Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người

Chương 85


Đọc truyện Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người – Chương 85

Buổi chiều, Quan Chước muốn đi cùng Mộc Tử Duy tới cục công an làm hộ chiếu.
Hiển nhiên Mộc Tử Duy có chút khẩn trương, hễ cậu căng thẳng là lòng bàn tay sẽ ra mồ hôi, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong không trung, trông như thể đang đờ đẫn.
“Bây giờ đã khẩn trương như thế, lúc chúng ta đi kết hôn phải làm sao đây?” Quan Chước nói với giọng điệu như thể trêu đùa, nhưng cũng mong Mộc Tử Duy thả lỏng chút.
“Anh không hiểu đâu.” Mộc Tử Duy ra vẻ như sắp gặp kẻ địch. “Lần đầu em tới cục công an đấy.”
Từ nhỏ Mộc Tử Duy đã ngoan ngoãn nghe lời, không cần nói tới làm điều phi pháp mà ngay cả thời kỳ phản nghịch của cậu cũng rất êm đẹp, tự nhiên là không có duyên vào cục công an rồi. Hơn nữa, cậu vốn mang sự kính nể với cảnh sát, vừa nghĩ tới phải đến đây, cậu liền vừa kích động vừa khẩn trương.
Lúc xuống xe chuẩn bị đi vào cục, Mộc Tử Duy nhìn quanh quẩn khắp nơi, đột nhiên dừng lại nhìn một phía. Hấp tấp dặn Quan Chước, bảo anh ở đây chờ cậu một chút, Mộc Tử Duy liền chạy về phía quầy bán đồ ăn vặt cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, Quan Chước đã thấy Mộc Tử Duy ôm một gói kẹo bơ cứng hình thỏ trắng chạy về, mặt đỏ hồng, thở hổn hển.
“Kẹo?”
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu, xé mở gói kẹo, đổ ra đựng trong túi áo, đầy túi mình rồi liền đổ vào túi Quan Chước. “Em xem trên ti vi, lúc mọi người đi nhận giấy chứng nhận kết hôn đều sẽ phát kẹo cho nhân viên công tác.”
“Khi còn bé em chỉ thích ăn kẹo hình con thỏ, nhưng mẹ sợ em bị sâu răng nên một ngày chỉ cho em ăn một cái.” Mộc Tử Duy kể, bóc một viên ra đưa tới bên miệng Quan Chước, thấy Quan Chước há miệng ăn kẹo liền cười vui vẻ, mắt cười híp lại.
Quy trình làm hộ chiếu không phức tạp như Mộc Tử Duy nghĩ, có lẽ cũng bởi Quan Chước đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu trước.
Sau khi điền xong tờ khai rồi nộp lên, Mộc Tử Duy cầm một cái kẹo đưa cho cái anh làm giấy tờ.
“Ở đây cũng không phải ủy ban nhân dân phường.” Người đó có gương mặt búng ra sữa ngẩn người, sau đó cười nhận lấy kẹo. “Hộ chiếu phải mất mấy ngày mới lấy được, hai người đi du lịch sao?”
“Ừ.” Quan Chước gật đầu.

“Ra nước ngoài phải chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ, nhất là ăn uống, đồ ăn ở nước ngoài khó ăn lắm.” Dường như anh ta nhớ tới trải nghiệm thê thảm nào đó, cả khuôn mặt đều nhăn tít lại như thể khổ đại cừu thâm.
“Nhớ nhất định phải mang thêm mấy lọ Lao GanMa (1) và tương đậu (2) đấy.”
Quan Chước lại ‘ừ’ một tiếng, sau đó nắm tay Mộc Tử Duy rồi đi.
Người mặt non choẹt cười nhìn lắc đầu bóng lưng hai người, lột viên kẹo bỏ vào miệng, càng có ảo giác nơi này là ủy ban nhân dân phường.

