Tư Lệnh Và Trung Khuyển

Chương 37


Đọc truyện Tư Lệnh Và Trung Khuyển – Chương 37

Du Tĩnh Đức thu thập đồ đạc xong xuôi, Cố Thanh Nhượng liền dẫn cậu đi thẳng đến nhà Sở Hoa.

Từ xa đã nghe được tiếng cười đùa, Cố Thanh Nhượng nhìn một cái, cô gái nhỏ nhà hắn đang cùng với một cậu nhỏ khác chơi với nhau, hai cục thịt béo tròn chạy đuổi nhau vòng quanh một cây cột, bỗng nhiên một trong hai đứa nhỏ ngã xuống, nhưng cũng không có một đứa nào khóc, vẫn tiếp tục cười đùa với nhau.

Đứa nhỏ nhà Sở Hoa là một bé trai, tuổi tác nhỏ hơn tiểu Long một chút, vóc dáng cũng nhỏ hơn tiểu Long. Hai đứa nhỏ cười chán chê, phủi phủi quần áo, tay nắm tay nói chuyện với nhau, có vẻ đầu óc của hai đứa nhỏ không chứa quá nhiều thứ, nói với nhau cũng khiến người lớn nghe không hiểu lắm.

Lúc Cố Thanh Nhượng đi tới sau lưng của tiểu Long, tiểu Long đang đầy mặt đắc ý, nói “Mặc dù nói, chàng trai bí đao tinh và dưa hấu tinh đều rất hung ác, nhưng mà có một người, hắn vừa xuất hiện, cả hai bọn họ đều bị làm cho sợ hãi mà chạy mất!”

Ngay chớp mắt, cả người tiểu Long bỗng nhiên bị nhấc lên không trung, cô bé sợ hãi hét to một tiếng “Là yêu quái nào! Lại dám làm tiểu Long sợ!”

Cố Thanh Nhượng bế cô bé đặt ngồi lên cổ mình, cười híp mắt, nói “Ba ba đến giúp con dọa chạy bí đao tinh, dưa hấu tinh, con là cái quỷ cơ trí, lại dám mắng ba ba là yêu quái, chẳng lẽ vừa rồi con nói không phải là nói ba ba?”

Ánh mắt của Tiểu Long đột nhiên trợn tròn, một lát sau, cô bé khẽ nhíu nhíu gương mặt một cái, lộ ra biểu tình vô cùng ấm ức, cúi đầu ôm lấy đầu của Cố Thanh Nhượng cọ cọ một cái “Là người, nhưng mà ba ba làm sao giờ mới đến đón con, nếu muộn chút nữa con sẽ bị bí đao tinh và dưa hấu tinh bắt đi rồi!”

Cố Thanh Nhượng ngẩng đầu nhẹ nhàng đụng đụng cái đầu nhỏ của cô bé “Quen bạn mới không tốt sao?”

“Càng muốn ba.”

Vừa nói, âm thanh của Tiểu Long liền nhỏ lại, Cố Thanh Nhượng ôm cô bé xuống, bế vào trong ngực của mình, vỗ vỗ lưng của cô bé “Tiểu quỷ, lớn như vậy còn khóc, chú cũng nhìn thấy, mất mặt không?”

Lúc này tiểu Long mới phát hiện Du Tĩnh Đức cũng đứng ở phía sau, giống như một cái bóng, không hành động, cũng chẳng lên tiếng, cô bé bất mãn hừ một tiếng “Chú cũng không thấy.”

Du Tĩnh Đức cầm ra một cái khăn sạch sẽ, lau lau nước mắt cho tiểu Long, sờ đầu của cô bé, đầy mặt áy náy “Thật xin lỗi.”

Tiểu Long túm lấy tay của cậu cọ cọ “Được rồi, nể tình chú mang ba ba của con về nhà, tha thứ chú.”

