Đọc truyện Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại FULL – Chương 69
Editor: Aubrey.
Lê Chân gọi một mình Tiểu Thạch Đầu vào thư phòng, hỏi gần đây có tiếp xúc với động vật hoang dã nào không? Tiểu Thạch Đầu mờ mịt, không hiểu vì sao cha lại đột nhiên muốn hỏi cái này.
“Cũng không tiếp xúc với động vật hoang dã nào cả.” Tiểu Thạch Đầu cau mày suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Đúng rồi, hai tháng trước, chính là vài ngày sau, sau khi cha trở về.
Phụ cận nhà chúng ta có rất nhiều động vật hoang dã chết, rơi xuống từ trên núi, thi thể rơi đầy đất.
Bởi vì không biết bọn chúng chết như thế nào, nên con cho người đem đi chôn hết rồi, trong đó chỉ còn một con mèo hoang còn thừa một hơi thở.
Lúc ấy, con mèo hoang kia cứ luôn bám chặt y phục của con, ánh mắt của nó cũng rất giống của con người.
Con mang nó về nhà, uy một chút canh cá, con thấy nó hình như rất thích trái cây nhà chúng ta, nên liền cho nó ăn, mấy ngày sau thì con mèo hoang đó đã lén lút rời đi.”
“Mèo hoang à.” Lê Chân thầm nghĩ, quả nhiên là nó, trước kia có từng nghe nói mèo sẽ tặng lễ vật cho con người để trả ơn, đa số là mấy thứ linh tinh hoặc chuột đồng, chủ yếu là mấy món ăn thôn quê.
Có điều, vấn đề mà hiện tại hắn để ý không phải là con mèo hoang kia, mà là một sự kiện lúc nãy Tiểu Thạch Đầu vừa nói, phụ cận nhà hắn có không ít động vật hoang dã chết.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà làm cho nhiều động vật hoang dã chết như vậy? Tiểu Thạch Đầu không để ý đến việc này, nhưng Lê Chân lại rất để ý, chết nhiều động vật hoang dã như vậy, nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Cha, có phải con mèo kia có vấn đề gì hay không?” Trong lòng Tiểu Thạch Đầu có chút thấp thỏm, con mèo này là hắn cứu về, nếu quả thật nó đã gây trở ngại gì đến gia đình của hắn, thì đây chính là lỗi của hắn.
Lê Chân vỗ vỗ lên vai Tiểu Thạch Đầu, nói: “Không có việc gì, ngươi không làm chuyện gì sai cả.
Con mèo kia cũng không có vấn đề, hẳn là vì nó cảm kích ngươi đã cứu nó, nên mới tới báo ân.”
“Báo ân?” Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn không nghĩ tới đáp án là như vậy: “Vậy chuyện con gà kia là sao? Tại sao nó lại bị mổ xẻ như vậy?”
Điểm này thì…!Lê Chân không khỏi suy nghĩ cẩn thận lại, cuối cùng chỉ có thể nghi ngờ hỏi: “Có lẽ nó cảm thấy làm như vậy ngươi sẽ dễ ăn hơn?”
Lời này vừa thốt ra, Hồ Mao Mao ở một bên lập tức liếc mắt xem thường Lê Chân: “Sớm biết là báo ân, vậy ngươi không nên ném con gà rừng béo ú kia đi.” Hồ Mao Mao vẫn còn thấy tiếc con gà rừng kia.
Lê Chân quay đầu, nói: “Ngày mai chúng ta lên núi bắt gà rừng.” Hồ Mao Mao lập tức vừa lòng.
Tiểu Thạch Đầu vừa nghe là báo ân, liền yên lòng, lại hỏi Lê Chân: “Vậy con nên làm gì để nói với nó một tiếng, không cần đến đây báo ân nữa?”
Hiện tại trong nhà hoàn toàn không thiếu ăn, không cần đối phương phải vất vả ngậm đồ ăn đến đây.
“Con mèo đó chắc chắn sẽ quay trở lại, đến lúc đó rồi nghĩ biện pháp bắt nó là được.
