Đọc truyện Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại FULL – Chương 92
Editor: Aubrey.
Lê Chân chỉ biết ngẩn người, hắn nhìn cơ thể của mình đã thành bùn nhão, không muốn nói gì nữa.
Sau khi trận chiến kết thúc, Hồ Mao Mao bọn họ chạy tới, thấy cả người Lê Chân toàn là máu, Hồ Mao Mao gần như suy sụp, y vọt tới trước người hắn, nhưng vừa mới chạm vào, da thịt của hắn lại bị vỡ ra, máu thịt mơ hồ trộn lẫn vào nhau.
“Tại sao lại như vậy?!” Hồ Mao Mao sửng sốt, y lập tức lấy yêu đan của mình ra, không cần suy nghĩ, đưa đến bên miệng Lê Chân.
Bây giờ y cũng không biết cho Lê Chân ăn yêu đan có tác dụng hay không, kể cả hậu quả của việc đánh mất yêu đan, y cũng không quan tâm.
Lê Chân chợt nhớ lại, cảnh này hắn cũng đã từng gặp trong Long Châu.
Lúc ấy, hắn tưởng mình chỉ bị thương nhẹ thôi, nào ngờ thân thể lại bị hủy sạch sẽ.
Người đang ở trong cơ thể của Lê Chân đẩy yêu đan của Hồ Mao Mao ra: “Hắn không cần cái này.”
Hồ Mao Mao nghe vậy, biết người nói là người đang ẩn trong cơ thể của Lê Chân.
Tuy Kính Duyên bọn họ kính sợ vị cao nhân này, nhưng đối với Hồ Mao Mao, người này là ác nhân đã cướp đi cơ thể bạn lữ của y.
Hơn nữa, sau khi cướp đi cơ thể của Lê Chân, người này còn hủy hoại cơ thể của hắn!
“Ngươi không cần tức giận, đây chính là sứ mệnh của hắn khi đến thế giới này.
Sứ mệnh của hắn là khắc chế tà vật kia, nó là thi ma, nếu để nó sống lại, thiên hạ này sẽ gặp kiếp nạn lớn, nó sống bằng máu thịt và hồn phách của con người, ai dính phải thi khí của nó, sẽ trở thành con rối của nó.
Đến cuối cùng, toàn bộ thiên hạ sẽ bị nó biến thành cương thi.”
Ông thấy Hồ Mao Mao vẫn chưa hiểu, vẫn đang oán hận nhìn ông, ông dứt khoát chỉ vào trán của y, cho y xem cảnh tượng mạt thế mà Lê Chân từng trải qua: “Có thể sẽ biến thành tình trạng như thế này.”
Hồ Mao Mao bị cảnh tượng này làm cho chấn động, chẳng khác nào địa ngục trần gian, người kia lại tiếp tục nói: “Ngày ta phi thăng, đột nhiên cảm thấy thế gian này sẽ gặp một kiếp nạn.
Nhưng khi đó ta đã sắp phi thăng, nên chỉ có thể để lại tàn hồn trong Bảo Châu.
Ta không biết tại sao thi ma lại hồi sinh, mấy trăm năm trước, nó đã từng tác quái một lần, khi đó các môn phái trong giới Tu Chân vẫn chưa rời đi, nó đã bị bọn họ đồng loạt tiêu diệt.
Lúc đó, thi thể của nó không bị thiêu hủy, vậy mà không ngờ lại có người chôn nó dưới long mạch, có lẽ bọn họ cho rằng long mạch có thể trấn áp thi khí của nó.
Lúc đó ta chỉ biết sau này thế gian sẽ lại có kiếp nạn, nhưng không biết thi ma đang được phong ấn ở nơi nào.”
Ông thở dài: “Ta để lại tàn hồn của mình trong Bảo Châu, mục đích là để đệ tử đời sau diệt trừ tai hoạ này.
Chỉ tiếc, người sở hữu Bảo Châu, không phải tâm tính âm ngoan, thì chính là vận khí không đủ. Thậm chí, người đó còn lưu lạc tới dị giới, sau đó mới đến tay tiểu tử này, vận khí của tiểu tử này cũng kỳ quái, rất mạnh mẽ, nhưng không hợp với thế giới kia.
Lúc ấy, ta đã quyết định đưa hắn tới nơi này.
Quả nhiên, sau khi hắn tới, ta có thể khẳng định thế giới này mới thích hợp với hắn.”
Hồ Mao Mao ngẩn ngơ nhìn Lê Chân, thích hợp với thế giới này thì sao? Ai sống ai chết ở thế giới này có liên quan gì đến hắn? Y không quan tâm chuyện của thi ma, y chỉ muốn Lê Chân được sống bình an.
