Đọc truyện Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại FULL – Chương 72
Editor: Aubrey.
Lê Chân thả tinh thần lực ra, tinh thần lực của hắn gần như bao phủ cả ngọn núi này, những con chồn hoạt động trong núi đều bị hắn cảm nhận được vị trí.
Số lượng chồn trong núi quả thật không ít, khoảng chừng ba mươi bảy con, phân bố khắp các ngõ ngách trong núi.
Trong đó, có hai con là có tinh thần lực cao nhất, tinh thần lực của bọn chúng cách nhau rất gần, xem ra là đang ở cùng nhau.
“Vị trí của mấy con chồn đó ở bên kia.” Lê Chân chỉ tay vào một sườn núi, Trạch Vân cảm thấy kỳ quái, Lê Chân do thám bằng cách nào? Có điều, hắn cũng biết đó là khả năng bí mật của người ta, mà đã là bí mật thì không nên chủ động nhắc tới, hắn cũng không tiện hỏi.
Hang động mà bầy chồn kia đào có rất nhiều thông đạo, nơi nào cũng có đường để chạy trốn.
Lê Chân nhờ Đại Hoàng và những người còn lại canh chừng ở mấy thông đạo kia, chờ hắn dụ đám chồn ra ngoài.
Thật ra, còn có biện pháp đơn giản hơn, chính là Lê Chân dùng tinh thần lực công kích, trực tiếp ép bọn chúng ra ngoài.
Từ sau khi hắn kết đan, tinh thần lực của hắn đã có thể liên tục phát động công kích nhiều lần.
Nhưng chiêu thức này là con át chủ bài của Lê Chân, công kích đám chồn này, trong mắt Lê Chân chỉ là một việc vặt vãnh.
Trong tình huống này, thật sự không cần phải đem con át chủ bài ra, cho dù Trạch Vân thoạt nhìn không phải là người xấu, nhưng hắn không biết nhiều về đối phương, nên con át chủ bài dĩ nhiên phải cất giấu.
Lê Chân rút Hỏa Vân Đao ra, trực tiếp quăng đao vào hang động của bọn chúng, đao vừa đi vừa chém, nhưng không làm bầy chồn bị thương, hắn chỉ muốn phá sập hang động của bọn chúng thôi.
Bầy chồn trốn trong động, đều bị kinh sợ như chim cút, chạy toán loạn khắp nơi.
Lê Chân dựa theo từng vị trí mà điều khiển đao chém tới, đuổi bọn chúng chạy tới những thông đạo mà hắn đã cho người canh sẵn.
Hồ Mao Mao và Trạch Vân canh chừng ở thông đạo bên kia, con nào chui ra, bọn họ lập tức đánh ngất, bỏ vào trong bao.
Bị đám người Lê Chân ở bên ngoài náo loạn như vậy, hai con chồn đầu đàn không muốn tìm chết, bọn chúng tìm một thông đạo, muốn ra ngoài xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Vừa mới thò đầu ra, đao khí màu cam bất ngờ xẹt ngang qua đầu bọn chúng.
Đại Hoàng lập tức nhận ra mùi của con chồn đã hãm hại mình, nó nhanh chóng chạy tới.
Con chồn kia cũng nhận ra Đại Hoàng, nhịp tim đập nhanh kinh hoàng, vì sao chiêu dương đông kích tây của nó không có hiệu quả với con chó này? Tại sao tên đạo sĩ kia lại đi cùng với trang chủ của Lê Gia Trang?!
Yêu tu ở Lê Gia Trang nhiều như vậy, tại sao tên đạo sĩ này không đánh nhau với bọn họ?!
Con chồn còn lại bắt đầu oán trách nó: “Đều tại ngươi, nhất định phải trộm đồ vật của mấy đại nhân vật này, trộm thì trộm đi, còn dẫn người lại đây làm gì?! Dẫn một kẻ địch còn chưa đủ, còn chọc phải trang chủ Lê Gia Trang tới đây.
Tưởng người nọ dễ chọc sao? Người nọ chính là một kẻ rất tàn nhẫn, nhìn xem sát khí trên người hắn kinh khủng đến cỡ nào, người chết trên tay hắn chỉ sợ có đếm cũng đếm không hết, loại người như vậy tốt nhất nên né, vậy mà ngươi lại chủ động dẫn tới cửa!”
