Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 53


Đọc truyện Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại FULL – Chương 53


Editor: Aubrey.

Tịnh Thiện nhốt bầy tiểu hồ ly trong một căn phòng nhỏ, không có ngược đãi bọn họ.

Lúc Lê Chân gặp lại bọn họ, phát hiện bọn họ vẫn còn rất có tinh thần, còn đang chạy nhảy ầm ĩ.

Vừa nhìn thấy Lê Chân, cả bầy lập tức kích động nhảy lên người Lê Chân, tranh nhau kể lại ủy khuất của mình, chỉ tiếc là hắn nghe không hiểu câu nào cả.

Lê Chân lần lượt kiểm tra từng đứa: “Tất cả không sao chứ?”
Bầy tiểu hồ ly đồng loạt gật đầu, sau đó, Lê Chân lại chỉ vào Tịnh Thiện, hỏi: “Ông ấy có làm gì các ngươi không?”
Bầy tiểu hồ ly lại đồng loạt lắc đầu, Đại Hoàng dùng móng vuốt viết lên mặt đất vài chữ: Chỉ nhốt bọn ta lại, không có làm gì.

Nhìn những chữ Đại Hoàng viết, địch ý ở trong lòng Lê Chân bớt đi một chút.

Chỉ là, hắn vẫn còn hơi khó chịu với lão hoà thượng này.

Thấy bầy tiểu hồ ly đều không sao, Lê Chân mới phất tay, nói: “Nếu đã không ai bị thương, vậy đi thôi.”
Hình như Tịnh Thiện đang định nói gì đó, Lê Chân lập tức xoay người lại, bỏ lại một câu: “Ngày mai ta sẽ gặp lại đại sư.”
Tất nhiên hắn sẽ không rời đi đơn giản như vậy, rõ ràng lão hoà thượng này đã theo dõi bọn họ, nếu không làm rõ ý đồ thật sự của đối phương, thì hắn không thể yên tâm.

Tuy hắn vẫn chưa cảm nhận được địch ý của lão hoà thượng này, nhưng có đôi khi, đối phương không có địch ý, cũng chưa chắc sẽ không có khả năng uy hiếp.

Mà hoà thượng trẻ tuổi bị Lê Chân hạ ám chỉ tinh thần, sau khi Lê Chân rời đi, hắn lập tức tỉnh lại, hình như cũng không biết vì sao mình lại đi cùng sư phụ vào nơi này.

Tịnh Thiện rất buồn bực, ông chỉ muốn thử một chút thôi, vậy mà không ngờ Lê Chân còn có khả năng thao túng nhân tâm của người khác.

Kết quả, ông chưa kịp làm được gì, còn rước phải địch ý của người ta.

Đáng tiếc, người như vậy, nếu có thể quy y cửa phật, không biết sẽ tốt đến cỡ nào.

Ông không cần tiếp tục lo lắng người này dùng năng lực đi làm việc ác, mà ngược lại còn có thể cứu người.

Lê Chân không biết suy nghĩ của Tịnh Thiện, hiện tại hắn đang giáo huấn bầy tiểu hồ ly.

Trước đó, hắn đã từng nhắc nhở bọn họ, nếu không có việc gì thì không được tuỳ tiện đi ra ngoài, cho dù muốn đi chơi ở ngọn núi sau nhà, cũng phải chơi ở gần nhà một chút.

Nếu không phải vì ngày hôm nay bầy tiểu hồ ly này chạy đi xa, thì làm gì có chuyện bị người khác bắt đi dễ dàng như vậy?
Bầy tiểu hồ ly bị giáo huấn, đều vô cùng ủ rũ cụp đuôi.

Cũng tại mấy năm nay cuộc sống của bọn họ quá an nhàn, gần đây cũng không có nguy hiểm gì, không cần lo ăn lo uống, chuyện tu luyện cũng vô cùng nhẹ nhàng, nên bọn họ cũng quên cảnh giác nguy hiểm.

Lần này trở về, hắn phải cho bọn họ ăn nhiều quả đắng một chút mới được.

À! Còn nữa, hắn cũng sẽ mở một lớp học cho bọn họ, không phải dạy cái gì phức tạp, mà chỉ là một số chiêu thức xảo quyệt, để họ trở nên tinh ranh hơn.

