Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 194: Người Này Là Ai Người Trong Lòng Của Cô
Đang trong lúc không biết nên trả lời thế nào, sau lưng, một âm thanh đàn ông lanh lảnh truyền tới: “Úy Ương tiểu thư!”
Âm thanh ôn nhuận dễ nghe phá lệ.
Úy Ương với Diêu Giang Nam cùng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú mặc Tây trang giày da bước nhanh tới, Tây trang màu đen, khá phẳng phiu, không một nếp nhăn, khiến hắn một thân ưu nhã cao quý, trên mặt vẫn còn tươi cười xinh đẹp, “Cuối cùng gặp lại được cô rồi!”
“Sở tiên sinh? Sao anh lại tới thành phố Ôn thế?”
Người tới không phải ai khác, chính là Sở Kiêu Dao của thành phố Hải Tân, Thần Tài Sở tương lai.
“Tôi tới thành phố Ôn xử lý chút chuyện, vừa tới đường đồ cổ phố cũ, một ánh mắt xoẹt qua, vừa hay nhìn thấy cô.
Lâu lắm không gặp..
Này cũng phải sắp ba tuần rồi đi!”
Nụ cười của Sở Kiêu Dao có thể khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, rất thoải mái.
“Đúng vậy, lâu lắm không gặp.
Tôi đọc báo rồi, 18 vinh khu nhà ở nhóm đầu tiên đã bắt đầu khởi công rồi đúng không!”
“Đúng, đã khởi công.
Sao, Tiểu Lục tổng không nói với cô sao?”
“Ồ, gần đây chúng tôi không liên lạc!”
Cô với Lục Kinh Niên lại không thân, sao có thể nói với cô chứ?
“Tôi còn cho là, Tiểu Lục tổng với Mộ tiên sinh quan hệ thân thiết, Tiểu Lục tổng sẽ nói với cô cơ..”
Úy Ương cười hì hì hai cái, cảm thấy người này hình như đang ngầm moi móc thông tin chỗ cô vậy, mơ hồ nói: “Dù có thân, cũng không thể chuyện gì cũng nói với tôi.
Lại nói Tiểu Lục tổng luôn là một người bận rộn.”
Sở Kiêu Dao ánh mắt chợt lóe, xác định Tiểu Lục tổng kia với cô không thân, cái này nói lên tình cảm cô với Mộ Nhung Trưng cũng không phải đặc biệt sâu nặng gì.
Ngẫm lại, Mộ Nhung Trưng gia sản lớn như thế trong tay Lục Kinh Niên hết, có thể thấy quan hệ hai người này cực kỳ sâu sắc.
Trong tình huống này, Tiểu Lục Tổng với Úy Ương không có giao tình gì, đủ thấy bọn họ quen biết chưa lâu.
Như thế có thể cho thấy quan hệ giữa Mộ Nhung Trưng với cô vẫn trong giai đoạn đầu.
Tin tức này với hắn mà nói, rất có ích.
Hắn thấy cô không muốn giải thích chuyện này thế nào, cũng không nhắc nữa, mà đưa ánh mắt rơi trên gương mặt của Diêu Giang Nam, một thiếu niên cao cao gầy gầy, nhìn thân thể có vẻ không tốt lắm, tướng mạo cũng mi thanh mày tú, “Vị này là..”
“Một người bạn của tôi Diêu Giang Nam.” Úy Ương giới thiệu qua: “Giang Nam, đây là một người bạn mới em mới kết bạn gần đây tên Sở Kiêu Dao.”
“Xin chào..
Tôi biết anh, ông chủ của tòa Hải Thiên Thịnh thành phố Hải Tân đúng chứ..
Một tháng trước tôi cùng cha đi Hải Tân từng gặp anh..
Sở tiên sinh còn nhớ không?”
Diêu Giang Nam cười tươi, rất may mắn vị này đột nhiên xuất hiện, vừa nãy hắn nhìn biểu tình của cô, cảm thấy chuyện này tám phần không được, so với đối mặt với một kết quả xấu hổ, không bằng bị người làm gián đoạn.
Sở Kiêu Dao ánh mắt sáng ngời, chẳng trách cảm thấy quen mắt thế, hóa ra là một kim chủ nhỏ, vội nói: “Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, cậu là thiếu gia của châu báu Diêu Ký..”
“Đúng.”
“Ai nha, cái này quá tốt rồi, chuyến này tôi chính là tới bái kiến lệnh tôn, Diêu lão đệ, thế nào, có thể giúp tôi hẹn gặp lệnh tôn đại nhân một chút không, dù là ngày mai hay là ngày kia, vẫn xin ông ấy bớt chút thời gian rảnh gặp một chút.
Tôi biết Diêu Ký các cậu với Bách Hóa Hải Tân đã đến kỳ hạn ước định rồi, tôi hy vọng có cơ hội có thể hợp tác cùng với Diêu Ký một lần, có thể nhập vào khách sạn của tôi..”
Vẻ mặt Sở Kiêu Dao chân thành, người này có thể trở thành một thương nhân thành công có quan hệ mật thiết với việc hắn có thể nắm bắt hết thảy cơ hội.
Nhìn mà xem, này mới có mấy câu, liền chuyển đem đề tài nói chuyện sang bàn chuyện làm ăn rồi.