“Câm miệng! Nói cứ như ngươi không ăn đan dược kia vậy, lúc nãy ăn đan dược sao không nói ta trộm đồ thế này thế nọ? Lần này xảy ra chuyện, ngươi còn đẩy hết lên người ta.”
Hai con chồn bắt đầu cãi nhau ầm ỉ.
Lê Chân cười cười, tuy hắn không hiểu bọn chúng đang nói gì, nhưng hai con chồn này cãi nhau là vì hắn đã hạ ám chỉ tinh thần.
Từ sau khi kết đan, Lê Chân đã có thể hạ ám chỉ tinh thần lên một số tiểu yêu cấp thấp, nhưng nếu muốn hoàn toàn khống chế bọn chúng, thì có hơi khó khăn.
Giống tình cảnh hiện tại, Lê Chân chỉ phóng đại bất mãn trong lòng bọn chúng một chút, để cho bọn chúng xem nhẹ nguy hiểm xung quanh, toàn tâm toàn ý mà cãi nhau.
Đại Hoàng gấp gáp ra sức đào thông đạo, quyết tâm muốn rửa mối nhục khi nãy vô cùng mãnh liệt.
Hai con chồn trong động đột nhiên nhìn thấy trên đầu mình có ánh sáng chiếu xuống, lập tức ngừng lại, bọn chúng nhìn lên, trong đó có một con gần như không kịp nghĩ ngợi gì, nó chổng mông, phóng ra khí màu vàng vô cùng thối.
Lần này Đại Hoàng không ngất xỉu, nó đã kịp thời bế khí.
Nhưng bởi vì nó cách mùi thối này quá gần, hai mắt đều cay đến mức không mở ra được, nước mắt cũng chảy ra.
Lê Chân sớm đã có chuẩn bị, lần đầu tiên bị mùi thối này công kích, thật sự là thối không chịu nổi, nếu người nào có thể trạng quá kém, chỉ sợ sẽ bị thối chết.
Cũng may, lúc nãy Lê Chân đã nhanh chóng học được một pháp quyết từ chỗ Trạch Vân, Thanh Phong Quyết, một ngọn gió cực nhỏ lập tức kéo tới thổi bay mùi thối này đi.
Con chồn còn lại đang định chổng mông phóng khí tiếp, nhưng lại bị Đại Hoàng không biết từ nơi nào nhảy ra đá một cái, nó mới vừa chổng mông, Đại Hoàng lập tức đá vào mông nó.
Không biết có phải bộ vị nào đó bị đá trúng hay không, trong lúc nhất thời, con chồn kia đau đến run rẩy, mùi thối cũng rút về.
Trạch Vân và Hồ Mao Mao đã sớm bắt sạch bầy chồn kia, xong xuôi lập tức lại đây.
Hai con chồn đầu đàn thấy từng người tới, ai cũng có thực lực cao, trong lòng tự biết không phải đối thủ, đành phải quỳ xuống mặt đất, đáng thương hề hề chắp tay thi lễ xin tha.
Trong mắt còn có ánh nước long lanh, bộ dạng muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Trạch Vân dùng kiếm chỉ vào bọn chúng, muốn bọn chúng giao đồ vật đã trộm ra.
Hai con chồn kia do dự nửa ngày, mới lấy túi tiền ra, túi tiền kia đúng là túi Càn Khôn của chưởng môn của Trạch Vân.
Trạch Vân cầm lấy túi Càn Khôn, mở ra, nhìn thấy pháp bảo của chưởng môn vẫn còn bên trong, ngoại trừ pháp bảo còn có ba bình đan dược.
Trạch Vân lấy từng món ra kiểm tra, phát hiện có một bình đan dược đã bị ăn chỉ còn lại một nửa, hắn đau lòng không thôi.
Số linh thảo để luyện chế Uẩn Linh Đan, bọn họ phải đi khắp nơi mới hái được, số lượng cũng không nhiều, chia cho từng đệ tử trong phái, mỗi người một năm chỉ được mười mấy bình, mỗi bình chỉ có một trăm viên, vậy mà hiện tại có một bình chỉ còn lại một nửa! Con chồn này cùng lắm chỉ trộm đi mấy ngày, vậy mà lại ăn nhiều như vậy! Mỗi tháng hắn chỉ dám ăn có một viên thôi!
