Đọc truyện Từ Một Tin Tìm Bạn Trăm Năm Trở Thành Vợ Người – Chương 12: Không phải tôi truyền bá mê tín đâu
Mộc Tử Duy chuyển tiền xong thì gọi một cuộc điện thoại.
“Duy Duy, có chuyện gì à? Mẹ đang phơi quần áo thôi.”
“Mẹ, tiền tháng này con chuyển rồi đấy.”
“Lại gửi tiền nữa? Không phải đã bảo con không cần chuyển tiền về sao, mẹ với bố con không thiếu tiền. Con thì, cũng không biết giữ cho mình, lỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta lại không ở bên con…”
“Nhưng con không có gì cả.”
“… Không phải mẹ lo cho con sao? Thật là, chẳng biết làm nũng gì hết, ngay cả lời nịnh nọt cũng không biết nói.” Nói thật, tính cách Mộc Tử Duy quá mức thành thật vẫn làm bà lo lắng. Thái độ làm người không khéo đưa đẩy, cũng không biết xử sự, cũng không biết ở ngoài có bị người ta khó dễ không… .
“Vốn dĩ đã không sao.”
“Cho dù có cũng có thể tìm Quan Chước.” Mộc Tử Duy thầm tiếp nốt nửa câu sau, lén ngẩng đầu nhìn Quan Chước đứng bên cạnh.
Hôm nay, lúc Quan Chước bảo cậu ‘Có việc phải nói ra’ chắc là nghiêm túc, có thể cậu và Quan Chước không phải quan hệ bình thường, mà là thân mật hơn một chút, ừm, giống như bạn bè.
“Đúng rồi, mẹ ơi, con đổi việc rồi.”
“Đổi việc? Sao tự dưng lại đổi, ở nhà hàng ban đầu bị người ta khó dễ à con? Công việc mới thế nào?”
“Rất nhàn, hơn nữa ông chủ cũng tốt.” Cậu rất muốn nói Quan Chước tốt nhường nào, nhưng chốc lát cũng không biết nên nói thế nào, chỉ lặp lại: “Ừ… hắn rất tốt.”
“Người tốt là được.” Con trai thấy tốt là được, tiền lương nhiều ít là thứ yếu.
“Đúng rồi, Duy Duy, con đã tìm được bạn gái chưa? Năm nay đã qua nửa rồi đấy, nếu cuối năm còn chưa tìm được vợ thì sao đây?”
“Con vẫn đang tìm.” Tuy là không tìm được.
Mộc Tử Duy suy nghĩ rồi hỏi: “Thực sự không còn cách nào khác sao? Thầy tướng số không thể giúp miễn tai sao?”
“Mẹ cũng hỏi qua rồi, người ta nói không được. Duy Duy, con cố lên, phải kết hôn trước Tết nhớ. Thực ra điều bố mẹ quan tâm không phải con có thể đoạn tử tuyệt tôn không, chủ yếu là lo con gặp chuyện không may. Lão tiên sinh kia cũng không nói rõ, bảo năm nay không kết hôn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, cũng không nói là con có xảy ra chuyện gì khác không…”
“Nhưng con không tìm được.” Mộc Tử Duy giọng buồn bã, “Con lùn quá, không có cô nào để ý cả.”
“Con không thể tìm người lùn hơn con sao?”
“Hôm qua con đi ngang qua trường tiểu học, bé gái tiểu học cũng còn cao hơn con.”
Mẹ Mộc Tử Duy im lặng một lát mới mở miệng: “… Nói chung con cố hết sức vào, tranh thủ tìm ra trước Tết. Tốt nhất tìm người ngũ hành mang thủy, đừng tìm người mang hỏa, con họ Mộc, bị thiêu thì không tốt đâu.”
“Ừm, con biết rồi.” Mộc Tử Duy đột nhiên nhớ ra: “Mẹ, con xem dự báo thời tiết, chỗ chúng ta có phải mưa mấy ngày nay không, bệnh phong thấp của bố có tái phát không?”
“Cũng có, nhưng có thuốc nên cũng không đau lắm. Còn con ấy, một mình có tự chăm sóc được mình không?”
“Ừm.”
“Không có gì nữa thì thôi nhé, mẹ còn đống quần áo chưa phơi xong đây.”
“Vâng, tạm biệt.” Mộc Tử Duy đút di động vào túi, nhìn Quan Chước bên cạnh: “Ề… xin lỗi, nói lâu quá.”
“Không sao, về thôi.” Hôm nay, Mộc Tử Duy nói muốn tới ngân hàng chuyển tiền, mình hơi lo nên đi cùng cậu. Còn về phần vì sao lo lắng, theo lời Quan Tiểu Cẩn thì: Mộc Tử Duy thuộc loại người nhìn rồi sẽ có cảm giác như kiểu sẽ lạc đường, làm việc dễ lơ mơ. Tuy thực tế thì Mộc Tử Duy làm việc rất nghiêm túc cũng rất tinh tế, nhưng Quan Chước vẫn sẽ bất giác thấy lo.
Trên đường về nhà, phải đi qua một con đường có hàng cây. Con đường không rộng, hai bên đường là những cây to chắc khỏe, cành lá xum xuê vươn mắc vào nhau, che khuất gần hết bầu trời. Ánh nắng màu vàng kim ấm áp chiếu xiên qua khe lá rơi rớt xuống lòng đường, tạo nên những vết lốm đốm to nhỏ không đều.
