Tự Lang (Nuôi Sói)

Chương 59: Ngoại truyện “Đồ Cổ” (Thượng)


Đọc truyện Tự Lang (Nuôi Sói) – Chương 59: Ngoại truyện “Đồ Cổ” (Thượng)

Đồ từ xa xưa được gọi là “đồ cổ”. Một đồ vật cổ xưa có bề dày lịch sử, trải qua trăm ngàn năm lại bị đùa nghịch đảo qua đảo lại giữa các ngón tay.

Lộ Mã Lực thích thu thập, giám định và thưởng thức đồ cổ, đây dường như là cách điều hoà khoái lạc nhất của gã sau khi đấu đá lục đục trên thương trường. Loại sở thích giống như ông già này hình thành từ lúc nào nhỉ?

Lộ Mã Lực thật sự có chút nghĩ không ra. Giống như bây giờ vì sao gã thích cậu trai mắt to, không nói ra được lý do.

Đời người nói dài cũng không dài lắm, nhưng cũng không ngắn, đôi khi quay đầu lại giống như đã trải qua mấy đời, nhớ được quá nhiều, thì lại không khỏi thấy lòng nặng trĩu.

Khi nghe được tiếng thuỷ tinh vỡ, gã lao ra đuổi theo từ trong biệt thự. Phía trước là một bóng người khập khiễng, không cần đến gần cũng có thể ngửi được cái mùi thối rữa nghèo kiết.

Đã tàn thành như vậy còn học người ta đập cửa kính?

Loại nghèo túng này không cần khách khí, tóm được thì phải hành hung một trận, đánh chán rồi thì sẽ hỏi xem là ai sai khiến. Lộ Mã Lực vừa đuổi vừa nghĩ.

Khi tay chạm đến mép áo phía trước, thì đã đuổi tới gần một vườn hoa nhỏ. Lộ Mã Lực dùng sức, đẩy vị phía trước ngã trên mặt đất, sau đó đi lên hung ác đá mấy cái vào bụng người nọ.

Thằng nhóc kia khó chịu hừ vài tiếng, giống như con mèo không đủ tháng mềm yếu không có sức lực, ngã trên cỏ, co rụt người lại. Lộ Mã Lực chưa hả giận lại cho thêm mấy đá. Lúc này mới khom lưng giật mũ của người nọ rồi vứt trên mặt đất.


Người nọ vẫn như cũ cuộn mình lại, liều mạng chui vào chỗ sâu trong bụi cỏ. Lộ Mã Lực kìm chặt cánh tay hắn, dùng sức vặn, lại nắm lấy tóc hắn, nương theo đèn ở vườn hoa, cuối cùng thấy rõ khuôn mặt tên lưu manh này.

Khoảnh khắc rốt cục thấy rõ đôi mắt ẩn nấp dưới mái tóc dày kia, Lộ Mã Lực chỉ cảm thấy cả đầu giống như bị điện chạy qua, chuyện cũ phủ bụi đã lâu lại giống như dòng nước đã bị chặn nay được mở, dần dần chảy ra.

Gã đột nhiên nhớ tới vì sao mình thích thu gom đồ cổ.

Khi đó, mình vừa tốt nghiệp đại học, một lần về nhà lấy đồ. Vừa vặn gặp được bạn trai của em gái đến làm khách trong nhà. Gã bị cậu bạn của cô em kéo đi xem một bộ sách về đồ cổ. Lúc đó, cậu trai kia chỉ vào hình đồ gốm Thanh Hoa, chợt giống như máy hát, lải nhải nói loại sứ nổi tiếng ấy đẹp mộc mạc thế này, rồi thì đủ loại mị lực của chất liệu màu sắc thấm vào men thế kia.

Gã ta trước đây cũng từng gặp cậu trai này, bình thường thằng nhóc luôn trưng cái dáng vẻ kiêu ngạo, gặp được đồ cổ thì như thay đổi thành người khác, không nói đến bị lao thì không thôi. Điều này khiến Lộ Mã Lực rất không kiên nhẫn.

“Loại đồ vật này, cũng đã có tác dụng bảo đảm giá trị, muốn biết thời gian cất giữ thì mời một chuyên gia tới là được, không tốn nhiều công sức lắm.”

Nghe em gái nói, gia thế thằng oắt hỉ mũi chưa sạch này cũng bình thường, không phải con cháu nhà giàu có, lại khăng khăng thích đi nghiên cứu những thứ xa xỉ này, nhìn vào mắt Lộ Mã Lực chính là tràn đầy mỉa mai.

