Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 42: Miệng Lưỡi Khéo Léo Khen Đến Gây Chuyện Lớn
“Anh họ, anh tới rồi à!”
Úy Ương đi tới chào hỏi.
Trong tiểu viện có cây ngô đồng, dưới gốc cây có một cái bàn đá, sáng sớm, ánh nắng tinh khôi xuyên qua lá cây, dừng lại trên người Mộ Nhung Trưng, kim quang lấp lánh, người đàn ông một thân quân trang dựa người vào ghế, đơn giản một cái tư thế ngồi đã mười phần uy thế, mà Úy Hổ liền giống như chó ha tám, cong eo, ở bên cạnh cười nịnh nọt, muốn cùng Mộ Tứ thiếu lai lịch thần bí này kết giao quan hệ.
Úy Hổ lập tức quay đầu, thấy trước mắt xuất hiện một thiếu nữ rực rỡ chói mắt.
Một bộ váy hồng nhạt, eo thon tinh tế, tươi cười xinh đẹp, cả người tựa như một đóa hoa mới nở, đẹp đến ngây người.
Ân, nha đầu này lớn lên đích thực xinh đẹp, khó trách tên họ Mộ say mê.
Hắn đánh giá, kéo ra nụ cười, một bên hướng cô đưa mắt ra hiệu, một bên âm thầm ám thị nắm đấm, đây là đang uy hiếp cô: Nha đầu thối, ngươi nếu không giúp ta, cẩn thận ta đánh chết ngươi, trong miệng lại nói cực kỳ êm tai:
“Ai nha, em Ba, em gái tốt nhất tốt nhất của anh a, em nhất định phải thay anh cầu xin chồng em, hôm nay bất luận thế nào đều phải cho ta chút mặt mũi, Tụ Tiên Lâu bên kia ta đã đặt bàn xong xuôi rồi, đại quan quý nhân thành phố Ôn đều sẽ tới, không đi mặt anh biết để đi đâu, làm ơn, làm ơn.
.
“
Cái tiếng “em gái tốt” kia, gọi khiến cô một thân nổi da gà.
Bắt nạt kẻ yếu, ham sống sợ chết.
Ác ôn vô sỉ.
Trong lòng Úy Ương ghét bỏ, trên mặt cười tủm tỉm hướng Mộ Nhung Trưng nói lời hay: “Tứ thiếu, anh họ nhà ta đích xác đối với ta cực tốt.
.
“
Mộ Nhung Trưng chỉ liếc mắt một cái, liền biết nha đầu này muốn chơi xấu.
Hắn khoanh tay lên ngực, muốn xem xem cô muốn chơi trò gì, “Ồ, tốt như thế nào, nói ra nghe xem.
“
“Mùa xuân giúp xới đất, mùa hè bưng tới trà lạnh, mùa thu không quên quả tươi, mùa đông tặng tới áo ấm, chưa từng để em với mẹ thiếu cái gì.
Người anh như thế, trên đời này tuyệt đối ít có.
“
Úy Ương miệng lưỡi khéo léo, khen đến ba hoa chích chòe.
Trên thực tế, Úy Hổ động một cái liền tới cướp bóc, cầm được đồ đáng giá liền đi bán lấy tiền.
Vốn dĩ, cha cô từng làm thị vệ trưởng hoàng thất, bên người những thứ có giá trị vẫn là có, sau khi cha mất mẹ đem cô trở về, mấy đồ vật cũ đa số bị hắn hoặc lừa hoặc cướp đi, chiếm làm của riêng.
Người này chính là rác rưởi.
Da mặt Úy Hổ thật dày, nghe xong gật đầu thật mạnh, cười đến thật đẹp.
Ân, không tồi không tồi, đứa nha đầu thối này đủ thức thời, xem ra hắn trong mắt cô vẫn là tương đối có uy tín.
Úy Lan nói, nha đầu này trở lên có tâm cơ rồi, đâu có, vẫn như vậy, vô cùng nhát gan sợ phiền phức.
“Người một nhà không nói hai lời, đối tốt với em đó là điều đương nhiên, người làm anh nào mà không yêu thương em gái mình?”
Đương nhiên cái rắm.
Cô âm thầm hừ một cái, nụ cười trước sau yêu kiều sáng lạng, thuần khiết như thiên sứ, ngữ phong đột nhiên chuyển:
“Đúng rồi, bốn tháng trước, anh họ còn giới thiệu cho em một sư trưởng để em quen biết, sư trưởng kia đối với ta rất tốt, một hai muốn nhận ta làm em gái, còn nói muốn đem ta đi gặp trưởng lão phu nhân của sư trưởng nhận làm con gái nuôi.
.
Tứ thiếu, sư trưởng kia tên là Mã Trung Hà, anh có quen không? Ta biết chuyện còn hạn hẹp, không biết hắn là ai, chỉ nghe nói hắn là quý nhân trong quân đội.
“
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Mộ Nhung Trưng thình lình đại biến, trên mặt lập tức nổi giận, ánh mắt như giết người liếc tới.
Úy Hổ một khắc trước còn mặt mày hớn hở, một giây sau lập tức đại kinh thất sắc, trong lòng thầm kêu: Hỏng rồi hỏng rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
.
Như vậy, Mã Trung Hà là ai chứ?
Đó là một lão quỷ háo sắc muốn chiếm đoạt Úy Ương.
.