Đúng rồi, nó trông như thế nào? Kích cỡ ra sao?” Lê Chân hỏi Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu nhớ lại một chút, đáp: “Kích cỡ cũng không khác bao nhiêu so với những con mèo bình thường khác, hoa văn màu nâu, rất đẹp, còn có một cặp mắt màu vàng kim.”
Lê Chân nghe xong liền phân phó đám Quỷ Phó trong nhà, bảo bọn họ canh chừng những con mèo hoang xung quanh thật cẩn thận.
Nếu có con mèo hoang nào có hoa văn màu nâu, thì lập tức nghĩ biện pháp bắt lấy.
Tiêm Trảo lặng lẽ chui vào trong bụi cỏ, nhìn cửa chính Lê phủ, có không ít tá điền đang vận chuyển đồ ăn đến Lê gia, rồi chờ người của Lê gia thanh toán cho bọn họ.
Những tá điền này chuyên phụ trách vận chuyển rau dưa vào tửu lâu trong thành, trước tiên là đưa đến Lê gia, sau khi kiểm kê xong, mới đưa đến tửu lâu.
Việc này giao cho Tiểu Thạch Đầu quản lý, hắn không định dựa vào việc này để kiếm tiền, chỉ góp một chút vốn chia lợi nhuận mà thôi, mặc dù như vậy, nhóm tá điền vẫn rất cảm kích hắn.
Nhiều người quá, thật phiền phức, tại sao bọn họ còn chưa đi? Tiêm Trảo duỗi chân kéo con chuột tre đang giả chết trở lại.
Muốn bắt được con chuột tre này cũng không dễ, rượt nửa ngày, lúc bắt được, nó còn vô số lần nhân cơ hội chạy trốn, nhưng không một lần nào thành công, chỉ toàn thất bại!
Cuối cùng, nhóm tá điền của Lê gia cũng chậm rãi rời đi, cửa chính không còn một bóng người.
Nhưng Tiêm Trảo vẫn chưa dám nhúc nhích, đầu tiên là vểnh tai lên nghe ngóng tình hình xung quanh, sau khi xác định quả thật không còn ai nữa, nó lại đợi thêm một chút, sau đó mới bước từng bước, từ trong bụi cỏ chui ra.
Tiêm Trảo ngậm chuột tre trong miệng, tò mò nhìn về phía cái gương treo trước cửa chính Lê phủ.
Buổi sáng, nó thấy bọn họ mang cái gương này ra, dùng dây thừng buộc lại rồi treo ở trước cửa, cách mặt đất chỉ khoảng một mét.
Mỗi lần gió thổi qua, gương sẽ hơi lung lay một chút, không ít tá điền tò mò rốt cuộc cái gương này có tác dụng gì, lão Vương nói với bọn họ chuyện này có liên quan đến phong thủy của Lê gia, nghe ông nói vậy, liền không còn ai truy vấn nữa.
Tiêm Trảo vẫn luôn nhìn chằm chằm cái gương này, cuối cùng cũng có cơ hội chạm vào một chút.
Một cơn gió thổi qua, quả nhiên cái gương kia lại lung lay, Tiêm Trảo dùng móng vuốt đập chết con chuột tre đang có ý định chạy trốn.
Sau đó, nó liền nóng lòng muốn nhảy lên bắt lấy cái gương đang không ngừng lung lay kia.
Cái gương này chỉ to bằng một nắm tay, Tiêm Trảo nhảy cẩn lên, không bắt được.
Đáy mắt lặng lẽ loé sáng, lại ra sức nhảy một phát, cuối cùng hai chân trước cũng chạm tới cái gương, hiển nhiên đã chế trụ được gương.
Đúng lúc này, một bàn tay lạnh như băng đột ngột duỗi ra từ trong gương.
Lông mao toàn thân Tiêm Trảo lập tức xù lên, chỉ nghe nó kêu thảm một tiếng, Tiêm Trảo đã bị Thiên Diện chế trụ.
Thiên Diện là tên mới của Quỷ Vô Diện, nó không còn nhớ gì về quá khứ của mình, nên Lê Chân đã đặt cho nó một cái tên, so ra vẫn tốt hơn suốt ngày gọi nó là Quỷ Vô Diện.