Khi thấy Lê Chân dẫn bầy tiểu hồ ly vẫn còn lành lặn, không một chút thương tổn trở về nhà, cảm xúc luôn treo trên cao của Hồ Mao Mao cuối cùng cũng có thể thả xuống.

Có điều, Lê Chân thật sự không ngờ, Hồ Mao Mao không đi kiểm tra bầy tiểu hồ ly trước, mà lại kiểm tra khắp người hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Trong lòng Lê Chân rung động, không ngờ gia hoả này lo cho mình trước.

Sau khi xác định Lê Chân không bị thương, Hồ Mao Mao mới đi kiểm tra bầy tiểu hồ ly, sau khi xác nhận bọn họ cũng không bị gì, thần kinh luôn căng thẳng của y lập tức thả lỏng.

Sau đó, Hồ Mao Mao bỗng trở lại nguyên hình.

Trước tiên, y đuổi bầy tiểu hồ ly về phòng, sau đó mới hỏi Lê Chân về chuyện của ngày hôm nay.

Lê Chân không muốn gạt y, hắn lập tức kể lại đầu đuôi sự việc, Hồ Mao Mao nghe xong, có hơi lo lắng nói: “Ngày mai để ta đi với ngươi.”
“Không được, ngày mai ngươi ở nhà giữ bọn trẻ đi.” Lê Chân không đồng ý cho Hồ Mao Mao đi theo, thấy tiểu hồ ly này vẫn còn kiên trì, hắn lập tức phân tích cho y hiểu, kết quả phân tích là ngày mai Hồ Mao Mao nhất định phải ở nhà.

Cuối cùng, Hồ Mao Mao vẫn không thể lay động Lê Chân, y lập tức thở phì phì bỏ đi ngủ, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua, Hồ Mao Mao giận dỗi với Lê Chân.

Sáng hôm sau, Lê Chân thừa dịp Hồ Mao Mao còn đang ngủ, lập tức một mình đi ra ngoài.

Nhưng hắn không biết, sau khi hắn vừa đi không bao lâu, trong nhà cũng có một người lén lút đi ra ngoài, không ai khác, đó chính là Hồ Mao Mao.


Lúc Lê Chân đặt chân tới chùa Linh Ẩn, Tịnh Thiện đã sớm đứng chờ ở bên ngoài.

Lần này ông không mời Lê Chân vào chùa, mà là mời hắn lên núi, đi đến một mái đình trên núi ngồi xuống.

Đại khái là ngày hôm qua, bản lĩnh của Lê Chân đã khiến cho lão hoà thượng kinh hãi không nhẹ, nên hôm nay ông mới dẫn hắn đến một nơi không có người.

“Lê thí chủ, ngày hôm qua lão nạp mạo muội rồi.” Tịnh Thiện thẳng thắn nói, ông thừa nhận lỗi lầm của mình ngày hôm qua.

“Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Hình như bọn ta chưa từng gây chuyện với ngươi, cũng chưa từng làm chuyện gì thất đức ở nơi này, đại sư đây nhất quyết phải diệt trừ cho bằng được người sở hữu yêu tu sao?” Lê Chân không để ý tới lời xin lỗi của Tịnh Thiện, lạnh lùng hỏi.

Tịnh Thiện cũng không để ý đến thái độ của hắn, ông chỉ hơi mỉm cười, nói: “Thí chủ hiểu lầm rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.

Ta tưởng thí chủ là loại người nuôi dưỡng yêu ma quỷ quái để làm hại người khác, cướp tài sản của người dân, nên mới động thủ.

Thật sự đã hiểu lầm thí chủ, đều là lỗi của lão nạp, mong thí chủ hãy tha thứ.”
Thì ra, ban đầu lão hoà thượng tưởng Lê Chân giở trò quỷ với ngôi nhà hoang kia, nơi đó đã được xây từ lâu rồi.

Từ khi có sự xuất hiện của nó, nơi đó tức khắc trở thành một vùng đất chết người, ban đêm không có ai dám đi ngang qua đó.

Năm đó, Tịnh Thiện còn định không thể mặc kệ ngôi nhà đó, nên đã đi khắp nơi cầu xin sự giúp đỡ từ các cao tăng đức cao vọng trọng khắp cả nước.

