Tử Linh Chuông

Chương 2: Bắt Được


Đọc truyện Tử Linh Chuông FULL – Chương 2: Bắt Được


Giang hồ bát quái ở đâu tìm? Tiệm ăn quán trà không thể thiếu!
Tiết Tử Linh thổi thổi hơi nước trên chén trà, bờ môi vừa chạm vào miệng chén, chợt nghe bên cạnh bàn một vị nhân huynh dùng một loại “ngươi nghe được liền cảm thấy hắn đang cố ý đè thấp giọng nhưng thật ra vẫn đặc biệt vang dội” nói: “Các ngươi biết gì chưa? Tiết Tử Linh đã bị Đại Chiêu Tự bắt!”
Trang Trừng quay đầu nhìn nàng, hiển nhiên cũng nghe thấy.

Tiết Tử Linh nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, lắng nghe cao kiến của vị nhân huynh này: “Biết tại sao không? Không biết à! Các ngươi nghĩ xem, đã bao lâu chưa nghe được tin tức của Tiết Tử Linh?”
Người nghe: “Ơ, cái này…!gần một tháng rồi đi?”
Nhân huynh: “Hai mươi bảy ngày!”
Người nghe: “Cái này có thể nói lên được gì? Lần gần nhất không nghe được tin tức của Tiết Tử Linh, là ba tháng nàng không lấy đồ vật.”
Nhân huynh: “Vẫn không hiểu sao? Các ngươi nghĩ lại xem, lần cuối cùng nghe tin Tiết Tử Linh đang ở chỗ nào?”
Người nghe: “Hình như là Tây Tiều Bang, nàng đến Tây Tiều Bang lấy lại Tử Linh chuông.”
Nhân huynh: “Đúng! Vấn đề ngay tại Tây Tiều Bang.

Tây Tiều Bang này mặc dù đường đường là đại môn phái, nhưng lại không có bảo vật gì, hơn nữa Tây Tiều Bang ở trên đảo Nam Hải.

Tiết Tử Linh sẽ ngàn dặm xa xôi đến loại địa phương đó sao? Có khả năng sao?”
Các thính giả hai mặt nhìn nhau.

Tiết Tử Linh: “Không có khả năng.”
Nhân huynh khen ngợi mà nhìn nàng một cái, phát hiện thật là một mỹ nhân, còn chưa kịp thán phục hai câu, lại nhìn thấy Trang Trừng, con mắt lập tức phát sáng – nơi nhỏ bé này khi nào lại xuất hiện hai vị đại mỹ nhân? Có ý muốn làm quen, nhưng mà tâm linh bát quái lại giật hắn trở về, tiếp tục chuyên nghiệp giải thích với mọi người: “Cho nên, cái chuông này là do Tây Tiều Bang trộm đấy! Tiết Tử Linh mới phải đi ra biển lấy về!”
Các thỉnh giả xôn xao.

Trang Trừng nhịn không được nhíu mày: “Tây Tiều Bang là danh môn chính phái, sao lại làm ra loại chuyện ăn cắp này?”
Nhân huynh nhìn nàng nở nụ cười một cái: “Vị cô nương này nói rất có lý.

Cho nên, đây là một cái bẫy! Là vì phối hợp Đại Chiêu Tự bắt lấy Tiết Tử Linh mà tạo thành một cái bẫy! Các ngươi thử ngẫm lại xem, hai năm trước đây lúc Tiết Tử Linh xuất sơn, nàng làm nổi cỡ nào a! Mỗi khi đến nơi nào, đều sẽ gửi Tử Linh Chuông ở một đại môn phái gần đó, làm xong việc lại thoải mái lấy đi, cái này chẳng phải là tát thẳng vào mặt Đại Chiêu Tự sao? Đừng quên, chiếc chuông Tử Linh này vốn gọi Mục Đức Minh chuông, là bảo vật của Đại Chiêu Tự! Đại Chiêu Tự quý vì đứng đầu bốn phái ba trang, đối với hành vi như vậy há có thể dung túng? Do đó tại hạ đoán chắc…”
Tiết Tử Linh đứng dậy: “Ăn xong chưa? Đi thôi.”
Trang Trừng đang nghe chăm chú, sửng sốt một chút, gật đầu theo nàng rời đi.

Đi hồi lâu, Tiết Tử Linh cũng không lên tiếng.