Thiên Diện chui ra từ trong gương, một bàn tay bắt lấy chân trước của Tiêm Trảo, xách lên.
Tiêm Trảo bị doạ không nhẹ, tự dưng có một nam nhân bất thình lình chui ra từ trong gương, còn bắt lấy nó.
Đặc biệt là Tiêm Trảo có thể cảm nhận được âm khí trên người đối phương, nó không dám cắn trả, chỉ có thể liên tục vùng vẫy.
Cái bẫy bắt con mèo này thật sự là quá đơn giản, Lê Chân không ngờ nhanh như vậy mà đã bắt được đối phương.
Thiên Diện trói chặt Tiêm Trảo rồi ném tới trước mặt Lê Chân, con mèo này cũng thật là hăng hái, lực vùng vẫy mạnh như vậy, suýt chút nữa đã tuột khỏi tay.
Tiêm Trảo vô cùng hoảng sợ nhìn Lê Chân, sau đó liền co rụt thân thể lại, sát khí trên người nhân loại trước mặt quá mạnh, thật doạ người.
Lê Chân thấy lông trên người nó vẫn còn dựng đứng, biết nó đang rất hoảng sợ, hắn liền gọi Tiểu Thạch Đầu đến đây, cũng không biết đến khi nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu, con mèo này có thể bình tĩnh lại hay không.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu, Tiêm Trảo cứ như vừa nhìn thấy vị cứu tinh, nếu không phải còn đang bị trói chặt, chỉ sợ nó đã bổ nhào lên người Tiểu Thạch Đầu rồi.
Đến khi Tiểu Thạch Đầu ngồi xổm xuống, Tiêm Trảo mới có cơ hội nhảy vào lòng của hắn.
Lần đầu tiên Lê Chân nhìn thấy mèo hoang thân cận với con người như vậy, Tiểu Thạch Đầu vuốt lông Tiêm Trảo nửa ngày, cuối cùng cảm xúc của Tiêm Trảo cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Tiểu Thạch Đầu mở dây thừng trói trên người Tiêm Trảo, ôn nhu nói: “Ngoan, đừng sợ, bọn ta không có ác ý, chỉ muốn tìm ngươi hỏi chút chuyện thôi.”
Tiêm Trảo ngẩng đầu, cặp mắt mèo tròn xoe vô cùng tín nhiệm nhìn Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu vừa định mở miệng hỏi, đột nhiên lại nhớ đến con mèo này mặc dù rất thông minh, nhưng hình như không nói chuyện được.
Hồ Mao Mao cũng đến đây, không biết từ khi nào đã biến thành hình dạng hồ ly, nói: “Để ta thử xem.”
Ngôn ngữ của loài hồ ly và loài mèo hẳn là không thông đi? Nhưng khi chứng kiến bọn họ nói chuyện với nhau khí thế ngất trời, hình như cũng không có chướng ngại gì.
Một mèo một hồ ly khoa tay múa chân với nhau hơn nửa canh giờ, vẻ mặt của Hồ Mao Mao dần dần nghiêm túc lên, gật đầu với Tiêm Trảo, sau đó mới nói với Tiểu Thạch Đầu: “Được rồi, ta đã hỏi xong, ngươi mang nó đi ăn cá đi.
Hậu viện có nuôi vài con cá, cho nó ăn thêm một ít rong biển cũng được.”
Tiêm Trảo nghe Hồ Mao Mao nói xong, lập tức dùng đuôi quấn lấy chân của Tiểu Thạch Đầu, vô cùng chờ mong mà nhìn hắn.
Lần trước, nó được Tiểu Thạch Đầu ôm về Lê gia, có đi ngang qua cái ao ở hậu viện, nó đã sớm thèm nhỏ dãi mấy con cá trong ao rồi, chỉ là không có cơ hội để động thủ, không nghĩ tới hôm nay lại có thể được nếm thử.
Nhìn Tiểu Thạch Đầu đưa Tiêm Trảo rời đi xong, Hồ Mao Mao mới biến trở về hình người, nhíu mày nói: “Con mèo kia nói lần trước phụ cận nhà chúng ta chết nhiều động vật như vậy, là do một hắc y nhân giết.
