Tứ Mạc Hí

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Tứ Mạc Hí – Chương 3Quyển 1 –

Trong tác phẩm”Nhà thờ Đức Bà Paris”, Victor Hugo từng viết, số phận luôn đưa cho chúng ta một quả chanh chua loét, bắt chúng ta phải nghĩ cách tạo ra một cốc nước chanh ngọt ngào. Hugo cũng nói cho chúng ta biết, nếu một người phải đối mặt với tình cảnh khó khăn được gộp từ tám kiếp, thì anh ta phải có thái độ đúng đắn. Nhưng ông ấy lại không nói cho tôi biết phương thức cụ thể. Tôi có trù tính 100 lần thì cũng không tiên liệu được rằng chiếc Land Rover rong chơi không sợ mưa rơi này lại bị chết máy giữa đường, hơn nửa ngày mới nhớ ra mình có thể gọi điện cho bộ phận hậu mãi. Dù đã tính toán mọi thứ thật tỉ mỉ cẩn thận, nhưng vì đánh giá quá cao trình độ lái xe của bản thân, nên kết quả là đào tẩu chưa được 7 tiếng đồng hồ, chiếc xe liền bị trục trắc kĩ thuật rồi mắc kẹt trên một khúc xa lộ mà phía trước không có thôn làng, phía sau không có khách sạn, đây đúng là một khởi đầu khiến người ta không nói nên lời.

Điện thoại đã được thông, tôi tường trình với trung tâm phục vụ khách hàng rằng lúc uống nước, tôi lỡ tay làm đổ nước lên di động, luống cuống tìm giấy thấm thì lại không cẩn thận ấn vào cái nút nào đó, máy tính trên xe đột nhiên báo lỗi rồi im re luôn, sau đó không tài nào khởi động lại được, hỏi bọn họ có thể bày cho tôi cách giải quyết được không. Nhân viên phục vụ khách hàng điềm đạm nói: “Tiểu thư, chúng tôi sẽ điều xe cứu hộ cùng với kĩ sư đến giúp cô bằng tốc độ nhanh nhất, điểm cứu hộ gần nhất cách chỗ cô 450 cây số, nếu không có gì xảy ra thì đại khái là sau 4 giờ nữa sẽ đến vị trí mà chiếc xe yêu dấu của cô đang đậu. Tôi đá một cước vào chiếc xe yêu dấu, hỏi ông ấy: “Anh ơi, tôi phải chờ những 4 tiếng đồng hồ?”

Nhân viên phục vụ khách hàng rất có tình người, nói với vẻ quan tâm: “Tiểu thư, cô có mang theo ipad không? Cô có thể thong thả xem hai ba bộ phim giết thời gian, tôi giới thiệu cho cô hai bộ, “Giữa chốn không người có con chim ưng” (*) với cả “Vì sao đưa anh, tôi và hắn ta đến” mới ra gần đây đều hay cả. (* Giữa chốn không người (No man’s land) là một bộ phim điện ảnh bom tấn của Trung Quốc ra rạp cuối năm 2013, với sự góp mặt của các ngôi sao thực lực Hoàng Bột, Từ Tranh, Dư Nam. Nội dung phim kể về cuộc truy đuổi giữa những người đàn ông để tranh đoạt con chim ưng bảo vật quốc gia A Lạp Thái. Ở đây Đường Thất nhại lại nhan đề của hai bộ phim “Giữa chốn không người” và “Vì sao đưa anh đến”, biết đâu hai phim này sẽ được remake trong năm 2020:))) Tôi thầm tính toán thời gian, tâm trạng liền nguội lạnh như tro tàn: “Tiên sinh, cảm ơn anh, trước hết các anh cứ cố gắng tới đây cho nhanh rồi hẵng nói tiếp”.