Hình như đã nhận ra Trạch Vân tức giận, hai con chồn kia càng xin tha thảm thiết hơn.
Lê Chân thì đang nghĩ đến một chuyện khác, nếu lúc ấy con chồn kia chỉ trộm đan dược xong rồi chạy, chỉ sợ Trạch Vân đã sớm mặc kệ, dù sao đan dược cũng không giống pháp bảo, có mất thì chỉ coi như của đi thay người.
Nhưng con chồn kia lại mạo hiểm lớn như vậy để trộm pháp bảo, rốt cuộc đó là pháp bảo gì? Bọn chúng trộm pháp bảo này để làm gì?
Lê Chân nghĩ nghĩ, kéo Trạch Vân và Hồ Mao Mao qua một bên, nói ra ý nghĩ của mình.
Trạch Vân lập tức ngẩn ra, pháp bảo bị trộm chính là pháp bảo hộ thân của chưởng môn, dùng tơ tằm đóng băng vạn năm và cây huyết rồng luyện thành, không sợ lửa cũng không sợ nước.
Con chồn kia không có việc gì tự dưng lại trộm một món như vậy, có chút kỳ quái.
Trạch Vân là một người rất lỗi lạc, hắn trực tiếp lấy pháp bảo bị ăn cắp ra, tên là Linh Vân, pháp bảo Linh Vân này chỉ lớn bằng một bàn tay, hình quả trứng.
Lấp lánh ánh bạc, còn hơi ánh đỏ: “Đây là pháp bảo hộ thân mà ta nói, bọn chúng trộm cái này làm gì?”
“Đi hỏi bọn chúng.” Lê Chân quay đầu lại, đi tới hỏi hai con chồn kia.
Ban đầu, bọn chúng vẫn còn giả ngu, nói thấy cái lồng này đẹp quá nên mới trộm.
Thật ra, bọn chúng cũng không biết cái lồng này có tác dụng gì, cũng không có dụng ý đặc biệt nào khi trộm nó.
Đời nào Lê Chân sẽ tin hai con chồn xảo quyệt này, hắn tách hai con chồn ra, Đại Hoàng canh một con, Trạch Vân canh một con khác, hai bên tách ra hai nơi rất xa.
Tiếp theo, Lê Chân và Hồ Mao Mao lần lượt đi hỏi hai con chồn, chủ đề chỉ có một, con nào trả lời sự thật, sẽ thả nó đi, con còn lại thì chỉ có thể thiến nó.
Nói xong, hắn nhìn xuống hạ thân của con chồn trước mặt, cười khẽ.
Hai con chồn này đều là đực, nghe vậy liền run rẩy, phía dưới cũng ẩn ẩn cảm thấy đau.
Ánh mắt mà bọn chúng nhìn Lê Chân cũng vô cùng kinh sợ, quả không hổ danh là ác nhân nổi tiếng trăm dặm!
Ban đầu hai con chồn này còn muốn nói dối vài câu cho qua, Lê Chân hỏi xong một con thì đi tới con còn lại, biện pháp của hắn cũng đơn giản, chỉ nói con kia đã nhận tội rồi.
Tiếp theo, hắn nói ra phỏng đoán của mình, còn cố ý nhìn hạ thân của nó.
Chẳng bao lâu, hai con chồn này liền vô cùng hoảng sợ mà kể hết tất cả mọi chuyện ra.
Hoá ra, hai con chồn này tình cờ phát hiện một gốc cây cực kỳ quý hiếm có linh quả ở dưới chân núi, bên cạnh loại cây này không có yêu quái nào canh giữ, nhưng cũng vì loại cây này mà khiến cho bọn chúng phát sầu một thời gian.
Linh quả của nó có tên là Hoả Tương, phạm vi lan toả của Hoả Tương rất rộng, độ nóng rất cao.
Lúc ấy, bọn chúng cầm đao thử chọt một cái, kết quả thanh đao lại bị Hoả Tương thiêu rụi, không chần chờ dù chỉ một phút.
Lê Chân nghe xong cũng cảm thấy kỳ quái, nếu Hoả Tương có thể thiêu rụi một thanh đao dễ dàng như vậy, hẳn là độ nóng của nó rất cao, vậy vì sao hai con chồn này vẫn có thể tới gần Hoả Tương? Bọn chúng lập tức sửng sốt, lúc ấy bọn chúng cũng không để ý vấn đề này, chỉ lo nhìn chằm chằm linh quả kia.
