Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 17Cây Trâm Cài Áo Bằng Vàng


Đọc truyện Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ – Chương 17Cây Trâm Cài Áo Bằng Vàng

Dịch: Hoàng Hi Bình

Quỷ Nhãn là hậu di chứng của giai đoạn đầu ác linh ăn mòn.

Theo một nghĩa nào đó, khi sự ăn mòn của các ác linh ngày càng nghiêm trọng, một người ít nhiều sẽ trải qua những biến đổi về cả thể chất lẫn tâm lý.

Ban đầu, bạn sẽ dần dần nhìn thấy một vài hiện tượng kỳ lạ, hầu hết chúng khá lộn xộn và tồn tại dưới dạng ảo ảnh.

Ở giai đoạn này, Người Đuổi Quỷ có được Quỷ Nhãn.

Ăn mòn đến cấp độ sâu hơn, nó sẽ tương tự như Âm Dương Nhãn, có thể nhìn thấy ác linh bằng trực giác, nhưng còn tuỳ vào nó có cho phép hay không.

Có thể khẳng định các ác linh có ý thức của riêng mình, ngay cả khi chúng là dạng tồn tại vượt quá nhận thức của con người.

Khác với Âm Dương Nhãn, Quỷ Nhãn không thể mang lại những biến đổi tích cực cho con người. Ngược lại sẽ ngày càng lún sâu hơn, cuối cùng linh hồn không cách nào yên nghỉ và chết trong tay ác linh.

Nghiêm trọng hơn chút nữa, những người bị ác linh ăn mòn càng có nhiều biến đổi dị thường hơn, tất nhiên loại biến đổi này thường không tốt đẹp, đó chính là khúc nhạc dạo của ác linh nhập thân.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều bị suy sụp tinh thần trong giai đoạn Quỷ Nhãn, mất kiểm soát cảm xúc và cuối cùng bị ác linh giết chết, và hiếm khi qua được giai đoạn tiếp theo.

Còn về sau này, ngay cả giáo hội cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với người bị ác linh ăn mòn hoàn toàn.

Dù cho là Người Đuổi Quỷ kinh nghiệm dày dạn và kiên định nhất cũng không dám để mình bị ác linh ám, bởi vì chúng sẽ dần dần ăn mòn và chiếm giữ từ thể xác đến linh hồn.

Đỗ Duy đã tự nhủ với bản thân, hãy sử tìm hiểu thêm về Quỷ Nhãn, luôn giữ trạng thái tỉnh táo.

Hắn biết mình muốn làm gì, càng biết rõ mục đích của mình.


Vậy nên, dù trạng thái Quỷ Nhãn khiến Đỗ Duy nhìn thấy những thứ kỳ lạ, đáng sợ cỡ nào đi nữa, hắn đều có thể bình tĩnh đối phó, dùng biện pháp của riêng mình để giải quyết tình huống khó khăn.

Nhưng lúc này, sau khi tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, cảnh tượng nhìn thấy lại khiến hắn vô cùng khó chịu.

Người phụ nữ ngồi phía trước Đỗ Duy cứ khóc thút thít, đôi bờ vai run rẩy, hiển nhiên cô ấy đang rất bi thương.

Nhưng thứ Đỗ Duy nhìn thấy lại là một cảnh hoàn toàn khác.

Phía sau người phụ nữ, nhiều hạt tròn màu xám tro trôi nổi trong không khí, gần như phủ kín Đỗ Duy.

Những hạt tròn màu xám tro này hội tụ vào một chỗ, tạo thành một đám khói sương, giương nanh múa vuốt với Đỗ Duy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ đang ngồi trước mặt, chắc chắn có liên quan đến thứ quỷ quái gì đó.

Có thể là một ác linh, hoặc cũng có thể là thứ gì đó tương tự như chiếc đồng hồ cổ hắn mua từ Alexis.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là, xuyên qua đám khói sương màu đen này, Đỗ Duy thấy được ảo giác có liên quan tới mình.

Hắn nhìn thấy một con phố đổ nát, xung quanh chỉ có lác đác vài ngôi nhà, giống như một khu ổ chuột.

Trên mặt đường, do trời mưa to, nước ngập quá bắp chân. Hắn đứng dưới ngọn đèn đường, toàn thân ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, tay trái vịn vào cột đèn đường, tay phải cầm một chiếc trâm cài áo làm bằng vàng, tạo hình vô cùng tinh xảo và quý phái, giơ lên thật cao, đâm mạnh vào cổ.

Trong phút chốc, chiếc đuôi nhọn của cây trâm đâm thẳng vào cổ, xuyên qua động mạch và dây thanh quảng, máu phụt ra, nhuộm đỏ vũng nước đọng dưới chân.