Thằng nhóc này dường như cũng ý thực được nói với mình là đàn gảy tai trâu. “Cộp” một tiếng, gập cuốn sách lại và nói: “Những người thật sự thích đồ cổ sẽ biết, sức hấp dẫn của nó kỳ thực không ở việc mình độc chiếm nhiều hay ít báu vật hiếm thấy trên đời, mà là lạc thú dùng con mắt tinh đời để có thể ở giữa một đống vật tầm thường, phát hiện ra bảo vật bị phủ bụi trần. Rất nhiều nhân sĩ giống như anh Lộ ngài vật lộn trên thương trường, sự nghiệp thành công, bọn họ có đủ tiền và sự gan dạ sáng suốt khi chấp nhận rủi ro cao đầu tư vào các ngành nghề, nhưng lại không có can đảm đi vào vật lộn trong ngành đồ cổ luôn bảo đảm giá trị. Chính là bởi vì vấn đề nguỵ tạo đồ cổ, trước sau luôn khiêu chiến với nhãn lực của người mua, đồng thời, cũng có thể khiến cho rất nhiều người chùn bước. Đây là một trò chơi kết hợp giữa sự dũng cảm và cờ bạc, đương nhiên không thích hợp với anh Lộ ngài.”

Bản thân thế mà lại bị một thằng nhóc tí tuổi đầu châm chọc thành kẻ nhu nhược không có nhãn lực và sự can đảm.

Lộ Mã Lực nhíu mày nở nụ cười.

Đó là lần đầu tiên gã nhìn thẳng cậu bạn trai này của cô em.

Gã phát hiện, cậu trai tên Cao Khang Hoa này mặc dù cao lớn, một bộ dạng sáng sủa rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn nhỏ, vẫn có tính tình trẻ con. Bình thường thâm trầm, nhưng gặp được thứ mình cảm thấy hứng thú, hai con mắt lập tức mở to, thật sự rất hồn nhiên.

Có ý tứ, đùa hắn chút nào! Dường như khi vừa mới bắt đầu, chính là nghĩ như vậy.

Vì thế Lộ Mã Lực bắt đầu nổi hứng thu thập tư liệu về đồ cổ, hoặc là mời Cao Khang Hoa cùng đi triển lãm đồ cổ của tỉnh.

Dù sao cũng là người trưởng thành bước vào xã hội, Lộ Mã Lực biết làm thế nào để có thể nhanh chóng đạt được hảo cảm của cậu trai chưa rành sự đời này.


Thế nhưng chuyện sau đó, chính gã cũng không dự đoán được, ít nhất gã ta không tính kế gạt bạn trai của em gái lên giường.

Nhưng khi gã ôm thân thể đầy tính đàn hồi của thanh niên này, dù là nửa điểm hối hận cũng không có.

Em gái còn trẻ, cậu trai bình thường này cùng lắm chỉ là trò tiêu khiển để điều hoà cuộc sống đại học buồn chán thôi.

Huống chi, Cao Khang Hoa này chỉ thoáng bị mình quyến rũ đã vội vã theo mình trèo lên giường, người như vậy sao có thể giao phó cả đời chứ!

Sau khi yên tâm thoải mái tìm được cái cớ, gã dường như hoàn toàn cùng cậu trai này trầm mê trong lửa tình rực cháy. Cho dù sau đó bị em gái phát hiện, rưng rưng nước mắt lên án, cũng không khiến gã tỉnh táo lại.

Sau đó nữa…

Lộ Mã Lực không muốn nghĩ. Gã chỉ sững sờ nhìn khuôn mặt cắn chặt môi trước mắt, ngây sững hỏi: “Cậu… không chết?”

Cao Khang Hoa sau khi nghe câu này liền có một phản ứng rất bình thường, đi tới trước mặt Lộ Mã Lực rồi hung hăng nhổ một ngụm nước bọt dính máu.

Lúc trở lại biệt thự, Khương Vệ đã sớm không thấy bóng.

Chắc hẳn mấy trò bẩn thỉu vừa nãy mình làm đều bị Cao Khang Hoa thấy hết, nên hắn mới ném một khối gạch vỡ đi?


Lộ Mã Lực đỡ Cao Khang Hoa tới sô pha, sau khi cởi quần áo, liền phát hiện bụng hắn đã bị mình đá đến tím bầm một mảng.

Gã vội vàng cần khăn mặt ấm tới chường, định bụng day tan máu bầm. Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Cao Khang Hoa không nói lời nào, có lẽ là đau đến nói không ra lời. Còn gã không nói lời nào, là bởi vì không biết nên nói từ đâu.

Dường như từ sau khi xảy ra sự kiện kia, bọn họ liền không nói chuyện nhiều.

“Cậu có khoẻ không… chân sao lại bị thế này?” Lộ Mã Lực nhớ tới bước đi khập khiễng của hắn lúc trước, cuối cùng tìm được chủ đề.

Cao Khang Hoa rốt cục bình tĩnh trở lại, nghe được Lộ Mã Lực hỏi như vậy, mở mắt, mặt không chút thay đổi nói: “Không phải là ngươi sai người đánh sao? Nhiều năm như vậy, vẫn chơi trò biết còn giả bộ hỏi!”

Lộ Mã Lực mở to hai mắt, gã sai người đánh Khang Hoa lúc nào?

Cao Khang Hoa nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Lộ Mã Lực, mỉm cười nói: “Ta đâm ngươi một dao, ngươi sai người đánh gãy chân ta, rất công bằng.”

Lộ Mã Lực bỗng dừng lại, gã không thể tin được mở to hai mắt hỏi: “Người đâm tôi một dao trong bãi đỗ xe là cậu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.