Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 229: Tứ Thiếu Với Tiểu Bắc Tổ Hợp Cứu Mỹ Nhân 17
Đúng vậy, cảm xúc bùng nổ là đột nhiên như thế, lại tự nhiên như thế.
Thời khắc này, với cô mà nói là lúc cần giúp đỡ nhất.
Tuy rằng cô theo Úy Hổ tới, nhưng nội tâm cô căn bản không rõ bản thân sẽ phải đối mặt với tình huống như thế nào, có lẽ sẽ tồi tệ tới mức khiến cô không cách nào xử lý.
Dù vậy, cô vẫn là tới.
Lại chưa từng nghĩ sẽ gặp hắn.
A, cái người đàn ông từng khiến cô cảm thấy đáng giận nhất ấy, sao có thể mỗi lần vào thời khắc cô cần giúp đỡ nhất đúng lúc xuất hiện.
Con người, đều là có máu có thịt.
Cảm giác yếu ớt của con người sẽ khiến con người trong nháy mắt cảm thấy:
Có hắn, thật tốt, thật sự quá tốt đi!
Lúc liếc đến khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn lộ ra mấy tia ấm áp, cô rất muốn ôm chặt hắn, muốn xông tới hắn nói:
Mộ Nhung Trưng, sao anh làm được thế?
Hết lần này đến lần khác, anh thay đổi thành kiến vốn có của em đối với anh, khiến em đối với anh càng ngày càng say mê, hại trái tim không muốn rung động này lại vì sự xuất hiện của anh mà kích động, vì anh tới mà nhiệt huyết sôi trào.
Đời này, sao anh có thể trở nên đáng yêu như thế?
Mỗi lần lúc em vô vọng, cho em ấm áp, khiến em bất tri bất giác vì anh mà khuynh đảo.
“Mặt em làm sao thế?”
Vừa mới phát hiện mặt cô bị thương, trán rách ra, hai má cánh tay vừa đỏ vừa sưng, một bộ dạng bị người ngược đãi.
Mộ Nhung Trưng lập tức nổi giận, nhấc cằm cô lên nhìn tỉ mỉ, đôi mắt như băng phách, trở nên nguy hiểm cực độ.
“Ấy, đau..”
Cô khẽ nhăn mày, gương mặt này bây giờ vừa động liền đau.
Ai, bản thân mỗi lần nhếch nhác chịu ngược đãi đều bị hắn nhìn thấy.
Người này ấy à, thật đúng là phúc tinh của cô.
“Ai làm?”
Âm thanh của Mộ Nhung Trưng đem theo mùi thuốc nồng đậm.
Mùi vị này, khiến cô cảm thấy hắn muốn gϊếŧ người.
Không đợi cô nói gì, cửa đột nhiên mở ra.
Úy Ương lập tức cảnh giác xoay đầu qua, cho rằng là phó quan Trương, không phải.
Một người đàn ông toàn thân trang bị vũ trang tiến vào, tiếp theo, người đó gỡ bỏ khẩu trang, lộ ra dung mạo thật, cư nhiên là..
Tư Tiểu Bắc.
“Cậu như thế nào cũng ở đây vậy?”
Úy Ương ngẩn người, kinh ngạc cực kỳ.
Tên gia hỏa này mất tích mấy ngày liền, thế nào nói xuất hiện liền đột nhiên xuất hiện thế!
Lại còn cùng Mộ Nhung Trưng một chỗ.
Phong cách này, quá ly kỳ rồi.
Ánh mắt của Tư Tiểu Bắc rơi xuống khuôn mặt bị thương của Úy Ương, đích thực là bị thương không nhẹ, bất giác con ngươi ánh nắng tươi sáng kia theo đó nhíu mày, quang cảnh này nếu để Bé Ngoan thấy, chắc chắn đau lòng chết mất.
“Là Úy Hổ làm hả!”
Ngữ khí khẳng định như vậy.
Hắn đây là trả lời câu hỏi vừa nãy của Mộ Nhung Trưng.
“Hắn đâu?”
Mộ Nhung Trưng giận giữ hỏi, hàn khí đầy mặt, lộ thái độ hung tàn.
Úy Ương bất giác liếc một cái: Thật ra hắn vẫn là người kia, sẽ khiến người ta cảm thấy đáng sợ, chỉ có điều, hắn ở trong mắt cô đã trở nên khác biệt.
“Bị tôi treo bên ngoài.
Bất quá bây giờ không phải lúc tìm Úy Hổ tính sổ.
Anh cũng không nên xuất hiện trước mặt hắn.
Nhất thời gây phiền phức, không có lời lắm.
Nhịn một chút đi..”
Tư Tiểu Bắc ý vị thâm trường mà nhắc nhở.
Mộ Nhung Trưng xoay đầu híp mắt, ánh mắt nảy lửa giận, “Người phụ nữ của ta bị bắt nạt, cậu muốn ta rụt cổ như con rùa đen hả?”
Tư Tiểu Bắc: “…”
Tiểu Thái Sơn, anh không thể đem lửa bắn trên người tôi có được hay không, tôi đây là vì tốt cho anh.
Mộ Nhung Trưng hừ một cái, sắn tay áo muốn đi ra ngoài.