Tuy là bình thường Tiết Tử Linh cũng không nói bao nhiêu với nàng, nhưng vừa nghe xong một đoạn như vậy, Trang Trừng cảm thấy cần phải nói chút gì đó, vì vậy nàng hỏi: “Mục Đức Minh chuông là Tây Tiều Bang lấy đi thật sao?”
Tiết Tử Linh: “Ừ.”

Trang Trừng: “Cô bị Đại Chiêu Tự bắt được?”
Tiết Tử Linh: “Không có, loại môn phái giả nhân giả nghĩa như Tây Tiều Bang, Đại Chiêu Tự khinh thường kết giao.”
Trang Trừng giật mình: “Chẳng lẽ là ăn cắp thật?”
Tiết Tử Linh nghiêng qua liếc nàng.

Trang Trừng nói nhỏ: “Tây Tiều Bang lại là môn phái như vậy sao, uổng cho bọn hắn tự xưng là danh môn chính phái.”
Tiết Tử Linh: “Có rất nhiều môn phái dựa vào danh xưng chính nghĩa, lại làm những chuyện mờ ám đằng sau.

Ngươi thân là thiếu trang chủ Vạn Nhạc Sơn Trang, ngay cả năng lực nhận biết cũng không có sao?”
Trang Trừng hổ thẹn cúi đầu.

Tiết Tử Linh liếc nàng một cái, chẳng muốn phản ứng.

Bạch Mi Cung ở vào thượng nguồn sông Bạch Mi, xuôi theo dòng nước mà xây, kiến trúc không quá hoa mỹ, nhưng vô cùng thánh khiết.

Bởi vì chỉ có nữ tử, bên trong Bạch Mi Cung dường như cũng mang theo mùi hương nử tử âm nhu thơm ngát.

Một vị đệ tử dẫn đường, Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng xuyên qua vài tòa đình viện, đi vào chánh điện.

Ở Bạch Mi Cung, nữ tử chưa gả đều sẽ che khăn lụa trắng trên mặt, cung chủ thì suốt đời không lấy chồng.

Bạch Thương Mộ mặc một bộ áo trắng như thượng tiên trên mây, sa mỏng che mặt, ba ngàn tóc xanh đơn giản sơ thành một búi tóc, yên tĩnh chờ các nàng đến.

“Bạch cung chủ.” Trang Trừng đoan đoan chánh chánh hành lễ, ngồi xuống.

Tiết Tử Linh cũng theo ngồi xuống.

Bạch Thương Mộ: “Hai vị đến Bạch Mi Cung, không biết là vì chuyện gì?” Thanh âm cũng như con người không mang theo độ ấm.

Trang Trừng bỗng nhiên không biết mở miệng thế nào.

Không thể nói ra sự thật, với địa vị của Vạn Nhạc Sơn trang hiện giờ, chỉ có thể công bố với bên ngoài trang chủ đang bế quan.


Mặc dù với người đáng tin, cũng không thể lộ ra tin tức trang chủ hôn mê.

Tiết Tử Linh: “Sư muội ta Độc Hoạt trúng độc hôn mê, cần Bạch Bích Trân.”
Bạch Thương Mộ: “Như vậy, Trang thiếu trang chủ lại cần gì?”
Trang Trừng lại cúi thấp đầu, tiếp tục không nói gì.

Tiết Tử Linh: “Nàng và ta là bằng hữu, đến thay ta nói chuyện.”
Bạch Thương Mộ: “Bằng hữu…” Ngữ khí kéo dài, như là lặp lại, hoặc như là hỏi lại.

Trong điện im lặng một lát, Trang Trừng khẽ nhếch môi, lại khép lại.

Bạch Thương Mộ: “Ta chưa từng gặp ngươi, lại nghe rất nhiều chuyện về ngươi – Tiết Tử Linh.”
Tiết Tử Linh: “Rất vinh hạnh.”
Bạch Thương Mộ: “Tiết Tử Linh, ngươi ở đây, có phải nói rõ Tử Linh Chuông cũng đang ở xung quanh?”
Tiết Tử Linh xùy một tiếng, giống như cười mà không phải cười: “Tử Linh Chuông là cách gọi của bọ người thuyết thư ngoài phố, người như ngươi mà cũng xưng hô như vậy sao.”
Trang Trừng rốt cuộc cảm thấy không thể vẫn luôn giả bộ không nói gì, đang muốn mở miệng, Bạch Thương Mộ lại nói với nàng: “Trang thiếu trang chủ, ta và ngươi đã lâu không gặp, nên hảo hảo ôn chuyện mới phải.

