Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 174: Xin Anh Cho Phép Tôi Cùng Lệnh Muội Qua Lại


Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 174: Xin Anh Cho Phép Tôi Cùng Lệnh Muội Qua Lại


Hợp đồng cứ như vậy ký xong, thống nhất bốn phần, quan hệ hợp tác thành lập như vậy.
“Bây giờ, chúng ta nói chuyện bãi Ngư Thủy đi, có người ra giá 1500 vạn Đô la mua miếng đất này, Mộ tiên sinh, anh cảm thấy có thể bán không?”
Sở Kiêu Dao nhắc đến chuyện chính.
“Ta muốn hỏi một chút, là ai muốn mua?”
Cái này là điều hắn cực kỳ hiếu kỳ.
Bởi vì người này nhìn trúng miếng đất này, nguyên nhân chủ yếu là miếng đất này vừa đúng cũng là hắn một lòng muốn mua.
“Một người tên Hoa Sinh.

Không có nhiều người biết đến..”
Đích thực chưa từng nghe thấy.
“Sợ rằng người đó chỉ là được ủy thác, vừa chuyển vào tay hắn có thể sẽ lập tức bán cho tập đoàn khác.

Sở tiên sinh, miếng đất đó, ta vốn tính để khai phá thành phố Hải Cảng, người đó vừa khéo cũng nhìn trúng miếng đất đó, ta đoán 10 phần thì có 8 9 phần là người bên Thụy Đô tới.

Một khi bọn họ qua tay xây dựng thành phố Hải Cảng, thế thì tiền kiếm được từ miếng đất này coi như tặng hết cho người khác rồi..

Nghe kỹ đây, không được bán, mặc kệ bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền, đều không được bán.


Nhiều nhất là chờ thêm một năm, hạng mục Hải Cảng mới chắc chắn lấy được.”
Mộ Nhung Trưng nhìn tờ giấy trắng trên bàn, liền cầm lấy, dùng bút phác thảo bản vẽ 18 vịnh, trong đó vẽ ra một bản chính là thành phố Hải Cảng trong tương lai, rồi sau đó, lại vẽ một khu vực bên cạnh thành phố Hải Cảng, tiện đà chỉ vào nơi đó nói:
“Mà một năm này, chúng ta trước tiên khai phá phòng ở bên cạnh cảng, chính là tại nơi này.

Nhất định trong một năm phải hoàn thành, bởi vì một khi khai công Hải Cảng sẽ cần số lượng lớn phòng ở cung cấp cho người tới, trên miếng đất lớn này, trong thời gian ngắn tụ tập ít nhất hai vạn công nhân..

Sau khi phòng ở hoàn thành, vừa hay có thể cung cấp cho nhóm nhận thầu hoặc thuê tới khai phá Hải Cảng, hoặc mua, nếu người có ánh mắt đầu tư, nhất định sẽ mua.

Mấy cái tòa nhà này, tiền lời sẽ vô cùng lớn..”
Úy Ương lẳng lặng nghe, trong lòng thầm than, người đàn ông này, làm quân nhân là một vua binh xuất sắc; Làm thương nhân, lại có tầm nhìn hơn người, quá trâu bò đi..
Sở Kiêu Dao nghe vậy, nhiệt huyết cũng sôi trào theo, người này tuy tuổi còn trẻ, nhưng trong đầu có kế hoạch, lại tinh tế cùng bố trí, chỉ với bản vẽ bằng phẳng, hắn có thể hạ bút thành văn, nhưng nhìn hoàn cảnh miếng đất này, hắn sớm đã quen thuộc trong lòng.
Cùng với một người thân mang chí lớn hợp tác, tuyệt đối là một số phận lớn lao.
Sở Kiêu Dao ở trong ngành biển, hiểu rõ nhất: Trên đời này không thiếu người hợp tác cùng, nhưng, thưởng thức lẫn nhau, cùng chung chí hướng lại chỉ có thể gặp không thể cầu.
Hắn cảm thấy, Mộ Nhung Trưng này là một người bạn hiếm có không nhiều.
“Bất quá nói như vậy, tiền đầu tư của chúng ta có thể sẽ căng thẳng, sau này còn cần lượng đầu tư lớn nữa..”
Nghe xong kế hoạch của hắn, Sở Kiêu Dao đương nhiên hiểu, bán là không khôn ngoan.


