Đọc truyện Tự Lang (Nuôi Sói) – Chương 46
Vừa nhìn là gã, Khương Về liền xoay người muốn rời đi. Cậu không muốn thấy loại người não phát triển, bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi không người, rồi chuẩn bị một gói mì để làm bữa sáng mai.
“Cậu trong người không một xu dính túi, muốn đi đâu? Có lỗi với cậu là Hàn Dục, không cần lạnh băng băng với tôi như thế đi?”
Khương Vệ suy nghĩ một chút, dừng lại, xoay người nói với tổng giám đốc Lộ: “Ngươi là anh vợ của Hàn Dục, hôm nay ta dâng lễ, cũng chưa đến tiệc rượu nhà các ngươi, không thì ngươi trực tiếp đổi thành hiện vật cho ta đi!”
Lộ Mã Lực nở nụ cười: “Đưa tiền, chút tiền lẻ cậu định bụng đổi thành bao nhiêu hả?”
Khương Vệ cũng cảm thấy mình có chút vô liêm sỉ, da mặt căng ra, toan lần nữa xoay người rời đi. Lộ Mã Lực kéo cậu nói: “Đùa chút thôi, cậu bây giờ thiếu tiền, coi như tôi cho cậu mượn đi!” Nói xong móc ví ra, vừa lấy tiền vừa dùng dư quang nơi khoé mắt quét Khương Vệ, thấy dáng vẻ cậu chờ mong, nhìn chăm chăm vào ví mình lộ ra chút ngốc nghếch, thật khiến tâm người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Lúc này miếng điểm tâm ngon ngọt vẫn chưa có cơ hội vào miệng, không thấy cũng không sao, nhưng xuất hiện trước mắt khó trách khỏi khiến người ta có loại kích thích muốn nuốt nó vào miệng.
Sau khi nhận một xấp tờ một trăm tệ, Khương Vệ cúi đầu nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ trả lại cho ngươi…” Dừng một chút, còn nói thêm: “Ảnh chụp hôm nay, ngươi có thể không đăng lên không? Nói thế nào y cũng là em rể của ngươi, làm như vậy, thể diện của Lộ Dao cũng khó giữ…”
“Sao vậy, cậu còn lo lắng thay Hàn Dục?”
“Không phải… Y thông minh như vậy, nào cần ta lo lắng, ta chỉ là… Lúc cha ta đọc được tin như vậy sẽ không chịu nổi… Quên đi, cầu ngươi cũng là cầu không…”
“Cậu cũng biết là cầu không à? Thật đúng là khiến tôi thành kẻ tội ác tày trời rồi?” Lộ Mã Lực lại khoe ra hàm răng trắng đã thành thương hiệu, “Như vậy đi, cậu ăn bữa cơm với tôi, rồi chốc nữa tôi sẽ bảo phóng viên kia rút ảnh, thế nào? Tôi chụp bức ảnh kia đơn giản là nói ác ngoài miệng thôi, thuận tiện để cô em ngốc kia của tôi thấy rõ, Hàn Dục suy cho cùng là loại hàng gì.”
Lý do quang minh chính đại, thuận lợi khiến Khương Vệ trèo vào xe gã. Trước tiên hai người đi tới một phòng khám, để bác sĩ xử lý qua loa mảnh thuỷ tinh trên mông tiểu Khương.
Sau khi ra khỏi phòng khám, Khương Vệ vẫn còn tâm nhãn, cố ý chỉ tên một nhà hàng cậu thường đi ăn.
Lộ Mã Lực không dị nghị gì, sau khi đến nhà hàng kia, cũng không chọn phòng riêng, mà chỉ ngồi trong đại sảnh, tuỳ tiện chọn ba bốn món, lại muốn một chai vang trắng nữa.
Tiểu Khương biết mình không thắng được rượu, chỉ cúi đầu gắp đồ ăn, chả chạm tí nào vào chén rượu, anh Mã Lực cũng không miễn cưỡng cậu, khoan thai tự rót tự uống.
“Cậu không kỳ quái Lộ Dao vì sao lại liên hiệp với Hàn Dục đối phó tôi – ông anh trai này ư?”
Khương Vệ cả mí mắt cũng không nâng, ân oán nhà giàu cũng không phải chỉ mỗi Lộ gia nhà họ trình diễn, không phải là thừa kế, tiền bạc phân không đều vân vân ư?
