Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 220: Chân Tướng Như Thế Nào Khó Bề Phân Biệt 2
“Câu trả lời của em rất đơn giản, về phần đáp án đề thi này, em chưa từng tới chỗ thầy Nghiêm đòi.
Chủ nhật, em cùng với Hà Hoan tới chỗ thư viện mẹ em làm việc ôn bài, nhưng em với bạn ấy không có cùng nhau tới gặp thầy Nghiêm, Hà Hoan đang nói dối, thầy Nghiêm cũng đang nói dối..”
Nói đến hai chữ “nói dối” cuối, cô nhấn mạnh, hy vọng lấy đó để moi ra mục đích của họ.
“Úy Ương, sự tình đều đã như vậy rồi, cậu vì cái gì còn chưa chịu thừa nhận chứ? Mình là bạn tốt nhất của bạn, không thể nhìn bạn ở trong loại chuyện này phạm lỗi ngớ ngẩn, thành tích chỉ là điểm số mà thôi.
Cậu bây giờ thật sự nên chỉnh đốn lại lòng muốn chiến thắng người khác của bản thân, chỉ cần chỉnh đốn tốt, tương lai cậu vẫn là nữ nhân tốt, nếu không, cậu sẽ triệt để biến thành bại hoại của xã hội..
Cậu tỉnh lại đi..”
Tổn thương trên đời này, phần lớn là tới từ người thân quen nhất của bản thân.
Hà Hoan này, lúc trở mặt thật đúng là không nhận người luôn.
Vẫn may à, vẫn may tình cảm cô với người này không sâu đậm, nếu thật sự là loại bạn bè có thể sống chết có nhau, đối mặt với loại phản bội này, khẳng định phải bị tức chết khi đang sống sờ sờ mất.
“Hà Hoan, người quay đầu là bờ là cậu, không phải tôi..”
Úy Ương miệt nhiên cười.
Kiếp trước kiếp này, cô thống hận nhất chính là loại người ở sau lưng người khác đâm một dao.
Hà Hoan vẻ mặt ủy khuất, khẽ dậm chân nói: “Cậu ấy à, dám làm không dám nhận, đem ý tốt của người khác coi như lòng lang dạ thú, thật sự là quá không biết tốt xấu.
Mình làm như vậy chỉ là hy vọng cậu cải tà quy chính..”
“Cải tà quy chính?” Úy Ương lại cười lạnh, “Câu này dùng trên người cậu càng thích hợp hơn ấy.”
“Cậu..”
Hà Hoan tức đến cả người run rẩy.
Người khác nhìn, đây là thân làm một người bạn đang tức cô ấy chấp mê bất ngộ, nhưng Úy Ương thấy đây là biểu hiện chột dạ.
Dù sao, cô là lười để ý đến cô ta, quay lại nhìn phía chủ nhiệm Hà, còn có thầy Lôi, nói: “Chủ nhiệm Hà, thầy Lôi, chuyện này, em là bị oan uổng..”
Mỗi một từ đều nói ra đến rõ ràng có thể nghe thấy, chui thẳng vào tai mỗi người.
Đáng tiếc, mới tự biện minh được một câu, liền lần nữa bị người cười lạnh cắt ngang, “Ai tới oan uổng ngươi? Từ nhỏ đến lớn, ngươi trừ làm những chuyện cấu kết không biết xấu hổ ra, có từng làm chuyện đứng đắn nào chứ? Tâm tính của nha đầu này luôn như thế, chủ nhiệm Hà, nếu trường học muốn đuổi học nó, chúng tôi không có bất kỳ ý kiến gì.”
Bà lão Úy mở miệng liền là ý đồ bôi nhọ cô.
“Chủ nhiệm Hà, Úy Ương gian lận, có nhân chứng vật chứng, Ngài còn đang do dự cái gì? Đệ Nhất Cao chúng ta, tuyệt đối không thể có loại học sinh bại hoại này.
Loại chuyện này, tra ra được phải cùng nhau xử lý nghiêm khắc..”
Chu Nam càng không muốn cho bất cứ cơ hội lật ngược nào, loại học sinh không biết xấu hổ này càng sớm cút khỏi Đệ Nhất Cao càng tốt.
Cái này một tung một hứng, phối hợp đến thật đúng là tuyệt không thể tả.
Úy Ương bình tĩnh như thường, chợt la lên một tiếng: “Em có thể chứng minh, em không có nói dối.”
Biểu tình vô cùng vô tư.
Lôi Vũ cảm thấy chân tướng cuối cùng phải càng phức tạp hơn bọn họ tưởng tượng, lập tức tiếp lời: “Em muốn chứng minh như thế nào?”
Chu Nam lại muốn nói, lại bị chủ nhiệm Hà túm lấy một cái gối từ trên ghế ném qua cắt ngang, nổi giận quát một câu: “Cô câm mồm cho tôi, nghe một chút lời của học sinh Úy nói thì cô sẽ chết à, Chu Nam, cô nhằm vào một học sinh như thế, rốt cuộc là có ý gì? Lấy việc công báo thù riêng cũng không phải như thế, nếu cô không muốn nghe, cút về cho tôi.
Người khác cũng thế.
Không được lại làm ồn cho tôi..”
