Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới

Chương 15: Nhất đao đoạt mạng, lãnh huyết vô tình


Đọc truyện Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới – Chương 15: Nhất đao đoạt mạng, lãnh huyết vô tình

Ào’ một gáo nước đổ vào đầu Điệp Vũ, làm hắn từ từ tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra hắn thấy người phụ nữ kia lạnh lùng nhìn hắn. Phía sau cô ta là khung cảnh vô số cái đầu được chất trên kệ. Bằng giọng nói lạnh lùng cô ta hỏi:

“Trả lời thành thật! Ngươi định làm gì ta?”

Điệp Vũ nhìn lại người phụ nữ sau đó đáp:

“Thấy cô nương say rượu nên ta đỡ cô vào trong thôi. Cô không thấy lúc đưa cô vào ta vẫn để cửa mở à! Nếu muốn làm gì cô thì ta đã đóng chặt cửa rồi.”

Người phụ nữ nhìn vào mắt hắn sau đó tiếp tục nói:

“Mặc dù ngươi không có ý xấu nhưng ngươi lỡ nhìn thấy thứ không nên thấy rồi! làm sao đây ta?” cô ta vừa nói vừa đun đưa con dao trên tay.

Hắn lập tức đáp lại:

“Không phải cô dụ ta vào đây xong rồi ‘thịt’ ta như mấy người nằm trên kệ à? Con đàn bà biến thái!” Hắn trừng mắt nhìn cô.

Kiểu nào cũng chết thôi cứ chửi cho đã rồi chết. -Hắn thầm quyết định.

gương mặt lạnh lùng của cô ta đỏ lên vì tức giận. Cô ta hét lên:

“Ngươi nói ai biến thái hả? Ngươi có biết ta là ai không hả?”


“Nếu ngay từ đầu ta biết cô là một kẻ sát nhân biến thái thì ta đã kêu gọi binh lính tới tống cô vào ngục rồi! Chứ đâu có ngu dại gì mà lọt vào tay cô!” sau đó hắn thở dài “Aizz cũng tại mình tốt bụng quá mà!”

“Binh lính? nực cười! Đế Quốc sợ Lãnh Huyết Công Hội của bọn ta như thỏ sợ cọp, cho tên hoàng đế đó 10 cái mạng hắn cũng chẳng dám động đến ta.” Người phụ nữ kia kiêu ngạo đáp lại.

“À nói mới nhớ lúc dìu cô vào phòng thì ta có động vào ngực cô. Vậy ra ta đã làm một việc mà hoàng đế không dám làm. Ta thật là vĩ đại a!”

Người phụ nữ kia mặt càng lúc càng đỏ. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, sau đó cô ta hít thở thật sâu để ổn định tâm tình. Cô sợ rằng mình không kiềm chế được sẽ tát chết tên tiểu tử chết tiệt này. Khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh cô nói:

“Tiểu tử giỏi lắm! Ngươi có biết ta là ai không hả?”

“Cô không giới thiệu thì làm sao ta biết cô là ai! nãy giờ cô hỏi ta câu ‘Ngươi có biết ta là ai không hả?’ hai lần rồi đó, sao cô tự giới thiệu bản thân luôn cho rồi! Đầu cô bị thiếu muối à hay ngu văn bẩm sinh?” Điệp Vũ thì càng chửi càng hăn.

Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy hối hận.

Haizz biết chửi người sướng như vậy thì hồi ở trong thần điện mình đã chửi sấp mặt nụ Nữ Thần rồi!

‘Rầm’ Cơ thể Điệp Vũ nặng nề đập vào tường nhà. Bây giờ hắn mới phát hiện ra cơ thể mình không cử động được bởi vì nó đã bị phong bế. Phong bế là kỹ năng giống như điểm huyệt mà tu chân giả nào cũng có thể sử dụng, nhưng chỉ có thể phát huy trên cơ thể của người có tu vi thấp hơn mình. Bây giờ hắn muốn lấy bảo vật trong giới chỉ ra để chống lại cô ta cũng không được.

Người phụ nữ thì thở phì phò nhìn hắn sau đó hỏi:

“Ngươi là ai? tại sao độc ta truyền sang ngươi không có tác dụng.”

“Độc? cô truyền cho ta làm gì?” hắn hỏi lại.


“Dĩ nhiên cơ thể ta bị trúng độc cho nên lúc ngươi đưa ta vào nhà ta đã truyền độc sang cho ngươi rồi. Chứ ngươi nghĩ một tướng cấp có thể bị say rượu sao?”

Xem ra hệ thống kháng đan dược kháng luôn cả độc dược đúng là trong cái rủi có cái may

“Ta là Điệp Vũ mới chuyển tới hôm nay, ta sống ở ngôi nhà đối diện. Còn việc độc dược có tác dụng với cô mà không tác dụng với ta đó là do cách ăn ở! vậy thôi.”

“Ý ngươi là ta ăn ở thất đức à?” Cô ta nghiến răng nói.

“Chứ cô nghĩ việc sưu tập đầu người treo ở kệ làm vật trang trí là việc làm có đức à!” Hắn ta đáp lại.

“Ngươi bị điên hay sao mà nghĩ ta lấy đầu người làm vật trang trí!” Cô ta hét lên.

“Vậy tại sao nơi đây toàn là đầu người.” Điệp Vũ thắc mắc hỏi.

“Đây là hàng cần được xử lý trước khi giao cho khách hàng.”

“Cô đang nói cái quái gì vậy?” Hắn cảm thấy chóng mặt.