Nhưng ông thật sự không ngờ, sau khi ông trở về, ngôi nhà đó đã không còn vấn đề gì nữa, cũng không còn quỷ phá nữa.

Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng sau này lại có một tin đồn, nói Lê Gia đã gạt người Trương gia, nên mới mua được ngôi nhà đó.

Ban đầu, Tịnh Thiện nghe được lời đồn này, cũng không muốn tin.

Lừa gạt? Rõ ràng là vì ngôi nhà kia bị quỷ phá, nên mới được bán rẻ như vậy, ai mà thèm mua một ngôi nhà có quỷ?
Nhưng khi ông đến tận nơi, trong lòng vẫn nổi lên nghi ngờ.

Tà khí ngút trời bao phủ nơi này thật sự đã biến mất, âm khí cũng đã tan rất nhiều, vốn dĩ đây là một chuyện tốt, nhưng Tịnh Thiện lại nhận ra trong Lê Gia có yêu khí, tuy không rõ ràng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Ngoại trừ yêu khí, còn có một nơi chứa âm khí cực thịnh, giống như đang ẩn giấu quỷ hồn.

Vì vậy, Tịnh Thiện mới đi gặp mặt Lê Chân.

Sau khi gặp đối phương, sự nghi ngờ trong lòng Tịnh Thiện càng gia tăng, sát khí trên người Lê Chân nồng kinh người, vừa thấy là biết đây là một người cực kỳ tàn ác, nhưng vận khí của người này cũng vô cùng cao.

Điều này khiến cho Tịnh Thiện rất khó hiểu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với người này?
Lúc ấy, Tịnh Thiện muốn xin vào nhà để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là, Lê Chân lại cự tuyệt.

Hơn nữa, lời nói dối của Lê Chân, nếu hắn lấy ra để lừa người bình thường, lừa thôn dân thì được, nhưng riêng ông tuyệt đối sẽ không tin.

Cũng chính vì như vậy, Tịnh Thiện mới càng thêm nghi ngờ Lê Chân, không biết có phải hắn đã thật sự lừa người ta bán thôn trang cho hắn hay không.

Biết đâu, án mạng mấy năm trước là do hắn bố trí, giết rất nhiều người, dùng quỷ hồn để tạo ra nhà quỷ, nếu thật sự là như vậy, người này đã tổn hại công đức quá nhiều.

Những chuyện sau này, hoàn toàn có thể dự đoán, từ ngày đó trở đi, ông vẫn luôn canh chừng xung quanh Lê Gia, đến khi phát hiện Đại Hoàng và bầy tiểu hồ ly, ông lập tức bắt đi.

Nhưng sau khi ông phát hiện hơi thở trên người bầy tiểu hồ ly này vô cùng sạch sẽ, trong lòng còn nổi lên dự cảm, nói không chừng ông đã hiểu lầm Lê Chân.

Nếu hắn thật sự nuôi dưỡng tà vật hại người, vậy hơi thở trên người bầy tiểu hồ ly này sẽ không sạch sẽ như vậy.

Tịnh Thiện không biết nên xử lý bầy tiểu hồ ly này như thế nào, ông chỉ nhốt lại, sau đó chờ Lê Chân tự mình tới cửa.

Kết quả, khi Lê Chân tới, chẳng những xém chút nữa phá chùa, mà còn thể hiện ra bản lĩnh của hắn.

Lúc đó, Tịnh Thiện chỉ muốn thăm dò một chút, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Lê Chân, ông mới cảm thấy có lẽ mình đã thật sự hiểu lầm người này.

Có điều, những chiêu thức của Lê Chân, cùng với thanh đao kia, lại khiến cho ông cảm thấy Lê Chân cũng không phải là một người đàng hoàng.

Hôm nay gặp lại, ông dứt khoát nói rõ ra, nếu người này thật sự có tâm tư bất chính.

Vậy hắn nhất định phải chết, không thể buông tha.

Sau khi Lê Chân nghe xong lời giải thích của Tịnh Thiện, hắn cảm thấy không biết nên nói gì.


Hắn không thể giải thích nguyên nhân mà hắn có được sát khí dày như vậy, chỉ có thể nói với Tịnh Thiện đám yêu quái nhà mình chưa hại người vô tội bao giờ.

