Đọc truyện Tứ Mạc Hí – Chương 43: Quyển 2 –
“…… Rời đi?”
Cô gật đầu: “Với chị thì chính là như vậy, hồi ấy sau khi tốt nghiệp rời đi, mọi chuyện đều tốt hơn rất nhiều.” Lại từng bước dụ dỗ: “Đến dũng khí tự sát cũng có, vì sao không thể rời đi được?”
Có thể cô có thể thuyết phục được cô ấy, có thể không, nhưng dù sao cũng phải ngăn cô ấy làm việc ngu ngốc.
Cô ấy như nghiêm túc suy lời nói của cô: “Có thể……”
Hết thảy đều phát sinh trong một cái chớp mắt, hắn đột nhiên xông tới chỗ cô ấy, cô ấy từ trong mờ mịt hồi thần theo bản năng giãy dụa la hét. Hắn giữ chặt cô ấy, bảo đảm cô ấy giãy dụa sẽ không ảnh hưởng đến chỗ… bên phải có cô đang ngồi, tiêu tốn không ít sức lực đem tay chân cô ấy đều chế trụ. Trong một diện tích hết sức chật hẹp như vậy, lại không có che chắn xung quanh, đối với hành động giãy dụa quá mức tuyệt vọng khiến cho hai người trong tình trạng nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, cô ấy còn suýt chút nữa kéo theo hắn té xuống, may là bị trụ đá cản lại.
Cuối cùng cô ấy bị hắn cố định trên mặt đất, lúc này nhân viên cứu hộ cũng xông lên, mang cô ấy đi xuống trước.
Lúc này cô mới cảm nhận được gió bên trên tháp chuông thổi đặc biệt mạnh, tựa hồ cả nơi này đều trong gió đong đưa. Có chút hốt hoảng.
?
Đưa tay ra lúc này mới bắt đầu thấy sợ hãi, run rẩy dịch chuyển hai chân, nhưng dường như không có cách nào đứng vững, cuối cùng phải nhờ đến hắn nửa ôm nửa dìu đi xuống. Nửa thân trên của cô đều dựa vào lồng ngực hắn, cánh tay lạnh lẽo, trên trán còn có mồ hôi lạnh.
Trong hành lang ánh đèn yếu ớt, hắn hỏi cô: “Có biết là việc đứng gần với người có ý định nhảy lầu tự sát nguy hiểm tới mức nào không, có nghĩ tới hay không lỡ đâu cô ta bị kích động liền đến chính em cũng sẽ gặp nguy hiểm?
Cô không cãi lại như thường ngày, xem ra là đã thật sự sợ hãi.
Hắn khống chế lại tâm tình, tiếp tục hỏi cô: “Em cũng không phải người thích đặt mình vào nguy hiểm, vì sao lần này lại thiếu suy nghĩ như vậy, có từng suy nghĩ tới nếu em gặp phải nguy hiểm thì người nhà sẽ thế nào không?”
Cô bị hắn làm cho cứng họng, mãi đến khi bọn họ rời khỏi tháp chuông cũng không lên tiếng.
Giám đốc cùng mấy người nhân viên bước lên chào đón quan tâm hỏi han, rằng có bị thương không, có vị kinh sợ quá không, lại nói có bác sĩ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu cần thì qua đó kiểm tra chút. Hắn cùng giám đốc nói chuyện, cô bước ra xa vài bước, phát hiện có một chiếc lán nhỏ, bên cạnh còn có một cây cao su cực kỳ to.
Chỉ vài câu đơn giản đã nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Hắn đi tới bên cạnh cô lúc này đang đưa lưng về phía hắn ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn tán cây, trời hôm nay dù có rất nhiều sao, nhưng đứng từ đây chỉ có thể nhìn thấy chút tia sáng le lói.
?
Hắn mở miệng: “Phi Phi, không phải tôi trách em.”
Cô không quay đầu lại, cuối cùng trả lời hắn: “Anh nên, đem lại phiền phức lớn như vậy cho anh, anh phải mạnh mẽ giáo huấn cho em một trận mới đúng, anh càng…… Em……” Cô không nói hết, một tay ôm trán, bả vai run lên nhè nhẹ.
Hắn nhìn theo bóng lưng của cô, một hồi lâu, nói: “Ngoại trừ những lời nhắc nhở lúc ở cầu thang, những cái khác em đều làm rất tốt, cũng không phải phiền toái gì quá lớn.”
“Đó là may có trụ đá đó chặn lại.” Cô nói nhanh.
Hắn lập tức hiểu ý của cô: “Cho dù là không có trụ đá……”
Cô gay gắt ngắt lời hắn: “Giảng đạo lý xưa nay anh đều có thể dùng vài ba câu là có thể khiến em đi lạc theo. Nhiếp Diệc, anh quá tốt, dù là em làm sai cái gì anh cũng đều che chở, nhưng em……” Cô dừng lại, vai run rẩy càng mạnh, một lúc sau mở miệng, âm thanh lại trở về bình tĩnh, giống như lời nói đã được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, nói rất nhanh, cũng rất gọn gàng: “Anh vẫn là coi em thành người nhà, nên như vậy mới che chở em, nhưng em hiện tại không còn là người nhà của anh nữa, anh kỳ thực không còn chút trách nhiệm gì với em rồi Nhiếp Diệc, sau này dù em làm gì thì cũng đều chỉ là chuyện của riêng em, xin anh đừng xen vào nữa.” Cô vội vã kết thúc: “Liền cứ như vậy đi.”