Nghĩ phải chờ rất lâu mới lấy được hộ chiếu, Quan Chước và Mộc Tử Duy bàn bạc với nhau, quyết định về quê thăm hỏi ba mẹ cậu.
Lần này trở về khác với lần come out trước. Theo cách Quan Tiểu Cẩn nói là “Lễ lại mặt nhất định phải đường đường chính chính mang đủ quà cáp về nhà mẹ đẻ”, tuy rằng cách nói “nhà mẹ đẻ”, “lễ lại mặt” có phần thái quá, nhưng tính chất thì chẳng khác nhau là mấy.
Nghĩ đến lần trước về mình chả mang gì, ngược lại còn làm hai lão tức giận một trận, Mộc Tử Duy liền cảm thấy lo lắng không yên.
Quan Chước chỉ nhìn Mộc Tử Duy một cái liền biết cậu đang nghĩ gì, thế là xoa đầu cậu. “Đừng lo, lần trước chúng ta về cũng tốt cả, lần này về chắc ba mẹ biết sẽ vui lắm.”
“Em biết.” Nói thì là thế, nhưng vẻ mặt cậu vẫn không thể bình tĩnh lại được. “Lần trước em về cũng không khẩn trương, nhưng lần này cứ cảm thấy khang khác.”
Quan Chước nhìn cậu: “Có anh đi cùng mà.”
Quan Tiểu Cẩn ở bên cạnh nhìn mà nổi da gà: “Anh, tiểu ngốc thụ mắc chứng khủng hoảng trước khi kết hôn, anh phải trông chừng cẩn thận anh ấy chạy mất.”
Quan Quan ngước mặt hỏi: “Cô, chứng khủng hoảng trước khi kết hôn là gì vậy?”
“Ack… Cái đó…” Quan Tiểu Cẩn nhất thời cũng không biết nên giải thích sao với thằng bé, thế là nhào tới đè bé lên sô pha ra sức cọ mặt bé. “Quan Quan, chúng ta cùng đi mua đồ ăn đi, cô đói lắm rồi.”

“Ăn nhiều sẽ thành heo con.” Quan Quan nghiêm trang nói, đây là lúc cô Cẩn cướp đồ ăn với bé hay nói vậy. “Cho nên cháu có thể ăn giúp cô một chút nha.”
“Quan Quan cháu thật là đáng yêu
” Quan Tiểu Cẩn thoáng cái đã bị sự dễ thương của thằng cháu nhà mình công kích, ôm Quan Quan lăn một vòng trên sô pha.
Quan Chước một lớn một nhỏ ấy, cảm thấy như trong nhà có hai đứa trẻ, vừa ầm ĩ vừa náo nhiệt.

Sau đó, Quan Chước thật sự dẫn theo Quan Tiểu Cẩn và Quan Quan đi siêu thị, không những mua lương thực cho hai đứa trẻ, mà còn mua quà cho cha mẹ vợ, đồng thời chuẩn bị những thứ cần mang theo cho anh và Mộc Tử Duy.
“Tiểu ngốc thụ, ba mẹ anh thích gì vậy?” Quan Tiểu Cẩn đặt Quan Quan lên xe mua hàng trước, đẩy Quan Quan sang trái sang phải chơi, kết quả bị anh cô gõ bốp phát vào trán, kết quả bây giờ trán vẫn còn đỏ. “Hai người cũng thật là, muốn đi cũng không nói sớm với em, để em dệt hai chiếc khăn quàng cho chú với dì chứ.”
Nói lời trong lòng, thực ra cô rất lo anh hai cô không được cha mẹ tiểu ngốc thụ thích.
Nhà cô bên này tự nhiên là cả nhà từ trên xuống dưới đều hy vọng anh hai cô và Mộc Tử Duy tốt đẹp, nhưng bên nhà Mộc Tử Duy thì khác, tuy nghe họ kể chuyện come out lần trước, có thể nhận thấy trưởng bối trong nhà đều đã thông suốt, nhưng thông suốt là một chuyện, có vừa ý hay không lại là chuyện khác. Nhất là cái mặt anh hai cô luôn ngây đơ, lại còn không nói chuyện.
“Ba anh thích đọc báo, mẹ anh thích làm vườn.” Mộc Tử Duy nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: “Còn nữa, họ đều thích chơi mạt chược.”
Quan Tiểu Cẩn khó nghĩ, chẳng lẽ hai người đều mua bộ mạt chược?
Đang nghĩ thế, lại thấy anh cô đẩy một đống đồ tới. Quan Tiểu Cẩn nhìn, mấy thứ như thực phẩm giàu ‘DHA’, ‘protein” đều không có, chỉ có một đống đồ ăn, với cả một bộ dụng cụ cắt gọt.
Quan Tiểu Cẩn chẳng biết nói gì: “Anh… anh mua những cái gì vậy? Có ai gặp cha mẹ vợ lại tặng dao, không sợ bị chém à?”