“Nó hận tôi, hận tôi, người anh trai duy nhất này, nó nhỏ hơn tôi 3 tuổi, từ bé đã là công chúa của nhà chúng tôi, ngoại trừ không thể hái sao hái trăng ra, nó muốn gì đều được nấy? Công chúa nhỏ trưởng thành, sẽ không phải chỉ cần búp bê Barbie và gấu Teddy là có thể thoả mãn. Công chúa nhỏ muốn yêu đương, còn nhớ lúc đó lên trung học, nó luôn nhắc tới Hàn Dục, khi ấy tôi còn hay đùa nói với mẹ, nó yêu sớm… Có điều về sau, cái tên Hàn Dục dần phai nhạt, và bị thay thế bởi một cái tên khác…”
Lộ Mã Lực không nói nữa, gã ta dường như đang chìm vào hồi ức.
Khương Vệ cũng không nói gì, cậu thầm nghĩ ăn xong nhanh một chút, để ngày mai lại đi gặp phóng viên kia, rồi một mình lẳng lặng đi đến nơi yên bình, một mình trốn trong góc phòng liếm vết thương, mãi cho đến khi nghe được cái tên “Hàn Dục” cũng sẽ không đau đớn mới thôi.
Lộ Mã Lực chậm rãi lấy lại tinh thần, nâng chén rượu nhấp một ngụm nói tiếp: “Em gái tôi, trước sau đều chỉ thích một kiểu, cao cao, có ánh mắt kiệt ngạo bất tuân và tài hoa hơn người… Có điều người nọ mặc dù rất giống Hàn Dục, nhưng thật ra tính tình lại càng giống cậu hơn, dễ tin tưởng người khác, người ta đối tốt với hắn một chút, hắn liền ghi nhớ thật kỹ, lúc không nói lời nào… sẽ dùng ánh mắt ướt át nhìn cậu…”
Nghe thế, Khương Vệ mới ngẩng đầu lên. Giao tình giữa cậu với Lộ Mã Lực không sâu, ngoại trừ cảm thấy người này giảo hoạt lại bạo lực ra, đối với bộ mặt khác của gã, kỳ thật hoàn toàn không biết gì. Người này cho dù cạo sạch râu mép lộ ra khuôn mặt nhẵn nhụi, nhưng bên trong ẩn giấu thứ gì, quả thật khó mà biết được. Thế cho nên sẽ khiến người ta quên đi cho dù kiêu hùng xảo trá thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có một mặt ôn nhu.
Mà giọng điệu Lộ Mã Lực khi nhắc tới bạn trai trước của em gái có loại sâu xa mập mờ không nói rõ, điều này khiến Khương Vệ không khỏi thầm kinh ngạc.
Lộ Mã Lực nâng mắt nhìn Khương Vệ, chậm rãi lộ ra hàm răng trắng sáng: “Nhìn xem, ngay cả vẻ mặt hoài nghi cũng giống nhau như vậy. Đúng, tôi cướp bạn trai của em gái, khi chúng tôi ở trong thư phòng thân mật, vừa vặn bị Lộ Dao ở trên đụng phải.
Lúc đó em gái tôi vô cùng tức giận. Nhưng khi ấy tôi lại cảm thấy không sao cả, bọn họ còn cả tôi nữa đều rất trẻ, tình cảm tuổi đó cũng thường rất ngắn, tôi cảm thấy nếu hắn đã có thể theo tôi, vậy đó chính là một kẻ bắt cá hai tay, căn bản không xứng với em gái công chúa của tôi, tôi – người anh này kiểm tra giúp em gái, cho dù lúc đó nó không hiểu, sau này cũng sẽ từ từ biết rõ…”
Khương Vệ ăn không vô nữa, Lộ Mã Lực này không chỉ chiếm lấy xí nghiệp của người khác, ngay cả bạn trai của em gái mình cũng không tha… Không biết Hàn Dục…
“Có điều tính tình công chúa lại muốn bộc phát, nó trong cơn tức giận, còn chưa học xong năm nhất đại học, đã bỏ sang Mỹ du học. Sau đó, nó về nước, quan hệ giữa chúng tôi cùng dần dần hoà hoãn, nó lại gặp lại người tình trong mộng hồi trung học – Hàn Dục, tất cả đáng lẽ phải nhập vào quỹ đạo. Thế nhưng… em gái tôi lại gặp phải một kẻ bắt cá hai tay, đã biết rất rõ, lại vẫn không chùn bước muốn ở cùng y, vốn lúc đầu tôi tưởng là cô em ngốc này của tôi nối lại tình cũ, song giờ mới hiểu được, nó chỉ là đang trả thù tôi, trả thù…”
Một chén rượu, lại tiếp tục bị Lộ Mã Lực nốc vào bụng. Cuối cùng Khương Vệ nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi không… không đối với Hàn Dục cũng cái gì kia…”
Lộ Mã Lực không nhịn nổi nở nụ cười: “Tôi rất kén chọn, Hàn Dục không phải món ăn của tôi. Tôi thích chính là… loại có thể bắt nạt một cách hung tợn đến mức khiến người ta khóc…” Nói xong lại dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng Khương Vệ, giống như cân nhắc góc độ nào mới có thể đâm vị trước mắt này đến khóc nức nở.