“Ngươi không cần đau lòng.” Ông lấy Bảo Châu trong cơ thể của Lê Chân ra, Bảo Châu ở trên tay ông đột nhiên vỡ ra, chính giữa là một viên đan dược toả ra khói trắng.
Nó không phải thực thể, mà là hai luồng khí trắng đen đang không ngừng xoay tròn, toả ra linh khí nồng đậm, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Ai chỉ mới nhìn sơ qua, sẽ tưởng nó là thực thể.
“Đây là cái gì?” Ánh mắt của Hồ Mao Mao hơi dao động, ngẩn ra.
“Cứu được hắn.” Nói xong, ông nuốt đan dược xuống, sau khi đan dược thấm vào cơ thể của Lê Chân.
Hắn đột nhiên phát hiện, mình đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, vị cao nhân kia đã rời khỏi cơ thể của hắn.
Nhiệm vụ đã xong, tàn hồn của ông đã hoàn toàn biến mất, có lẽ là đã trở về với bản thể.
Có điều, bây giờ hắn không muốn lấy lại quyền điều khiển cơ thể một chút nào, vì đau quá.
Đầu tiên, trên người hắn có vô số chất lỏng màu đen tràn ra, đây là thi độc do lúc nãy thi ma cào hắn, đan dược đang cấp tốc tống thi độc ra ngoài.
Tiếp theo, cơ thể của hắn được tu bổ, có lẽ nên cảm tạ vị cao nhân kia, trong lúc chiến đấu vẫn chú ý đến cơ thể của hắn.
Những nội tạng bị đánh nát đang cấp tốc khôi phục trở lại, kinh mạch cũng vậy.
Kính Duyên bọn họ chạy tới, phát hiện cả người Lê Chân toả ra sinh cơ nồng đậm, không khỏi kinh ngạc, âm thầm cảm thán.
Bọn họ tưởng tu sĩ trẻ tuổi này sẽ không qua khỏi, không ngờ lại chuyển mình, nhận được cơ duyên.
Chờ sau khi cơ thể của hắn hồi phục, chắc chắn tốc độ tu hành sẽ thay đổi vượt bậc, nói không chừng ngày phi thăng sẽ không xa.
Cơ thể của Lê Chân bị thương quá mức nghiêm trọng, phải mất một ngày mới hoàn toàn khôi phục trở lại.
Tuy Kim Đan của hắn đã vỡ vụn trong lúc chiến đấu, nhưng nhờ có đan dược thúc giục linh khí, không bao lâu sau đã kết đan mới, Kim Đan lần này không giống như trước kia, còn linh động hơn cái trước.
Kính Duyên thấy Lê Chân đã khôi phục hoàn toàn, hắn sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Chúc mừng đạo hữu, xem ra không bao lâu nữa đạo hữu sẽ thăng cấp Nguyên Anh.”
Muốn Kim Đan thăng cấp, vấn đề lớn nhất chính là linh trí, sau khi Kim Đan sinh ra linh trí, mới có khả năng thành Nguyên Anh, bây giờ Kim Đan của Lê Chân đã có linh trí.
Lê Chân cười cười, Hồ Mao Mao vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chuyện ngày hôm qua để lại bóng ma quá sâu trong lòng y, nên y đã quyết định bất cứ giá nào cũng không thể rời Lê Chân một bước.
Sau khi hoàn toàn hồi phục, Lê Chân sai Hoàng Hoả giúp hắn tiêu trừ toàn bộ thi độc một lần nữa.
Thân là một người từng sống tại mạt thế, hắn không muốn có bất kỳ mối nguy hiểm nào lưu lại thế giới này, những thái giám đã chết cũng bị Hoàng Hoả thiêu sạch.
Hoàng Hoả vẫn còn vì chuyện ngày hôm qua mà ủy khuất, Lê Chân đành hứa sau này sẽ cho nó ăn đan dược, như vậy mới trấn an được nó.
Hồ Mao Mao kéo Lê Chân, thấp giọng nói: “Sau này ngươi không được đi lung tung, ta không muốn ngươi bị thương.
Chuyện ở thế gian này, ngươi không cần quản.”
Lê Chân ôm y: “Được, sau này ta tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác.
Có điều, ta vẫn có thể đánh mấy tên tiểu quỷ chứ?”
Hồ Mao Mao không trả lời, chỉ úp mặt vào ngực hắn, thân thể này có độ ấm, không phải thân thể máu chảy đầm đìa kia.
Sau này, y không bao giờ muốn trải qua chuyện như ngày hôm qua nữa, cảm giác đó thật sự quá khó chấp nhận, dù cho có chết, y cũng muốn bọn họ chết cùng một chỗ.
