Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 169: Nhà Biển Lãnh Địa Tư Nhân Của Hắn


Đọc truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê – Chương 169: Nhà Biển Lãnh Địa Tư Nhân Của Hắn


Úy Ương sáng sớm tỉnh lại, đã hạ sốt, nhìn thấy dòng chữ trên tủ đầu giường, bút pháp rồng bay phượng múa, ngập tràn minh chứng người đàn ông kia không phải người thường, lúc còn học văn hóa hẳn là không tồi, ít nhất luyện chữ thư pháp tốt cực kỳ, có thể thành mẫu được rồi.
“Anh có công vụ phải xử lý, đợi anh về, tạm thời không được về thành phố Ôn, có chuyện tìm Tô Triết..”
Chỗ ký tên, ba chữ “Mộ Nhung Trưng”, liền mạch lưu loát, bút pháp đẹp khiến người ta yêu không nỡ buông tay.
Đối với chữ viết, cô ngây ngốc một lúc lâu, nghĩ tới bản thân phát sốt lần này mơ màng hồ đồ, thật sự kỳ quái cực kỳ, lại nghĩ tới tối qua Bé Ngoan hôn mê, cũng không biết thế nào rồi.
Cô vội vàng dậy rửa mặt, ra khỏi phòng ngủ thấy Tô Triết đang đọc báo, hỏi: “Bé Ngoan vẫn khỏe chứ?”
Tô Triết trả lời: “Không rõ, bọn họ đã trả phòng rồi.”
Sao đột ngột như vậy?
Bé Ngoan bị đưa tới bệnh viện rồi sao?
Hôm đó, Tư Tiểu Bắc hình như rất căng thẳng.
Còn có, hắn nói với cô câu “Xin lỗi” kia, rất kỳ quái!
Úy Ương rất vướng bận, lại không biết phải liên hệ với bọn họ thế nào, cũng không rõ lúc nào mới lại gặp mặt, nhất thời trong lòng buồn bã.
Buổi sáng, Tô Triết đưa cô ra ngoài, lặng lẽ gọi xe, không tự mình lái, tới trấn Cảng Cá, lúc tới trấn, bọn họ xuống xe cùng nhau đi bộ, cảm nhận một phen náo nhiệt ở Cảng Cá, nghe nói ngư dân nơi này chuyên đánh cá, có thể cung ứng phân nửa lượng nhu cầu trong Hải Tân, là thị trường hải sản lớn nhất của Hải Tân, xe tải tới mua cá tấp nập, từ sáng tới tối nối đuôi không dứt.
Đi dạo một hồi, bọn họ tới một khách sạn nhỏ.
“Nhà Biển.”
Úy Ương nhẩm cái tên này, cảm giác bút pháp trên tấm biển kia thực quen mắt, vùng với chữ của Mộ Nhung Trưng có chút giống.

“Vì sao tới đây?”
Gió biển có chút lớn, bởi vì liền bãi biển, cũng là phần đuôi của cả trấn, trong náo nhiệt có yên tĩnh, gần đó đều là ngư dân, nhà nhà phơi lưới cá, cũng rất có ý cảnh.
“Tứ thiếu phân phó, bảo chúng ta tối nay ở đây..” Tô Triết nhấn chuông, đẩy cửa vào, nói: “Chỗ này là nơi Tứ thiếu thích nhất.

Dù là lúc còn đi học hay là sau khi tham gia quân đội, một khi có thời gian, hắn liền tới đây hai tối.

Nơi này là nhà của hắn.”
Nhà?
Cô ngơ ngẩn.
Nhà của hắn ở đây?
Không đúng nha, nhà của hắn ở Thụy Đô mà!
Trong lòng cô rất nghi hồ.
Một người phụ nữ trung niên tới đón tiếp, nhìn điệu bộ hẳn là bà chủ ở đây, mỉm cười tiến tới đón: “Úy tiểu thư, tôi tên Sa Tẩu, Mộ tiên sinh sớm đã cho người tới chuyển lời, quét dọn sạch sẽ phòng của anh ấy, Ngài có thể yên tâm vào ở..”
Úy Ương càng nghe càng hồ đồ, sau khi nói chuyện với Sa Tẩu mới biết cái nhà “Nhà biển” này là tài sản của Mộ Nhung Trưng.
Chính xác mà nói đây là mẹ ruột của hắn trước đây xây dựng lên quán trọ, lại có bản sắc ngư dân, có phong cách thành phố, ở trấn nhỏ này, nó là một sự tồn tại đặc biệt, phí trọ có chút đắt, nhưng chuyện làm ăn luôn tốt, có lúc chật ních khách.
Lúc Mộ Nhung Trưng mười hai tuổi tiếp quản chỗ này, mỗi năm, hắn đều tới ở hai ngày, tầng trên hướng mặt trời mọc là phòng riêng của hắn.
Hắn kinh doanh nơi này không phải để kiếm tiền, chỉ là hoài niệm – Bởi vì lúc hắn còn nhỏ, từng ở đây, sau khi 6 tuổi mới về Thụy Đô, lúc đó, mẹ hắn đã qua đời.
Về mẹ ruột của Mộ Nhung Trưng, Úy Ương không rõ lắm.
Cô cảm thấy, sự lạnh nhạt không cười không nói của hắn có thể là có liên quan tới chuyện hắn từ sớm đã không có mẹ.
Tầng phía Đông, lúc Úy Ương vào, nhìn thấy trên trường treo mấy tấm ảnh của hắn, không mặc quân phục, hoặc là áo sơ mi trắng, hoặc là quần bò rách, hoặc là áo thun hồng, hoặc là áo gió, hoặc là Tây trang màu bạc, hiện lên nhàn nhã vô cùng, không có vẻ mặt lãnh túc, chỉ có an nhàn, hòa lẫn với cuộc sống thường ngày điềm tĩnh, nhưng vẫn không có ảnh cười đùa tùy ý.
Người này hầu như không cười.
Nếu cười nhiều hơn, hắn sẽ khiến người càng yêu thích.
Hazz, thật không hiểu được, vì cái gì hắn không thích cười như thế.
Nhưng có một chuyện, trong lòng cô hiểu rất rõ: Hắn đang đưa cô vào cuộc sống của hắn cho nên mới tới chỗ riêng tư này của hắn.
Ý nghĩa này, hắn đang muốn mở ra thế giới của hắn, rất rõ ràng, hắn là đang muốn đầu bạc giang long với cô.
Đây là chỗ hắn rối rắm tới giờ – Người này thật sự có thể nắm tay cô cả đời sao?
Không biết nữa!

