Đọc truyện Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người – Chương 61: Quan Quan: Cháu lại không quen anh ấy
Một người làm anh thấy em gái mình nắm tay người con trai khác sẽ có phản ứng gì?
Quan Tiểu Cẩn không rõ lắm.
Tuy trước đó cô đã từng yêu, nhưng cũng chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì.
Điều kiện của Quan Tiểu Cẩn người ngoài thấy coi như không tệ, con người xinh đẹp, cao ráo, tính cách hào phóng, thành tích tốt, lúc học cấp hai còn có vài bạn trai thích. Nhưng khi đó cô thích đọc đam mỹ, sinh ra tâm lý gạt bỏ tình yêu khác phái, thậm chí có vô số lần hận mình vì sao lúc trong bụng mẹ lại chọn sai giới tính, tự nhiên là không có hứng thú gì với yêu sớm. Sau đó cuối cùng cũng có một người con trai có nghị lực, chờ cô một năm rưỡi, vất vả lắm mới làm cô rung động. Lúc buổi chiều thi đại học còn có một cuộc thi bị nam sinh kia bày tỏ lần nữa, cô cảm động đến khóc luôn. Vốn định tối ăn xong bữa cơm chia tay sẽ đồng ý với người ta, kết quả ăn xong cơm chia tay vừa mở tiệc, sau khi mọi người nâng chén rượu lên, nam sinh kia bị mọi người giễu cợt đã hôn cô gái bên cạnh một nụ hôn nóng bỏng.
Trong tiếng chúc mừng ‘Trăm năm hảo hợp, ‘Sớm sinh quý tử’, ‘Lúc nào kết hôn a’, cả thế giới của Quan Tiểu Cẩn đã trở nên mù mịt. Đêm đó uống say không còn biết gì, ôm bạn thân bắt đầu khóc. Cuối cùng say như bùn ao, đường cũng không đi được, phải nhờ bạn gọi anh cả tới đón.
Quan Tiểu Cẩn suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu ra được, nhắn một tin hỏi, nam sinh kia nhắn lại:
“Tớ mới không hiểu ra ấy? Tớ chỉ mới bày tỏ với cậu, đáng sợ thế sao? Cậu không thích tớ thì thôi, sao lại khóc cho tớ xem?”
Nghe nói, chàng trai ‘có nghị lực’ này vì bày tỏ bị từ chối, được một cô gái khác bày tỏ thì liền có cảm giác đồng cảm theo. Thế là tình tiết câu chuyện liền ‘không có em ngày mai trời vẫn sáng’.
Sau khi Quan Tiểu Cẩn biết được lại càng không tốt.
Vì chuyện này, trong ba tháng nghỉ hè hiếm có, Quan Tiểu Cẩn cũng không sống được tốt. Lúc đó anh hai vẫn ở nước ngoài chưa về, vì chuyện này, lúc đó cô còn đúng giờ gọi điện thoại cho anh.
Nhưng tuy có hai người anh trai dỗ dành, một cháu trai ‘ngạo kiều’ chữa trị, Quan Tiểu Cẩn vẫn chịu áp lực nặng nề, mãi đến khi đến giờ, mới yêu đương với bạn trai cũ kia.
Yêu được một thời gian cảm thấy cũng không tệ, đang muốn đưa về cho hai anh xem thử, thế mà… .
Thôi, loại chuyện ‘bạn trai trước của tôi là cực phẩm’ này, Quan Tiểu Cẩn thật tình không muốn nói ra.
Nói tóm lại, tình sử yêu đương của Quan Tiểu Cẩn có buồn thế nào, cũng chưa từng bị anh trai bắt gặp. Nhưng lần này lại… .
Trong lòng Quan Tiểu Cẩn giờ gió dậy mây dâng, vừa nghiêng đầu đã thấy vẻ mặt ngại ngùng của Lăng dê con.
Má ơi là má! Lăng Mị Mị, giờ là lúc ngại ngùng sao?!
“Anh… Em…” Lăng Mị hơi xấu hổ, lúc đó dũng khí chủ động nắm tay Quan Tiểu Cẩn cũng không có, chỉ cảm thấy bị người bắt gặp lúc này vừa có cảm giác xấu hổ vừa có cảm giác vui vẻ khó hiểu. Giống như cả thế giới này đều biết Quan Tiểu Cẩn là bạn gái hắn vậy.
Được rồi, thực ra chỉ kém chút xíu là được thế rồi.
Lăng Á cũng hơi bất ngờ với chuyện này, nhưng vẫn đi tới, vỗ vai thằng em.
“Làm không tồi đâu.” Lăng Á không cười nhưng trong lòng Lại sung sướng, giọng dịu dàng hơn bình thường.
“Anh đừng nói lung tung, thực ra em và Tiểu Cẩn… chúng em…” Lăng Mị ngại ngùng cúi đầu, lòng tràn đầy vui mừng. Đang muốn nói tiếp, tay lại đau nhói, bị móng tay của Quan Tiểu Cẩn cấu cho một phát, tay nhẹ buông, người hắn dắt tay đã bỏ chạy rồi.
“Anh hai…” Quan Tiểu Cẩn rụt cổ lại, giả vờ ‘Em sai rồi’ đáng thương để được khoan hồng.
Quan Chước yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó lạnh lùng nhìn Lăng Á đứng ở phía trước,
sắc mặt âm trầm.
Lăng Á đối mặt với ánh mắt bất thiện ấy, môi nhếch nụ cười. “Em trai, chúng ta đi thôi, ngày mai trở lại xem vợ em.” Lăng Á tâm tình vui vẻ nghênh ngang dắt Lăng Mị đi một bước ngoảnh đầu lại ba bước.