Quan Chước: “Lần trước tới nhà Tử Duy, thấy dao nhà em ấy nên thay rồi.”
Mộc Tử Duy ở bên cạnh không ngừng gật đầu, “Những cái này hơn hẳn mấy thứ đồ thực phẩm chức năng, cuối năm nào họ hàng tặng mấy thứ ấy ba mẹ đều không ăn, mẹ em bảo mấy thứ kia không biết làm từ gì, thà đưa mấy túi gạo còn hơn.”
Quan Tiểu Cẩn thầm nói ba mẹ anh cũng rất thực tế, rồi bảo anh cô: “Dù sao cũng nên mua rượu và thuốc lá chứ?”
“Trong nhà có rượu táo gai (*), mang theo là được.”
Rượu táo gai mà Quan Chước nói là do lần trước chú Trần từng mang tới, còn chưa mở nắp. Táo gai và đông trùng hạ thảo ngâm làm rượu thuốc, có tác dụng lưu thông máu giảm huyết áp, đối với sức khỏe rất có lợi.
Mộc Tử Duy cũng nói tiếp: “Ba em không hút thuốc lá.”
Quan Tiểu Cẩn cảm thấy cô có lòng tốt muốn giúp anh cô chọn quà lấy lòng cha mẹ vợ, bây giờ không hề có chút đất dụng võ nào, trong lòng cực kỳ nghẹn khất, kéo tay Quan Quan đi về phía khu ăn vặt.
Tự dưng thấy Quan Tiểu Cẩn tức giận bỏ đi, Mộc Tử Duy mù tịt chẳng biết gì, ngẫm nghĩ cẩn thận một hồi, lại tiếp tục chọn đồ với Quan Chước.
“Quan Chước, cái này.” Mộc Tử Duy cầm lấy một lọ Lao GanMa, cậu vẫn nhớ rõ lời người cảnh sát mặt non choẹt kia.
“Đồ ăn nước ngoài cũng không khó ăn vậy đâu.” Quan Chước nói thế, nhưng vẫn bỏ vật Mộc Tử Duy đưa cho vào xe đẩy.
Mộc Tử Duy hoang mang nhìn anh.
Quan Chước nói tiếp: “Chắc là cậu ta đi Anh.”
Mộc Tử Duy vẫn không hiểu, nhưng không nghĩ tiếp nữa, xoay người tiếp tục tìm xem có thứ gì cần mua trên kệ hàng không, nhìn một lát, đột nhiên chỉ vào một món đồ khác hỏi Quan Chước: “Đây là cái gì?”
Quan Chước chỉ nhìn thoáng qua liền trầm mặc.
“Quan Chước?” Mộc Tử Duy cúi đầu cẩn thận nhìn, trên bao bì toàn tiếng Anh, chỉ có ba chữ ‘vị dâu tây’ ở bên dưới.
“Là kẹo cao su sao?” Tiếng Mộc Tử Duy hỏi cũng không nhỏ, trong siêu thị vốn đã nhiều người, hiện tại có không ít người đều đang nhìn về phía này. Thế mà cậu còn không biết thứ trên kệ là cái gì, cũng không biết hai người con trai cùng đứng một chỗ có gì không đúng, chỉ bị ánh mắt người qua đường nhìn làm mất tự nhiên.

Vẫn là Quan Chước rốt cuộc không chịu nổi, kéo cậu đi trước. Đi được một đoạn, thấy chung quanh không có ai, mới đỏ tai nhỏ giọng nói mấy từ.
Mặt Mộc Tử Duy thoáng cái đỏ lừ.
“Em không biết… chúng ta, chúng ta lại chưa từng dùng.” Mộc Tử Duy cảm thấy vừa rồi đúng là mất mặt thật, lại không nhịn được lòng hiếu kỳ, kéo góc áo Quan Chước ngập ngừng hỏi: “Nhưng mà sao lại có vị dâu tây, cũng không phải thứ lấy để ăn?”
Quan Chước chỉ cảm thấy hơi nóng cả người như trào lên mặt, trong đầu toàn mấy thứ bậy bạ linh tinh, làm anh gần như không có cách nào nhìn khuôn mặt đơn thuần ngây thơ của cậu.
Hai người một đường im lặng.
Chờ đến quầy thanh toán, Mộc Tử Duy lại nói có thứ quên mua. Lúc nói thế, mặt cậu vẫn đo đỏ, như là rất xấu hổ cuối cùng cũng hạ quyết tâm vậy.
Quan Chước tự nhiên là chờ cậu quay lại lấy. Nhưng đợi tới lúc Mộc Tử Duy trở lại, vừa nhìn thấy thứ trong tay cậu, anh đã ngây cả người.
Mộc Tử Duy lấy đồ xong liền đặt nó trong xe đẩy, dùng mấy thứ khác đắp lại.
Lấp liếm kiểu giấu đầu hở đuôi xong, thấy Quan Chước cứ nhìn cậu mãi mới tiến đến bên anh, giữ lấy tay anh nói nhỏ: “Em nghĩ… chúng ta có thể thử xem…”
Mặt Quan Chước đỏ lừ thật luôn.

Lời tác giả:
Quan Chước mặt đỏ lừ giờ trong đầu toàn: em là cái đồ tiểu yêu tinh giày vò người ta.
Vị dâu tây, không phải để ăn, chắc mọi người đã đoán ra cái gì rồi.
Còn người không biết như Mộc Tử Duy, tôi từng gặp thật rồi đấy, hơn nữa người ấy cũng lớn tiếng hỏi bọn tôi trong siêu thị: “Đây là thứ gì vậy, vì sao có nhiều loại hương vị thế…”
>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.