Cô không có cách nào xác định.
Buổi sáng, ở trước cửa sổ gần biển, cô ngây ngốc một lúc, suy nghĩ loạn xạ, nghĩ tới đủ chuyện hắn với cô trải qua, với tính khả thi tương lai giữa họ.
Đồ ăn trưa chính là canh cá biển nồng đậm, Sa Tẩu nói: Mộ tiên sinh đặc biệt phân phó, Úy tiểu thư cơ thể có bệnh nhẹ, cần ăn chút đồ ăn dinh dưỡng..
Buổi chiều, cô ngủ một chút, sau khi tỉnh dậy ngồi trên bàn tùy ý vẽ mấy bức tranh, là bản vẽ quy hoạch 18 vịnh.
Buổi tối, Mộ Nhung Trưng không về, cô nghe tiếng sóng biển, đọc sách, bình yên đi ngủ, có thể là uống thuốc nên ngủ rất sâu.
Lúc nửa đêm, trong lúc mơ hồ, Úy Ương phát hiện vòng em có thêm một đôi tay, trong lòng cả kinh, vùng lên bật đèn, nhìn thấy Mộ Nhung Trưng lẳng lặng ngủ bên cạnh cô, bởi vì độc tác của cô mà hắn mở mắt, dưới ánh đèn, ánh mắt ôn nhu lộ ra hiếm gặp, vẻ mặt bình tĩnh trở nên mềm mại mà tuấn mỹ, khiêu khích lòng phòng vệ của cô.
“Anh về lúc nào thế?”
Cô có chút kinh hỉ, trong lòng ý thức được bản thân đang mong chờ gặp hắn.
“Vừa về chưa lâu.”
Hắn kéo cô lại, ôm vào trong ngực, nhắm mắt nói: “Ngủ, anh đã hai đêm không chợp mắt rồi.”
“Ồ, bận gì thế?”
Cô nhẹ nhàng hỏi một câu, trong vòng tay chắc khỏe của hắn, cái mặt nhỏ có chút hồng, hơi thở nam tính nồng đậm có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng của cô.
“Chuyện của độc phỉ.

Ngủ đi.

Mệt.”
Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ, nghĩ tới bản thân lại có thể yên tâm nằm trong lòng hắn như thế, tự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngủ liền tới trời sáng, Úy Ương bị làm tỉnh.

Lúc đó, cô trên giường, buồn ngủ chết đi được, mà hắn thì sao, tinh thần phấn chấn ngồi ở mép giường, véo mặt cô, tên vô lại này, lại bắt đầu bắt nạt cô rồi: “Tỉnh đi tỉnh đi..

Mặt trời mọc tới mông rồi..”
“Đừng nhéo mặt nữa! Em ngứa..”
Cô khép hờ mắt, kháng nghị.
Đây là làm nũng sao?
Mộ Nhung Trưng mới lạ nhìn cô, lười biếng mơ hồ như thế, lộ ra sự yểu điệu của cô gái nhỏ, lại ở trong nắng sớm hiện lên phá lệ trìu mến khiêu gợi người.
Hắn liếc, khó khống chế tình cảm, cúi đầu hôn môi cô, một hồi hôn sâu, vốn chỉ là muốn để cô tỉnh lại, kết quả thiếu chút nữa bùng phát hỏa – cái vật sau khóa quần, phản ứng sinh lý, khiến hắn không thể không đẩy cô ra, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng rực: “Em tự mình nói đi, là cùng anh ngủ trên giường cả buổi sáng hay là đi ra ngoài đánh cá..”
Úy Ương hiểu cái phản ứng kia của hắn nhất, sao có thể không nhìn ra hắn đang dao động, cả người giật mình mạnh một cái, nào dám ngủ nướng, vội vàng nói: “Đánh cá – chúng ta đi đánh cá, em chưa từng đi đánh cá, mau buông em ra..

Em đi rửa mặt ngay đây..”
Không đùa giỡn cô nữa, lần này, hắn ngoan ngoãn buông ra, nhìn cô như nhảy ra khỏi giường, hắn ngồi dậy, nhìn nhìn nửa thân dưới của mình, thở hắt ra một hơi: Mộ Nhung Trưng à Mộ Nhung Trưng, gần đây, lực tự chủ của mày thật sự càng ngày càng kém rồi, Này phải như nào mới tốt đây?
Nếu không, mày chơi xấu, hôn khiến cô ấy hôn mê luôn, sớm một chút muốn cô ấy? Như vậy cũng đỡ phải tự chịu tội như vậy rồi!
A, cái ý tưởng này, thật đáng xấu hổ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.