Ông ấy nói: “Tiểu thư, cô còn có vấn đề gì khác không?” Tôi ngẫm nghĩ trong 2 giây, cố giữ thái độ nhã nhặn nói với ông ta: “Này anh, xe của các anh có nhiều nút bấm quá, trong tương lai các anh có thể học tập thiết kế của công ty Apple không, ví dụ như chỉ làm một nút home thôi, có được không? Nếu các chú thấy khó khăn thì mua lại công ty Apple luôn, đem kĩ thuật của họ ra cho các chú thiết kế, có được không? Nhân viên phục vụ khách hàng nói: “…Tiểu thư, cô đưa ra một vấn đề rất thâm thúy, tôi sẽ phản ánh với tổng công ty”.

Cho dù tôi đào tẩu không được chuyên nghiệp lắm, nhưng nếu trên đường chạy trốn còn phải mất bảy tám giờ đến cửa hàng sửa xe 4S thì thực sự là quá mức nghiệp dư rồi. Tôi mở đèn báo nguy hiểm, đèn xi-nhan và đèn chiếu hậu, lôi một cái balo từ trong cốp xe ra, trải qua một hồi gian nan chọn lựa, cuối cùng lấy một ít quần áo, 1 bọc táo, 1 bọc cam, 2 bọc thanh long cùng với hộp thuốc cho vào balo, ra sức đè, lại cố nhét thêm hộp trang điểm, sau đó mang theo một bình giữ ấm, đeo balo đứng dựa lưng vào hàng bảo vệ khẩn cấp bên cạnh làn xe, ngóng thử trong số mấy cái xe đi ngang qua, có chiếc nào chịu dừng lại cho tôi quá giang một đoạn không. Bản đồ trên điện thoại di động cho thấy thị trấn gần nhất cách đây 250 cây số, xem ra tôi nên đi nhờ xe vào thị trấn nghỉ một đêm, sáng hôm sau lại xem thử có thể thuê một chiếc xe việt dã để tiếp tục đi về hướng Bắc được không. Phải rồi, để cho chắc ăn, phải thuê thêm tài xế. Gió đông rét mướt, trong một giờ qua, ba chiếc xe nhắm mắt làm ngơ vùn vụt lướt qua chỗ tôi, tình đời so với cơn gió kia coi bộ còn lạnh lẽo hơn. Lúc chiếc xe thứ tư dừng lại, tôi sửng sốt ít nhất 5 giây, không khỏi nghi ngờ sở dĩ nó dừng lại là vì nổ lốp.

Trong ánh sáng chói lọi của đèn pha ô tô, những hạt bụi đương nhảy múa không còn chỗ trốn. Một người đang ông cao lớn mở của xe bước xuống, vì ngược sáng nên tôi không thấy rõ gương mặt của anh ta, chỉ thấy thân hình mỗi lúc một gần, đột nhiên thân hình kia dừng lại, một lúc lâu, gọi tên tôi: “Nhiếp Phi Phi?” Tôi giơ tay lên che mắt: “…Anh là ai?” Anh ta đi đến trước mặt tôi, cả bóng dáng dần hiện rõ trong tầm mắt. Tóc hơi dài, mặc một chiếc áo da màu xám tro và đi một đôi giày cao cổ. Vì mang trong mình hai dòng máu nên đường nét trên mặt vô vùng sắc cạnh, cực kì anh tuấn.


Tôi nhìn anh ta hồi lâu, trong đầu hiện ra ba chữ: “Nguyễn Dịch Sầm?” Nét mặt anh ta hơi phức tạp, thản nhiên nói: “Là tôi đây.” Tôi nói: ” Anh đúng là Nguyễn Dịch Sầm rồi…”

