Đọc truyện Tự Mình Nuôi Sói – Chương 29
Edit: Hoạt Đồng
“Cô giáo Tiêu, đổng sự Sài đang ở văn phòng đợi cô đó.” Sáng sớm, tiếng chuông vào học vừa mới vang lên, cô giáo Trương đã tới truyền lời.
Vào lúc này, vừa lúc Tiêu Thỏ đang giảng bài trên lớp, cô hoài nghi hỏi lại: “Tìm em?” Tiêu Thỏ biết, lý do cô được dạy học ở đây đều là do ba đến nhờ vả bác Sài. Bác Sài cũng đã từng đến nhà vài lần, cô cũng quen biết, chỉ là sao bác ấy lại đến trường học tìm cô, như vậy thật là kỳ quái.
Các bạn học trong lớp đều biết Sài Thiếu Kiệt là ai, cho nên mọi người đều tập trung nhìn Sài Thiếu Kiệt, ngay cả Tiêu Thỏ cũng không khỏi mắt liếc nhìn cậu một cái. Cậu ngược lại cũng không để ý, coi như không có chuyện gì, tiếp tục ngủ.
Tiêu Thỏ buông bài tập mới giảng được một nửa xuống, chào các em học sinh một câu, liền trở lại văn phòng cùng cô giáo Trương.
Vừa bước vào văn phòng liền nhìn thấy người kia đang ngồi trên ghế, cô lễ phép chào hỏi: “Con chào bác Sài.”
“Thỏ con đến rồi à, mau tới đây ngồi đi.”
Tiêu Thỏ ngồi ngay ngắn đối diện với bác Sài. Là vãn bối, nếu trưởng bối không mở miệng thì cô cũng không nên hỏi bác ấy vì sao lại tới tìm cô, Tiêu Thỏ chỉ mỉm cười, nói chút chuyện linh tinh.
Lúc sau bác Sài nói: “Con dạy Thiếu Kiệt nhà bác phải không?”
Tiêu Thỏ gật gật đầu, trong lòng không khỏi đoán, chẳng lẽ Sài Thiếu Kiệt đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cho nên bác Sài mới đến tìm cô hỏi thăm.
Nhưng mà, nói ra thật xấu hổ, cô cũng không hiểu rõ về Sài Thiếu Kiệt nha.
“Bác và ba con đã là bạn bè mười mấy năm, con đã gọi bác một tiếng bác Sài, thì có gì bác cũng nói thẳng vậy. Là thế này, Thiếu Kiệt nhà bác sau khi tốt nghiệp cấp ba có thể sẽ ra nước ngoài du học. Nhưng con cũng biết thằng bé này đấy, nó dốt tiếng Anh như thế, tìm gia sư cho nó, nó lại không chịu, cho nên bác Sài mới đến đây nhờ con, để con giúp nó học tập, con thấy sao?”
Tiêu Thỏ ngơ ngác một lúc, có chút khó xử nói: “Nhưng chuyện này con cũng đã từng nói với em ấy nha! Em ấy không đồng ý.”
Sự nghi hoặc trên mặt bác Sài vụt qua rồi nhanh chóng biến mất, ông cười ha ha nói: “Sao có thể, thằng bé kia nó rất tán thưởng con, nếu con ra tay thì nhất định nó sẽ đồng ý, con cứ thử xem sao.”
“Dạ được ạ.” Bác Sài đã nói như vậy rồi, cô thân là vãn bối, tự nhiên cũng chỉ có thể đồng ý.
Chuyện nói xong, bác Sài lại nói về một chút chuyện của ba Tiêu Thỏ lúc còn trẻ. Hai người nói chuyện được tầm nửa tiếng, bác Sài mới nói ông có việc, phải đi trước, lúc gần rời khỏi còn không quên nhắc cô chuyện dạy thêm cho Sài Thiếu Kiệt.
Tiêu Thỏ nhìn đồng hồ, thời gian lên lớp lúc này đã trôi qua quá nửa. Lúc trở lại lớp học, cô bứt rứt nhìn Tiêu Thược Nhi một cái, còn tưởng rằng em ấy sẽ lại ngẩng đầu lên chất vấn, không ngờ em ấy lại không nói gì, chỉ bất mãn liếc cô một cái, rồi lại chuyên chú nhìn sách ở trên bàn.