Cố Thanh Nhượng liếc nhìn Du Tĩnh Đức một cái, không nói gì, đang định bế tiểu Long vào nhà, phát hiện trên đùi đeo thêm một món đồ hơi nặng, cúi đầu nhìn một cái, không khỏi mỉm cười, đứa nhỏ nhà Sở Hoa đang ôm chân của hắn, trợn to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn. Cố Thanh Nhượng thả tiểu Long vào trong lồng ngực của Du Tĩnh Đức, bế đứa nhỏ nhà Sở Hoa lên “Ai nha, lần đầu tiên được nhìn thấy tiểu quỷ nhà Sở Hoa, ba con còn bé rất nhút nhát, tính tình này, làm sao cứ thấy giống giống Cho Linh?”

Đứa nhỏ nhà Sở Hoa nhìn hắn một lúc, gật đầu một cái, nói “Nãy con nghe ba mẹ nói ba ba của tiểu Long đến.”


Cố Thanh Nhượng chớp chớp mắt, cười cười, nhéo nhéo gương mặt của cậu bé, bế vào trong nhà, Sở Hoa nghe nói hắn đến, nhưng mà lúc này đang bận đánh cờ với Cho Linh, liếc nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay, liền tiếp tục đánh cờ, Cho Linh áy náy cười một cái với hắn, lại tiếp tục nhìn về phía bàn cờ, ánh mắt lúc nhìn về bàn cờ còn dẫn theo vài phần tàn khốc.

Chỉ chốc lát sau, Sở Hoa đã bị giết cho hoa rơi nước chảy, than thở một câu, ôm lấy đứa nhỏ nhà mình từ trong ngực Cố Thanh Nhượng, tiếp tục quan sát Cố Thanh Nhượng từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu một cái, nói “Anh em a, cậu thật sự làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn nghĩ, cậu mà xảy ra chuyện gì, Cố lão gia tử nhà cậu sẽ nổi điên.”

“Tôi không phải là lập tức đến gặp cậu sao? Thế nào, tỉnh táo lại chưa?”

Sở Hoa nhún vai một cái “Còn chưa đâu, tôi còn trông Minh nhi để cho Cho Linh đến chùa cầu cho cậu một cái bùa bình an.”

Cho Linh cười đồng ý.

Sở Hoa chớp mắt một cái, ánh mắt dừng ở trên người Du Tĩnh Đức, người này trong suốt giống như không khí, nếu như cậu ta không dùng ánh mắt chăm chú mà thâm tình nhìn Cố Thanh Nhượng, phỏng chừng không có ai để ý đến cậu ta. Du Tĩnh Đức lúc vừa mới đi vào vẫn không dời tầm mắt sang chỗ khác, cho dù Tiểu Long ở trong lòng cậu, chơi đùa với ống tay áo của cậu, cậu cũng không nhìn sang bất kỳ ai, ngoại trừ một mình Cố Thanh Nhượng.

Sở Hoa với Cho Linh, hai mắt nhìn nhau một cái, hai người ngồi sát lại gần nhau, ngón tay quấn quýt lấy nhau ngay ở dưới mặt bàn.

Cố Thanh Nhượng làm sao lại không nhìn ra sự mập mờ của bọn họ, ho khan một cái “Du Tĩnh Đức, làm sao lại không mở miệng chào hỏi?”

Du Tĩnh Đức bỗng nhiên phục hồi tinh thần, mặt cương ngạnh, nhìn về đôi vợ chồng kia, gật đầu một cái “Sở tiên sinh, Sở phu nhân.”

Cực kỳ khô khan, cực kỳ đơn giản.

Sở Hoa cười một tiếng “Thời gian này Tĩnh Đức vất vả, làm phiền ngươi chiếu cố tư lệnh.”

Ánh mắt của Du Tĩnh Đức buồn buồn “Vẫn chưa đủ tốt, cảm ơn Sở tiên sinh.”

Cho Linh liếc cậu một cái, rót một chén trà cho Cố Thanh Nhượng  “Từ trước đến nay tư lệnh vẫn chỉ một mình, có nghĩ đến chuyện trong nhà có thêm một người nữa?”

Sắc mặt của Du Tĩnh Đức khẽ thay đổi.