Có điều, hiện tại nhớ lại, lúc ấy mặt đất ở đó rất lạnh, điểm đặt biệt hẳn là chỗ này.
Trạch Vân có nhiều kiến thức về lĩnh vực này hơn mấy người Lê Chân, nhưng hắn chưa bao giờ được nhìn thấy linh quả Hoả Tương sau khi chín, hắn bắt đầu cảm thấy có hứng thú.
Chỉ là, hắn còn phải mang hai con chồn này về môn phái báo cáo kết quả.
Vì thế, hắn lập tức ước định với Lê Chân ba ngày sau sẽ đi đến chỗ kia để tìm hiểu.
Hai con chồn vừa nghe bọn chúng không được thả, lập tức gục đầu xuống, buồn bã như cha mẹ mới chết, Trạch Vân lạnh lùng nói: “Các ngươi ăn vụn nhiều Uẩn Linh Đan như vậy, vốn nên phạt các ngươi làm khổ dịch năm mươi năm.
Nhưng xét thấy các ngươi đã khai ra vị trí của Hoả Tương, có thể coi là lấy công chuộc tội.
Đến lúc đó, ta sẽ vì các ngươi mà cầu tình với sư phụ.”
Còn hơn ba mươi con chồn khác, Trạch Vân cũng mang về, mấy con chồn này rất xảo quyệt, gió thổi cỏ lay một chút cũng có thể cảm giác được.
Đem về điều giáo cho thật tốt, sau đó có thể nhờ bọn chúng canh cửa, cũng tránh để bọn chúng ở đây gây hại cho người dân.
Nhìn Trạch Vân mang toàn bộ bầy chồn đi, Đại Hoàng vô cùng cao hứng sủa hai tiếng.
Không cần Hồ Mao Mao phiên dịch, Lê Chân cũng biết, chắc chắn con chó này lại khoe văn, hắn không hỏi gì, mang Hồ Mao Mao về nhà chuẩn bị cho sự tình phải làm cho ba ngày sau.
Lê Chân và Hồ Mao Mao vừa vào nhà, chợt phát hiện không khí trong nhà có chút không đúng, Tiểu Thạch Đầu đang phát sầu.
Hỏi ra mới biết, hoá ra buổi sáng sau khi Lê Chân bọn họ ra ngoài, không bao lâu sau, có mấy quan sai tới nhà, nói là ngày mai Lê Chân phải đến huyện nha một chuyến.
Nghe nói là vì lưu dân ở ngoài thành nói ngoài thành có ác quỷ ăn thịt người, mấy ngày nay đã ăn mất vài người, mỗi buổi sáng, bọn họ đều thấy máu thịt và xương người bị vứt đầy đất.
Tri phủ đại nhân mới tới, Lưu đại nhân, lập tức chiêu mộ những đạo sĩ có tiếng tại địa phương, muốn bọn họ đi giúp lưu dân diệt trừ ác quỷ.
Vốn dĩ việc này cũng không có gì ghê gớm, nhưng Lưu đại nhân lại ngầm nói, nếu việc này làm không xong, thì sẽ định tội bọn họ, định tội bọn họ cố ý giả thần giả quỷ.
Những cái này đều là thông tri đại nhân đến đây nói với Tiểu Thạch Đầu, Tri Phủ đại nhân mới nhậm chức là một kẻ lỗ mãng, nhưng quan sai bọn họ thì không.
Thân là người địa phương, bọn họ nào dám đắc tội trang chủ Lê Gia Trang, dĩ nhiên muốn nhân cơ hội này để tạo ấn tượng tốt với trang chủ Lê Gia Trang.
Lê Chân nghe Tiểu Thạch Đầu thuật lại xong, trong lòng liền có một chủ ý, trong lời nói của Tri Phủ kia có ẩn ý, chỉ sợ Tri Phủ vốn dĩ không có ý định để cho bọn họ đi bắt quỷ trừ yêu.
Hơn nữa, nếu bọn họ không bắt được tà vật kia, vậy tất cả bọn họ sẽ bị định tội là giả thần giả quỷ.