Mấy ngày nay, bọn họ ở lại Kinh Thành để xử lý những di chứng còn để lại, những ma tu có tu vi cao của Huyền Âm Tông đã chết sạch, chỉ còn lại những đệ tử ở tầng chót.
Trạch Vân bọn họ bắt đầu chia ra bắt giữ toàn bộ đệ tử, những tên này đã từng làm quá nhiều việc ác.
Còn Bối Uyên, Lê Chân vốn cho rằng có thể dùng tên này để thu hút sự chú ý của Tả Dương, cuối cùng vẫn không cần dùng đến.
Lúc tàn hồn của Bối Uyên được thả ra, Trạch Vân còn lấy làm thắc mắc, sao Lê đạo hữu lại đánh hồn phách của Bối Uyên ra nông nỗi này? Đến khi Lê Chân kể lại tội lỗi của Bối Uyên, Trạch Vân mới ghê tởm đối phương, căm hận kẻ tàn ác này.
Một kẻ tiểu nhân như vậy, nhớ lại những gì đối phương từng nói, Trạch Vân không muốn nhìn thấy Bối Uyên một giây phút nào nữa.
Bây giờ Bối Uyên cũng đã biết nguyên nhân vì sao mình bại lộ, hoá ra bọn họ đã từng tới Long Cung, coi như đây là báo ứng vậy.
Bối Uyên chưa kịp nói ra một lời oán thán cuối cùng, đã bị Bạch Hổ nuốt vào bụng.
Trở lại môn phái của Trạch Vân, Lê Chân phát hiện toàn thân bầy tiểu hồ ly rất bẩn, lông chim, bùn đất dính đầy trên người, nhìn qua bầy chim mà Nhàn Chân nuôi, cũng không khá hơn bao nhiêu.
Từ khi bọn họ sống ở sơn cốc này, không biết đã đại chiến bao nhiêu hiệp, vì trái cây, thịt khô, cá tươi,… Có thể nói là ngày nào cũng giao chiến.
Bầy tiểu hồ ly nước mắt lưng tròng chạy đến chỗ bọn họ, không bao giờ muốn ở cái nơi này nữa! Ở đây toàn là đám cường đạo! Lê Chân hỏi mới biết, mỗi lần cây ăn quả ở đây kết trái, bầy chim kia lập tức kéo tới ăn sạch, một quả cũng không chừa cho bọn họ.
Bầy tiểu hồ ly đã sớm thương lượng với các đệ tử trông coi vườn trái cây, chờ trái cây chín, sẽ cho bọn họ một ít, bọn họ cũng sẽ chia cho các đệ tử đó.
Kết quả, còn chưa kịp chia, trái cây chẳng còn một quả nào, hai bên bắt đầu nổ ra chiến tranh.
Hồ Mao Mao đành phải trấn an từng đứa, Lê Chân hứa sẽ dẫn bọn họ ra biển chơi.
Bầy tiểu hồ ly vừa nghe được đi chơi, lập tức ngừng khóc, bọn họ chuyển qua bao vây Lê Chân, hỏi hắn sẽ dẫn bọn họ đi đâu.
Thật ra từ lâu, Lê Chân đã có ý định muốn ra biển, khó có dịp được xuyên tới cổ đại, sao không làm một chuyện du ngoạn? Trên thế giới này có nhiều cảnh đẹp như vậy, hiện tại những danh lam thắng cảnh có rất ít người tới, cái mà bọn họ không thiếu nhất, chính là thời gian.
Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc, cha hắn lại đi sao, thật sự muốn thành tiên sao?
“Yên tâm, ta sẽ còn trở lại, chỉ mang bọn họ đi du ngoạn một thời gian thôi, ngươi ở nhà thay ta quản lý cho thật tốt.” Lê Chân nói, chợt nhớ ra gì đó, từ trong lòng lấy ra một quyển sách và một lọ đan dược: “Cho Tiêm Trảo ăn cái này, nếu sau này ngươi muốn ở bên cạnh nó, thì hãy cùng nhau tu luyện theo phương pháp trong quyển sách này.”
Đây là một quyển công pháp dành cho người và yêu song tu, Lê Chân cố ý đi xin về, lần trước Kính Duyên mời không ít bằng hữu đến tương trợ.
Lê Chân thừa dịp bọn họ rảnh rỗi, đi hỏi khắp nơi, tìm công pháp song tu, còn đan dược thì xin từ chỗ Nhàn Chân, vị này luyện không ít Hóa Hình Đan, nghe nói là để dành cho đám chim trong sơn cốc, chỉ tiếc có quá ít chim mở ra linh trí, nên đến tận bây giờ Hoá Hình Đan vẫn còn dư lại khá nhiều.