Anh ta rút tay phải ra khỏi túi áo, bỏ qua tiết mục ôn lại chuyện cũ, gõ gõ lên mui xe của tôi: “Gặp trục trặc gì vậy?” Tôi cũng phối hợp cho qua tiết mục ôn lại chuyện cũ, lặp lại cuộc nói chuyện với trung tâm phục vụ khách hàng cho anh ta nghe, anh ta liếc mắt quan sát chiếc xe của tôi một cái, nói đâu ra đó: “Em hãy gọi cho trung tâm phục vụ khách hàng, bảo họ kéo xe về sửa chữa trước đã, giờ tôi đưa em đến thành phố C nghỉ một đêm, ngày mai sẽ chở em đến chỗ họ lấy xe.” Nguyễn Dịch Sầm trong trí nhớ của tôi chưa từng cư xử nhiệt tình như thế, khiến cho tôi cực kỳ hoảng hốt, tôi nói: “Anh cho tôi quá giang đến thành phố C là được rồi, ngày mai tôi sẽ thuê xe, chiếc xe này trước hết cứ để lại trong cửa hàng 4S, tôi không có thời gian.”

Anh ta ngoái đầu nhìn tôi: “Không có thời gian? Em muốn đi đâu?” Tôi chạy trốn vẫn còn thiếu chuyên nghiệp, nên buộc miệng nói ra: “Đảo Trường Minh.” Anh ta giật mình: “Em đến đó làm gì?” Tốc độ và cường độ của câu hỏi cứ như là đang thẩm vấn phạm nhân.

Trong vòng 1 giây, tôi dùng trí thông minh đủ dùng cho cả đời để viện ra một cái cớ: “Đi du lịch.” Anh ta nói: “Đến đảo Trường Minh du lịch vào giữa đông?” Tôi nói: “Tôi cứ thích ra đảo Trường Minh du lịch vào giữa đông đấy.”

Ánh mắt của anh ta rất sắc bén, dò xét tôi ít nhất mười giây, đột nhiên nói: “Thật là trùng hợp, tôi cũng định đến đảo Trường Minh du lịch, nếu đã tiện đường thế này, chi bằng chúng ta đi cùng nhau đi.” Tôi sửng sốt, hỏi anh ta: “Anh thật sự muốn ra đảo Trường Minh?” Anh ta đi vòng ra sau chiếc xe của mình, mở cốp xe, nửa người khuất giữa bóng đêm, thấp giọng nói: “Ừ, công ty có một cuộc họp thường niên ở đó.”


Cái lí do này của anh anh ta thật là chân chính, tôi nghĩ, nhà của Nguyễn Dịch Sầm ở thành phố H, cách nhà của Nhiếp Diệc tại thành phố S chừng hai nghìn cây số, vả lại, một người làm chế dược, một người làm thiết kế cảnh quan, thực sự là không có chút liên hệ nào, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại. Tình huống này chẳng phải là số phận đưa cho tôi 1 trái chanh chua loét, tôi dựa vào vận may, biến nó thành một cốc nước chanh ngọt ngào hay sao? Khỏi cần phải gọi taxi, ông trời đã tự động thả xuống cho tôi một chiếc xe Mercedes-Benz ML650, còn kèm theo một anh tài xế nữa chứ. Ông trời đối đãi tôi quá sức nhân từ, khiến tôi không khỏi nghi ngờ mình có phải là con rơi của ngài ấy không?

Nguyễn Dịch Sầm hỏi tôi: “Trên xe em có đồ gì quan trọng cần chuyển qua đây không?” Tôi nói: “Có một ít.” Anh ta đi đến mở cốp xe của tôi, liền bị mấy quả bưởi đang bị trần xe chèn ép rớt xuống đập vào chân, tôi vội vàng chạy tới nhặt lại. Anh ta nhìn đống hành lý chất trên xe, hỏi tôi: “Nhiếp Phi Phi, một ít là từng này hả?”

