường làm nơi đóng quân, kháng Sở phục quốc.”
Thiên Mạch luôn suy đoán lai lịch Mang không đơn giản, không ngờ đúng là một công tử*.

Cô nhìn vết xăm trên trán gã, gương mặt này nếu không có nó, quả thực sẽ quý khí rất nhiều.
*Công tử là để chỉ con trai chư hầu
“Mang.” Cô nghĩ ngợi, nói, “Tôi muốn về nước Sở.”
Mang kinh ngạc: “Vì sao?”
“Không vì sao cả, tôi không thể rời khỏi đó.” Thiên Mạch nói.
Ánh mắt Mang thâm thúy, một lát sau, nói, “Cô là vì Sở vương, phải không?”
Thiên Mạch do dự một chút, gật gật đầu, “Ừ.”
“Hắn muốn giết cô.”
“Không phải chàng muốn giết tôi, là mẹ của chàng…”
“Vậy có gì khác?” Mang nhíu mày, “Hắn ngay cả cô cũng không bảo vệ được.

Mạch, Sở vương có yêu cô chăng nữa, sẽ vì cô mà không cần mẫu thân ư? Cô không phải người Sở, ở nơi đó đưa mắt không quen, xảy ra chuyện ai cũng không giúp cô được! Cô quên à, những kẻ vu oan cô vẫn còn, Sở vương nếu biết được cô đã giúp tôi, sẽ còn yêu cô sao? Cô trở về chẳng lẽ không phải tự chui đầu vào lưới!”
Lời này đâm trúng tâm sự Thiên Mạch, cô cắn cắn môi, nói, “Mang, Sở vương cũng không phải người không phân trắng đen.”
“Đó là cô chưa từng thấy hắn hung ác.” Giọng Mang nặng nề, “Nếu cô gặp qua những kẻ phụng mệnh xông vào nhà người khác, binh khí nhuốm máu, tàn sát thân tộc, vậy sẽ không nghĩ như thế nữa.”
Thiên Mạch trong lòng giật mình: “Mang, diệt người Thư cũng không phải Sở vương, đó là phụ thân của chàng…”
“Đổi lại là hắn cũng không khác nhau.” ánh mắt Mang lạnh lùng, “Bọn họ đều giống nhau.”
Thiên Mạch kinh ngạc nhìn gã.
Mang thở sâu, dời ánh mắt, đoạn, lại nhìn về phía cô, thần sắc đã hòa hoãn.
“Tôi sẽ không đưa cô về nước Sở.” Mang thần sắc bình tĩnh, “Mạch, tôi là vì tốt cho cô.” Dứt lời, gã đứng lên, đi ra khoang thuyền.
“Mang…” Thiên Mạch còn chưa nói xong, cửa khoang đã đóng lại.

Thiên Mạch nhìn qua nơi đó, cảm thấy bất lực.
Vết thương trên lưng còn đang đau, đầu vẫn choáng váng.

Sau đó, Thiên Mạch nằm lại lên giường, nhắm mắt lại, không biết làm sao.
** ***
Thời tiết đẹp mà mát mẻ, sau một ngày, thuyền rốt cục cập bờ.
Mang tìm Thiên Mạch, sờ sờ trán cô, lộ ra ý cười, “Không sốt, không lâu là có thể xuống thuyền, cô chuẩn bị một chút.”
Thiên Mạch gật gật đầu, không nói tiếp.

Mang biết cô còn nghĩ về chuyện nước Sở, lại không nhắc đến, ngược lại nói với cô về mấy người trên bờ.
“Huynh trưởng tôi cũng tới, ” Mang nói, “Bây giờ anh ấy đúng đầu người Thư, nhưng cô không cần e ngại, đi theo tôi là ổn.”
Thiên Mạch lần đầu tiên nghe gã nhắc đến người nhà gã, vừa định hỏi gã phụ mẫu ở đâu, bỗng nhiên nhớ lúc trước gã đã nói.

Gã nói người Sở tàn sát thân tộc gã, hiện tại cầm đầu lại là huynh trưởng gã, như vậy cha mẹ của gã có lẽ đã không còn đây.

