Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 197: Anh Từng Nói Phải Chờ Em Lớn Lên Mà
“Nhưng em không có ý gì với hắn mà!”
Cô lập tức bật thốt lên một tiếng.
Đáp án này, Mộ Nhung Trưng tương đối vừa lòng, nhưng câu tiếp theo hắn dặn dò lại bá đạo vô cùng, nói: “Thế cũng không được quá thân cận với hắn..”
“…”
Còn thực sự nghiêm túc mà hỏi lại một câu.
“Có vấn đề à?”
Đương nhiên có vấn đề rồi.
Cái người này thật sự là chủ nghĩa nam nhân quá quá quá quá quá lớn rồi.
“Ài, sao mỗi người mà thân cận với em một chút, anh đều không yên tâm như thế? Mộ Nhung Trưng, bạn gái anh được người yêu thích, đó chỉ có thể chứng minh ánh mắt anh tốt, sau này ấy à, anh nhất định phải nhớ kỹ cho em, em là bạn gái của anh, tương lai còn là vợ, nữ nhân ngốc này trong mắt không thấy người khác, trong lòng cô ấy chỉ có một mình anh thôi, biết chưa hả? Ghen tuông mù quáng, anh đừng ghen biết chưa hả?”
Câu dỗ này tuyệt đối là dỗ dành hắn.
Tương lai thế nào ai mà biết chứ!
Nhưng, chỉ có dỗ dành hắn cho tốt, ngày tháng của cô mới có thể tốt đẹp được, vậy thì cứ dỗ dành thôi..
Bất quá, chỉ là trước mắt mà nói, cô thật là không nhìn vừa mắt người đàn ông khác, nói ra lời này cũng không tính là lời nói dối..
Còn có thể nói, đây là lời nói thật không hơn không kém.
“Tuy miệng bị thương, lời lại càng ngày càng biết nói ra nhỉ..”
Sự tức giận của Mộ Nhung Trưng, coi như là hoàn toàn tan biến rồi.
“Em đây gọi là ăn ngay nói thật, bạn trai em xuất sắc như thế, người đàn ông khác ở trong mắt em đều là mây khói.
Không tin? Đợi đấy..”
Cô đột nhiên tới, ôm lấy cổ hắn, đưa tới một nụ hôn nóng bỏng.
Biểu tình của hắn, bởi vì nụ hôn của cô mà trở nên ôn nhu như nước, ánh mắt như hồ sâu, càng phóng xạ ra tầng tầng lớp lớp nhu hòa..
Nhẹ nhàng ma mát, hắn để cô ngồi trên đùi, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ngay trước mắt, yết hầu chuyển động một chút, vang một tiếng nói: “Hôn quá nhẹ rồi..”
“Nhưng miệng em đau.”
Gương mặt đẹp nhu nhược đáng thương.
Ài!
Hắn thấy miệng cô có chút sưng, rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, vết thương này đúng là bị thương không đúng lúc a!
“Vậy thì ôm một cái đi!”
Ngữ khí có chút buồn bực.
Rất muốn ăn ngọt lại không nếm được vị.
Chợt thấy hắn hình như cũng có lúc có tính trẻ con.
Hắn như thế, nhìn đến siêu khiến người động tâm.
Úy Ương bất giác cười, kéo mặt hắn xuống, lần nữa hôn hắn.
Kết quả, cái hôn này, lại hôn ra lửa rồi..
Mới đầu, hắn rất bình tĩnh, bừa bãi hưởng thụ cô hiến tặng môi – Cái miệng nhỏ kia, như mang theo ma lực, lúc ngậm lấy hắn, tư vị mềm mại, có thể khiến xương cốt của cô theo đó biến thành một cái hồ xuân thủy, bị gió thổi qua, đó là cảnh xuân diễm lệ.
Hắn giữ gáy cô, lúc phát giác cô chỉ cọ xát ở cánh môi, mà không có tiến thêm động tác, cuối cùng nhịn không được cái loại hôn như gãi ngứa này, mà biến bị động thành chủ động, xâm nhập cái miệng thơm của cô, truy đuổi chiếc lưỡi đinh hương muốn trốn của cô..
Dây dưa nóng bỏng, rất nhanh không cam lòng dừng lại môi răng nữa, bàn tay to lớn của hắn liền xoa lên thân thể kiều diễm của cô, vừa hôn vừa lặng lẽ cởϊ áσ của cô, lúc ngón tay thô ráp xoa nắn vùng da thịt tinh tế, ánh mắt hắn trở nên nóng rực, hơi thở trở nên dồn dập, thân thể cũng nháy mắt căng thẳng lên.
Úy Ương vốn bị cái hôn của hắn hôn đến mê man.
Nếu đặt ở kiếp trước, phản ứng của cô hoặc là như xác chết, hoặc là phản kháng kịch liệt, tóm lại khẳng định không có kinh nghiệm tốt đẹp, nhưng hôm nay, cô biết hắn sẽ không làm tổn thương cô, tâm lý đang lúc không bài xích, nụ hôn của hắn, dường như cũng có một ma lực khác, có thể dễ dàng kích động cô, hơn nữa kích động đến toàn thân cô tê dại, không dám đẩy ra.