Cố Thanh Nhượng lắc đầu một cái “Chưa từng nghĩ tới.”


Du Tĩnh Đức hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Chưa từng không có nghĩa là không tính toán.”

Sắc mặt của Du Tĩnh Đức lập tức trùng xuống.

Cho Linh liền cười nói với Cố Thanh Nhượng thời gian trước có nhìn trúng một cô gái, dung mạo, tính cách đều cực kỳ tốt, Cố Thanh Nhượng cũng không từ chối, mỉm cười nghe nàng nói, luôn luôn kể ra một chút yêu thích của bản thân, Du Tĩnh Đức đứng một bên nhưng càng nghe càng khổ sở, đến cuối cùng, cả đầu cũng tiu nghỉu cúi xuống, đáng thương cực kỳ.

“Vậy chúng ta chọn một ngày khác hẹn?”

Cố Thanh Nhượng trầm ngâm trong chốc lát “Cũng được.”

Tiểu Long bỗng nhiên khó chịu mà giãy dụa một chút, kêu to “Chú, chú ôm nhẹ một chút đi!”

Cho Linh cười, đưa tay đón tiểu Long “Tĩnh Đức cũng chỉ là nam nhân, không biết cách chiếu cố trẻ nhỏ, không bằng để tôi bế tiểu Long?”

“Không, không cần, tôi có thể.” Du Tĩnh Đức lạnh mặt nhìn Cho Linh, trong ánh mắt mơ hồ mang theo địch ý, giống như bảo vệ lãnh địa, ôm chặt tiểu Long vào trong ngực mình.

Tiểu Long buồn bực, khẽ nhếch miệng.

Cố Thanh Nhượng vỗ vỗ tay của cậu, vươn hai tay ra “Đưa tiểu Long sang tôi bế.”

Du Tĩnh Đức đỏ hốc mắt, ôm lấy tiểu Long đưa cho hắn, giống như sắp khóc, buồn bực nói “Tôi có thể.”

Khóe miệng của Cố Thanh Nhượng khẽ nhếch, đưa mắt nhìn lên liền thấy đôi vợ chồng kia đồng loạt trừng mắt nhìn hắn, không khỏi lắc đầu một cái, hướng họ nói ra một cái khẩu hình.

Ẩu tả.


Hai người này liền mỉm cười.

Mãi đến lúc rời khỏi, Du Tĩnh Đức cũng không chịu buông tiểu Long ra, Cố Thanh Nhượng thấy tiểu Long mất hứng, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, rồi sau đó trực tiếp đi sát lại gần Du Tĩnh Đức, gương mặt lạnh lùng “Buông tay, đưa tiểu Long cho tôi.”

Du Tĩnh Đức cả người cứng đờ, buông tay ra, mặc cho tiểu Long được Cố Thanh Nhượng ôm vào lòng, ánh mắt lập tức bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Cố Thanh Nhượng cũng không quản cậu, ôm tiểu Long đang mơ màng buồn ngủ đi về phía trước.

Du Tĩnh Đức si ngốc nhìn bóng lưng của hắn, vụng về đi theo phía sau hắn, từ đầu tới cuối vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Vừa không bị hắn bỏ rơi, cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Không biết đi bao lâu, Cố Thanh Nhượng bỗng nhiên dừng bước lại, Du Tĩnh Đức sợ bản thân sẽ thô lỗ mà đụng vào hắn, cưỡng ép dừng bước chân, nhất thời trọng tâm không vững mà loạng choạng.

Cố Thanh Nhượng quay đầu lại, đưa một tay về phía cậu.

“Cầm.”

Du Tĩnh Đức mờ mịt nhìn cái tay kia một cái, lại nhìn về phía Cố Thanh Nhượng, giống một đứa ngốc, khẽ nghiêng đầu.

Cố Thanh Nhượng lặp lại một lần “Cầm.”

Nhưng mà, lúc này giọng nói lại ôn nhu rất nhiều.