Người phụ nữ đi về phía hắn sau đó giới thiệu:

“Ta là Lâm Nhược Trúc thành viên của Lãnh Huyết Công Hội. Ngươi có biết tiêu chí của tổ chức ta là gì không?”


“Không biết!” hắn đáp lại.

“Tiêu chí của chúng ta là [nhất đao đoạt mạng, lãnh huyết vô tình.]”

Cô ta chụp lấy một cái đầu rồi đi đến phía Điệp Vũ.

“Này! nhìn đi! phần cổ bị cắt một cách vô cùng gọn gàng như mặt hồ tĩnh lặng không một chút gợn sóng! Nó cho thấy được sự dứt khoát của lưỡi đao và sự lãnh huyết của người cầm đao! Vì thế nên danh tiếng của Lãnh Huyết Công Hội lan xa khắp tứ đại Đế Quốc.” Cô ta vừa nói với giọng điệu hưng phấn pha lẫn tự hào trong khi dí cái phần đầu bị cắt thấy rõ cả mạch máu lẫn tủy sống vào mặt của Hắn.

“CÁI CON ĐIÊN! ĐƯA CÁI THỨ GỚM GHIẾC NÀY RA KHỎI NGƯỜI TA MAU!!!” Hắn ta hét lên. Nhưng cô nàng chẳng thèm quan tâm tới giọng nói của hắn.

Nhược Trúc khẻ thở dài sau đó chuyển sang giọng điệu phiền não:

“Nhưng mà một công hội sát thủ như chúng ta có cả chục ngàn thành viên. Vì vậy không phải ai cũng dùng đao hay kiếm mà có dùng cũng chưa chắc chém được đẹp như thế này.” Cô ta bỏ cái đầu đang dí vào mặt Điệp Vũ sang một bên, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy cô ta lấy từ trong túi không gian ra một cái đầu khác tiếp tục đưa tới trước mặt hắn thì hắn muốn khóc ra máu.

Nhược Trúc tiếp tục nói:

“Ngươi nhìn đi! đây là cái đầu bị cắt bằng dao găm. do bị cổ bị cứa nhiều lần cho đến khi đứt ra cho nên thịt ở chỗ vết cắt tơi ra hết cả! Nếu cứ như vậy mà giao cho khách hàng thì sẽ làm mất đi thương hiệu [nhất đao đoạt mạng, lãnh huyết vô tình]. Bọn ta tuyệt đối không chấp nhận việc đó!”

“TA KHÔNG QUAN TÂM CÁI THƯƠNG HIỆU CHÓ MÁ GÌ CỦA CÔ. LẤY CÁI ĐẦU RA KHỎI MẶT TA MAUUUU!!!” Điệp Vũ hét lên. Từ lúc sinh ra tới giờ hắn chưa từng trải nghiệm cái cảm giác nào kinh dị như lúc này.

Bỏ ngoài tay những gì hắn nói cô ta lôi từ trong giới chỉ ra một cái bàn cắt giấy khổng lồ không thua gì ‘Cẩu Đầu Đao’ của Bao Công.

“Vì vậy để xử lý những cái đầu phi nghệ thuật đó trước khi giao cho khách bọn ta thường làm thế này.”

Cô ta đặt cái đầu vào bàn cắt giấy rồi kéo lưỡi dao xuống. Phần cổ tả tơi kia bị cắt ra khỏi cái đầu như một quả cà chua, máu tươi bắn vào mặt Điệp Vũ. Hắn ta muốn ngất.


Còn Nhược Trúc cầm lấy cái đầu vừa cắt nhìn đi nhìn lại với gương mặt giống như đang đánh giá một tác phẩm điêu khắc. Gật đầu hài lòng, cô ta lần nữa đưa cái đầu tới trước mặt hắn, cô nói:

“Ngươi thấy chưa! nếu giao cái này cho khách hàng thì bọn họ sẽ biết rằng danh hiệu [nhất đao đoạt mạng, lãnh huyết vô tình.] của bọn ta không phải hư danh!”

Điệp Vũ nhìn vào mắt cô sau đó bằng giọng điệu thất thần hắn hỏi: “Cô nói những người trong tổ chức của cô có tới hàng chục ngàn người à?”

“Đúng vậy!” Cô ta đáp.

“Ta đã hiểu tại sao Đế Quốc lại sợ bọn cô rồi!”

Nếu như mấy chục ngàn người giống như con điên này ở chung một tổ chức thì đừng nói tới Hoàng Đế mà chắc cả cường giả đại lục cũng chẳng muốn động vào đâu.

Nhìn thấy biểu hiện ngang ngược trên mặt hắn đã biến mất Nhược Trúc mới hài lòng nói:

“Đáng lý ra ta đã giết ngươi vì tội hỗn xược rồi nhưng nghĩ lại ngươi đã giúp ta giải độc nên ta sẽ tha mạng cho ngươi”

“Ừ, cho ta ra khỏi nơi quái quỷ này ngay lập tức!!!” Hắn đáp lại bằng giọng điệu mừng rỡ, hắn không mừng vì mình được tha mạng mà mừng vì được thoát khỏi con điên này.

“Khoan đã. ta sẽ cho ngươi đi…với một điều kiện.” Cô ta nói với giọng điệu cáo già.

“Điều kiện gì?” hắn có một linh cảm không lành.

Nhược Trúc vứt cái túi không gian của mình trước mặt hắn sau đó nói:

“Ngươi giúp ta xử lý mấy cái đầu trong này giống như ta làm lúc nãy ta sẽ thả ngươi đi. Cũng không nhiều lắm đâu chỉ khoảng 200 cái thôi.”

“…..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.