Đọc truyện Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người – Chương 32: Tảo mộ và hôn lễ
“Quan Chước.” Mộc Tử Duy từ cửa ló đầu ra. “Em không có quần áo.”
“Hử?” Quan Chước đi qua, Mộc Tử Duy lại đóng cửa lại, qua một lúc lại hé cửa ra, nghiêng đầu hé mắt: “Ừm thì… em không có quần áo để thay.”
Quan Chước chỉ cảm thấy huyết khí trào dâng, lấy tay che mặt. “Có cần anh đi mua một bộ cho không?”
“Ừ…” Mộc Tử Duy nghiêm túc suy nghĩ.
“Thực ra cũng không phải không có, chỉ là…”
Trong khe cửa vươn ra một cánh tay trắng nõn, trong tay đang nhón một chiếc áo phông màu đỏ. “Chỉ có đọc cái này, nhưng mà… nếu mặc đi tảo mộ thì không tốt lắm.
“Cũng không có gì không tốt.” Bất ngờ là Quan Chước lại nói vậy. “Nếu như em coi nó là hôn lễ.”
Hôn lễ?
Mặt Mộc Tử Duy xoát cái đỏ ửng.
Quan Chước dẫn cậu đi tảo mộ, ý là thừa nhận cậu là người nhà ha… . Như vậy kể ra cũng không khác mấy với kết hôn cả. Hơn nữa, mặc dù hơi đặc biệt, nhưng đây coi như là đi gặp gia trưởng ha? Thực sự rất giống… ừ, kết hôn.
“Quan Chước, ý anh là… muốn kết hôn với em sao?”
Quan Chước xoay mặt sang một bên, “… Tạm thời không có cách nào cử hành hôn lễ chính thức, cho nên…”
“Chúng ta bây giờ coi như đang muốn đi kết hôn sao?” Mộc Tử Duy nhìn chằm chằm vào mặt Quan Chước, thấy mặt Quan Chước cũng đỏ như mặt cậu.
“Nếu như em bằng lòng nghĩ như vậy.” Quan Chước nhìn lệch sang một bên, “Dù sao, từ nay về sau vẫn sống cùng nhau.”
Vẫn sống cùng nhau… .
Mộc Tử Duy hơi lâng lâng, đây coi như là hứa hẹn Quan Chước cho cậu sao?
Ngất ngây khoác chiếc áo ấy lên, đi ra cửa, nói với Quan Chước: “Vậy chúng ta đi kết hôn đi.”
“Ế, nhầm… là tảo mộ.” Nhận ra mình nói sai, Mộc Tử Duy ngượng ngùng cúi đầu.
Quan Chước lại dắt tay cậu, mỉm cười: “Không sai, là kết hôn.”
Lúc Quan Tiểu Cẩn thấy anh hai cô dắt tay ‘sữa đậu’ thì sợ ngây người, hoa cầm trong tay cũng suýt thì rơi xuống đất, vẫn là Quan Quan lợi dụng chiều cao vừa vặn đỡ lấy. Không chỉ có cô, mọi người ở đây, ngoại trừ Quan Quan chả hiểu gì thì không có ai là không sợ hãi há to miệng.
Phản ứng đầu tiên của Mộc Tử Duy là ‘nhiều người thế!”, sau đó vừa nghĩ đến những người ở đây phần lớn là ‘hắc đạo’ thì không khỏi sợ, tay nắm Quan Chước chặt hơn.
“Đừng sợ.” Quan Chước nghiêng đầu thấp giọng nói, cố sức nắm lại tay cậu.
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu, cố gắng thẳng lưng, tự nói với mình: những người này là quá khứ của Quan Chước, là quá khứ mà cậu phải đối mặt cùng Quan Chước.
Thực ra, vứt bỏ cảm giác sợ hãi, nghĩ kỹ lại thì thấy những người này thoạt trông cũng không đáng sợ, không có khuôn mặt gằm ghè tanh máu như trong TV chiếu.
