Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 205: Một Bữa Tối Oan Gia Tụ Hội
Úy Ương sửng sốt, đột nhiên ý thức được hành vi của bản thân có khả năng khiến hắn đã hiểu lầm, người này hôm qua vừa tỏ tình với cô xong, bây giờ bản thân giúp hắn như thế, khẳng định hắn cho rằng cô có ý với hắn.
Ai nha, cái này thì xấu hổ rồi.
Lặng im ước chừng ba phút.
“Diêu Giang Nam, em chỉ coi anh như bạn bè.”
Không nói bất cứ lời nói vô nghĩa nào, đơn giản một câu đủ để biểu hiện rõ tất cả.
Sắc mặt sáng bừng của thiếu niên tức khắc sầm xuống.
Một hồi lâu sau hắn mới khẽ cười hỏi: “Người em thích chính là người đàn ông hôm qua đến sau tìm em sao?”
Ách, có rõ ràng đến như vậy sao?
Chỉ gặp mặt một cái liền bị hắn nhìn thấu rồi?
Úy Ương ngượng ngùng cười, chọn thoải mái hào phóng thừa nhận, “Đúng, đó là bạn trai em.”
Diêu Giang Nam càng thêm mất mát, miễng cưỡng cười nói: “Ồ, anh nhìn qua thực xuất sắc.”
Nào giống hắn, đến cái mạng nhỏ cũng thiếu chút nữa bị người ta đào hố mất.
“Cảm ơn!”
“Anh..
Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, có thể là nổi gió rồi, Úy Ương, anh về trước..”
Hắn thần sắc nhếch nhác, tựa như muốn chạy trốn.
Úy Ương cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, loại tình huống này, cô không biết xử lý.
“Ồ, vậy anh về đi, đúng rồi, cuối tuần em thi tháng, có thể có chút bận, ân, thứ bảy, bất luận em có mua được thuốc hay không, chúng ta vẫn ở chỗ này gặp mặt.”
“Được..”
Diêu Giang Nam gật đầu cúi đầu đi luôn.
Úy Ương sờ sờ mặt chính mình, âm thầm thở dài một hơi, xoay người đi tới quán Hoành Thánh: Cứ như vậy nói ra cũng tốt, che dấu mập mờ không rõ lại không hay.
Rất nhanh, nhóm người trong phố đều xông tới, từng người từng người bát quái dò hỏi.
Một người hỏi: “Úy tiểu thư a, tên nhóc kia là ai thế?”
Một người hỏi: “Hôm qua chính là hắn gọi cô trước đúng chứ? Quan hệ của hai người nhìn có vẻ rất tốt a? Đây là đang yêu đương sao?”
Một người hỏi: “Ai ai ai, chúng ta đều nhìn thấy, hôm qua hình như có ba người đàn ông đến tìm cô đi, một người so với một người tướng mạo càng đẹp, cuối cùng cô lên xe của người đàn ông thứ ba, người đó là ai thế?”
Úy Ương đáp qua loa, đưa thuốc mà bản thân đã chuẩn bị tốt cho họ, đạp xe chạy đi luôn.
Kết quả mới đi qua một cái ngã tư đường, một chiếc ô tô đen hào hoa đột nhiên dừng bên cạnh cô, ép cô dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, một âm thanh ôn nhu thân thiết từ trong xe truyền ra:
“Úy tiểu thư, có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa tối đi, ta có chuyện cần thỉnh giáo cô, có thể nể mặt hay không a..”
Úy Ương ngẩng đầu nhìn, là Sở Kiêu Dao.
Sao lại là hắn?
Đầu tiên trong đầu cô hiện lên lời của Mộ Nhung Trưng từng nói với cô: Người đàn ông này muốn cưới cô.
He he he!
Gần đây là làm sao vậy?
Đào hoa bay đầy trời.
Đàn ông ưu tú từng người từng người vây lại khoe mẽ?
Đáy lòng cô cảm thấy buồn cười, tên gia hỏa trước mắt này sao lại thích cô?
Quá không đáng tin cậy.
Ân, bình thường trong tình huống thế này, cô biết, bản thân nên cùng người này duy trì khoảng cách, Tô Triết luôn đi theo cô, người này sẽ đem chuyện của cô báo cáo một năm một mười cho Mộ Nhung Trưng, tên gia hỏa đó cực kỳ nhỏ nhen, đến lúc đó chỉ sợ lại ghen, nhưng cô sau khi nghĩ xong, cảm thấy trốn tránh không gặp không phải kế sách tốt.
Cô không thể vì khiến Mộ Nhung Trưng yên tâm, liền từ chối tất cả hoạt động giao lưu, giữa nam nữ, quý ở tin tưởng lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, quan hệ người bình thường tới lui là không thể thiếu trong cuộc sống được.
Nếu sau này cô muốn chuyển tới chiến đấu ở thương trường Hải Tân, thì phải thường đi giao lưu hình thức kiểu này, muốn hiện thực giá trị cá nhân, thì phải tham dự các hoạt động xã giao, chuyện này, Mộ Nhung Trưng nhất định phải quen..
“Được..”
Cô đáp ứng rồi ngồi xuống.
“Vậy mời lên xe, chúng ta đi quán ăn ngon nhất ở thành phố Ôn ăn một bữa.”