Lê Chân cảm thấy vị Tri Phủ mới này căn bản không để ý tới sự tình mà lưu dân ngoài thành đang gặp phải, mà là muốn thông qua việc này để định tội bọn họ.
Việc này rất không ổn, Lê Chân lập tức quyết định vào thành để điều tra xem rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Hồ Mao Mao cũng muốn theo hắn, nhưng Lê Chân lại muốn y ở nhà để trông nom lũ trẻ trong nhà.
Hiện giờ, thành Hàng Châu đã không còn vẻ phồn hoa như ban đầu, trên đường thiếu rất nhiều người bán hàng rong, không ít cửa hàng cũng đóng cửa, những người đi trên đường đa số đều mang vẻ mặt ưu sầu.
Lê Chân vòng ra cửa sau của huyện nha, nhẹ nhàng nhảy vào, đi vào trong.
Hiện tại, Lưu Tri Phủ đang ở trong thư phòng nói chuyện với sư gia của hắn, Lê Chân đứng trên một cành cây ở trước thư phòng, gắt gao nhìn chằm chằm sư gia bên cạnh Lưu Tri Phủ.
Dao động tinh thần của người này quá thấp, giống như sắp chết vậy, trên người còn toát ra khí tức dơ bẩn, lần trước Lê Chân cũng từng gặp tình huống như vậy, nhưng lần đó là ảnh quỷ bám vào người bị hại.
Chẳng lẽ con quỷ kia không bám vào người sư gia được, nên mới ra chủ ý muốn Tri phủ đối phó bọn họ?
Nhưng ngay sau đó, Lê Chân không cho là như vậy, thái độ của Lưu Tri Phủ đối với sư gia, cứ như là hai người đổi vị trí cho nhau vậy.
“Tiên sinh, nếu mấy người kia không chịu tới, chúng ta phải làm gì?” Tri Phủ mang vẻ mặt lấy lòng nhìn sư gia.
“Bọn họ không tới, ngươi không biết phái người tới cửa sao? Mấy người kia cùng lắm chỉ là mấy tên bàng môn tả đạo, chẳng có tài cán gì, bọn họ chỉ có hai tay đối phó với ác quỷ, nhưng nếu chúng ta cho hơn một trăm người vây công, bọn họ có thể làm được gì nữa?” Sư gia lười biếng nói.
Rốt cuộc tên sư gia này đang có tính toán gì? Những đạo sĩ ở đây không phải là người tu chân, theo hắn thấy, bọn họ chỉ có vài pháp thuật vặt vãnh để đối phó với ác quỷ.
Nhưng một khi bị hàng trăm quan binh vây công, e là bọn họ sẽ không thể chống cự được.
Nếu như chưa kết đan, Lê Chân sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, sau đó mới động thủ.
Nhưng hiện tại, hắn trực tiếp nhảy vào thư phòng, không đợi hai người bọn họ kịp há miệng, hắn đã vung đao đánh Lưu Tri Phủ bất tỉnh.
Sau đó, hắn nhìn về phía sư gia, ánh mắt của sư gia loé lên một cái, cười làm lành, nói: “Vị tráng sĩ này, không biết ngài tự tiện xông vào nha phủ của Tri phủ đại nhân là có chuyện gì quan trọng? Nếu ngài không tiện thương lượng, ta sẽ lập tức sai người chuẩn bị bạc.”
Lê Chân trực tiếp lấy Khoá Hồn Hoàn ra, chỉ thẳng vào sư gia, tuy sư gia không biết Khoá Hồn Hoàn là gì, nhưng khi nhìn thấy dấu ấn trận pháp được khắc trên đó, hắn liền nhận ra, chỉ sợ đây là thứ chỉ có các tu sĩ trong truyền thuyết mới có.
Trong lòng thầm than một tiếng không xong rồi!
Lê Chân thấy lần này không hút được tà vật bám trên người sư gia ra ngoài, liền trực tiếp rút đao ra.
Sư gia lập tức xoay người, định chạy trốn, nhưng còn chưa chạy được hai bước, hắn đã bị Lê Chân đâm một đao xuyên tim.
Đao vừa đâm vào, máu đen từ trong ngực sư gia bắn ra, nhưng kỳ tích là hắn không có ngã xuống.