Nhưng đầu tư hạng mục này, đầu tư quá nhiều, trong thời gian ngắn khó khăn nhiều hơn lợi, kế tiếp đầu vào tài chính, hoàn toàn không thể nghi ngờ là một việc khó khăn.
“Không sao, các anh cố trong hai tháng, sau đó bán miếng đất Vịnh Bình Sơn đi, vừa hay đủ quay vòng..”
Úy Ương đã không nói vào thì thôi, vừa nói vào lại là lời khiến người ta kinh hãi, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt sôi nổi bàn luận kia.
“Vịnh Bình Sơn kia có thể bán được à?”
Sở Kiêu Dao ngạc nhiên.
Với hắn mà nói, miếng đấy kia căn bản chính là miếng đất vô dụng bỏ đi.
Đối mặt với ánh mắt liếc tới, Úy Ương căng da đầu cười gượng gạo: “Đâu phải miếng đất bỏ đi đâu, chỉ cần dùng tốt thì chính là một miếng đất phong thủy bảo địa.

Miếng đất đó, mấy ngày nữa liền sẽ có người đến mua, bất quá bây giờ bán không có lời, đối phương ra giá khẳng định không cao, sau hai tháng tới liền có thể bán với giá cao rồi..”
Ài..
Thật là tìm đường chết.
Cô lại biểu diễn vai Bán Tiên thêm lần nữa rồi.
“Được, tôi biết rồi..

Vậy hai tháng sau rồi bán..”
Bây giờ, Sở Kiêu Dao đối với lời của Úy Ương, đó là tin tưởng không thôi, hoàn toàn không có thêm nửa phần hoài nghi.
“Cái này, Mộ tiên sinh, công việc hiểu rõ rồi, ngoài ra có một chuyện tư, tôi có thể cùng anh nói chuyện riêng không? Chỉ có anh với tôi!”

Hắn rời ánh mắt từ người thiếu nữ mỹ lệ, ngược lại đưa ra một thỉnh cầu như thế.
Úy Ương là người thức thời, lập tức nói: “Vậy hai người nói chuyện, em ra ngoài đi dạo..”
Cô xoay người rời đi.
Tô Triết với Lục Kinh Niên, cùng với Thành Minh, đi theo ra ngoài.
Trong phòng tiếp khách nho nhỏ dưới tầng, chỉ còn hai người đàn ông ngồi đối diện.
“Không biết Sở tiên sinh có chuyện riêng gì muốn nói cùng ta thế?”
Mộ Nhung Trưng ngồi nhàn nhã, đánh giá Sở Kiêu Dao, trong lòng tất nhiên là kỳ quái, hắn với hắn ta lại không thân, có thể có cái chuyện riêng gì mà nói?
“Chuyện này, có chút mạo muội, nhưng Sở Kiêu Dao tôi luôn không muốn ủy khuất chính mình, muốn có được thì sẽ đi tranh giành, không muốn thì tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng bản thân..

Hôn nhân đại sự, càng là chuyện hạnh phúc cả đời, bỏ lỡ cơ hội liền sẽ hối tiếc cả đời.