Tôi cười xòa nói: “Anh cảm thấy nhiều quá à, thế anh muốn chuyển bao nhiêu thì chuyển, ha ha, cứ tùy ý, tôi không quan trọng chuyện này đâu.” Lúc lên được xe của Nguyễn Dịch Sầm đã gần mười rưỡi, mảnh trăng treo trên trời vẫn sáng vằng vặc, nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thấy được rừng cây đen ngòm chìm sắc trời đen kịt, bởi vì sắc đen có nhiều mức độ khác nhau nên cũng có thể coi đây là một loại phong cảnh. Thực sự không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Nguyễn Dịch Sầm trong hoàn cảnh này. Năm đó, tôi với anh ta suýt chút nữa là không đội trời chung, khi đó tính tôi khá là cáu bẳn, nửa đêm còn muốn chạy qua đập vỡ cửa sổ nhà anh ta, kết quả 6 năm sau gặp lại giữa chốn giang hồ, hai bên lại có thể cư xử tự nhiên như thế này… Tôi thở dài ngồi dựa vào ghế, không khỏi bội phục sự khoan dung của chính mình, quả nhiên uống thuốc nhiều quá, tâm hồn cũng được tinh lọc.

Bình thường mấy đứa con gái tám chuyện với nhau đều ít nhiều đề cập vấn đề tình yêu tình báo, Nguyễn Dịch Sầm đã từng xuất hiện một lần trong những câu chuyện phiếm giữa Khang Tố La và tôi khi hai đứa đi ngâm suối nước nóng, đề tài là chuyện có liên quan tới mối tình đầu, hơn nữa còn là ở phần sau của câu chuyện. Nhưng thật khó xác định Nguyễn Dịch Sầm có phải là mối tình đầu của tôi hay không. Mới đầu chỉ có Khang Tố La liên thanh độc thoại về mối tình đầu của cô ấy, sau đó cô ấy quay đầu, bắt đầu ca ngợi tôi một cách tự nhiên: “Phi Phi, mình thực sự thấy bồ rất là cool, cậu nói xem, lúc mọi người chưa quen thân với nhau thì cảm thấy ai đó cool cũng là chuyện bình thường, nhưng quen lâu rồi mà vẫn thấy thế, bồ thực sự rất kỳ quái nha, thậm chí bộ dạng khi mặc quần chẽn (*) của bồ mình cũng đã nhìn qua rồi, nhưng sao mình vẫn cảm thấy bồ cool nhỉ? (*quần mặc thêm bên trong vào mùa lạnh, được xếp vào loại nội y, không thể mặc ra ngoài.)


Tôi nói: “Đó là bởi vì mình cool thôi.” Cô ấy nói: “Nhưng mình thực sự không hiểu, bồ cool như thế mà sao chỉ dám yêu thầm người ta? Thường thì những người cool như bồ nếu nhìn trúng ai là lập tức nhào vô cưa luôn mà?” Tôi nói: “Cậu xem Transformer chưa, Megatron có cool hay không? Nó cool như vậy mà cũng yêu thầm Optimus Prime đó thôi.”

Cô ấy nói: “Tào lao, Megatron với Bumblebee mới là một cặp nhé.” Tôi nói: “CP này của cậu thực sự vừa mới mẻ vừa độc đáo đó.” Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: “Nhiếp Phi Phi, cái con này, toàn làm mình xoay như chong chóng không à. Mới vừa rồi tụi mình đang nói chuyện gì ấy nhỉ?”

Tôi dựa vào thành bể, nói: “Yêu thầm.” Thở dài nói: “Nhiếp Diệc là thần tượng của mình, bồ đừng có lấy 2 chữ yêu thầm mà vấy bẩn anh ấy, đời này tớ chỉ cần gặp lại anh ấy bằng xương bằng thịt một lần nữa là đã thấy hài lòng thỏa dạ rồi, cũng giống như mấy bồ phát cuồng vì các minh tinh ấy.” Cô ấy nói: “Mình không có hâm mộ minh tinh…” Tôi lẩm bẩm nói: “Nếu hâm mộ các ngôi sao, bồ có thể mua vé vào xem concert của họ, muốn gặp một lần thì cũng không khó, nhưng tiến sĩ Nhiếp thực sự là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng được trồng trong phòng thí nghiệm được bảo hộ bằng hệ thống an ninh cấp độ quân sự ấy, đã thế cái phòng thí nghiệm kia còn nằm trên đỉnh Everest.”