Sắc trời không còn sớm, nhị vị hãy nán lại Bạch Mi Cung nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại trò chuyện đi.”
Trang Trừng đành phải nói: “Vậy quấy rầy quý phái rồi.”
Bạch Thương Mộ gọi người đến mang các nàng đến nơi nghỉ, lúc gần đi, Tiết Tử Linh bỗng nhiên quay đầu lại, đối diện ánh mắt Bạch Thương Mộ.

Hai người được an bài tại hai giang viện một đông một tây, cách nhau khá xa.

Sau bữa cơm chiều, Bạch Thương Mộ đến viện của Trang Trừng, ân cần hỏi thăm một phen, nói không nhiều lắm, Bạch Thương Mộ liền rời đi.

Đầu thu trăng lưỡi liềm thoạt nhìn trong vắt nhưng có chút băng lãnh, trên đường lập lòe chút ánh sáng.

Bạch Thương Mộ phất tay để đệ tử lui ra, một mình xuyên qua hành lang, băng qua hồ nước, đi vào một gian viện khác.

Cửa sân mở rộng, Bạch Thương Mộ lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, đi vào.


Đẩy cửa phòng ra, Tiết Tử Linh đang ngồi cạnh bàn, lẳng lặng chờ đợi, giống như thái độ Bạch Thương Mộ chờ đợi nàng và Trang Trừng.

Bạch Thương Mộ nhìn nàng, tiện tay đóng cửa lại, đi thẳng đến đối diện ngồi xuống, rót chén trà.

Tiết Tử Linh hỏi: “Không cho?”
Bạch Thương Mộ hỏi lại: “Không lấy?”
Tiết Tử Linh: “Nói đi.”
Bạch Thương Mộ: “Tử Linh Chuông.”
Tiết Tử Linh: “Chiếc chuông kia dương khí rất thịnh, không phù hợp với loại võ công ngươi đang tu luyện, lấy cũng vô dụng.”
Bạch Thương Mộ chậm rãi nở nụ cười: “Vậy ta…!muốn ngươi.”
Tiết Tử Linh giơ tay nâng chén trà, nhìn vào ánh mắt nàng không chút nào gợn sóng, thật lâu, thản nhiên nói: “Ta chướng mắt ngươi.”
Bạch Thương Mộ ngẩn ra một chút, tháo khăn che mặt xuống: “Ta không đủ đẹp sao?”
Tiết Tử Linh chổng ngược chén trà, sau đó lấy ra một khối băng hình dạng chén trà đặt trên mặt bàn: “Thấy không? Băng đông lạnh lá trà rồi, không còn thuần khiết nữa.”
Bạch Thương Mộ cười ra tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta chờ ngươi tới lấy Bạch Bích Trân, chờ đã lâu rồi, thật không ngờ ngươi lại là như thế này đến lấy.”
Tiết Tử Linh: “Bao lâu?”
Bạch Thương Mộ: “Hai năm.

Kể từ lúc ngươi mang Tử Linh Chuông xuất hiện trên giang hồ, ta vẫn đang chờ.

Bất quá, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, hôm nay nhìn thấy ngươi ta liền xác định, hai năm qua không phải chờ đợi uổng công.

Ta nghĩ muốn ngươi.”
Tiết Tử Linh: “Bên trong Bạch Mi Cung của ngươi nhiều ao nước nhỏ như vậy, có phải ngươi bị té vào rồi?”
Bạch Thương Mộ: “Không có, như thế nào?”
Tiết Tử Linh: “Vậy sao ngươi bị nước đổ đầy não rồi.”
Bạch Thương Mộ cười gằng hai tiếng: “Nếu không có Bạch Bích Trân, sư muội ngươi sẽ chết sao?”
Tiết Tử Linh: “Ngươi sẽ chết.