Tịnh Thiện cũng không ngốc, dù trong lòng vẫn còn nghi vấn, nhưng cuối cùng vẫn phải đáp ứng Lê Chân.

Chỉ cần đám yêu quái kia không hại người, ông sẽ không tiếp tục làm phiền hắn nữa.

Còn Lê Chân, thật ra Tịnh Thiện cũng muốn khuyên nhủ một chút, chỉ tiếc là Lê Chân không có hứng thú với việc xuất gia.

Trước khi Tịnh Thiện rời đi, ông liếc mắt nhìn cái cây bên cạnh một cái, thở dài: “Từ xưa đến nay, người ta chỉ xem chuyện tình ái như gió thoảng mây bay.

Tuy Lê thí chủ là người tu hành, nhưng có một chuyện ngươi nên nhớ rõ, nhân yêu thù đồ, miễn cưỡng ở bên nhau, sẽ khó mà có kết quả tốt.

Thí chủ không nên trì hoãn bản thân, cũng không nên cản trở đối phương.”
Lê Chân cũng dời tầm mắt đến gốc cây bên cạnh, hắn đã sớm nhận ra Hồ Mao Mao cũng tới đây, tiểu hồ ly này cũng thật là, hắn vốn không cho y tới, vậy mà y vẫn lén lút chạy đến đây.

Sau khi Lê Chân phát hiện ra Hồ Mao Mao, hắn nhịn không được nhìn bên kia rất lâu.

Có lẽ là ánh mắt của hắn đã tiết lộ rất rõ ràng, Tịnh Thiện cũng đã nhìn ra được vài chuyện, nên mới nói những lời như thế.

“Ta tình nguyện, sẽ không bận tâm đến chuyện trì hoãn bản thân.” Lê Chân cười nói, dù sao hắn cũng đã từng ở mạt thế trong một thời gian dài.

Hơn nữa, nhờ vào thuật độc tâm, nên hắn rất dễ dàng nhận ra tâm tình của những người xung quanh.

Hắn có bệnh đa nghi rất nặng, kể cả lúc ở chung với hai đứa trẻ Tiểu Thạch Đầu, hắn cũng nhịn không được có chút đa tâm.

Chỉ có Hồ Mao Mao, tiểu hồ ly ngốc nghếch này, đơn thuần đến mức có thể khiến cho hắn buông tâm phòng bị.

Hơn nữa, từ tận đáy lòng, hắn rất vui vẻ khi được ở bên cạnh y.

Hồ Mao Mao đang trốn sau gốc cây đã bắt đầu đỏ mặt, mấy năm nay, những ám chỉ của Lê Chân, thật ra y cũng cảm nhận được, nhưng không dám đáp lại.

Y sợ bản thân sẽ làm hỏng việc tu hành của Lê Chân, sợ một ngày nào đó Lê Chân sẽ không còn thích y nữa, thậm chí còn oán hận y.

Nên y vẫn luôn nghĩ cách dây dưa qua từng ngày, chỉ cần không nói ra, chắc chắn y và hắn sẽ luôn ở bên nhau.

Lê Chân đi tới gốc cây, ôm Hồ Mao Mao đã biến về nguyên hình vào lòng.

Gia hỏa này, mỗi lần gặp chuyện muốn trốn tránh, thì sẽ theo bản năng biến về hình dạng hồ ly.

Lê Chân sờ đuôi của y, Hồ Mao Mao càng thêm ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ vùi trong ngực của Lê Chân.

Hắn lại sờ đến đôi tai đang nóng hầm hập kia, thì ra là y đang thẹn thùng, hai tai đã nóng thành như vậy rồi.

“Những lời lúc nãy của ta, ẩn ý trong đó, ngươi hiểu mà, phải không?” Lê Chân nhẹ giọng nói bên tai Hồ Mao Mao.

Hồ ly trong lòng không nói gì, chỉ là, nhiệt độ trên người lại càng ngày càng tăng.