Gặp được rồi, hẳn nên quyết đoán mà chiếm làm của riêng mình..”
Sở Kiêu Dao chính là người như vậy, không rung động, thì sẽ không có hành động, một khi hành động, hắn sẽ lập tức quyết đoán, dụng tâm cầu lấy nhân duyên.
Nhưng lời này, lại khiến Mộ Nhung Trưng âm thầm nhăn mày, hắn ý thức được hắn ta muốn nói cái gì, lại không có cách nào ngăn cản, lẳng lặng mà nghe hắn nói tiếp:
“Mộ tiên sinh, lệnh muội băng tuyết thông tuệ, thực khiến người ta yêu thích, nghĩ đến tuổi hiện tại của cô ấy, hẳn là chưa có hôn phối gì, tôi muốn xin anh cho phép, lấy hôn nhân làm tiền đề, qua lại với lệnh muội, không biết có được không?”
Thật ra, hắn hẳn là nên thổ lộ cõi lòng với Úy Ương trước, sau đó mới tới trưng cầu ý kiến của Mộ Nhung Trưng, nhưng nghĩ tới cô gái đó còn quá nhỏ, bản thân làm như thế, có vẻ quá không tôn trọng người làm anh như Mộ Nhung Trưng.
Ngẫm Sở Kiêu Dao hắn sống tới nay hai mươi bảy tuổi, sóng to gió lớn cũng thấy nhiều rồi, trước nay không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, nhưng trong chuyện này, hắn rất thận trọng, chỉ vì hắn cảm thấy phải cho người vợ tương lai của hắn sự tôn trọng lớn nhất, như thế, cũng là tôn trọng bản thân mình.
Trời biết, hắn lúc nói ra câu này có bao nhiêu căng thẳng – Không vì cái gì khác, chính là người đàn ông nhỏ hơn cả hắn một tuổi trước mắt này, gương mặt vốn dĩ lãnh đạm dần dần âm trầm, trực giác hắn cảm thấy không ổn.
“Xin lỗi, chuyện này không có bất kỳ đường thương lượng nào.”
Cự tuyệt vô cùng dứt khoát quyết đoán.
“Vì sao?”

Sở Kiêu Dao khó nén sự thất vọng trong lòng.
Vì sao?
He he!
Nếu đổi lại là người khác, Mộ Nhung Trưng sợ rằng sớm đã một quyền đánh tới rồi, cư nhiên dám có ý đồ với người phụ nữ của hắn, tìm chết..
Nhưng, tên Sở Kiêu Dao này không giống người thường.
Hắn là một chính nhân quân tử, bình tĩnh tới là được, tuy ở trong giới làm ăn trên biển, lại không thể lấy gian thương luận cái gì – Đây là tư tưởng mới, tâm quan niệm tân thời đại nho thương, hắn đề ra thỉnh cầu này, khả năng có bao nhiêu nguyên nhân.
Nhưng, một trong các nguyên nhân đó là: Úy Ương đích xác hấp dẫn hắn.
Hơn nữa, biểu hiện của hắn tự nhiên hào phóng, không hạ thủ trên người Úy Ương trước, mà tới thông báo trước với “Người lớn” là hắn đây, có thể thấy được trong lòng ngay thẳng.
Đối mặt với người ngay thẳng, hắn há có thể dùng tới vũ lực ứng phó, mất thân phận?
“Quân tử không miễn cưỡng người được yêu mến.

Sở tiên sinh, thực không dám giấu, Úy Ương không phải em gái ta, mà là người phụ nữ của ta.

Trên hợp đồng viết rất rõ, tên cô ấy là Úy Ương, sở dĩ giới thiệu với anh cô ấy là Mộ Úy Ương chỉ là để cô ấy theo họ chồng mà thôi..”
Lời này nói ra, Sở Kiêu Dao khiếp sợ cực kỳ, vốn tưởng rằng bọn họ là anh em khác mẹ, cho nên họ không giống, kết quả lại là quan hệ nam nữ, vợ theo họ chồng.
Trời ạ, nghĩ tới hắn thông minh một đời, cư nhiên lại phạm phải sai lầm ngu ngốc này, làm ra chuyện bối rối như vậy.
Sở Kiêu Dao nhất thời xấu hổ, không biết nên làm như nào mới phải..

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.