Ừm thì… ngoại trừ chú Trần.
Cũng không có gì đặc biệt, đều mặc tây trang đen, vẻ mặt trang nghiêm đâu.
“Quan Chước, vị này chính là…” Một người đàn ông trung niên lông mày thô cau mày hỏi.
Quan Chước cúi đầu mỉm cười với Mộc Tử Duy, “Vợ cháu.”
Mọi người ồ lên, trong đó còn không ít sắc mặt tái xanh.
Quan Tiểu Cẩn thấy tình thế không tốt, đột nhiên ngồi xổm người xuống thì thầm mấy câu với Quan Quan.
Quan Quan mù mịt gật đầu, sau đó chạy tới kéo góc áo của Mộc Tử Duy, lớn tiếng nói: “Thím ơi, sau khi về chúng ta ăn cá được không?”
Tiếng huyên náo thoáng cái đều dừng lại.
Quan Trạc cũng đi lên trước, vươn tay với Mộc Tử Duy, “Muốn bắt tay không? Sau này chính là người một nhà rồi, em dâu.”
Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn Quan Chước, thấy hắn gật đầu đồng ý mới đưa tay bắt lấy tay Quan đại ca.”
Những người khác cũng chẳng nói được gì nữa. Dù sao cũng là chuyện nhà người khác, người một nhà đã đồng ý cả rồi, bọn họ còn cái gì để nói nữa?
Đoàn người đều tự lên xe, đi thẳng đến đích.
Chiếc xe cả nhà Quan Chước và Mộc Tử Duy ngồi là chiếc Quan Chước lái tới, chẳng qua là do Quan đại ca làm tài xế. Theo lời hắn nói, rằng thì: “Trong ba tiếng lái xe, em và em dâu có ở chung với nhau được không?”
Vì thế, Mộc Tử Duy và Quan Chước ngồi vào xong, Quan Tiểu Cẩn ôm Quan Quan ngồi ghế phó lái.
Quan Tiểu Cản lại rất hưng phấn, vừa lên xe đã nghiêng đầu cười trộm với Mộc Tử Duy: “Chị dâu ~~”
Mộc Tử Duy nghe thấy mà nổi da gà, nhưng vẫn ngoan ngoãn ‘Ừ’ một tiếng.
Quan Quan cũng vin vào vai Quan Tiểu Cẩn nói: “Anh Lùn, anh gả cho chú rồi, sau này vẫn nấu cơm cho chúng ta đúng không?”
“Ừ.” Mộc Tử Duy đỏ mặt gật đầu.
Quan Tiểu Cẩn lại nói với Quan Chước: “Anh hai phải cảm ơn em nhá! Nếu không phải em cho ‘sữa đậu’ uống thuốc….”
Quan Chước thản nhiên nhìn cô một cái. “Về rồi cho em biết tay sau.”
Quan Tiểu Cẩn lập tức im tiếng, qua một lúc lại không nhịn được, quay đầu lại, “Ừm, anh hai, em muốn hỏi, anh sao lại muốn mang Mộc Tử Duy tới tảo mộ? Còn nữa, Mộc Tử Duy, sao cậu lại nghĩ tới việc mặc đồ đỏ tới? Tuy chúng ta không chú ý kiêng kị gì, vả lại cậu mặc cái áo này trông rất đẹp…” Nói thật, da trắng quả nhiên là vũ khí sắc bén! Mặc màu gì nhìn cũng chẳng xấu.
“Anh đã đồng ý với mẹ rồi.” Quan Chước nói, “Có người yêu sẽ mang tới cho mẹ gặp.”
“Oa!” Quan Tiểu Cẩn hô lên, “Anh hai là đồ muộn tao, nói lời tâm tình có cần phải buồn nôn thế không!”
“Không phải lời tâm tình.” Quan Chước vẻ mặt nghiêm túc. “Nhưng so với lời tâm tình còn ghẹo người hơn, tiểu ngốc thụ, đúng không nào?”
