Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 222: Tô Triết Sẽ Làm Có Chút Lạnh 7
Ánh mắt Úy Ương chợt lóe, cuối cùng hiểu rõ vì cái gì Đặng Ngọc nói, chỗ dựa của cô không có, hóa ra bọn họ đã biết tin tức: Mộ Nhung Trưng rời đi rồi – Cũng chính là nói, bố trí cái màn này, không những biết Mộ Nhung Trưng không có ở đây, còn có thể nghe ngóng được tin tức trong quân.
Ách, địa vị này, cũng quá lớn đi!
“Ồ!”
Cô cân nhắc, duỗi tay qua nhận lấy, rất muốn biết hắn viết gì cho cô, còn không phải, hắn rời đi chưa được mấy ngày, cư nhiên phát sinh phong ba lớn như thế.
Nếu lúc này, hắn ở bên cạnh thì tốt biết bao a!
Phi phi phi, cái tư tưởng này không thể có, phương thức làm người chính xác là chuyện của bản thân thì tự giải quyết.
Suy xét bên cạnh có Quyền Trân nên không mở thư – thư của người yêu, đương nhiên tìm một chỗ tốt từ từ xem mới hợp lý.
Lại nói Quyền Trân, cô ấy vốn chính là một cô gái có tâm tư tỉ mỉ, lần đầu gặp Tô Triết, tâm liền sinh ra kinh ngạc, sao tự dưng xuất hiện một người tới rút đao tương trợ, đánh đuổi mấy ác phụ kia, suy nghĩ này đang xoay chuyển trong đầu, vị ân công này xoay người liền tới chào hỏi với Úy Ương, còn thân mật xưng hô cô ấy là “Tiểu Ương”, mà từ giọng điệu người này nói chuyện mà phân tích, hắn là chân chạy, người viết thư kia mới là nguyên nhân khiến hắn xuất hiện ở đây.
Cứ như thế, quan hệ bên cạnh Úy Ương phải phức tạp đây.
Người thì đều có lòng tò mò, Quyền Trân cũng không ngoại lệ.
“Úy Ương, người này là ai thế? Tứ thiếu lại là ai?”
Quyền Trân nhỏ giọng hỏi, hoàn toàn nghe không hiểu.
“Ách..”
Úy Ương liếc Tô Triết bên cạnh, trầm ngâm nói: “Chuyện này ấy à, có chút phức tạp, sau này có cơ hội lại nói sau đi!”
Liên quan đến quan hệ của bản thân với Mộ Nhung Trưng, quá khó giải thích rõ ràng được, cô bây giờ không muốn nói nhiều.
“Hắn tên A Tô.
Là một người..
bạn của mình.”
Cô giới thiệu đơn giản.
Quyền Trân ngước mắt nhìn xung quanh, sườn mặt của người đàn ông này, vô cùng có dáng hình, trên người tỏa ra một hơi thở độc đáo, mấy nam sinh trong trường không thể so sánh được, chỉ một ánh mắt, tiểu tâm can liền nhảy dựng lên phịch phịch.
Ai nha, đây là làm sao vậy?
Mặt cô không hiểu sao có chút đỏ, điều chỉnh lại biểu tình, rồi giới thiệu qua: “Ồ, xin chào, em tên là Quyền Trân.
Cảm ơn anh vừa nãy đã cứu em..”
Vừa nãy một roi kia quất xuống, cô đảm bảo sẽ bị đánh đến kêu thảm thiết, nhất định phải cảm ơn.
“Xin cứ gọi tôi là Tô Triết.
Tôi không quen người lạ gọi tôi là A Tô.
Ngoài ra, người tôi cứu không phải cô.”
Tô Triết nhàn nhạt gật đầu một cái, cả người có vẻ đặc biệt lãnh quả, lời nói đặc biệt cứng nhắc: Người tôi cứu không phải là cô, lời này nói ra quá đắc tội người rồi, cũng quá không màng mặt mũi người khác rồi.
Quyền Trân nhất thời ngượng ngùng: “…”
Úy Ương không khỏi cười khan, thò lại gần nói khẽ với cô: “Đừng để ý.
Tên gia hỏa này tính khí có chút khó ưa..”
Quyền Trân nhe răng cười, ánh mắt đầu tiên chính là cảm thấy đây là một người đầy ắp quá khứ, ánh mắt rất thâm trầm – Kiểu người này, đều có tính khí của bản thân, mà hắn với cô lần đầu gặp, gọi thẳng A Tô, cũng đích thực có chút quá, đến nỗi cách thức nói chuyện của người ta, thẳng thì có chút thẳng, nhưng quả thật cầu thị, cũng là một loại phẩm cách, chỉ là cũng quá không hiểu nhân tình thế thái một chút.
“Không sao, Tô Triết, xin chào, rất vui quen biết anh..”
Cô một lần nữa chào hỏi.
Tô Triết nhàn nhạt liếc một cái, không để ý tới, mà lại nhìn phía Úy Ương, “Tiểu Ương, hôm nay chuyện này cần tôi giúp đỡ không?”
Thân làm vệ sĩ, hắn không thể theo vào trong trường học, nhưng, hắn có người luôn canh ở ngoài cổng trường.