Sau khi hôn sự của Du Nhi kết thúc, Lê Chân bỏ ra không ít vàng, mua một con thuyền lớn, thật ra số vàng này là lần trước hắn thuận tay nhặt về từ mỏ vàng.
Tiểu Thạch Đầu rất muốn đi theo, nhưng hắn lo cho Du Nhi, lo ở đây không có nhà mẹ đẻ, Du Nhi sẽ bị nhà chồng ức hiếp.
Còn Tiêm Trảo, mèo con vốn không thích nước, dù đã hoá thành người, cũng không muốn ở trên biển quá lâu, nhất quyết không chịu đi theo.
Kể cả Đại Hoàng cũng được Lê Chân cho một lọ Hoá Hình Đan, hiện tại đang tập trung bế quan.
Lê Chân bọn họ muốn làm một chuyến giống như Trịnh Hoà năm xưa, đi thẳng đến Tây Dương.
Trên đường đi, bọn họ băng qua vô số quốc gia, lúc đến Ba Tư, bầy tiểu hồ ly còn được ăn cà ri gà, hương vị mới lạ khiến cho bọn họ vui đến nỗi không muốn về, cả đoàn đành phải ở lại suốt một tháng trời.
Ban đầu, Hồ Mao Mao không chịu song tu với Lê Chân, không phải y không muốn nhanh chóng tăng tu vi, mà là cách tu luyện này thật sự quá xấu hổ.
Hồ Mao Mao nhìn công pháp, so với chuyện Lê Chân giấu xuân cung đồ còn khó chấp nhận hơn.
Lê Chân xin được công pháp này từ người của Hợp Hoan Tông, lúc ấy đối phương còn cười rất bỉ ổi, khiến Lê Chân buồn bực.
Đến khi xem cuốn sách này, hắn bắt đầu nảy sinh ý định bắt Hồ Mao Mao về, trói hai tay của y lại rồi song tu.
Đồ tốt như vậy! Sớm biết vậy, hắn đã đi tìm từ lâu rồi! Mặc kệ Hồ Mao Mao ngượng ngùng bao nhiêu, hắn vẫn lôi y ra thử một lần, hiệu quả cực kỳ tốt, tốc độ tăng tu vi của hai người nhanh hơn trước rất nhiều, còn Lê Chân thì sướng đến tận tâm can, cảm giác này không thể so với lúc trước, đây hoàn toàn là sự sung sướng từ tận đáy lòng.
Đến nỗi, sau này hắn rất ít khi đi ra ngoài, ngày nào cũng song tu với Hồ Mao Mao.
Thời gian trôi qua cực nhanh, một ngày nọ, bầy tiểu hồ ly chạy đến nói với Lê Chân, bọn họ nghe một số thủy thủ nói có một hòn đảo có rất nhiều gà rừng chắc thịt, ăn rất ngon.
Ngoại trừ gà rừng, nghe nói trên đảo còn có trái cây, hương vị cũng rất tuyệt vời, ăn một lần là ghiền.
Lê Chân nghe vậy, lập tức dẫn Hồ Mao Mao và bầy tiểu hồ ly đến hòn đảo đó, vừa đến nơi, hắn đã cảm thấy linh khí ở nơi này có gì đó kỳ quái.
Nhưng khi thấy các con vật trên đảo đều rất bình thường, hắn không bận tâm nữa.
Rất nhanh, bầy tiểu hồ ly đã tìm ra vườn trái cây.
Đột nhiên, Lê Chân không còn nghe thấy động tĩnh của bầy tiểu hồ ly nữa, cũng không còn cảm nhận được dao động tinh thần của bọn họ.
Chuyện gì xảy ra vậy?!
Hắn kéo Hồ Mao Mao đi đến nơi mà bầy tiểu hồ ly xuất hiện lần cuối, đột nhiên có cảm giác đạp lên khoảng không.
Hắn không kịp phản ứng, cùng Hồ Mao Mao rớt xuống, hai người không biết rơi bao lâu, đến khi mở mắt ra, bọn họ phát hiện cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.
Nơi này… Đây là đâu?! Trước mặt Lê Chân và Hồ Mao Mao là vô số xe bay trên không trung, còn có cả vật thể hình tròn, màu bạc, lơ lửng trên không trung.
Kiến trúc ở đây bằng kim loại, còn có vô số màn hình, trên màn hình có người đang ca hát, có người đang chiến đấu với nhau.
Bầy tiểu hồ ly đang ở trước mặt hai người, bọn họ há hốc miệng, hoàn toàn không kịp phản ứng.
CHÍNH VĂN HOÀN.