Mộc Tử Duy xấu hổ đỏ mặt, không nói lời nào.
“Nhưng mà, lúc nào mẹ nói câu này? Anh, có phải anh cũng không nói cho em biết! Biết ngay mà, em cũng mang bạn trai tới. Còn nữa, mặc đồ đỏ tới tảo mộ, hai anh nghĩ ra kiểu gì thế?”
Nhưng mà, Quan Chước và Mộc Tử Duy cũng không trả lời nữa. Hai người yên lặng nắm tay, lòng bàn tay đã sớm ra đầy mồ hôi, nhưng cũng luyến tiếc buông tay.
Lúc đến nghĩa trang, có rất nhiều người khóc.
Quan Tiểu Cẩn bình thường hoạt bát là thế mà giờ cũng trang nghiêm, yên lặng đặt hoa hồ điệp trong tay tới trước một tấm bia có hai mộ.
Một ông chú quỳ phịch xuống trước, tiếp đó một đám người cũng đều quỳ xuống theo. Một đám người già khóc đến khàn cả giọng.
Mộc Tử Duy đứng bên nhìn cũng bị xúc động, cảm thấy những xã hội đen này cũng không khác gì mấy so với người bình thường, đều biết buồn biết vui như nhau, đều chảy những giọt nước mắt chân thành như nhau.
Hoặc là nói, vào lúc này, tất cả mọi người đều như nhau, bất kể thân phận, bất kể giống người.
Từng người từng người tế bái, có người nói lảm nhảm liên miên thật nhiều trước mộ, có người im lặng rơi lệ.
Trong lúc ấy, chú Trần tìm đến Quan Chước nói chuyện một lần, Mộc Tử Duy cũng ở bên cạnh.
“Quan Chước, cháu nghiêm túc với đứa trẻ này?”
“Vâng.”
“Mà thôi, còn muốn khuyên cháu vài câu, nhưng nghĩ đến cháu cũng không phải người dễ dàng nghe lời khuyên như vậy. Lần ấy chú đã cảm thấy cháu tốt quá mức với đứa trẻ này, không ngờ cháu đúng là…”
Quan Chước nhìn ánh mắt trong suốt của Mộc Tử Duy, nói: “Cậu ấy rất tốt.”
“Người tốt là được. Mấy người chúng ta cũng không phải cổ hủ gì, nhiều năm như vậy, chuyện kỳ lạ ngạc nhiên đã thấy không ít, chỉ là không ngờ… Cháu cuối cùng sẽ thích một người con trai. Chúng ta đều biết nhiều năm qua cháu sống không dễ, cũng đều hi vọng cháu sau này tốt đẹp. Thích đàn ông cũng không sao, người tri kỷ là được rồi.”
Cuối cùng, mọi người lục tục rời đi. Quan Trạc qua vỗ vai Quan Chước, sau đó mang Quan Tiểu Cẩn đi theo.
Để lại hai người Quan Chước và Mộc Tử Duy.
Quan Chước dắt tay Mộc Tử Duy, cười với người phụ nữ xinh đẹp trong tấm ảnh trên bia đến là dịu dàng: “Mẹ, đây là người con thích.”
“Cậu ấy rất dễ thương, rất dịu dàng, là người rất tốt.”
“Con sẽ hạnh phúc sống cả đời với cậu ấy, xin người yên tâm.”
Mộc Tử Duy nghe mà nước mắt rơi rớt, Quan Chước dịu dàng lấy tay lau đi, nhưng vẫn cứ chảy liên tục.
“Đừng khóc.” Quan Chước luống cuống tay chân.
“Xin lỗi… em chỉ vui quá thôi.”
“Vừa vui đã muốn khóc, em cũng không biết vì sao.”
“Quan Chước, em rất thích anh.”
“Em biết anh đã biết, nhưng vẫn muốn nói với anh.”
“Em thích anh.”
Quan Chước yên lặng ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào ngực mình.
Ánh nắng ban chiều kéo dài bóng hai người ra.
>