Nhưng lúc da thịt bị bị xâm chiếm bởi không khí lành lạnh, ý thức cô dần dần khôi phục.
Lúc cô muốn kháng cự, người này một phen bế cô lên, hôn không hề gián đoạn, áp cô trên giường, kéo váy của cô xuống, cởi bỏ quần áo của cô, hôn từ môi, di chuyển xuống tới cổ..
Tiết tấu này, đã hoàn toàn mất không chế.
Úy Ương nhịn không được kinh hô lên: “Mộ Nhung Trưng, anh từng nói đợi em lớn lên mà..”
Thanh âm cũng run lên rồi.
Thông thường lúc hắn muốn làm, cô căn bản không có biện pháp ngăn cản hắn, tên gia hỏa này từ trước tới nay chỉ lo sự yêu thích của bản thân, mới không thèm lo cô có tình nguyện hay không – Phu thê ân ái trong mắt hắn, chính là hắn muốn, cô phải cho, cô không cho, hắn liền ép buộc, cực kỳ dã man..
May mà Mộ Nhung Trưng cũng ý thức được bản thân mất khống chế, thân thể kêu gào suy nghĩ muốn cô – Cô ở dưới, thân hình yêu kiều lả lướt, da thịt trắng nõn như ngọc, biểu tình đáng thương, quá có thể câu hồn phách người ta.
Nhưng đồng thời, cô cũng đang run rẩy.
Hắn ngẩng đầu liếc, đôi mắt phun lửa, có thể thiêu cháy người.
“Không đồng ý?”
Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Ngón tay xoa xoa cánh môi hồng hồng của cô.
“Anh sẽ phụ trách đến cùng.”
Thanh âm trong cổ họng, hắn làm đàn ông lúc muốn có được một người phụ nữ thường quen có hứa hẹn.
Nếu là cô gái nhỏ của 15 16 tuổi, đối mặt với người đàn ông trong lòng mình lúc nói mấy lời này, có thể sẽ không chịu đựng được yêu cầu của hắn, sẽ dễ dàng giao phó bản thân mình, nhưng, cô không phải.
Cô của ba mươi tuổi, không những là một bác sĩ có tiếng, lại nghe qua tâm lý học, đối với đàn ông trong mối quan hệ khác giới có thể sẽ áp dụng phương thức đòi hỏi vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông trong lúc này, tất cả cảm xúc đều chịu ảnh hưởng của nội tiết, lời nói ra không thể tin hết được.
Có lúc, bọn họ sẽ vì nhu cầu giải quyết sinh lý mà không từ thủ đoạn nói dối.
“Mộ Nhung Trưng, bây giờ em chỉ muốn làm bạn gái của anh..
Làm người phụ nữ của anh, em..” Cô cắn cắn môi, quyết đoán mà từ chối: “Em chưa chuẩn bị tốt.
Xin anh cho em thời gian, đừng khiến em một bước vượt qua tất cả các bước, trực tiếp tới giai đoạn này.
Anh từng nói, em còn nhỏ, cuộc đời mới chỉ bắt đầu, cần phải từng bước từng bước mà đi, không phải sao?”
Cũng có thể chọc giận hắn.
Người này là không chấp nhận được người khác từ chối.
Đó là ấn tượng sâu sắc nhất kiếp trước hắn lưu lại cho cô.
“Biết rồi.
Là anh sai.”
Cúi đầu, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, túm lấy chăn che cơ thể cô lại, tiện đà xoay người xuống giường, đem váy bị vứt dưới đất nhặt lên, kiểm tra một chút, quay đầu nói: “Bị anh xé hỏng rồi..”
Hắn cầm quần áo lên, biểu tình kia giống như đứa trẻ làm sai, có chút ngại, liếc cô.
Cô đem mặt giấu trong chăn, nhìn cảnh tượng này, muốn cười.
“Đợi đó, anh đi chọn cho em một bộ váy, bộ này anh bảo mẹ Dương khâu lại, hoặc là đi bộ giáo vụ bên khác mua mấy bộ dự phòng về..”
Mua mấy bộ dự phòng?
Nhìn hắn đi chọn y phục, Úy Ương hung hăng mím chặt góc môi, vô lực nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng thầm than, hắn đây là đang vì “Phạm tội” sau này làm công cuộc chuẩn bị sao?
Ài!
Nhìn kiểu này, sau này cô phải luôn đề phòng hắn mới được, nếu không, một khi không cẩn thận, liền có thể bị hắn làm cho to bụng ấy – Loại chuyện này, đời này, không thể lại phát sinh lần nữa.
Nếu thật sự sinh con, nhất định phải sắp xếp tương lai xong hết mới được, không minh không bạch liền mang thai, đối với đứa trẻ mà nói, cũng cực kỳ không công bằng.
Đời này, không sinh thì thôi, nếu sinh, đứa trẻ nhất định phải khỏe mạnh ra đời, vui vẻ mà lớn lên bồi dưỡng thành tài, tuyệt đối không thể lại trải qua chuyện chết non kia nữa.
Ách..
Trời ạ, cô đây là đang nghĩ cái gì thế?
Gương mặt xinh đẹp, lại lần nữa lộ một tầng đỏ..
Chuyện sinh con này, cũng không phải là chuyện nên nghĩ ngợi bây giờ đâu..
.