Lần này không phải là Tiêu Thược Nhi không muốn mượn cớ gây sự, mà là vừa rồi, lúc cô giáo Trương tới tìm Tiêu Thỏ, cả lớp đều nghe thấy nguyên do. Cô sẽ không ngu tới nỗi làm Tiêu Thỏ mất mặt một lần, rồi cùng đắc tội với cô giáo Trương và đổng sự Sài.
Tiêu Thỏ thấy cả lớp đều học bài nghiêm túc, cũng liền trực tiếp để họ tự học.
Nguyễn Trác Hàng bên dưới bục giảng rướn người hỏi: “Đổng sự Sài tìm em làm gì?” Anh có trực giác không tốt về chuyện này, luôn cảm thấy có âm mưu gì đó.
Tiêu Thỏ nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, không vui nói: “Bảo em đến giúp Sài Thiếu Kiệt học Tiếng Anh.”
Anh liền biết không phải chuyện tốt rồi, tên Sài Thiếu Kiệt âm hiểm này, bản thân không đấu lại được, liền bảo ông già ra tay, thế này không phải lấy quyền đè người sao?
“Vậy em có đi không?”
Tiêu Thỏ có tật giật mình liếc qua các học sinh, thấy không có ai chú ý tới bọn họ cô mới nghiêng người nói nhỏ vào tai Nguyễn Trác Hàng: “Em không thể không đi.”
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Nguyễn Trác Hàng tự nhiên nhíu lại, anh thật muốn trực tiếp nói với cô ‘Đừng đi!’ biết bao, nhưng nghe thấy cô nói như vậy, lời của anh lại không thốt ra khỏi miệng được, chỉ đành hỏi: “Vì sao?”
“Em có thể đến đây làm giáo viên cũng là nhờ bác Sài giúp đỡ, hơn nữa bác ấy và ba em đã là bạn tốt của nhau mười mấy năm rồi. Bác Sài đã mở miệng, sao em có thể không giúp đây!”
Tiêu Thỏ không muốn giúp Sài Thiếu Kiệt bổ trợ không phải là vì ghét cậu ấy. Chỉ là cứ nghĩ đến sau này mỗi ngày đều phải tới Sài gia giúp Sài Thiếu Kiệt ôn bài, vậy thì thời gian ở cùng với Nguyễn Trác Hàng sẽ ít đi rồi.
Tiêu Thỏ không đành lòng nói: “Vậy sau này buổi tối chúng ta không thể hẹn hò rồi!”
“Phải đó!” Cho nên em đừng tới giúp hắn học thêm.
“Vậy chúng ta đổi thành buổi sáng nhé, trưa nay em đợi anh, chúng ta cùng đi ăn cơm được không?”.
Nguyễn Trác Hàng gật gật đầu, nhưng vẫn thấy rất khó chịu. Nhìn bộ dạng không hiểu sự đời của Tiêu Thỏ, căn bản chính là một miếng thịt ba chỉ thơm ngon đợi mấy con sói kia tới chén sạch.
“Anh nói coi, Sài Thiếu Kiệt sẽ đồng ý để em dạy kèm cho cậu ấy sao? Lần trước em đã nói với cậu ấy, nhưng cậu ấy không chịu, lần này chắc chắn cũng sẽ không đồng ý đâu. Nhưng như vậy cũng tốt, chúng mình sẽ có cơ hội cùng đi chơi rồi.”
Nguyễn Trác Hàng bất lực, trong lòng thầm khinh bỉ một cái. Tình huống lần trước và lần này khác nhau nhiều như vậy, sao có thể gộp chung lại mà nói chứ. Lần dạy thêm này, nguy hiểm trùng trùng. Thậm chí anh còn có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Sài Thiếu Kiệt đã nhờ ba cậu ta tới nói chuyện này.
“Này, anh đang nghĩ gì đó?” Tiêu Thỏ vươn tay khua khua trước mặt Nguyễn Trác Hàng.
Nguyễn Trác Hàng mỉm cười, “Không có gì, nghĩ xem trưa nay ăn gì thôi.”
Nhắc đến ăn, Tiêu Thỏ cũng bắt đầu chống cằm nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, “Nếu không thì chúng ta đi ăn KFC đi, em muốn ăn hamburger.”
“Ừ.”
Tiêu Thỏ mỉm cười hạnh phúc, cô cảm thấy Nguyễn Trác Hàng thật là tốt, cô nói gì, anh cũng đều đồng ý.