Trên con đường này không có siêu thị với tiếng người ồn ào và cửa hàng náo nhiệt, chỉ có lúc sẽ thấy vài ba người qua đường nhàn nhã bước chân đi dạo.
“Cậu không kể chuyện bị thôi việc với người nhà trước à?” Quan Chước hỏi. Hắn nghe rõ Mộc Tử Duy nói “đổi việc” chứ không phải “tìm được việc.”
“Họ sẽ lo lắng.” Vì gạt họ, còn phải gửi tiền đúng hạn hàng tháng, vì thế ngay cả tiền dự trữ trước đó cũng tiêu hết.
Quan Chước cũng đoán ra nguyên nhân Mộc Tử Duy tìm hắn cần tiền lương sớm, cúi đầu nhìn Mộc Tử Duy có vẻ an tĩnh và ngoan hiền dưới bóng cây mờ, nói: “Sau này có gì khó khắc phải nói với tôi, tôi có thể giúp cậu.”
“Ừ, cảm ơn.” Lời ấy Quan Chước cũng đã từng nói rồi, nhưng được nghe lần nữa vẫn thấy rất cảm động.
Quan Chước do dự một chút, vẫn hỏi vấn đề hắn muốn biết nhất kia: “Cậu sở dĩ vội vã kết hôn, là bởi vì lời thầy bói nói?”
“Mẹ tôi rất tin những điều ấy.” Mộc Tử Duy gật đầu, “Thực ra tôi cũng hơi tin những điều ấy.” Dừng một chút, còn nói: “Không phải tôi truyền bá mê tín.”
“Tôi biết.”
“Bên quê tôi rất tin những thứ về quỷ thần. Khi còn bé, tôi rất dễ sinh bệnh, họ khắc một đồng tử bằng gỗ bỏ vào trong miếu, sau đó tôi thực sự đã ít bệnh hơn.”
“Đồng tử?”
“Chính là búp bê đầu gỗ.” Mộc Tử Duy khoa tay múa chân minh họa, “Lớn như thế này này, ừm… xấu lắm.”
Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn Quan Chước: “Anh có cảm thấy kỳ lạ không? Phong kiến mê tín gì gì đó.”
“Không đâu.” Trung Quốc thời phong kiến mê tín mấy nghìn năm, tuy không nói rõ, nhưng chắc cũng có đạo lý. Hơn nữa… . “Cầu bình an cũng tốt, cho yên tâm.”
“Ừ, tôi cũng thấy thế.” Mộc Tử Duy hơi vui, trước đây nói những lời ấy với người khác, mọi người đại đa số nghe xong đều chê cười, chỉ có Quan Chước là nghiêm túc nghe lời cậu.
“Nhà cậu tin những điều này, vậy chuyện cậu kết hôn phải làm sao đây? Tuổi cậu còn nhỏ như vậy.” Hai mươi mốt tuổi, cũng chính là tuổi bình thường sinh viên vừa vào xã hội, vẫn coi như một đứa trẻ, đừng nói tới Mộc Tử Duy thoạt nhìn còn nhỏ hơn tuổi thực tế nữa.
“Tôi cũng không biết. Nhưng kết hôn sớm chút cũng không sao, muộn thì con cũng không có.” Nhưng quan trọng là, cậu vốn không tìm được cô gái nào để kết hôn cả. Tin ‘tìm bạn trăm năm’ lần trước tuy giúp cậu tìm được việc, nhưng một chút tác dụng tìm bạn trăm năm cũng không có, cậu bây giờ cũng không biết phải làm sao.
“Quan Chước, anh không định kết hôn sớm một chút sao?” Điều kiện của Quan Chước tốt như vậy, tìm bạn gái chắc rất dễ mới đúng. Nhưng khi Mộc Tử Duy nghĩ tới trong phòng của Quan Chước có một nữ chủ nhân vào sống thì trong lòng lại thấy khó chịu.
“Có thể là mình ích kỷ quá, không muốn có thêm người nấu cơm.” Mộc Tử Duy tự thấy áy náy với cái suy nghĩ ích kỷ này của mình.
“Không định kết hôn sớm.” Quan Chước suy nghĩ rồi nói thêm: “Tôi không muốn vì kết hôn mà sống với người khác. Loại chuyện kết hôn, phải gặp người hợp rồi hẵng nói.”
“Người thích hợp.” Mộc Tử Duy nghĩ, “Anh thích kiểu phụ nữ thế nào? Xinh đẹp hay tốt bụng?”
“Cô ấy không nhất định phải tốt, nhưng với tôi thì là tốt nhất.”
“À.” Mộc Tử Duy bỗng nhiên thấy cậu kém Quan Chước thật nhiều.
Cậu đã từng thầm nghĩ, nếu có người yêu sẽ đối xử tốt với người ấy, nhưng không có suy nghĩ quý trọng như Quan Chước. Hơn nữa vì kết hôn mới ở bên người ta, là hơi ích kỷ.
“Nếu được Quan Chước thích, nhất định sẽ hạnh phúc lắm đây.” Mộc Tử Duy đi trên đường dưới bóng cây loang lổ, yên lặng nghĩ. Bỗng nhiên thấy hâm mộ người sẽ được Quan Chước yêu trong tương lai kia.
—
Lời tác giả: “Cô ấy không nhất định phải tốt, chỉ cần tôi cho rằng cô ấy là tốt nhất thì được rồi.” ── “cô ấy rồi sẽ có ngày trở thành “em ấy”. Nói tới con đường có hàng cây, trên đường tôi về nhà cũng có một cái. Mùa hè đi ở đó thoải mái lắm.
>