Úy Ương giữ chặt tay hắn, tóm lại cảm thấy trong lời của Tư Tiểu Bắc cô nên ngăn cản Mộ Nhung Trưng hành động xốc nổi, “Đợi một chút, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Thấy dáng vẻ muốn đi tính sổ với Úy Hổ của Mộ Nhung Trưng, hiện rõ ràng hắn càng giống đi đánh người, chỉ đành nhìn phía Tư Tiểu Bắc: “Cậu nói..”
Tư Tiểu Bắc thấy thế, âm thầm thở dài, quả hồng quả nhiên đều là hướng chỗ mềm bóp, so với Mộ Nhung Trưng, hắn tự nhiên càng giống một quả hồng mềm rồi – Tuy hắn căn bản không phải, nhưng ở trước mặt cha mẹ vợ tương lai, hắn vẫn là ngoan ngoãn thuận theo một chút thì tốt hơn.
“Là thế này, mấy ngày này tôi tuy không tới trường học, nhưng chuyện xảy ra trong trường tôi vẫn là biết một chút.”
“Bạn học Úy bị người vu oan gian lận, tôi đều nghe nói rồi.”
“Sáng sớm hôm nay, tôi nhận được tin tức, nói Tô Triết bị đội cảnh sát hình sự bắt, tội danh là mưu sát thầy Nghiêm, tôi cảm thấy vấn đề rất nghiêm trọng, liền mật báo với Mộ tiên sinh, bảo anh ấy lặng lẽ quay về một chuyến.”
“Tôi là cho rằng thế này, chuyện bên này, tình huống có chút phức tạp, có Mộ tiên sinh ở đây ổn thỏa hơn.
Tôi sợ ứng phó không được, tới lúc đó có bại lộ gì, xảy ra chút sự cố gì, thế thì khó coi rồi..”
Giải thích thật tỉ mỉ.
Nhưng Úy Ương vẫn có chút khó hiểu.
Thứ nhất, Tư Tiểu Bắc bản thân không ở trường học, sao vẫn còn quan tâm chuyện của cô như thế?
Thứ hai, hắn hình như rất hiểu rõ quan hệ Tô Triết với cô, và Mộ Nhung Trưng, vì sao thế?
Thứ ba, chuyện Tô Triết bị bắt, tin tức của hắn từ đâu mà có? Không phải là nói hắn mới chuyển tới thành phố Ôn sao? Chuyện bảo mật như thế, có thể thám thính được, đường dây của hắn cũng quá kinh khủng rồi.
Thứ tư, hắn điện báo cho Mộ Nhung Trưng thế nào?
Thật ra, những cái này cũng là chuyện trong lòng Mộ Nhung Trưng rất muốn biết, nhưng hiện tại, món nợ hắn với tên nhóc này có thể tạm thời không tính, quay về rồi điều tra hắn cẩn thận.
“Thế tình huống của mẹ tôi là thế nào? Hai người ai tới giải thích?”
Úy Ương chọn trọng điểm tiếp tục hỏi.
“Vẫn là tôi nói đi!”
Tư Tiểu Bắc thấy Mộ Nhung Trưng cứ nhìn mình chằm chằm, biết hắn cũng muốn biết tình huống cụ thể – Tiểu Thái Sơn trở về quá vội vàng, có những chuyện hắn – cái người con rể tương lai này còn chưa giải thích, đã vội vàng đem người về đây, bây giờ cũng chỉ có hắn có thể giải thích hoàn chỉnh chuyện trước mắt này hợp lý.
“Buổi sáng hôm nay, Bác Úy sau khi ra khỏi biệt thự Mộ liền bị người theo dõi, buổi sáng, bác Úy về Úy viên một chuyến, người kia không động thủ, hơn 1 giờ chiều, bác Úy đi nghĩa trang thành Bắc, lúc về bị người đánh hôn mê đem đi.
” Tôi biết, bạn học Úy cô tìm người âm thầm bảo vệ bác Úy.
Không may là, thân thủ người này có chút yếu.
Bị đánh hôn mê rồi.
Người của tôi thấy thế, đi theo tới đây.
Vì đối phương có ba người, thuộc hạ của tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, gọi điện thoại báo cho tôi.
“
” Vừa hay Mộ tiên sinh tới, chúng tôi liền cùng nhau tới đây, cùng nhau giải quyết mấy tên phần tử nhỏ, theo kẻ đó nói, hắn vẫn còn đồng bọn, ước chừng tầm sáu rưỡi tới đây chạm trán.
“Chúng tôi thấy thời gian không sai biệt lắm, vì bắt tên đồng lõa này, Mộ tiên sinh ẩn đi, tôi đem người ẩn núp dưới lầu, chỉ đợi tên đồng lõa kia sa lưới.
” Sau đó, không bao lâu, cô với cái tên Úy Hổ kia tới..
“
” Từ đây có thể thấy, Úy Hổ chính là đồng lõa..”
Cả quá trình, hắn trần thuật đến cực kỳ đơn giản.
Nhưng Úy Ương lại một chút cũng không cảm thấy đơn giản thế.
Chuyện này mấu chốt ở chỗ, Tư Tiểu Bắc theo dõi toàn bộ hành trình của mẹ cô hằng ngày, cho nên mới làm được việc cứu viện kịp thời như thế..