Hắc y nhân kia còn loanh quanh ở đây một ngày, thỉnh thoảng còn nhảy lên cây cao nhìn trộm nhà chúng ta.
Sau đó, không biết vì sao, hắc y nhân kia lại bắt đầu hành hạ động vật hoang dã, cũng may gã chỉ đánh chết gần phân nửa, sau đó liền dừng tay.”
Vừa nghe nói có người ở bên ngoài nhìn trộm nhà của mình, trong lòng Lê Chân liền vang lên hồi chuông báo động, Hồ Mao Mao lại nói: “Ta nghe con mèo kia nói thủ đoạn của hắc y nhân kia rất cổ quái, bầy thú hoang kia bị hút cạn tinh khí mà chết, thủ pháp này tuyệt đối không phải là của chính đạo.”
Lê Chân nghe vậy, chợt nhớ tới tên ma tu mà lần trước bọn họ đã xử lý, trong thời gian gần đây, có lẽ chính là đối phương.
Hắc y nhân kia nhìn trộm nhà bọn họ, khẳng định là có mục đích, nhưng Lê Chân trở về lâu như vậy rồi, mà không thấy đối phương có động tĩnh gì, rất có thể là đối phương đã xảy ra chuyện, mà tên ma tu kia thì đã bị bọn họ giết chết.
*Giải thích một chút cho những ai không hiểu: Hắc y nhân này chính là tên ma tu kia, lúc đầu muốn đối phó với Lê Chân nhưng sau đó lại chuyển qua đi bắt Thiên Diện, lý do là gì thì mời mọi người đọc tiếp sẽ rõ.
“Lát nữa kêu Thiên Diện biến thành ma tu kia, cho con mèo kia nhận dạng có phải là gã hay không.” Bây giờ Lê Chân mới cảm thấy bản lĩnh của Thiên Diện thật sự là quá tiện lợi.
Tiểu Thạch Đầu chọn con cá lớn nhất trong ao cho Tiêm Trảo, còn nhờ người cạo vẩy, cắt thành khối, lại lấy một ít rong biển phơi khô băm nhuyễn rồi rắc lên thịt cá.
Tiêm Trảo chưa bao giờ được ăn món cá nào tươi ngon như vậy, hơn nữa trong thịt cá còn có hàm lượng tinh khí rất cao, khiến cho Tiêm Trảo vui sướng đến nỗi hai tai đều run rẩy.
Tiêm Trảo vẫn chưa ăn cá xong, Lê Chân lại dẫn Thiên Diện tới đây, Tiêm Trảo lập tức cảnh giác nhìn bọn họ giống như nhìn cừu nhân.
Lê Chân bảo Thiên Diện biến thành ma tu kia, Tiêm Trảo liền “ngao!” một tiếng, dùng chân trước lay lay Tiểu Thạch Đầu một cái, sau đó lập tức bỏ chạy.
Chỉ nhìn phản ứng này, không cần nói Lê Chân cũng biết, hắc y nhân kia chính là tên ma tu đã bị bọn họ giết chết.
Thật không nghĩ tới, trước khi bọn họ trở về, đối phương đã bắt đầu theo dõi Lê gia.
Tiêm Trảo chạy một hồi, nhưng không thấy Tiểu Thạch Đầu chạy theo sau, nó ở tại chỗ đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng đành phải hạ quyết tâm quay trở lại.
Lê Chân bọn họ đã đi rồi, Tiểu Thạch Đầu thì vẫn còn ở lại, Tiêm Trảo nhào vào lòng Tiểu Thạch Đầu, vô cùng lo lắng “ngao” một tiếng, lại dùng móng vuốt lay lay Tiểu Thạch Đầu, muốn hắn cùng nó rời đi.
Tiểu Thạch Đầu còn chưa kịp giải thích, Thiên Diện lại thình lình xông ra, không chờ Tiêm Trảo tránh qua một bên, Thiên Diện lại biến thành mặt mèo, Tiêm Trảo lập tức trừng to mắt nhìn đối phương.
Thiên Diện lại biến thành khuôn mặt của Tiểu Thạch Đầu, dùng vẻ mặt trào phúng nhìn nó, Tiêm Trảo phẫn nộ giơ móng vuốt lên, tát Thiên Diện một cái.