Lê Chân chuẩn bị đâm thêm một đao, đột nhiên lại nhìn thấy một bóng đen chui ra từ sau ót của sư gia, bay nhanh ra ngoài.
Lê Chân lập tức ném Khoá Hồn Hoàn về phía nó, bóng đen kia còn chưa kịp bay ra khỏi phòng, đã bị Lê Chân hút trở về.
Một âm hồn có bộ dạng hoàn toàn khác với sư gia cầu xin Lê Chân tha mạng, người này khoảng chừng hai mươi tuổi, lệ khí trên người vô cùng nặng, vừa thấy là biết chỉ sợ đã sát hại vô số mạng người.
Lê Chân lục lọi đồ vật trong phòng, mang toàn bộ công văn, thư tín bỏ vào trong túi Càn Khôn, lại gọi Lưu Tri Phủ tỉnh dậy, hạ ám chỉ tinh thần lên người hắn, bắt hắn phải nói ra toàn bộ sự thật.
Nghe Tri Phủ nói, Lê Chân mới biết sư gia kia không phải do Tri phủ mời tới, mà là Quốc Sư đưa đến cho hắn.
Quốc Sư? Lê Chân sửng sốt.
“Quốc Sư kia xuất hiện từ khi nào? Ngươi mau nói cho ta nghe tất cả những chuyện mà ngươi biết có liên quan đến Quốc Sư kia.” Mấy năm nay, Lê Chân vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, nên biết rất ít những chuyện ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói trong kinh xuất hiện một vị Quốc Sư.
“Quốc Sư xuất hiện từ hai năm trước, lúc ấy Dụ Vương giới thiệu ngài ấy cho Bệ Hạ, nghe nói Quốc Sư là một tiên nhân, còn có bản lĩnh hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh.
Quốc Sư còn biết luyện chế tiên đan, những tiên đan đó hoàn toàn không phải đồ giả, nghe nói sau khi ăn vào, sau một đêm, đầu bạc có thể biến thành đầu đen, thân nhẹ thể kiện, tinh lực dư thừa.
Bệ Hạ cũng đã ăn thử tiên đan, sau lần đó, trông bệ hạ trẻ như trẻ lại mười mấy tuổi.
Bởi vì chuyện đó, Bệ Hạ càng ngày càng sủng ái Quốc Sư, dạo gần đây, bất kỳ chuyện gì liên quan đến quốc sự, Bệ Hạ đều xin ý kiến Quốc Sư trước, sau đó mới có thể đưa ra quyết định.
Những quan viên trong triều muốn chống đối với Quốc Sư, trong mấy năm nay, không hiểu sao đều chết hết, sau này cũng không còn ai dám nói gì nữa.
Cũng có không ít người đầu nhập dưới trướng Quốc Sư, chỉ cần dùng danh nghĩa của Quốc Sư, bọn họ làm bất kỳ chuyện gì cũng thuận lợi.
Ta cũng đầu nhập ngài ấy, thật không ngờ Quốc Sư lại cho ta một chức quan béo bở như vậy, đại khái là vì muốn giám thị bọn ta, Quốc Sư sẽ gài một sư gia ở bên cạnh bọn ta.”
Lê Chân nghe xong, nhíu mày, Quốc Sư này sao lại giống *hoạ quốc yêu nhân trong truyền thuyết vậy?
*hoạ quốc yêu nhân: Chỉ những người có quyền thế ngập trời, nhưng chuyên gây hoạ cho dân.
“Phòng của sư gia ở đâu?” Lê Chân hỏi.
Lưu Tri Phủ vô cùng thành thật chỉ vào một chỗ ở hậu viện, Thúy Trúc Hiên.
Lê Chân xoay người ra khỏi thư phòng, trước khi đi, hắn lại hạ một cái ám chỉ tinh thần.
Thời điểm Lưu Tri Phủ tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ, nhưng trong tay lại cầm một con dao.
Tất nhiên con dao này không phải của Lưu Tri Phủ, chỉ là Lê Chân muốn doạ tên ngu xuẩn này một chút thôi.
Thúy Trúc Hiên không có một hạ nhân nào, ban ngày ban mặt, cửa sổ đều đóng chặt, xem ra sư gia này cũng là một người rất cẩn thận.
Nhưng thật ra, việc này lại giúp Lê Chân không cần phải hạ ám chỉ tinh thần lên đám hạ nhân, đỡ phiền toái.