“Vậy ngươi có đồng ý không?”
Nửa ngày sau, Hồ Mao Mao nằm trong lòng Lê Chân mới trả lời bằng giọng điệu rầu rĩ: “Ta là yêu tu, nếu cùng ngươi ở bên nhau, ta sẽ làm hỏng việc tu hành của ngươi.”
“Ta thấy vui là được, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Mau lên! Mau nói ngươi cũng muốn ở bên cạnh ta, nếu đồng ý, tối nay sẽ được ăn gà, còn nếu không, sau này sẽ không bao giờ được ăn gà nữa.”
Lê Chân cảm thấy công pháp trong Bảo Châu và công pháp bình thường của người phàm có lẽ không giống nhau, nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào, hắn cũng không rõ lắm.

Mặt khác, hắn cũng không cho rằng hắn và Hồ Mao Mao ở bên nhau sẽ tổn hại đến việc tu hành của mình.

Mà nếu thật sự có tổn hại, vậy thì sao? Hắn đâu có cần tu thành chính quả, ban đầu mục đích tu luyện của hắn chỉ để trở nên mạnh hơn, để có thể tồn tại trong thế giới này mà thôi.

“Ngươi thật sự không hối hận sao?” Hồ Mao Mao ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự thấp thỏm, Lê Chân nhẹ nhàng hôn lên trán y: “Sẽ không hối hận.”
“Vậy…!Được rồi.” Hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức gần như không nghe được, nhưng Lê Chân đã nghe rất rõ.

Hắn ôm chặt tiểu hồ ly trong lòng, cả người đắm chìm trong trạng thái vui sướng tột cùng.


Lúc Tịnh Thiện xuống núi, ông còn đưa mắt nhìn lên mái đình ở trên núi, thầm lắc đầu, lại thêm một đôi bị tình ái làm cho mê muội.

Ái tình triền miên, chìm đắm trong hồng nhan, chẳng phải tất cả sẽ trở thành công dã tràng sao?
Có điều, sa vào lưới tình, luôn là chấp niệm mà thế gian luôn hướng đến.

Bầy tiểu hồ ly ở Lê Gia đang vô cùng sốt ruột, lo lắng chờ hai vị gia trưởng trong nhà về.

Buổi sáng, trước khi Lê Chân ra ngoài có dặn qua, còn có bộ dạng nghiêm trọng của Hồ Mao Mao, khiến cho bầy tiểu hồ ly vô cùng bất an.

Suốt cả ngày hôm nay, bọn họ chỉ loanh quanh ở chính sảnh, chờ hai vị gia trưởng trong nhà về.

Chờ từ sáng sớm cho đến khi thái dương xuống núi, vẫn không có ai trở về, vành mắt của tiểu hồ ly nhỏ nhất đã bắt đầu ươn ướt, móng vuốt nhỏ không ngừng khều Đại Hoàng, bé nức nở hỏi có phải Hồ Mao Mao và Lê Chân đã bị người xấu bắt đi rồi không.

Đại Hoàng cố gắng làm ra vẻ trấn định, dùng đệm thịt xoa đầu của bầy tiểu hồ ly, an ủi bọn trẻ, Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi cũng đang rất lo lắng.

Đột nhiên, đôi tai của bầy tiểu hồ ly khẽ động, hình như đã nghe được gì đó.

Sau đó, bọn họ giống như cung tên rời khỏi dây cung, lao ra khỏi sảnh chính, chạy như bay ra ngoài cửa.

Hồ Mao Mao mới vừa bước vào, sáu viên cầu lông lập tức đâm thẳng vào ngực y.

Thấy Hồ Mao Mao và Lê Chân đều bình an vô sự, cuối cùng đám tiểu bối trong nhà cũng có thể yên tâm mà buông lỏng tâm tình luôn treo trên cao cả ngày hôm nay.

Bầy tiểu hồ ly thật sự rất lo lắng, mãi cho đến buổi tối trước khi đi ngủ, bọn họ vẫn luôn gắt gao đi theo sau mông Hồ Mao Mao, còn thừa cơ hội trèo lên người y.

Hôm nay tâm tình của Lê Chân cực kỳ tốt, kể cả việc bầy tiểu hồ ly lén tha đi một cái đùi gà trong bát của hắn, hắn cũng không quan tâm, chỉ cười tủm tỉm mà gắp đồ ăn cho Hồ Mao Mao.