Quan Tiểu Cẩn tiếp tục rụt cổ, nhướn mắt cẩn thận quan sát sắc mặt anh hai.
Ừm… tựa hồ hình như không tốt lắm.
Nhưng mà, cũng may vẫn có tiểu ngốc thụ – bình chữa cháy ở đây.
“Tiểu ngốc thụ, anh cuối cùng cũng đã trở về ~ chú dì đồng ý cho anh theo anh tôi rồi ha, tốt quá thôi. Có đặc sản gì không?” Quan Tiểu Cẩn nhào về phía Mộc Tử Duy, ý đồ đánh lừa sự chú ý, dời mối quan tâm của anh hai.
Mới nhào được một nửa đã bị Quan Chước túm cổ áo từ đằng sau.
“Anh hai…” Quan Tiểu Cẩn nước mắt lưng tròng.
“Em tự gọi điện cho đại ca, đêm nay họp gia đình.”
“Yamete ───” Quan Tiểu Cẩn kêu thảm, ủ rũ đi theo anh hai một tay cầm tay tiểu ngốc thụ một tay ôm Quan Quan đi về.
Chỉ có Tần Cáp vẫn đỏ mặt ngồi xổm trên cầu thang.
“Lăng Á cười kìa! Y cười kìa! Lần đầu tiên thấy y cười!!! Cười tươi trông đẹp quá! Sao có thể đẹp như thế chứ!!! Lão tử lại yêu y rồi làm sao giờ!!!”
Quan đại ca biết được tin xong lập tức chạy tới. Anh vẫn tây trang giày da, tóc còn sờ thấy một chút keo bọt, vừa nhìn đã biết là vừa mới nói chuyện làm ăn xong.
“Tiểu Cẩn, em không sao chứ? Nói cho đại ca nghe là tên chó nào dám sờ mó em? Để anh chặt hắn.” Quan Trạc vừa vào cửa đã bắt lấy vai Quan Tiểu Cẩn, sốt ruột nói.
Lúc Quan Tiểu Cẩn gọi điện cho anh cứ lắp ba lắp bắp, vừa nghe đã biết có vấn đề, rồi lại chết sống không nói, phải nhờ Quan Chước ở bên cạnh nhận điện thoại, anh mới biết em gái anh bị một tên dê xồm sờ tay. Lúc đó Quan Trạc đã nổi giận nên cũng tự hiểu phản ứng của Quan Tiểu Cẩn trước đó thành ấm ức không mở miệng được.
Quan đại ca lập tức gỡ bỏ phong độ và lý trí quen thuộc, khắp đầu đều toàn ‘Băm chết tên chó nào đó’.
“Đại ca… em không sao, không phải như anh nghĩ đâu…” Quan Tiểu Cẩn vẫn lắp bắp như cũ.
“Không sao?” Quan Trạc không tin. “A Chước đã nói hết với anh rồi.”
“Thật sự không sao mà!” Quan Tiểu Cẩn phủ quyết, chắc như đinh đóng cột. “Lăng Mị không lợi dụng em, cũng không bắt nạt em.”
“Thế hắn vì sao nắm tay em?” Quan Chước hỏi.
“Bởi vì… bởi vì…” Quan Tiểu Cẩn hít sâu một hơi. “Đó là bởi vì Quan Quan không chịu nắm tay Lăng Mị!”
Mọi người: “?”
Đường nhìn chuyển sang đứa bé ngồi trên đùi Mộc Tử Duy xem hoạt hình Nhật Bản.
“À, cái này. Em đương nhiên không thể để anh đó nắm tay em.” Quan Quan nghiêm trang nói. “Em lại không quen anh ấy.”
Mộc Tử Duy cảm thấy tư duy của trẻ con hơi khó hiểu: “Vậy vì sao cô Cẩn lại nắm tay anh đó?”
“Bởi vì qua đường cái phải nắm tay nhau cùng đi, cô giáo dạy thế.” Thực ra câu nói nguyên bản là ‘Các bạn nhỏ qua đường nhất định phải nắm tay bố mẹ nha’, Quan Quan xuyên tạc như đúng rồi.
Quan Tiểu Cẩn thở dài một hơi: “Em đã nói mà, em và Lăng Mị thực sự không có gì.”
Quan Chước nghe xong, thản nhiên nhìn cô một cái: “Trẻ con bảo em nắm tay thì em nắm tay?”
Quan Tiểu Cẩn nghẹn lời. Đúng vậy, vì sao Quan Quan bảo cô nắm tay Lăng Mị cô lại nghe lời chứ? Vì sao lúc Lăng Mị cầm tay cô, cô không phản kháng mặc hắn nắm chứ?
Quan Tiểu Cẩn cảm thấy mình cũng không ổn cho lắm, cảm giác tội lỗi với Tần Cáp ngày một đậm.
Không phải đã nói sẽ để Lăng dê con gả cho Tần Cáp để Tần Cáp từ giã đời độc thân sao? Sao lại trở thành như vậy?
—
Lời tác giả:
Chương này đã sửa đi sửa lại do dự mãi không post lên, bởi vì dù sao tôi viết BL, nhưng chương này lại là BG.
Nhưng nếu Tiểu Cẩn và Lăng dê con không như thế, bên Tần Cáp sẽ không có trò hay.
Có thể nói như này, Tần Cáp và Tiểu Cẩn đều là bà mối, Tiểu Cẩn còn là ‘tổng’ bà mối.
Được rồi, chương trước miêu tả về hoa quỳnh hầu như là nhìn ảnh rồi tả đó, nhà bạn có
hoa quỳnh, hằng năm nở hoa xong là lúc nào cũng khoe khoang hoa quỳnh nấu canh trơn mềm (ˉ﹃ˉ).
Hết chương 61
>