Sở Kiêu Dao xuống xe, một hồi thân sĩ phong độ mở cửa xe cho cô.
Úy Ương cười híp mắt, cũng không vì thế mà bị động, chỉ chỉ chiếc xe đạp nhỏ không đáng gì của bản thân, nói: “Không, tôi thích đạp xe..”
Sở Kiêu Dao ngẩn ra.
Nếu là người phụ nữ khác, sợ là sớm đã vứt luôn cái xe đạp kia rồi, chui vào siêu xe, nhưng cô chính là hành động không giống ai, vẫn vững vàng ngồi lên cái xe đạp nhỏ của bản thân, không vì siêu xe mà do dự, cái này đại khái chính là một trong những chỗ không giống người khác của cô đi – Có cá tính đặc biệt của bản thân.
“Được, vậy cô tự nhiên.
Tôi ở hành lang Cổ Vận thành phố Ôn đợi cô..
Không xa..”
Hơi hơi mỉm cười, hắn tôn trọng quyết định của cô, đóng cửa lại.
“Được..” Cô đáp: “Mời anh đi trước, ta liền theo sao.”
*
Hành lang Cổ Vận, đó là khách sạn đặc biệt của Sở gia, không phải cao ốc building mà là kiến trúc cổ ám hương sắc cổ, phỏng theo phong cách kiểu cung đình cổ, vừa vào liền có một loại cảm giác đi du ngoạn giữa lịch sử.
Không những phòng cổ điển, nhân viên cũng thanh nhã cổ trang, ở thành phố Ôn, nó không thể tính là một khách sạn lớn nhưng tuyệt đối là một nơi có phong cách tinh tế của bản thân, được quý công tử tiểu thư vô cùng thích.
Úy Ương sau khi đạp xe tới, nhìn thấy Sở Kiêu Dao một thân quần áo Tây giày da đứng ở bậc thang đón, đằng sau có một đám người, khí chất phi phàm, sau khi thấy cô, lập tức tới đón, cũng dặn dò trợ lý Thành Minh đem xe đạp của Úy Ương trông giữ cho tốt, sau đó, lại tiếp tục chiêu đãi Tô Triết vẫn luôn canh bên cạnh cô.
Nhân viên ở hành lang dài, từng người từng người mở to đôi mắt, tò mò nhìn ông chủ trẻ nhà họ khó có dịp tới thành phố Ôn dạo quanh, sao lại đối với một cô gái nhỏ đãi ngộ lễ độ như thế.
“Ài, các người nói, cô gái nhỏ này có lai lịch gì?”
“Mặc rất bình thường.”
“Không phải lại là tiết mục cô bé lọ lem đấy chứ!”
“Ông chủ nhìn trúng cô ấy?”
“Ai nha, giải tán giải tán, ai cho các người ở sau lưng người khác thảo luận thế? Bị ông chủ nghe thấy cẩn thận đem lòng dạ đen tối của các người đi xào.
Đi làm việc!”
Tất cả mọi người giải tán, nhưng trong lòng họ sự kinh ngạc tò mò không hề như vậy mà hết.
Tất cả mọi người đều đang hiếu kỳ, trong quý tộc có phải hay không lại diễn ra một màn tình yêu lãng mạn – Chim sẻ bay lên cành cao biến thành Phượng Hoàng, đó là chuyện tốt mà rất nhiều các thiếu nữ đều mơ ước, lại không phải kết quả của người trong cuộc mà bọn họ nghĩ trong tưởng tượng.
Cô gái kia, càng muốn tự lập tự cường.
*
Lúc đó, tầng hai hành lang Cổ Vận, có một thiếu nữ điệu đà xinh đẹp quyến rũ, đình đình ngọc lập, gương mặt đó bóng mượt lung linh, biểu lộ khí chất đặc trưng của một thiếu nữ quyền quý 16 tuổi.
Cô ta ra ngoài cho hít thở không khí, vừa hay nhìn thấy một màn này: Một cô gái mái tóc dài được Sở Kiêu Dao dẫn dắt, đi vào phòng riêng chỉ có khách VIP mới mở.
Ánh đèn rất sáng, chỉ một ánh mắt, cô ta liền có thể nhìn thấy rõ nữ nhân kia là ai.
Lại là Úy Ương.
Một khắc kia, cô ta cơ hồ hoài nghi chính mình hoa mắt.
Sau khi xoa xoa mắt khẳng định, cô ta xác định bản thân không có nhìn nhầm, chính là cô.
Ai nha, đây là xảy ra chuyện gì thế?
Cô ta nhìn đến oán hận, liên tiếp xoa cánh tay chính mình, đáy lòng vô số nghi vấn:
Con tiện nhân này là làm sao thế, trên người rốt cuộc có cái mê lực gì, không những hấp dẫn Bùi gia Tứ thiếu gia, bây giờ đến anh Sở Dao của cô ta cũng có thêm ưu ái với cô ta, cứ như này, sao có thể được!
Không được!
Cô ta không thể cùng Bùi Ngự Châu ở bên nhau, cũng không nên cùng anh Sở Kiêu dây dưa không rõ được.
Cô ta cả đời này, nên bị đạp dưới bùn!
Muốn mượn những người quý nhân từ đây bay lên cao?
Hừ!
Nằm mơ.
.