Đột nhiên có một tiếng nói chói tai truyền đến, hơn nữa còn có chút lớn giọng, Tiêu Thược Nhi nói: “Cô giáo à, xin cô đừng có tán trai trong giờ học nữa. Tuy rằng cô không phụ trách giờ tự học của chúng tôi, nhưng cũng xin đừng cố gắng làm phiền chúng tôi được không!”
Tiêu Thỏ lầu bầu, “Tôi đâu phải làm phiền em chứ.” Cô chắc chắn vừa rồi cô nói rất nhỏ, tuy rằng cũng phát ra âm thanh, nhưng thực sự sẽ không làm ồn đến học sinh đâu.
“Nếu cậu thật có lòng học tập, tin rằng cho dù có ngồi trên con đường như mắc cửi cậu cũng sẽ nhập tâm vào sách. Nếu như tâm tư của cậu không đặt lên sách, thì có dù có để cậu một mình trong một lớp học yên tĩnh thì cũng uổng công mà thôi.”
Nguyễn Trác Hàng hiếm lắm mới có lúc đồng tình với lời nói của Tiêu Thược Nhi như vậy, nhưng lời này nói ra là vì Tiêu Thỏ.
Tuy rằng Tiêu Thược Nhi bởi lời nói này sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, nhưng trong lòng Tiêu Thỏ vẫn không phúc hậu mà thầm vui vẻ. Bởi vì ý bảo vệ của Nguyễn Trác hàng quá rõ ràng, khiến cô không cảm thấy hạnh phúc cũng khó.
“Đúng thế! Cả ngày cứ như con chó cái, ăng ẳng ăng ẳng, điếc hết cả tai…” Lời này là do Hạ Thiên nói, cậu quả thực càng ngày càng không muốn thấy Tiêu Thược Nhi. Trước đây còn cảm thấy cô ta là một cô gái rất không tồi, nhưng hiện tại mới biết, lời cô ta nói ác độc cỡ nào, luôn luôn bất chấp cảm nhận của người khác. Nếu đã như vậy, cũng chẳng cần phải khách khí với cô ta nữa.
Tiêu Thược Nhi đối với Hạ Thiên cũng không khách khí như đối với Nguyễn Trác Hàng, không chút nể mặt liền châm chọc lại, “Cậu cũng không phải bởi vì thích cô ta nên mới nói giúp cô ta sao? Cậu có tư cách gì để nói thế, tối qua cũng chẳng thấy như vậy. Tôi ít nhất còn tốt hơn cậu, không ra tay đánh người, không phải sao?
Lời nói này khiến mặt Hạ Thiên hết xanh rồi lại trắng
Tiêu Thỏ đảo mắt một vòng, “Người mà cậu ấy nói thích là em sao?” Tiêu Thỏ cảm thấy câu hỏi này rất là xấu hổ, cô chỉ dám áp vào người Nguyễn Trác Hàng hỏi nhỏ, chỉ sợ cô hiểu lầm rồi sẽ bị mọi người chê cười.
Nguyễn Trác Hàng vô cùng bình tĩnh nhéo nhéo mũi Tiêu Thỏ, giọng nói thản nhiên, trêu ghẹo nói: “Sao em ngốc thế, ngoại trừ anh ra thì còn có ai có thể một lòng một dạ với em đây.”
Tiêu Thỏ ngẫm nghĩ, rồi ngọt ngào trả lời một câu: “Cũng đúng ha.”
Cả lớp đều ngã ngửa, còn Hạ Thiên thì hận không thể hộc máu, cậu rốt cuộc đã gặp phải người con gái kiểu gì đây.
Nguyễn Trác Hàng còn sợ chưa tiêm đủ vắc-xin phòng bệnh, lại nói thêm, “Về sau đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ, người khác sẽ chê cười đó.”
“Dạ!”
Cả lớp trợn mắt, nhìn cô cứ như vậy bị Nguyễn Trác Hàng lừa gạt, bọn họ thật có chút không vừa mắt, nhưng cũng không ai nói gì. Vai chính Hạ Thiên còn chưa phản ứng, đương nhiên bọn họ cũng vui vẻ xem kịch hay.
Ngược lại, Sài Thiếu Kiệt lại không chịu nổi, thấy thời gian hết tiết cũng sắp đến, chỉ vài phút nữa là tan học rồi. Cậu đứng dậy, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, mang theo chút không kiên nhẫn, hỏi: “Ông già em vừa tới tìm cô có việc gì.”