Bạch Hổ ở bên cạnh ăn cơm đã sớm nhìn ra nguyên nhân, hừ một tiếng: “Mấy tên đang yêu quả nhiên toàn là đám ngu xuẩn.”
Không thèm so đo với con hổ ngốc kia, Lê Chân lại gắp cánh gà cho Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao đỏ mặt đến nỗi không biết mình đang ăn cái gì.

Người trong nhà, ngoại trừ bọn trẻ, những người khác hầu như đã nhìn thấu nguyên nhân, xem ra lần này chủ nhân đã thật sự thành công rồi.

Có điều, cả Đại Hoàng và nhóm Quỷ Phó, chẳng có ai có gan lớn như Bạch Hổ dám trêu chọc Lê Chân.

Đám phi nhân loại đều yên lặng làm bộ như không nhìn thấy, ai nấy cũng tự làm việc của mình.

Lê Chân được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn kéo Hồ Mao Mao vào phòng của mình, nhưng lại bị y cự tuyệt.

Hoá ra Hồ Mao Mao muốn chờ Lê Chân tu ra Kim Đan, đến lúc đó hai người mới có thể chân chính ở bên nhau.

Lê Chân buồn bực, đến lúc đó không biết phải đợi đến năm nào, nhưng lần này cho dù hắn năn nỉ như thế nào, dụ dỗ như thế nào, y vẫn không đồng ý.

Lê Chân vẫn chưa tu ra Kim Đan, lỡ trong lúc bọn họ hoan hảo, khiến cho hắn bị hao tổn dương khí thì sao?
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Lê Chân chỉ có thể cưỡng hôn Hồ Mao Mao nửa ngày, y ngại đến nỗi đột ngột biến về nguyên hình.

Nhìn hình dạng hồ ly của y, Lê Chân có cảm giác, thật ra nguyên nhân quan trọng mà gia hoả này không đồng ý là thẹn thùng phải không?
Trong lúc Lê Chân đang khổ não tìm cách lừa Hồ Mao Mao lên giường với mình, chợt có người tới Lê Gia cầu xin hắn đuổi quỷ.

Lúc lão Vương chạy tới thông báo, Lê Chân còn tưởng mình nghe lầm.

Đến khi hắn ra ngoài, nhìn thấy lão hoà thượng Tịnh Thiện dẫn theo đồ đệ của ông và một lão nông dân đến đây, bọn họ đang ở chính sảnh chờ hắn.

Lê Chân lãnh đạm nhìn Tịnh Thiện, nói: “Đại sư, nhanh như vậy lại gặp mặt.”
Bạch Hổ cũng từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy Tịnh Thiện, nó lập tức chán ghét nói: “Ngươi lại dẫn mấy con lừa trọc về nhà.”
Tịnh Thiện nhìn tròng mắt màu trắng của Bạch Hổ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười nói với Lê Chân: “Không dối gạt thí chủ, lần này ta tới là có việc muốn nhờ thí chủ.”
Lê Chân còn chưa kịp nói gì, lão nông dân đi theo Tịnh Thiện đã giành mở miệng trước: “Vị này chính là Lê đại nhân vô cùng lương thiện phải không? Đại nhân, xin ngài hãy cứu thôn của bọn ta.” Ông còn muốn khom lưng, nhưng lại bị Lê Chân nhanh chóng cản lại.

Lão nhân bắt lấy ống tay áo của Lê Chân, liên tục đau khổ cầu xin.

Tịnh Thiện thấy Lê Chân bắt đầu không kiên nhẫn, ông vội vàng tiến lên giải thích.

Lão nhân này tên là Đổng Thành, nhà ở thôn Tú Sơn, cũng là trưởng thôn của thôn Tú Sơn.

Thôn Tú Sơn này dựa núi gần sông, người trong thôn chẳng những trồng lúa, mà còn nuôi tằm, cuộc sống cũng xem như khá tốt.

Chỉ là, lần trước rộ lên một tin đồn, trong con sông gần thôn bỗng xuất hiện thủy quỷ, đã hại chết vài người, quan phủ cũng đã phái người tới, nhưng chỉ xem sơ qua một chút rồi thôi.

Lúc gần đi, có một bộ khoái lén nói cho thôn dân biết, việc này nên mời một cao nhân đến giải quyết, bọn họ không quản được.