Lê Chân trực tiếp đá cửa đi vào, vừa đi vào, hắn lập tức ngửi thấy mùi thối nhàn nhạt, Lê Chân tìm một vòng, phát hiện một cơ quan trên đầu giường có một bó hương, bó hương này có màu đen sẫm, khi ngửi, hắn còn ngửi ra có một mùi thơm rất nhẹ, Lê Chân tuỳ tay đặt bó hương vào trong túi Càn Khôn của mình.
Sau khi trở lại Lê Gia Trang, Lê Chân lập tức thả sư gia trong Khoá Hồn Hoàn ra, lại ném một miếng ngọc phù về phía hắn.
“Nói đi, rốt cuộc Quốc Sư kia có lai lịch gì? Vì sao các ngươi muốn lại đối phó những đạo sĩ ở đây?”
Âm hồn kia rũ đầu, không chịu khai bất cứ cái gì, Lê Chân nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ đánh tan hồn phách của ngươi.”
Đối phương run lập cập, van xin hắn: “Chân nhân tha mạng, không phải ta không muốn nói, chỉ là cho dù ta có nói thì cũng bị đánh cho hồn phi phách tán thôi.”
“Vậy bây giờ ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Nói xong, Lê Chân giơ đao, muốn chém bay hồn phách của đối phương.
Âm hồn kia thật sự không ngờ người này lại hung ác như vậy, thấy mình không có giá trị lợi dụng, thì sẽ trực tiếp động thủ.
Hắn bị doạ sợ lui về sau một bước, cao giọng nói: “Chân nhân chờ đã, ta có chuyện muốn nói!”
Lúc này, đao của Lê Chân đã đụng tới ót của hắn, chỉ thiếu một chút nữa, âm hồn này sẽ bị Lê Chân đánh tan.
Lê Chân nhướng mày: “Không phải ngươi nói trước sau gì cũng bị đánh cho hồn phi phách tán sao?”
Âm hồn kia vội nói: “Nếu là chuyện quan trọng thì mới bị như vậy, chuyện khác thì ta có thể nói.
Chỉ cầu xin chân nhân tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
“Ồ?” Ngón tay của Lê Chân gõ từng nhịp trên bàn: “Vậy ngươi nói xem, tại sao các ngươi muốn đối phó với những đạo sĩ kia?”
Âm hồn kia do dự, Lê Chân chỉ mũi đao về phía hắn: “Đừng hòng mà bịa chuyện, nếu để cho ta biết ngươi có một câu nói dối, ta sẽ cho ngươi cảm nhận cái cảm giác khi hồn phách bị đánh tan một nửa.
Đến lúc đó, có lẽ ngươi sẽ nghĩ, không bằng đánh tan hồn phách của ngươi luôn thì hơn.”
Âm hồn run rẩy, hắn không dám có ý định nói dối nữa, liền đáp: “Sở dĩ bọn ta muốn bắt những đạo sĩ kia, là để tiện cho bọn ta hành sự.
Thật ra, không bắt cũng không sao, nhưng ta lại lo lắng sẽ có người nhảy ra cản đường, nên mới sai Tri phủ bắt mấy người đó lại.”
“Hành sự? Các ngươi muốn làm gì?”
“À…!Chỉ là, bắt vài đồng nam, đồng nữ.” Âm hồn run giọng nói.
“Bắt đồng nam, đồng nữ để làm gì?”
“Ta cũng không biết, đó là phân phó của Quốc Sư, bọn ta bắt xong thì sẽ mang về Kinh Thành.
Thật ra, không phải chỉ có một mình ta ở đây hành sự, bất kỳ ai là môn hạ dưới trướng của Quốc Sư, chỉ cần được phái ra ngoài, đều sẽ đi bắt.” Âm hồn biện giải một câu.
Hồ Mao Mao ở bên cạnh nghe từ nãy giờ, nghe đến đây, y lập tức hỏi: “Những đồng nam, đồng nữ mà các ngươi chọn để bắt, có điểm gì đặc biệt không?”
Nếu chỉ là đồng nam, đồng nữ, bắt ở đâu không được, hà tất gì phải giăng lưới khắp nơi như vậy.
Y chắc chắn, phải có điều kiện đặc biệt nào đó mới được..