Khang Tố la tỏ ra thương hại nói: “Bồ đừng buồn, thực ra mình có nói bồ yêu thầm Nhiếp Diệc đâu, mình muốn nói về cái tên Nguyễn Dịch Kim gì gì mà bồ yêu đơn phương ấy, nghe nói là tiền bối của cậu hồi học đại học, mẹ bồ kể cho mình vậy đó.” Tôi nói: “Môn ngữ văn của cậu đã đạt trình độ tiểu học chưa đó? Người ta tên là Nguyễn Dịch Sầm, bồ làm ơn tỏ ra có văn hóa một chút có được không?” Lại nghĩ: “Ơ hay, mình yêu thầm Nguyễn Dịch Sầm khi nào vậy?” Cô ấy nép qua một bên: “Mẹ cậu nói.”

Tôi muốn giơ ra qua cốc lên trán cô ấy một cái, tôi nói: “Muội muội à, chị đây lạnh nhạt như thế, chả có nhẽ lại chủ động yêu thầm ai đó sao, mẹ chị nói gì cưng liền tin nấy, sao cưng không tự mình động não suy nghĩ một chút đi.” Quả thực cô ấy quéo lại thành một nhúm: “Vậy, vậy mẹ bồ nói, bồ đã đính hôn với người ta rồi là sao.” Tôi lấy ly rượu vang đỏ đặt trên thành bồn uống một hơi cạn sạch, nói: “Chuyện này thì…đúng thế…”

Đúng là có chuyện như vậy thật. Từ lúc 18 tuổi, tôi đã bắt đầu đi xem mắt. Ý của ba mẹ tôi là, nhà chúng tôi làm kinh doanh, nếu kén được một cậu con rể mà hai gia đình thông gia có thể giúp đỡ lẫn nhau là tốt nhất, nhưng mấy cậu quý tử của các gia đình mà nhà chúng tôi quen biết chẳng có ai tốt đẹp, hơn nữa, tôi còn đang là sinh viên, vẫn nên lấy việc học hành làm trọng, nên cuối cùng tôi cũng không đi giao lưu làm quen một cách thường xuyên. Nếu như tôi và đối tượng xem mắt đều tương đối hài lòng về nhau, thì trước tiên có thể gặp gỡ, bồi dưỡng tình cảm, còn nếu như không trúng ý ai thì cứ tìm đại một cậu con rể không đem lại lời ích kinh tế nào cho nhà tôi cũng được. Thế nhưng ba mẹ cũng không hy vọng tôi ngay từ đầu đã chống đối ông bà, khuyên tôi đừng lấy cớ muốn có được tình yêu đích thực mà tìm đối tượng bên ngoài. Ba mẹ lùi một vạn bước nhún nhường nói, nếu như trong vòng xã giao thực sự chỉ có những kẻ cặn bã, thì lúc đó tôi mở rộng phạm vi tìm kiếm người yêu cũng không muộn.


Tôi cảm thấy lời ba mẹ nói không sai, rất là có đạo lý, tôi cũng chẳng có bao nhiêu tiền cho nên không có lý nào họ lại lừa tôi, liền ngay ngay thật thật đồng ý đi xem mặt. Đối tượng xem mắt mà bố mẹ chọn cho tôi trên cơ bản đều phù hợp với tiêu chuẩn ngũ giảng, tứ mỹ, tam nhiệt ái, ví dụ như họ rất sẵn sàng giúp đỡ những cụ già bị ngã trên đường, cho dù là bị lừa bịp thì vẫn cứ tiếp tục vô tư mà giúp. Lý do khiến tôi không ưng ý hai người đầu tiên đơn giản là vì họ có ngoại hình không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi, mẹ tôi dựa vào đó tìm ra quy luật, đến người thứ ba thì chọn Nguyễn Dịch Sầm. Thực ra thì trước khi xem mắt, tôi đã biết Nguyễn Dịch Sầm, chúng tôi học cùng một trường đại học, anh ta là sinh viên năm ba, khoa kinh tế, còn tôi năm nhất, khoa sinh học đại dương, chúng tôi đều tham gia câu lạc bộ chụp ảnh dưới nước ở trường, cũng từng theo đoàn đi ra ngoài chụp ảnh vài lần, có thể coi là đã biết về nhau ít nhiều.