Hiện tại, người trong thôn đều không dám đến gần con sông kia.

Cho dù là như vậy, hôm trước vẫn có người chết đuối, người nọ chính là cháu trai của Đổng Thành, chỉ mới thành thân hai năm, chưa kịp có một đứa con nào.

Khi nhắc lại sự việc lần đó, Đổng Thành không nhịn được đỏ hốc mắt, Tịnh Thiện thấy vậy, khuyên nhủ: “Thí chủ đã có bản lĩnh trảm yêu trừ ma, vậy tại sao không vì dân trừ hại? Coi như đây là làm việc thiện, tích đức cho đời sau.”
Thật ra, Tịnh Thiện cũng đã tới đó để xem tình hình, nhưng ông cảm thấy mình không thể quản được chuyện này, đành phải dẫn Đổng Thành cùng đi cầu xin Lê Chân.


Da mặt của ông cũng đủ dày, lần trước vừa mới đánh nhau với người ta, vậy mà lần này vẫn còn mặt mũi đi cầu xin người ta hỗ trợ.

Lê Chân không phải một người thích làm ra vẻ, mặc dù hắn không thích Tịnh Thiện, nhưng chuyện này thì không nên từ chối.

Dù sao, hắn cũng đang sống ở nơi này, trong sông xuất hiện thủy quỷ hại chết nhiều người, đối với nhà hắn cũng có ảnh hưởng: “Được rồi.

Vậy thì đi xem, nhưng ta không đảm bảo có thể diệt được thủy quỷ.”
Lại nói tiếp, xem ra lão hoà thượng Tịnh Thiện cũng thủ đoạn, lần này ông ấy cố ý dẫn người tới gặp mình, chẳng lẽ là vì không thể đối phó với thủy quỷ? Nghĩ đến đây, Lê Chân lập tức kéo Tịnh Thiện qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Thủy quỷ kia khó đối phó lắm hả?”
Tịnh Thiện thở dài: “Ta thấy oán khí trong sông rất dày đặc, nhưng chẳng làm được gì, e là âm khí của tà vật trong sông cũng nồng đậm như ngôi nhà của thí chủ trước đây.”
Lê Chân quay đầu định gọi Bạch Hổ cùng đi, nhưng nó lại giận tái mặt bỏ đi, lúc gần đi còn để lại một câu: “Ta không muốn đi cùng lũ lừa trọc chết tiệt.”
Không biết hoà thượng đã đắc tội gì với con hổ này, mà lại khiến cho nó chán ghét đến như vậy.

Hồ Mao Mao thì chủ động xin theo, chuẩn bị cùng Lê Chân đi qua đó điều tra.

Thôn Tú Sơn cách Lê Gia khoảng năm mươi dặm, Tịnh Thiện bọn họ ngồi xe lừa của Đổng Thành đi tới thôn Tú Sơn.

Xe lừa không lớn, Đổng Thành, tính luôn hai thầy trò Tịnh Thiện, cơ bản đã đủ chỗ, người đánh xe là một thanh niên trẻ tuổi, tên là Đổng Đại Bảo.

“Đại Bảo! Lát nữa đánh xe nhớ cẩn thận một chút, đây là đại sư mà ta vất vả lắm mới mời về được.

Nếu có chuyện gì xảy ra, cẩn thận cái chân chó của ngươi.” Đổng Thành đã xem bọn họ là những vị cứu tinh, còn hận không thể tôn bọn họ lên đầu thờ.

Lê Chân dùng xe lừa nhà mình, thật ra không phải là hắn không có tiền mua ngựa, mà vì nơi này toàn bán ngựa nhỏ, còn chẳng bằng hai con lừa nhà hắn.

Bởi vì hai con lừa này đã được hấp thụ không ít tinh hoa, thể trạng có thể so với một con ngựa cường tráng, còn vô cùng thông minh.

Chỉ cần nói phương hướng, sẽ tự biết đường mà đi, không cần người dẫn dắt.

Đổng Thành bọn họ đến nhà Lê Chân là khoảng giữa trưa, lúc đến thôn Tú Sơn đã là lúc chạng vạng.