Khương Vệ không tránh được ánh mắt lưu manh như thế, chỉ có thể cuống quýt hỏi: “Vậy… người kia đâu, bạn trai trước của em gái ngươi ý?”
Lộ Mã Lực khoa trương ợ một tiếng, thờ ơ nói: “Đã chết.”
Một đoạn anh em đoạt tình cẩu huyết dây dưa, lại bị Lộ Mã Lực dùng một câu “Đã chết” qua loa kết thúc.
Khương Vệ nghe thế cũng cảm thấy quá mức kỳ quái, ngây sững hỏi: “Chết như thế nào?”
“Nhà hắn rất nghèo, ngay cả tiền học đại học cũng đều đi mượn, lúc đó đi theo em gái tôi rồi lại ở với tôi, kỳ thật chẳng qua cũng là kẻ tham tiền, sau đó em gái tôi ầm ĩ một trận, tôi tự nhiên cũng không thể cùng một chỗ với hắn. Hắn quen tiêu tiền như nước, không có tiền liền đi hộp đêm làm cậu ấm (chỉ phục vụ, nghĩa xấu như tiểu thư trong tiểu thư đứng đường), sau đó hình như gây sự ở hộp đêm, bị người đâm chết.”
Lộ Mã Lực vừa nói vừa gắp từng miếng từng miếng đồ ăn vào miệng, chuyện cũ tanh mùi máu cũng bị gia vị món ăn, bị vang trắng đắt tiền cùng nhau chảy vào thực quản, chẳng có chút lưu luyến.
Đảo mắt, Lộ Mã Lực đã uống hết chai rượu. Rượu này tác dụng chậm, Lộ Mã Lực mơ hồ nói với Khương Vệ: “Không nên tin tưởng tình yêu, muốn tin thì tin chính mình sẽ có được hạnh phúc đi! Người nghèo có dã tâm là sinh vật đáng sợ, bọn họ, để bò về phía trước, không gì là không làm, vật gì hay người nào cũng có thể thành vật hy sinh. Mà cậu chỉ là một con muỗi bị đập ở trên tường, có lẽ khi bọn họ thành công, sẽ nhìn thi thể cậu giả mù sa mưa nhớ lại một chút rằng mình từng có cái gọi là chân tình… Ha ha, chân tình? Ngay cả tình thân còn có thể là giả, chân tình thì đáng mấy tiền chứ?”
Khương Vệ khó nhọc móc ví trong người Lộ Mã Lực ra, gọi phục vụ tính tiền. Lại đỡ Lộ Mã Lực đang kêu to đến bãi đỗ xe.
Đáng lẽ nhét Lộ Mã Lực vào xe xong, cậu có thể vỗ mông rời đi. Thế nhưng thấy Lộ Mã Lực lảo đà lảo đảo muốn khởi động xe, cậu vẫn đẩy Lộ Mã Lực sang một bên, tự mình ngồi vào ghế lái.
Cho dù người tội ác tày trời, cậu cũng không đành lòng nhìn bại hoại dưới mắt mình vì rượu mà gây chuyện.
Toàn tâm lái xe, cậu không thấy được Lộ Mã Lực bên cạnh hơi mở đôi mắt say lờ đờ mà kỳ thực lại rất tỉnh táo, giống như dã lang cực kỳ đói khát dõi theo cậu không tha.