Ta nóng giận, đến ngay cả mình cũng sợ hãi đây.”
Bạch Thương Mộ: “Phốc! Ha ha ha…”
Tiết Tử Linh: “Ngươi phun nước miếng lên bàn, ngày mai nhớ rõ kêu người đến lau.”
Bạch Thương Mộ lạnh mắt: “Ngươi không biết muốn mượn đồ vật của người khác, cần phải trả giá đại giới sao?”
Tiết Tử Linh có chút ngạo nghễ nói: “Ngươi đã quên? Ta là Tiết Tử Linh.”
Bạch Thương Mộ tự giễu cười cười: “Đúng vậy a, nhân vật như Tiết Tử Linh, sao có thể cam tâm bị bắt làm tù binh.”
Tiết Tử Linh gõ gõ mặt bàn: “Chậm nhất ngày mai đưa ta.”
Bạch Thương Mộ lạnh lùng nói: “Ngươi lưu lại, hoặc là thi thể ngươi lưu lại.”
Tiết Tử Linh không nhiều lời nữa, một chưởng chụp về phía mép bàn! Mà Bạch Thương Mộ hầu như đồng thời ra tay! Hay người cách một cái bàn so nội lực, bốn mắt nhìn nhau, Tiết Tử Linh bình tĩnh đến lạnh lùng, trong mắt Bạch Thương Mộ lại tâm tình biến ảo, không cách nào trầm tĩnh.


Tiết Tử Linh: “Ngươi thua.”
Trên trán Bạch Thương Mộ thấm ra mồ hôi hột, cắn răng không chịu thu lực, vẻ mặt gần như cố chấp.

Tiết Tử Linh vận lực đẩy, Bạch Thương Mộ lập tức phun ra một búng máu, lật ghế ngã xuống đất.

Tiết Tử Linh đứng lên: “Ngươi cần gì phải…” Nói phân nửa liền dừng lại, nhìn về phía cửa ra vào.

Bạch Thương Mộ đứng lên, phủi phủi xiêm y, trên mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng, nhưng bởi vì vết máu trên khóe môi còn chưa lau, nhìn qua tựa hồ vô cùng yếu ớt.

Tiết Tử Linh quay đầu nhìn thấy, bỗng nhiên trong lòng có chút động.

“Là Trang Trừng.” Bạch Thương Mộ liếc nhìn cửa phòng, sau đó trừng Tiết Tử Linh nói: “Trên mặt ngươi có máu.”
Tiết Tử Linh cúi đầu nhìn, trước ngực dính chút máu, so với màu áo tím không quá rõ ràng.

Nàng cởi áo ngoài, lại lấy mặt bên trong lau lau mặt, hỏi: “Còn nữa không?”
Bạch Thương Mộ đi tới giúp nàng lau sạch sẽ, ánh mắt lưu luyến không rời, Tiết Tử Linh bị nhìn chằm chằm muốn run lên, cảm giác này giống như bị ấn vào trong đống tuyết, lạnh lẽo từ da chui vào tận xương.

“Đừng lau.” Tiết Tử Linh lạnh chịu không nổi, bắt nàng buông tay, trong lòng thở dài, ôn hòa giúp nàng đeo lại khăn che mặt.

Trang Trừng gõ gõ cửa: “Tiết cô nương, cô đã ngủ chưa?”
Tiết Tử Linh đi mở cửa, Bạch Thương Mộ vành mắt ửng đỏ đi về hướng cửa sổ đem chiếc áo vừa rồi ném ra ngoài.

Trang Trừng nhìn thấy Tiết Tử Linh chỉ mặc áo trong, xin lỗi nói: “Cô ngủ rồi sao? Ta thấy trong phòng vẫn còn sáng đèn cho rằng…!Ồ? Bạch cung chủ, ngươi cũng ở?”
Bạch Thương Mộ đi đến bên người Tiết Tử Linh, hai nữ tử áo trắng đứng cạnh nhau, trong đêm tối lộ ra có vẻ chướng mắt.

.

Tìm truyện hay tại ++ TR UMtruyen.

C OM ++
Bạch Thương Mộ nói với Trang Trừng: “Tiết cô nương nói bên ngoài phòng có quỷ hồn, cho nên ta sang đây nhìn xem.

Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta đã kiểm tra, cũng không có quỷ hồn.” Câu sau là nói với Tiết Tử Linh.

Tiết Tử Linh cũng là vẻ mặt rất nghiêm túc: “Đa tạ Bạch cung chủ, ta có thể an tâm đi ngủ.”
Bạch Thương Mộ: “Vậy thì tốt rồi, ta đi trước.”
Trang Trừng nghi ngờ nói: “Ban đêm đi đường ngươi luôn bỏ ta đi trước, thật sự nhìn không ra ngươi sợ ma chỗ nào?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.