Từng nhà bốc lên khói bếp, lẽ ra thời tiết này nên có người đi ra ngoài hóng mát, nhưng chẳng có một ai chịu ra ngoài, các thôn dân đều làm ổ trong nhà, không muốn bước ra khỏi cửa.

Trưởng thôn chỉ vào con sông ở đằng xa: “Đó chính là con sông có thủy quỷ, đã có không ít người chết đuối ở đó rồi.

Ban đầu, lúc có người rơi xuống nước, còn có thể giãy giụa một hồi, nên kịp thời được cứu.

Nhưng sau này, mỗi lần có người rơi xuống nước, là coi như biến mất ngay lập tức, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

Thời gian đầu, còn có người hỗ trợ đi vớt, nhưng từ khi những người đó lặn xuống sông, không một ai trở lại được nữa.

Cháu trai của ta chỉ đứng ở bờ sông, không biết tại sao lại rơi xuống, sau đó nó cũng không trở lại được nữa, trong thôn không có ai dám đi vớt.

Còn có người nói, buổi tối bọn họ thường nghe thấy ngoài sông có tiếng động, giống như tiếng khi có thứ gì đó rơi xuống nước, lúc chạy ra xem thì không thấy ai.

Qua ngày hôm sau, trong thôn sẽ lan truyền tin có người mất tích, thôn của bọn ta cứ như vậy vô thanh vô tức mất đi mấy thôn dân, không biết đã phạm phải tội nghiệt gì…”
Lê Chân không để ý đến những gì trưởng thôn nói, lực chú ý của hắn chỉ tập trung vào con sông trước mặt.

Nước sông vô cùng trong vắt, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rét lạnh.

Lê Chân đi lên phía trước, giơ tay múc một ít nước, cảm thấy nước này lạnh thấu xương, giống như băng đá vừa tan vậy.

Quả nhiên, âm khí ở nơi này rất nồng, trong sông còn có mùi tanh.

Tịnh Thiện cũng bước tới xem thử, dù buổi sáng ông đã từng đến đây một lần, nhưng khi đó âm khí ở đây không có nồng đậm như lúc này.

“Tiên nhân! Ngài đừng, đừng cho tay vào trong nước.” Đổng Thành vừa thấy Lê Chân cúi người xuống múc nước, lập tức bị doạ nhảy dựng, vội vàng chạy lại ngăn cản.

Lê Chân đứng dậy, nói: “Không sao đâu, ta chỉ xem thôi.”
Ngay sau khi hắn xoay người, một cánh tay trắng bệch từ trong nước bất ngờ đưa ra chụp lấy cổ chân của Tịnh Thiện, mãnh liệt kéo xuống sông.

Tịnh Thiện không kịp phòng bị, xém chút nữa đã bị cái thứ kia kéo xuống sông, Hồ Mao Mao kịp thời nhìn thấy cánh tay đó, y lập tức rút roi, quất lên cánh tay quỷ kia.

Lúc bị roi của Hồ Mao Mao quất, cánh tay quỷ đó giống như miếng đậu hủ gãy ra ngay lập tức, chỗ bị gãy nhanh chóng chảy ra chất lỏng màu đen.

Chưa chờ Hồ Mao Mao quất tiếp, nó đã rụt xuống nước, trên bờ chỉ còn lại cổ chân của Tịnh Thiện đang bị cánh tay quỷ nắm chặt.

Lê Chân bẻ xuống cánh tay quỷ từ trên chân Tịnh Thiện, khi vừa bị bẻ xuống, nó chảy ra chất lỏng tanh hôi, chỉ còn lại một cánh tay thối rữa.

“Thối quá.” Hồ Mao Mao che mũi, Tịnh Thiện nhìn xuống cổ chân của mình, phần da thịt ở chỗ bị nắm đã biến thành màu đen.

Còn trưởng thôn, lúc vừa nhìn thấy cánh tay trắng bệch kia, đã sớm chạy thật xa.

Sau khi thấy Lê Chân bọn họ không có việc gì, ông mới lớn gan nhích lại gần một chút.

Đến khi nhìn thấy cánh tay trong tay Lê Chân, ông lại bị doạ run cầm cập: “Tiên nhân, ngài xem, có biện pháp nào thu phục thủy quỷ không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.