Diêu Giang Nam nhìn Úy Ương, hắn trước nay chưa từng lo chuyện làm ăn, tuy lúc nào cha cũng nói với hắn các loại quan hệ làm ăn, thỉnh thoảng hắn cũng phát biểu một chút cách nghĩ của bản thân, nhưng chưa từng làm bất kỳ quyết sách gì.
Bất quá hôm nay tình huống này hắn hình như không thể không thể hiện thái độ gì được rồi, “Nếu Sở tiên sinh là bạn của Úy Ương, được, quay về ta có thể nói với cha một chút..”
“Cảm ơn! Thật sự cảm ơn nhiều lắm! Ài, nếu không, tôi mời hai người cùng đi ăn bữa tối, hai người thấy thế nào..”
Sở Kiêu Dao nhiệt tình đề nghị, trong lòng cảm thấy, Úy Ương này thật đúng là quý nhân của hắn, vốn hắn đang lo làm sao để gặp ông chủ Diêu Ký, vì chuyện gia hạn hợp đồng, hắn đích thân chạy tới thành phố Ôn một chuyến, không nghĩ tới gặp được cô gái nhỏ này, đến cái vấn đề này cũng giải quyết xong luôn rồi.
“Cái này..”
Diêu Giang Nam vẻ mặt đều là do dự, hắn là đứa trẻ ngoan ngoãn, ăn cũng yêu kiều cao quý, đồ ăn bên ngoài, vô ý ăn một cái liền sẽ sinh bệnh.
“Úy Ương..”
Đúng lúc này, trong ánh mắt tức khắc phát ra ánh sáng kinh hỷ.
Lúc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy dưới ánh sáng vàng của ánh chiều tà, Mộ Nhung Trưng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng chậm rãi đi tới.
Sắc mặt trước sau như một thanh lãnh như ánh trăng, một tay xỏ túi quần đi tới, giống như một phong cảnh di động, cảnh đẹp ý vui như vậy.
Úy Ương kinh ngạc cực kỳ.
Không nghĩ nhiều, cô chạy nhanh tới đó, đáy mắt toát ra tư vị vui mừng ngọt ngào, đem theo một gương mặt đẹp như hoa, nụ cười xán lạn nở rộ.
Cái này đại khái là lần đầu tiên lúc cô nhìn thấy hắn, vui mừng như thế, lại mong chờ như thế..
“Anh tập huấn xong rồi sao?”
“Tạm thời dừng, qua đây đón em về nhà..”
Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt quét cô một cái, gương mặt nhỏ hồng hồng, rất vui vẻ.
Cô đây là đang vui mừng vì thấy hắn, hay là vì cái khác?
Hắn đưa ánh mắt rơi trên người Sở Kiêu Dao, tên nhóc này nhanh như thế đã tìm được Úy Ương rồi, bản lĩnh thật không nhỏ; Còn về một tên khác là Diêu Giang Nam, Úy Ương thiếu chút nữa là làm vợ hắn rồi.
Không sai, hai tên đàn ông này đối với cô đều có ý đồ, mà cô lại vui vẻ cùng bọn hắn nói nói cười cười.
Hừ, nha đầu này, đúng thật là quá không nghe lời, ngàn dặn vạn dò, bảo cô đừng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cô lại hay, trêu một cái liền dẫn hai tên đến.
Sắc mặt hắn sao có thể tốt lên được?
“Úy Ương, em ra xe ngồi đợi, anh với Sở tiên sinh nói vài câu rồi qua..”
Hắn chỉ chỉ hướng cái xe, phó quan Trương đang dựa trước cửa nhìn tới hướng này.
“Ồ, vậy em qua chào họ một cái, nói một tiếng tạm biệt..”
Thật ra, cô càng muốn hỏi, sao anh biết em ở đây? Cảm giác như hắn đang theo dõi cô vậy.
Nếu không, sao lại trùng hợp như thế?
“Không cần, anh tới nói với họ.
Quay ra xe đi.”
“Không được, như thế có vẻ không có lễ phép.”
Úy Ương kiên trì.
Ngữ khí của hắn hình như có chút không thoải mái.
Cô nghĩ nghĩ có thể là vì Diêu Giang Nam, dù sao Diêu gia có ý muốn cưới cô, bây giờ tên nhóc này lại tỏ tình với cô nữa, con người Mộ Nhung Trưng này, đừng cho rằng là đàn ông thì sẽ rất rộng lượng, thật ra hắn rất nhỏ nhen – Phàm là đàn ông tới gần cô, ở kiếp trước đều bị cách ly hết, trừ Tô Triết.
Người này đối với Tô Triết tin tưởng vô cùng.
Nhưng dù vậy, cần có lễ phép thì vẫn phải có mà.
Cô chạy qua, cười hì hì nói: “Giang Nam, em phải đi rồi, nhớ ngày mai chúng ta không gặp không về..”
Diêu Giang Nam nghi hoặc liếc mắt Mộ Nhung Trưng, người này, lạnh lùng có dáng, quá là có khí chất đi, so bì với một thiếu niên nho nhỏ, trong lòng không hiểu sao chua xót.
Thời khắc này, hắn cảm nhận rất rõ ràng, Úy Ương với hắn, cùng Sở Kiêu Dao, với người đàn ông này, là không giống nhau, người đàn ông này vừa xuất hiện, cả mặt cô đều cười sáng bừng.
Đó là một loại vui mừng phát ra từ nội tâm, đủ thấy người này ở trong lòng cô phân lượng không hề tầm thường.
Người này là ai thế?
Người trong lòng cô ấy sao?.