Sau đó, Đỗ Duy rơi bịch xuống đất, nằm trong vũng nước đọng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, thi thể bị dòng nước chầm chậm mang đi, như thể có dị vật nào đó ở dưới nước. Đỗ Duy căng thẳng nhìn thi thể của mình bị lật ngửa; mắt, miệng, mũi đầy bùn đất, gần như không nhìn rõ nét mặt, trông rất gớm ghiếc.

“Hờ… hờ… hờ…”

Đỗ Duy ôm ngực, cúi đầu, thở rất gấp, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.

Mình vừa xem thứ quái gì vậy?

Ảo giác?

Hay là một ám chỉ?

Hoặc là mưu đồ thâm độc vô hình nào đó, đang thử phá vỡ lý trí của mình, nhưng tại sao nó lại cho mình chứng kiến cái chết của chính mình?

“Anh ơi, anh có sao không?”

Lúc này, người phụ nữ ngồi trước mặt Đỗ Duy nhận ra sự khác lạ của hắn, quan tâm hỏi thăm.

“Không sao, chỉ hơi khó chịu.”

Đỗ Duy hít sâu một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, xua tay, ra hiệu mình không sao.


Trong khi nói chuyện, hắn cũng nhìn thấy hình dáng của người phụ nữ này.

Các đường nét trên khuôn mặt mang cảm giác dịu dàng đặc trưng của người Á Đông, nhưng đôi mắt lại có màu nâu, chắc có lẽ là người Á lai Mỹ.

Thấy thế, người phụ nữ không để ý đến Đỗ Duy nữa, quay đầu lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Tuy nhiên, lần này cô ấy không khóc thút thít nữa, như thể sợ ảnh hưởng đến người khác.

……

Khi thời gian cầu nguyện kết thúc.

Mọi người lần lượt ra về.

Cha Tony cũng chú ý tới Đỗ Duy, có chút kinh ngạc, đang nghĩ bước tới chào hỏi thì người phụ nữ Á lai Mỹ đứng dậy.

“Thưa Cha, bên giáo hội… khi nào…”.

Người phụ nữ châu Á quay đầu nhìn người ngồi ở phía sau.

Đỗ Duy định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Cha Tony cau mày, gật đầu với cô, sau đó nói với Đỗ Duy: “Đỗ Duy, con chờ một lát, Cha có chuyện cần giải quyết.”

Nói xong, ông ra hiệu với người phụ nữ lai Á: “Bà Mina, hãy đi theo Cha.”

“Dạ, thưa cha.”

Hai người đi vào trong.

Đỗ Duy nhìn hành động của hai người, có chút suy tư.

Hắn nói nhỏ: “Bên phía giáo hội? Có phải gặp phải chuyện quỷ quái gì đó, nên muốn tìm Người Đuổi Quỷ?”


Vừa rồi, ở trên người phụ nữ này, Đỗ Duy tự động tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, nhìn thấy ảo giác về cái chết của chính mình.

Và bây giờ, cô ấy nghĩ lại nói về giáo hội …

Đỗ Duy vừa suy nghĩ, vừa thuận tay móc gói thuốc lá trong túi ra, mới phát hiện đó là gói Black Forest mà Roy đã mua dùm mình. Hắn bỏ lại vào túi, định quăng vào thùng rác.

Lúc này, người phụ nữ châu Á được gọi là bà Mina bước ra, gương mặt tràn ngập phiền muộn và tức giận, sau khi nhìn thoáng qua Đỗ Duy, bèn quay đầu bỏ đi.

“Bà Mina, xin hãy đợi…”

Sau khi Cha Tony đuổi theo ra ngoài, ông vội kêu tên đối phương, nhưng đối phương giả lơ, như thể đang rất giận dữ.

“Kết thúc nhanh vậy sao?”

Đỗ Duy đứng dậy, nhìn Cha Tony bằng đôi mắt nghi ngờ.

“Đúng vậy, không ngờ bà Mina lại kiên quyết đến vậy.”

Cha Tony thở dài, quay đầu nói với Đỗ Duy: “Đừng nhắc nữa, hôm nay con đến đây có chuyện gì?”

Đỗ Duy lạnh nhạt gật đầu: “Quả thực có chút chuyện. Con đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Con nghi ngờ nó có liên quan đến ác linh.”

Nói xong, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Ngoài ra, nếu có thể, con muốn tìm hiểu về Quỷ Nhãn.”

Cha Tony ngạc nhiên nói: “Cha không biết nhiều về Quỷ Nhãn, nhưng Cha sẽ hỏi bên giáo hội để biết thêm thông tin liên quan. Còn giấc mơ thì sao? Con đã mơ thấy gì? Có phải là về ác linh không?”

“Đúng vậy, con mơ thấy một người phụ nữ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.