Lúc này Du Tĩnh Đức mới phục hồi tinh thần, vội vàng cầm lấy bàn tay kia, cảm thấy có chút lại, lại cầm lên hà hơi mất cái, ấn vào bên trong lồng ngực của mình.

Cố Thanh Nhượng cũng không quan tâm xem tư thế này kỳ quái như thế nào, một tay ôm tiểu Long, một tay dắt Du Tĩnh Đức đi một đoạn đường, vừa rồi có một trận mưa xuân rơi xuống, mặt đất ẩm ướt, không khí hơi lạnh, giọng nói của hắn cũng không ấm áp hơn được.

“Cậu còn biết, cậu là sĩ quan phụ tá của tôi sao?”

Du Tĩnh Đức trầm mặc gật đầu một cái.

“Tiểu Long đối với tôi rất trọng yếu, trước khi tôi đi ra ngoài, tôi giao con bé cho cậu, nhưng con bé vẫn là trẻ con, lúc con bé không muốn rời khỏi vòng tay của người lớn, nhưng cậu lại giao con bé cho người khác.”

Du Tĩnh Đức áy náy cúi đầu.


Cố Thanh Nhượng liếc cậu một cái “Tôi không thích cậu làm như vậy.”

Du Tĩnh Đức đầy mặt mất mát, đáp một tiếng, âm thanh còn mang theo tiếng nức nở.

“Cậu làm như vậy, khiến tôi cảm thấy, cậu không thể chăm sóc tốt cho con bé.”

Du Tĩnh Đức chợt lắc đầu “Tôi, tôi có thể! Tư lệnh, tôi thật sự có thể! Không nên tìm người khác…” Âm thanh của cậu càng lúc càng nhỏ, nắm lấy tay của Cố Thanh Nhượng, cúi đầu cọ cọ một cái “Tư lệnh… Tôi có thể làm mẹ của tiểu Long, bị người khác nói cũng không sao, tôi rất vui vẻ.”

Cố Thanh Nhượng nhíu mày một cái “Du Tĩnh Đức, cậu là nam nhân.”

“Làm mẹ của con của tư lệnh, không liên quan đến việc tôi là nam nhân, bị người xem thường tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ quan tâm tư lệnh.” Du Tĩnh Đức cố chấp nói, đưa mắt lên nhìn Cố Thanh Nhượng, ánh mắt trông đợi “Tư lệnh, tôi có thể, tôi thật sự có thể.”

Người này thật sự có đi vào ngõ cụt cũng không chịu quay đầu lại, một khi chọn con đường nào thì sẽ đi tới cuối cùng.

Cố Thanh Nhượng bị ánh mắt nóng bỏng của cậu nhìn vào đến mức không chịu nổi, dời mắt sang chỗ khác, tiếp tục dẫn người ta đi về phía trước.

Kết quả, đi một đoạn dài, Du Tĩnh Đức vẫn cứ nhìn chằm chằm hắn không dời, Cố Thanh Nhượng thở dài một cái, rút tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gò má của cậu, bất đắc dĩ nói “Chuyện hôm nay, là trừng phạt. Lúc trước, tôi nói chuyện với Cho Linh, đều là lừa gạt cậu, tôi cũng không giận đến mức như vậy, đừng suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà, có một chuyện cậu phải biết.”

Du Tĩnh Đức nghiêng đầu hôn lòng bàn tay của hắn, quyến luyến nhìn hắn “Chuyện gì?”

Cố Thanh Nhượng dùng ngón tay chầm chậm lướt qua mi mắt của cậu, ánh mắt ôn nhu.

“Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà, đối với tiểu Long tốt hơn một chút nữa, nhớ không?”

Du Tĩnh Đức lập tức bị hắn mê đảo loạng choạng, đã sớm không biết đông nam tây bắc ở chỗ nào, ngoại trừ gật đầu, cái gì cũng không biết.

Không đúng, cậu còn biết một chuyện.

Cậu sẽ đối với tư lệnh rất rất tốt.

Thế gian vạn năm, không bằng một ánh mắt của người đàn ông trước mặt.

Còn đối với tiểu Long, cũng phải khá hơn một chút nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.