Hiện tại Tiêm Trảo đã hiểu những chuyện vừa diễn ra, dù sao nó cũng đã khai thông linh trí, năng lực lĩnh ngộ cũng rất cao.
Thiên Diện trêu cợt Tiêm Trảo xong, liền vô cùng đắc ý đi tìm Mai Tam Nương khoe khoang.
Tiểu Thạch Đầu trấn an Tiêm Trảo, nói với nó: “Sau này không cần đưa đồ ăn cho ta, nhà ta không thiếu ăn.
Còn ngươi, nếu muốn ăn cá, thì cứ việc tới đây, khi nào tới thì tìm ta, ta mang ngươi đi ăn cá.”
Tiêm Trảo gật đầu, cọ cọ lên người Tiểu Thạch Đầu, trong lòng Tiểu Thạch Đầu cũng rất vui, hắn chưa bao giờ được một sinh vật nào toàn tâm toàn ý ỷ lại như vậy, cho dù nó chỉ là một con mèo.
Lê Chân đang thảo luận với Hồ Mao Mao vì sao ma tu kia lại trộm nhìn nhà bọn họ, thảo luận một hồi.
Cuối cùng hai người đều cho rằng một là linh khí trong nhà quá nồng đậm hấp dẫn đối phương đến đây, hai là thanh danh của Lê Chân khiến cho đối phương cho rằng nơi này có một vị tu sĩ, nên mới đến đây nhìn trộm.
Lê Chân cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn một chút, bọn họ đi ra ngoài hơn hai tháng, thời điểm trở về linh khí đã bị tiên tán khoảng bảy tám phần, nhưng vẫn còn dày đặc hơn ở nơi khác một chút, nếu không sẽ không đặc biệt khiến cho người khác chú ý.
Hơn nữa, khẳng định lúc ấy tên ma tu kia đã phát hiện ra đám quỷ hồn trong nhà, cờ Ngự Hồn của gã yêu cầu những quỷ hồn phải có thực lực cường đại, nhưng gã lại không động thủ, chỉ có thể chứng minh trong lòng tên ma tu kia có điều gì đó kiêng kị.
Thật ra, hai người phỏng đoán cũng không khác bao nhiêu so với sự thật, nhưng không phải ma tu kia có điều kiêng kị mới buông tha cho đám quỷ hồn của Lê Chân.
Lúc ấy, gã vốn có ý định rút hồn phách của Lê Chân, đem người có thể khống chế được nhiều quỷ hồn như vậy nhốt vào cờ Ngự Hồn, biến hắn trở thành quỷ tướng.
Có điều, gã đã tính sai rồi, gã không dự đoán được Lê Chân còn có khả năng dùng tinh thần lực công kích, ngược lại còn để cho bản thân mình mất mạng.
Bởi vì việc này, Lê Chân càng chăm chỉ tu luyện hơn, gần như gạt hết toàn bộ mọi việc bên ngoài qua một bên, mặc kệ ai tới cũng không ra tiếp, chỉ ở trong nhà một lòng tu luyện.
Hiện giờ thế đạo càng ngày càng loạn, yêu ma mọc lên tràn lan, chỉ có càng ngày càng mạnh thì mới có thể bảo vệ được bản thân và người nhà.
Trong thời điểm Lê Chân đang chuyên tâm tu luyện, Lê Gia Trang lại đột ngột nghênh đón một đám người.
Lê Đại cầm tờ giấy có ghi địa chỉ của Lê Gia Trang, dẫn theo một đám người một đường đi đến đó.
Người dân Lê gia thôn hoàn toàn không ngờ tới, thôn trang ở trước mặt to như vậy cư nhiên là của Lê Chân, cả đám đều ngẩn người đứng ở chỗ đó.
Cha của Lê Đại là Lê Nguyên Thành lôi kéo cánh tay của nhi tử, khẩn trương hỏi: “Lão đại, có phải chúng ta đi sai chỗ rồi không? Thôn trang lớn như vậy, thật sự là của Lê Chân sao?”