Bên trên cánh cửa gỗ treo một chiếc đèn, ánh sáng mông lung. Hắn nắm chặt cánh tay của cô, nghi ngờ hỏi: “Em nói như vậy, là ý gì?”
Cô cúi đầu, giữ thái độ bình tĩnh như cũ: “Nói thật, em luôn cho rằng mình là người may mắn, vậy nên hay hành động theo cảm tính, thường xuyên đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm,” cô hít sâu một hơi: “Chúng ta không còn quan hệ, anh phải cách xa em ra mới được, như vậy thì em sẽ không kéo theo anh vào nguy hiểm……” Nhưng trong thanh âm vẫn nghẹn ngào, cô nhận ra, lập tức dừng lại không nói nữa.
Hắn siết chặt tay cô: “Nhiếp Phi Phi, nói cho rõ ràng.”
Cô vẫn cúi đầu, một tay đem mắt chắn lại: “Nếu như vậy sẽ không kéo anh vào cùng nguy hiểm….. Em…..” Âm thanh run rẩy đến mức không nghe rõ ra nói gì nữa, cô rốt cuộc không kìm lại được nữa khóc òa lên: “Nhiếp Diệc anh căn bản không hiểu em đang sợ hãi cái gì!”
Hắn kéo tay cô ra, ngón tay lạnh lẽo, lại có chút ẩm ướt, hắn nâng mặt cô lên, đôi mắt dưới ánh đèn mông lung đã hồng hồng, trên mặt còn có nước mắt, trong mắt cũng chứa đầy nước mắt. Hắn không phải là chưa từng thấy cô khóc, nhưng tâm tình kích động thành như vậy thì là lần đầu tiên: “Em sợ cái gì đây?” Hắn hỏi cô.
Cô đã hoàn toàn mất khả năng khống chế tâm tình, toàn bộ bộc phát, đẩy tay hắn ra, cánh tay lau lung tung nước mắt trên mặt: “Tháp chuông cáo sáu mươi mét thì làm sao, em cũng chẳng sợ, cứ cho là cô ấy đột nhiên bị kích động, em ngồi xa như vậy, lại còn ôm trụ đá, so với anh nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa thì ngã xuống rồi anh có biết không, nếu như không có trụ đá đó mà thật sự ngã xuống, anh có nghĩ tới không, nếu thật sự ngã xuống thì phải làm sao, em……”
Hắn bước đến gần một bước, cô liền lập tức lùi lại phía sau, hắn đành đứng im tại đó: “Ở phía dưới thiết bị cứu hộ rất đầy đủ.”
Cô lập tức phản bác: “Nệm hơi cũng không phải trăm phần trăm an toàn.”
Đoạn tranh luận này có phần trước sau mâu thuẫn, hắn nhìn cô: “Em cũng biết là nệm hơi không phải trăm phần trăm an toàn, vậy mà em ngồi ở rìa tháp chuông đó, tư thế cũng không phải trăm phần trăm an toàn, vậy sao còn muốn làm như vậy để tôi lo lắng?”
Cô sững sờ đứng đó một lúc lâu, một tay nâng lên, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay hắn, hình như sau đêm đó thì đây là lần đầu tiên cô chủ động đến gần hắn, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, cô gọi tên hắn: “Nhiếp Diệc,” tiếng nói dịu dàng êm ái, xem ra là đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Được rồi,” hắn nắm chặt tay cô, nhẹ giọng động viên: “Em sẽ không khiến tôi gặp nguy hiểm được, chỉ là sau này gặp nguy hiểm nhất định không được hấp tấp, muốn cứu người không phải là hành động đáng trách, nhưng phải đặt an toàn bản thân lên trước hết……” Lời còn chưa nói hết, cô đột nhiên đi cà nhắc đến ôm lấy hắn, chôn chặt trong lồng ngực hắn. Nước mắt rất nhanh thấm đẫm áo sơ mi hắn, cảm giác ấm áp không nói nên lời. Hắn nghe cô lẩm bẩm: “Cho em ba giây, coi như là hôm nay em không tỉnh táo đi, dù sao bây giờ cũng không nghĩ được gì nữa rồi.” Cô nói: “Em không biết nên làm gì cả.”
Cái ôm kia dĩ nhiên không ngừng trong ba giây đồng hồ, tối nay cô cử chỉ hành vi thất thường khó hiểu, hắn không hiểu rốt cuộc là cái gì khiến cho cô đau khổ như vậy, cũng không biết là cô còn nghi hoặc cái gì, chỉ biết là nước mắt cô không ngừng trào ra. Hắn ôm cô đứng dưới tán cây cao su cao lớn, cô vùi trong ngực hắn không gào không nháo, chỉ là vai hơi run rẩy, một tiếng nức nở cũng không có, gió thổi qua hai người, mang theo đến tiếng sóng biển rì rào phía xa.
Khi ấy hắn cứ nghĩ, một người làm sao lại có nhiều nước mắt đến vậy nhỉ.