Thuyền nhân đến thúc, Mang đáp một tiếng, mang theo Thiên Mạch đi ra buồng nhỏ trên tàu.
Đây là lần đầu cô ra bên ngoài, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt, có chút khó chịu.
“Choáng à?” Mang hỏi, đỡ lấy cánh tay cô.
“Không sao.” Thiên Mạch lắc đầu, nhìn về bốn phía.

Thuyền này kỳ thật không to, ngụy trang thành thuyền chở, ngoại trừ thuyền nhân, còn có bảy tám người.

Mang nói qua với cô, bọn họ đều cùng nhau đến nước Sở ám sát Sở vương.
Thiên Mạch nhìn họ, từng người thân hình rắn chắc, ánh mắt nhìn cô hiếu kì mà cảnh giác, mang theo dò xét.

Nghĩ đến họ vốn đều là muốn đi giết Sở vương, trong lòng Thiên Mạch liền không khỏi mướt mồ hôi.
“Đây chính là nữ tử ngài cứu?” Thư Vọng nhìn tới, liếc qua Thiên Mạch, giống như cười mà không phải cười.
“Đúng vậy.” Mang đáp.
“Mang, ” Giáp Côn đi tới, hưng phấn nói, “Nghe nói Ngô bá tới, còn có rất nhiều người kháng Sở, trưởng công tử hẳn là phải chuẩn bị làm một vố lớn!”
Ngô bá?
Thiên Mạch nghe nói thế, trong lòng hơi động.
“… Ngô bá tên Ngôn Ti…” Cô nhớ đến khi đó, Ngũ Cử đề cập qua với cô.
“Ồ? Rất tốt.” Mang dường như tinh thần chấn động, mỉm cười.
Đến khi lên bờ, quả nhiên, có rất nhiều người tới đón tiếp.
Một người cầm đầu, khuôn mặt giống Mang đến mấy phần, được vây quanh như quần tinh vây quanh vầng trăng đứng phía trước, ăn diện bất phàm, thần sắc nghiêm túc.
Mang đi lên, thi lễ với hắn, “Huynh trưởng.” đám người sau lưng cũng hành lễ.
Bá Sùng nhìn Mang, gật đầu, trên mặt cũng không có quá nhiều ý cười.

Ánh mắt hắn đảo qua đám người, nói một tràng đón tiếp, ngữ điệu chậm chạp, khách khí mà không thiếu uy nghiêm.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy Thiên Mạch, nom kinh ngạc.
“Sao lại có nữ tử?” Hắn khẽ nhíu mày.
Mang nhìn Thiên Mạch, vội nói, “Huynh trưởng, Thiên Mạch cô gái lần trước em đến khi giúp bọn em chạy khỏi Đồng Sơn, lần này em trai ở Dĩnh, thấy cô ấy gặp rủi ro, cứu được cô ấy trở về.”
Bá Sùng hiểu ra, “Ừ” một tiếng.

Lúc này, một người bên cạnh mỉm cười, “Nói thế, công tử cứu được ân nhân, cũng là việc đại thiện.”
Thiên Mạch nhìn lại, chỉ thấy đó là người trung niên trên dưới bốn mươi, thân hình cao lớn hơn Bá Sùng một chút, ăn mặc lại nom cao quý hơn hắn.
“Bái kiến Ngô bá.” Mang vội hành lễ.
Ra đó chính là Ngô bá Ngôn Ti.

Thiên Mạch vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc, đang định nhìn kỹ, bỗng nhiên, ánh mắt đối đầu cùng một người bên cạnh Ngô bá, trong lòng rung mạnh.
Người kia ánh mắt sắc bén, mặc dù thời gian qua lâu, Thiên Mạch vẫn có phần nhận ra được!
Tập kích ở Câu Phệ, kiếm trên cổ, giết chóc, chạy trốn… trong một thoáng như ánh chớp lóe qua, trong đầu nảy ra tên của hắn!
Thương Tắc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.