Nói đến chuyện này, nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Trác Hàng liền tắt ngúm. Tiêu Thỏ cũng phục hồi lại tinh thần, nói: “Bác Sài nói sau khi em tốt nghiệp cấp ba sẽ ra nước ngoài du học, muốn cô tới nhà bổ trợ Tiếng Anh cho em, em có đồng ý không?” Trên mặt Tiêu Thỏ rõ ràng hiện lên dòng chữ: Không đồng ý cũng không sao cả, như vậy rất tốt.
Nhưng mà chuyện này là do chính Sài Thiếu Kiệt nhờ ba hỗ trợ, sao có thể không đồng ý đây?
Cậu không để ý nói: “Được thôi, sau khi tan học cô tới trước cổng trường đợi đi, sẽ có tài xế đến đón cô tới nhà em.”
Tiêu Thỏ xụ mặt: “Ô, em thật sự muốn học thêm thật à?
“Lẽ nào cô giáo không bằng lòng?”
Lời này nếu rơi vào tai Bác Sài thì sẽ không hay nha. Tiêu Thỏ sợ bị Sài Thiếu Kiệt phát hiện ra suy nghĩ của cô, vội vàng tuyên thệ, “Đồng ý, đồng ý.” Đồng ý mới tài, nếu như vậy thì cô sẽ không thể ở bên Nguyễn Trác Hàng thường xuyên nữa. Cô ủy khuất nhìn Nguyễn Trác Hàng.
Kỷ Phù nghe thấy lời Tiêu Thỏ nói, rất lâu mới lấy lại tinh thần, “Cậu phải xuất ngoại?”
Sài Thiếu Kiệt không kiên nhẫn nhìn cô gái này, thật không muốn để ý đến cô ta. Vốn là do cô ta bị Tiêu Thỏ hiểu lầm, cho rằng bọn họ là một đôi, vậy thì cơ hội của cậu sẽ ít đi rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, thì cơ hội của cậu bao giờ mới đến đây.
“Cô giáo, em cũng muốn cùng học với mọi người, có được không?”
Tiêu Thỏ không suy nghĩ liền đồng ý, bọn họ là tình nhân mà, hơn nữa nhìn Sài Thiếu Kiệt lúc nào cũng trưng ra bộ dạng lạnh lùng như kiểu muốn chết không muốn sống, giúp bọn họ tạo dựng một cơ hội cũng tốt.
Chuyện này không nằm trong kế hoạch của Sài Thiếu Kiệt, có chút buồn bực vì vừa rồi quá manh động, ở trước mặt cả lớp hỏi vấn đề này. Nhưng chuyện đã đến nước này cũng chỉ đành xuôi theo, cậu bày ra vẻ mặt đen thùi lùi, vô tình nói với Kỷ Phù: “Nhà chúng tôi không hoan nghênh người không liên quan.”
Cái bóng đèn nghìn ki-lô-oát như Kỷ Phù đến thì thôi đi, nhưng cô ta vừa đến, Nguyễn Trác Hàng liền cũng mượn cớ để đến thì sao đây?
Thấy vẻ mặt buồn bã của Kỷ Phù, Tiêu Thỏ nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Không sao cả, chúng ta ra ngoài học, không thèm tới nhà cậu ấy.”
“Vậy anh cũng đi.” Nguyễn Trác Hàng thấy có người phá hoại trước, thời cơ tốt như thế sao có thể bỏ qua. Nếu sớm biết có rủi ro như vậy thì đoạn thời gian này phải khiến cô tiếp tục dạy thêm cho anh mới đúng, cũng có thể lấy thêm cái cớ.
Sài Thiếu Kiệt nghiến răng nghiến lợi đắn đo một phen, sau mới không tình nguyện nói: “Sau khi tan học chờ trước cổng trường.”
Kỷ Phù biết cô đã phá hoại chuyện tốt của Sài Thiếu Kiệt, nhưng cô cũng không muốn như vậy, cô chỉ là muốn có thêm chút cơ hội được ở cùng với Sài Thiếu Kiệt thôi. Hơn nữa người Tiêu Thỏ thích cũng không phải cậu ấy, không phải sao?
Nếu một năm sau cậu ấy ra nước ngoài, không phải là bảo cô không còn cơ hội nữa? Đất khách quê người, nếu như cô muốn cùng đi, vậy có phải cậu ấy sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút hay không? Ngày qua ngày, cậu ấy cũng không phải khúc gỗ, rồi sẽ có một ngày cậu ấy sẽ quay đầu lại và nhìn thấy cô đứng đằng sau mà thôi.