Không lâu trước đó, Úy Ương vừa rời khỏi Đệ Nhất Cao, hắn liền đi theo tới, là lúc Úy Ương cãi cọ, hắn chính là ở gần đó, tra chuyện này toàn bộ rõ ràng nguyên nhân hậu quả rồi.
“Không cần, tôi tự giải quyết.
A Tô, hiện tại tôi cần tìm Hà Hoan, có chút chuyện, tôi nhất định phải làm rõ trước mặt..
Nếu không, anh về đi?”
Cô muốn bảo hắn biến mất.
Quyền Trân đối với Tô Triết rất có hứng thú, nhưng là cô còn chưa nghĩ xong làm sao giải thích nhân vật bên cạnh mình cho thỏa đáng, đuổi người đi tương đối thỏa đáng.
“Người cô chỉ là nữ sinh hãm hại cô kia?”
Tô Triết trầm ngâm hỏi.
“Đúng thế! Anh gặp được?”
“Không cần tìm, tôi nhốt người lại rồi, chính là ném vào trong xe đỗ gần cửa, đang cho người trông coi, quay về muốn thẩm vấn cô ta một chút, cô đợi đấy, tôi đây liền đi đem người qua đây..”
“…”
Úy Ương đột nhiên hiểu vì cái gì Mộ Nhung Trưng thích trọng dụng hắn thế rồi.
Tên Tô Triết này, làm việc quá tốt, thậm chí không cần bản thân hạ lệnh, hắn liền có thể xử lý tốt sự việc.
Có được một thuộc hạ như thế, làm người đứng đầu cũng có thể bớt không ít phiền phức.
Quan trọng là, hắn trung thành và tận tâm.
Ân, đột nhiên, cô nghĩ tới một truyện: Cô có cần xúi giục hắn làm phản không, trở thành người của cô? Đỡ cho hắn suốt ngày chỉ tâm tâm niệm niệm phải báo cáo cho Mộ Nhung Trưng.
Nghĩ tới năng lực bản thân có hạn, rốt cuộc vẫn là từ bỏ!
*
Tô Triết đi đem người tới.
Úy Ương ngồi trên ghế đá ở tiểu viện.
“Vừa nãy người kia lạnh lùng thật.”
Đây là ấn tượng thứ hai của Quyền Trân với Tô Triết: Rất Man.
Úy Ương cười cười, sau khi nhìn quen gương mặt Poker của Mộ Nhung Trưng, cô cảm thấy Tô Triết đó là phù thủy nhỏ – Tên gia hỏa kia từng là một kẻ liếm đao qua ngày, làm một sát thủ, hắn có lòng cảnh giác mà người bình thường không có, cùng với bình tĩnh.
“Um, là có chút lạnh lùng, bất quá, tiếp xúc lâu rồi liền sẽ biết, hắn thật ra rất dễ ở chung, chính là không thích nói chuyện, không thích giữ mặt mũi cho người khác.”
Cô cũng không giải thích nhiều hơn.
Quyền Trân là một người thức thời, nhìn ra được, Úy Ương cũng không muốn nói nhiều về Tô Triết, cũng nhẫn nại không nói nữa, tuy rằng trong lòng cô tò mò cực kỳ cuộc đời người này, nhưng bây giờ, không phải là lúc thảo luận người này.
*
Không lâu sau, Tô Triết từ cửa đem Hà Hoan đẩy vào trong, động thủ rất thô lỗ – Đối với người muốn hại Úy tiểu thư, Tô Triết hắn sẽ không cho chút mặt mũi nào.
Đợi vào Tiểu Viện, Tô Triết đẩy thật mạnh, một phát đẩy đến trước mặt của Úy Ương.
Một âm thanh kêu thảm thiết, Hà Hoan khổ sở đụng xuống nền đá xanh, nhất thời đụng đến vỡ đầu chảy máu.
“Tiểu Ương, cô hỏi đi!”
Tô Triết hai tay chắp phía sau lưng, canh bên cạnh, hoàn toàn là bổn phận vệ sĩ, phần khí thế đó lại rất uy phong.
Quyền Trân nhìn, tò mò a, người này rốt cuộc là có lai lịch gì a, cư nhiên dám tự ý bắt người, nhìn hẳn là không phải người xấu, nhưng, cũng không giống người tốt – Gương mặt lạnh lùng kia có chút ác ý.
Đổi lại trước kia, cô ta nhất định sẽ bị kiểu người có gương mặt người không phận sự miễn tới gần không lương thiện này làm sợ, nhưng hôm nay, cô ta cư nhiên không sợ.
“Làm phiền anh rồi.”
Úy Ương cảm ơn một tiếng, liếc người bò dậy, trên tay Hà Hoan máu tươi chảy dòng dòng, trong đầu nghĩ tới một ít chuyện cũ năm xưa, đã từng có hoang mang, tới nay cũng coi là nghĩ thông một số.
Cô dựa vào ghế, hai tay ôm ngực, híp mắt, ánh mắt một mảng lạnh nhạt, chậm rãi nói:
“Hà Hoan à Hà Hoan, chúng ta học cùng nhiều năm rồi nhỉ..
Từ tiểu học chúng ta đã là bạn học rồi nhỉ, đến tận hôm nay mình mới biết cậu cư nhiên biết diễn như thế..
Không xa không gần ở bên cạnh mình nhiều năm như thế, chính là vì một lúc nào đó, thay kẻ kia vu oan mình nhỉ!”.