Hiện tại Lê Đại cũng không chắc chắn lắm, hắn tìm một nông phu đang làm việc dưới ruộng, muốn hỏi xem tên của chủ nhân thôn trang này là gì, đến từ đâu.
Vị nông phu kia chính là tá điền của Lê gia, thấy những người trước mặt đều mặc y phục rách nát, da thịt thì xanh xao vàng vọt, hình như đều là lưu dân, hắn lập tức cảnh giác.
Lê Đại lập tức khai báo tên tuổi của Lê Chân, còn nói bọn họ đến đây để nương nhờ họ hàng.
Tá điền nghe là đồng hương của chủ nhân, lại cảm thấy khẩu âm của mấy người này cũng khá tương đồng với chủ nhân, liền tạm thời bỏ công việc qua một bên, dẫn bọn họ đi tìm Tiểu Thạch Đầu.
Bây giờ, người dân Lê gia thôn mới tin thôn trang này thật sự là của Lê Chân, bọn họ thật không ngờ Lê Chân chỉ mới đi ra ngoài mấy năm mà đã có được một phủ trạch lớn như vậy.
Sớm biết như vậy, năm đó bọn họ đã đi theo Lê Chân rồi, dù sao cũng tốt hơn bây giờ, cả thôn chỉ còn lại gần một nửa thôn dân là còn sống.
Tuy rằng ngoại hình của Lê Đại bọn họ đã thay đổi, nhưng Tiểu Thạch Đầu chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Vừa thấy nhóm thúc bá năm đó luôn giúp đỡ gia đình mình hiện tại lại nghèo túng như vậy, Tiểu Thạch Đầu liền vội vàng sai người đưa bọn họ đi rửa mặt, thay y phục, sẵn tiện chuẩn bị thức ăn.
Vành mắt của Lê Đại chậm rãi đỏ lên, suốt một đường lang bạc, hiện tại những người trong thôn đi theo hắn chỉ còn lại khoảng mười mấy người.
Nếu không nhờ hắn mang theo số bạc mà năm đó Lê Chân đã đưa cho hắn, chỉ sợ mười mấy người ở đây sẽ không thể nào vượt qua nổi.
Người dân Lê gia thôn đói đến nỗi hai mắt đều xanh lè, Tiểu Thạch Đầu từng nghe người ta nói một khi bị bỏ đói quá lâu thì không nên ăn nhiều, hắn liền sai người nấu cháo trắng cho bọn họ, cho thêm một ít quả khô, mỗi người chỉ được uống hai chén.
Lê Đại cũng từng nghe người ta nói như vậy, mặc dù hắn rất muốn ăn chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đành nhịn xuống.
Sau khi Lê Chân thu công, mới biết Lê Đại bọn họ đã tới.
Vừa nghe là người Lê gia thôn đến đây xin cậy nhờ, Lê Chân lập tức ý thức được một chuyện, hiện giờ thế cục ở biên quan chỉ sợ đã nguy kịch đến mức sắp chống đỡ không nổi.
Thời điểm Lê Đại nhìn thấy Lê Chân, hắn lập tức lắp bắp kinh hãi.
Hiện tại Lê Đại đã gần bốn mươi, hắn cũng nhớ rõ hiện tại Lê Chân cũng khoảng ba mươi lăm tuổi, nhưng tại sao bộ dạng của đối phương lại trẻ như vậy, vẫn là bộ dạng chỉ mới hơn hai mươi.
Ở trong mắt Lê Chân, Lê Đại đã già đi rất nhiều, nhìn cứ như là một người đã hơn năm mươi tuổi, hốc mắt Lê Đại đỏ lên, nức nở nói: “Lê Chân! Sớm biết như vậy, năm đó bọn ta đã đi theo ngươi rồi, lũ mọi rợ kia không phải là người! Bọn chúng không còn lưu lại một người sống nào trong thôn cả, giết người xong còn phóng hoả đốt thôn! Nếu không phải trưởng thôn đề nghị người dân còn lại trong thôn lên núi trốn nửa tháng, chỉ sợ thôn chúng ta không còn một ai sống sót.
Chỉ tiếc trưởng thôn tuổi đã cao, ở trên núi vài ngày liền qua đời.