Rốt cuộc là làm một cái chức vụ nhỏ, xụ mặt dọa như thế, đến bà lão Úy cũng tắt thanh, Đặng Ngọc cũng thế.
Bốn bề cuối cùng yên tĩnh lại.
Chủ nhiệm Hà mới hài lòng nhìn về phía Úy Ương, “Nói đi! Em muốn chứng minh phần đáp án này không có quan hệ gì với em thế nào..”
Úy Ương tới trước mặt Lôi Vũ, từ trên tay hắn nhận lấy mấy tờ đáp án kia, chậm rãi đảo mắt qua Hà Hoan ánh mắt âm thầm xoẹt qua, nói:
“Chủ nhiệm Hà, thầy Lôi, chuyện trên đời này, có lúc mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật.
Các thầy hoài nghi thành tích của em như thế, đơn giản chính là bởi vì thành tích trước kia của em quá kém cỏi, lần này lại thi đứng nhất cả khối, cái này không phù hợp logic đúng chứ..
” Thế thì, phương pháp trực tiếp nhất chứng minh em không gian lận chính là: Các thầy lại ra đề một lần nữa, lần này, xin các thầy khóa đáp án đề thi cho tốt, em lại tới thi lần nữa, nếu em vẫn có thể thi với điểm số cao, liền đại biểu em là người có thực lực.
“Mà mấy tờ đáp án xuất hiện trong phòng của em, không thấy được chính là em làm ra, càng có nhiều khả năng hơn là: Vu oan giá họa.
” Thử hỏi, một người học sinh có thực lực, còn cần phải nhìn mấy cái đáp án này sao? “
Chủ nhiệm Hà gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nói này, tuy rằng hắn rất buồn bực, vì cái gì có người muốn vu oan giá họa cho trò ấy, chỉ nói:” Cái này cũng coi là một biện pháp.
“
” Nhưng..
“Ngữ khí của Úy Ương lại đột nhiên biến chuyển một cái,” Hiện tại em căn bản không muốn chứng minh em không gian lận, em muốn làm rõ là: Thầy Nghiêm với Hà Hoan vì cái gì muốn thông đồng nhau tới hãm hại em..
Còn có phần đáp án này sao lại chạy tới ngăn kéo của em..
Đầu tiên, em có thể chứng minh Hà Hoan..
“
Cô chỉ vào Hà Hoan, cái người gọi là bạn bè này,” Bạn ấy, đang, nói, dối..
“
Hà Hoan cắn môi, dựa vào cửa sổ, hai tay gắt gao nắm chặt, đỏ mặt, kêu rất lớn:” Mình không có, Úy Ương, sao bạn lại không biết xấu hổ như thế, vì để thoát tội, đến bạn bè cũng không tha..
“
” Bạn bè? Tôi không có loại bạn bè hai mặt, bụng dạ khó lường này.
“
Úy Ương lạnh lùng mà phân rõ ranh giới với cô ta.
” Em có cách gì chứng minh Hà Hoan đang nói dối? “
Lôi Vũ nắm được trọng tâm mà hỏi, không hy vọng vấn đề lại bị lạc hướng.
” Chỉ cần hỏi một vấn đề, em liền có thể chứng minh.
Chủ nhiệm Hà..
“
Úy Ương hướng chủ nhiệm Hà, thỉnh cầu nói:
” Em muốn tách Hà Hoan với thầy Nghiêm ra, vấn đề của em nhất định phải tách hai người làm nhân chứng này ra, có thể không? “
” Có thể.
“
Chủ nhiệm Hà đồng ý.
” Thầy Lôi, xin thầy đem thầy Nghiêm ra ngoài, ngoài ra làm phiền thầy bịt tai của thầy Nghiêm, che mắt lại, em sợ thầy ấy có thuận phong nhĩ, nghe được đáp án của Hà Hoan.
“
Lôi Vũ miệng đầy đồng ý,” Được! “
Chu Nam rất bất mãn:” Úy Ương, em có giảo biện thế nào cũng chưa nói..
“
Úy Ương lập tức ngắt lời:” Cô giáo Chu, suy nghĩ vội vàng muốn đuổi cái đứa học sinh tồi em đây đi của cô, em có thể hiểu được, nhưng nếu cô còn nóng vội quá nữa, liền tổn hại hành vi thông thường làm một người thầy của cô.
Làm một người thầy, chức trách căn bản là giáo dục học trò, giống như chức trách của một bác sĩ là cứu người, mà không phải thấy chết không cứu.
Nếu cô đến cái sư đức thấp nhất cũng không có, vậy cô còn làm thầy cái mông gì.
“
Ánh mắt lạnh giá quét qua, thế nhưng khiến Chu Nam trong lòng đột nhiên sợ, sau khi lấy lại tinh thần, cô ta phẫn nộ:” Úy Ương, em căn bản chính là hết thuốc chữa rồi..
“
” Tôi cảm thấy không thành vấn đề.
Chủ nhiệm Hà thầy nghĩ sao? “
Từ đầu đến cuối, thầy Lôi Vũ là hướng về phía cô.
” Tôi cũng nghĩ như thế.
Vậy thì phiền thầy Lôi trước đưa thầy Nghiêm ra ngoài đi! Vì công bằng, người khác ở lại trong phòng, cùng nhau làm người chứng kiến.”
Chủ nhiệm Hà cũng đang giúp Úy Ương.
.