Khi đó ở trường, Nguyễn Dịch Sầm nổi tiếng ngạo mạn, mặt mày anh tuấn, lại đi xe máy phân khối lớn, trên tay có hình xăm, nghe nói chuyên cúp tiết, chuyên ngành chính là kinh tế, lại học thêm về thiết kế trang sức, ở khoa kinh tế học hành be bét, nhưng ở viện thiết kế trang sức thì lại tại tài hoa đến mức khiến người ta phải trố mắt kinh ngạc, nên được mệnh danh là hot boy của viện thiết kế. Bởi vì anh ta rất có cá tính, mà tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất có cá tính, người ta thường nói một núi không thể chứa hai hổ, cho nên dù có cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ thì hai chúng tôi cũng không thân nhau mấy, nói chuyện tay đôi cũng chỉ mới một lần. Vào kì nghỉ đông năm nhất, câu lạc bộ tổ chức đến đảo Tam Á chụp ảnh, chị nhóm trưởng bị cảm mạo đến mất tiếng nên bảo tôi thông báo kế hoạch cho từng người thay cho chị ấy.

Tôi gọi điện hỏi anh ta: “Nguyễn Dịch Sầm đúng không? Ngày 7 tháng 2 nhóm mình sẽ đi Tam Á chụp ảnh, anh có đi không?” Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mãi cho đến lúc tôi tưởng mình gọi nhầm số, anh ta mới nói: “Nhiếp Phi Phi?” Tôi nói: “Là tôi đây. Anh có đi không?” Anh ta nói: “Sao em lại hỏi tôi?”

Tôi ngẩn người, muốn nói nhóm trưởng nhờ tôi hỏi thì tôi hỏi chứ sao nữa. Tôi nghĩ sao nói vậy. Kết quả là anh ta “cạch” một tiếng dập điện thoại. Sau đó anh ta cũng không đi, nhưng mà lần đó đến Tam Á chụp hình vui cực kỳ.

Việc này trôi qua nửa năm thì chúng tôi đi xem mắt nhau. Thật ra thì tôi luôn nghĩ rằng Nguyễn Dịch Sầm không thích tôi lắm, hai người có cá tính không hợp nhau vốn là chuyện bình thường, tôi cũng không có cảm giác gì mấy với anh ta, coi mắt xong tôi còn nói đùa với mẹ, có thể phía bên kia sẽ cảm thấy con chướng mắt, bởi vì con quá cá tính. Ai ngờ ngày hôm sau, mẹ tôi chạy tới nói với tôi, phía bên kia cảm thấy trước tiên có thể qua lại với nhau, hỏi tôi có ý kiến gì không?

Tôi choáng váng hồi lâu, nói: “Anh ta rất đẹp trai, nhưng mà con không cảm thấy thích anh ta, đương nhiên là con cũng không thấy anh ta đáng ghét, thậm chí ở một góc độ nào đó, con còn cảm thấy anh ta cũng hay hay.” Mẹ tôi nói: “Tình cảm là thứ có thể bồi dưỡng được, trước hết con cứ dùng tâm trạng tích cực thử tiếp xúc với tên kia, cùng nó bồi dưỡng tình cảm cái đã, nếu bồi dưỡng không được thì tính tiếp, đâu có chuyện cứ quen nó thì nhất định phải kết hôn đâu. Mẹ thấy tên này trừ vụ hay trốn học không tốt lắm ra thì mấy cái khác đều rất tốt.” Thế là tôi liền cùng Nguyễn Dịch Sầm qua lại với nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.