Lúc ấy, ta đã nghĩ tới ngươi, cũng may lúc ấy ta đã để bạc và lá thư của ngươi ở cùng một chỗ, nên khi lên núi liền mang theo, nếu không, thật không biết phải tìm ngươi như thế nào.”
Lê Đại nói xong lại bắt đầu khóc, Lê Chân vội vàng khuyên nhủ: “Chuyện của năm đó không ai biết trước được, phú quý sinh tử đều có mệnh.
Những chuyện đã qua thì không cần nghĩ lại nữa, cố gắng tiếp tục sống cho thật tốt.”
Lê Đại gật đầu, Lê Chân lại hỏi: “Thiết Đậu bọn họ đâu? Mấy năm không gặp, hẳn cũng đã trưởng thành, trở thành một thanh niên rồi đi?”
Thiết Đậu là trưởng tử của Lê Đại, năm nay mười chín tuổi, dọc theo đường đi cũng ăn không ít khổ.
Cũng may tuổi còn trẻ, thân thể cường tráng, tinh thần cũng không tồi.
Thời điểm Lê Chân đến sảnh chính, Thiết Đậu đang nói chuyện với những người dân trong Lê gia thôn.
Thấy Lê Chân xuất hiện, bọn họ đều sửng sốt, hình ảnh Lê Chân trong đầu bọn họ kém hơn người trước mặt rất nhiều.
Trong tưởng tượng của bọn họ, có lẽ bây giờ Lê Chân cũng giống như viên ngoại ở huyện thành mà bọn họ từng gặp qua, thân thể mập mạp, mặt thì đầy ngấn mỡ, bụng thì béo, trên người mặc toàn là gấm vóc đắt tiền.
Kết quả, khi nhìn thấy người thật xuất hiện, thân hình này, bộ dạng này, hoàn toàn không có gì khác biệt so với năm xưa.
Không! So với năm xưa, trên người hắn còn toát lên khí chất gì đó rất khó tả, khiến cho người khác vô cùng kính sợ.
Trong lúc nhất thời, người dân Lê gia thôn không ai dám nói chuyện, đều dùng ánh mắt như khi nhìn một vị quan viên mà nhìn Lê Chân.
Lê Chân cũng không để ý biểu tình của bọn họ, hắn chỉ nhìn chằm chằm Lê Giang, từ khi bước ra đây, hắn đã nhận ra Lê Giang có điểm không bình thường, trên đầu của Lê Giang có một cái bóng màu đen lúc ẩn lúc hiện.
Lại nói tiếp, năm đó, con quỷ mà lần đầu tiên Lê Chân bắt được đã nhập vào đệ đệ của Lê Giang, Lê Hà.
Có điều, hắn nghe nói Lê Hà đã chết rồi, cả nhà bọn họ chỉ còn lại một mình Lê Giang.
Lê Giang bị Lê Chân nhìn, cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn lui về sau một bước, Lê Chân lại nhìn về phía những người còn lại.
Chỉ thấy ai nấy cũng gầy trơ xương, không khác gì những lưu dân mà Lê Chân đã từng gặp tại mạt thế.
Lê Chân hàn huyên với người Lê gia thôn vài câu, đại khái là do sát khí trên người hắn quá nặng, nên mỗi câu hắn nói, bọn họ chỉ có thể sôi nổi gật đầu, một chút ý kiến cũng không có.
Lê Chân liền an bài bọn họ đến ngoại viện, hai người một gian phòng, bởi vì không có nữ quyến, nên việc an bài cũng khá dễ dàng.
Nội viện thì toàn là yêu ma quỷ quái, tất nhiên không thể để bọn họ ở đó được, người Lê gia thôn đều vô cùng cao hứng, bọn họ chưa bao giờ được sống trong một căn nhà mái ngói nào tốt như vậy, còn vừa rộng vừa thoáng, ngay cả mặt sàn cũng được xây bằng gạch xanh.
Lê Giang thì không thể cùng bọn họ đi đến phòng ở của mình, hắn bị Lê Chân gọi vào thư phòng.
Lê Chân nhìn chằm chằm Lê Giang nửa ngày, trên nét mặt mang theo một tia đồng tình, Lê Giang nhịn không được khẽ co rút khoé miệng hỏi: “Lê Chân, ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?”
“Ngươi theo ta đến chỗ này.” Lê Chân nói, không chờ Lê Giang hỏi lại, hắn lập tức mang đối phương đến một bãi đất trống ở phía sau Lê phủ.
Lê Giang không rõ vì sao Lê Chân lại dẫn hắn đến nơi này, Lê Chân lại mở miệng nói: “Đại Giang ca, dọc theo đường đi, có phải ngươi đã lén ăn thứ gì đó một mình không? Chỉ ăn một mình, không chia cho các thôn dân khác.”
Lê Giang lập tức cảm thấy xấu hổ, hắn không nghĩ tới Lê Chân lại hỏi vấn đề này.
Mấy năm nay, bởi vì chiến sự, thuế má càng ngày càng nặng, thời điểm toàn bộ người trong thôn rời khỏi Túc Châu, chỉ mang theo không đến hai mươi lượng bạc, một nửa trong đó còn là của Lê Đại.
Hai mươi lượng thoạt nhìn cũng khá nhiều, nhưng không thể chia hết cho nhiều người như vậy, cái này thì không tính là gì.
Chỉ là, giá cả lương thực cũng tăng cao, dọc theo đường đi, mọi người ai cũng đói bụng, đi một đường, chết một người.
Ngày đó, Lê Giang bắt được một con cá ở trên sông, con cá kia rất béo, lúc đó còn bị đói đến nỗi đầu váng mắt hoa nên cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn liền trực tiếp ăn sống con cá kia.
Chờ hắn ăn xong, còn định vớt thêm vài con mang về, nhưng tìm như thế nào cũng không tìm được con cá nào khác.
Ngược lại, hắn phát hiện có rất nhiều thi thể ở dưới đáy sông, hắn còn ghê tởm một hồi, nhưng vẫn cảm thấy thật may mắn.
Cũng may hắn đã ăn xong con cá kia rồi, không mang về, nếu không, một con cá thật sự không đủ chia cho nhiều người như vậy, còn những thi thể dưới đáy sông, Lê Giang không để ý lắm, dù sao những nơi mà bọn họ từng đi qua, cũng có vài chỗ bán thịt người.
Lê Chân nghe xong liền thở dài, hắn rút Hỏa Vân Đao ra, chém một nhát vào ngực Lê Giang.
Lê Giang trừng to mắt, hoảng sợ nhìn Lê Chân, Lê Chân muốn giết hắn sao? Chỉ vì hắn một mình ăn sạch con cá kia sao?
“Đi đi, đừng lưu luyến ở chỗ này nữa.” Lê Chân huy đao một phát, đầu của Lê Giang bị chặt rơi xuống đất, vô số sâu bọ điên cuồng vặn vẹo bò ra khỏi cơ thể của hắn.
Lê Chân gọi Hồ Mao Mao tới, bảo y đốt sạch thi thể của Lê Giang cùng với bầy sâu bọ trước mặt.
Thật ra, Lê Giang đã chết từ lâu rồi, thứ mà hắn ăn không phải là cá, mà là thịt thối từ những thi thể ở dưới đáy sông.
Còn bầy sâu bọ kia vốn ký sinh ở trong đống thi thể đó, hẳn là bọn chúng có thể tạo ra ảo giác, để dụ dỗ Lê Giang ăn bọn chúng.
Dọc theo đường đi, bọn chúng đã ăn sạch nội tạng của Lê Giang, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Đại khái là năng lực cầu sinh của Lê Giang quá mạnh, nên có thể chịu đựng mà vác theo cái vỏ rỗng đến tận Hàng Châu.
Còn bóng đen đong đưa trên đầu của Lê Giang, thật ra chính là hồn phách của hắn.
Có lẽ hồn phách của hắn cũng không biết mình thật ra đã chết rồi, nên mới không rời khỏi cơ thể của mình.
Nếu lúc ấy Lê Giang hào phóng một chút, mang con cá kia về, chỉ sợ người dân Lê gia thôn đã chết sạch..