Tu La Tình Nhân

Chương 80: Nhịn vợ một bước sống lâu trăm tuổi


Đọc truyện Tu La Tình Nhân – Chương 80: Nhịn vợ một bước sống lâu trăm tuổi

Quả như dự liệu của Trịnh Vỹ Thần, sau khi Trịnh Vỹ Khang ngồi trong khám một đêm. Hắn vẫn giữ thái độ vô tội không hợp tác cho dù bị cảnh sát dùng biện pháp đánh đập lẫn tra hỏi, hắn vẫn không hé răng nửa câu. Bên ngoài Trịnh Phần lại chạy tìm cách cứu hắn ra, Trịnh Thị bị thu mua, bà bị tước quyền làm cổ đông lớn nhất của Trịnh Thị. Mất đi chỗ dựa khiến bao nhiêu người quay lưng lại với Trịnh Phần, không ai chịu đứng ra giúp đỡ, duy chỉ lúc mày cũng chỉ có thuộc hạ thân cận lâu năm là Lôi chịu làm con chốt thế mạng thay cho Trịnh Vỹ Khang. 

Trịnh Vỹ Khang được thả ra, đã vậy còn được cảnh sát công khai xin lỗi, Lôi bị bắt giữ, sau một ngày hắn ta đã khai ra tường tận đầu đuôi ngọn ngành, thừa nhận mọi lỗi lầm về phía hắn. Trong hộp camera còn xót lại của đoàn tàu cũng có ghi lại hình ảnh chứng mình bóng lưng thoáng qua kia là Lôi chứ không phải Trịnh Vỹ Khang. 

Báo chí đã đăng tin chụp được hình Trịnh Vỹ Khang quỳ ba ngày ba đêm trước cổng lớn của Trương gia để xin Trương Ánh Quyên cùng Trương Sa tha thứ, nhưng Trương Ánh Quyên vẫn không lộ diện. 

Việc Trịnh Vỹ Khang có liên quan đến vụ thảm sát đoàn tàu là hoàn toàn có thật, thế nhưng chứng cứ không đủ để buộc tội hắn, lúc này hắn lại có kẻ thế mạng hoàn hảo khiến cho dù một số người cực kì muốn buột tội hắn nhưng lại không làm được gì. 

Đặng Thiên Phúc cũng vậy… 

Hắn đóng máy tính laptop lại, mệt mỏi ngả đầu ra sau ghế sofa. Phụng Nhã bước tới để tách nước lên bàn, ngồi xuống cãnh hắn, bán tay nhỏ chậm rãi giơ ra xoa lên mi tâm đang nhíu chặt kia. 

Cảm giác mềm mại khiến Đặng Thiên Phúc cảm thấy thật dễ chịu, nhẹ nhàng thở ra, anh mở mắt nhìn thấy Phụng Nhã cũng không như mọi lần mà vội vàng đẩy cô ra, ngược lại còn rất tự nhiên hỏi: “Cô đến lúc nào?”

“Từ lúc anh còn xem tin tức trên mạng.”- Phụng Nhã gần đây luôn thường xuyên đến nhà Đặng Thiên Phúc giúp hắn nấu một bữa cơm hoặc chỉ đơn giản là ngồi trong phòng khách đợi hắn về tới nhà, nhìn hắn vào giường ngủ say rồi mới ra về. Có lần hắn bận điều tra vụ của Trịnh Vỹ Khang đến sáng đêm không về, Phụng Nhã cũng không ngủ mà đứng đợi nguyên đêm bên ngoài, trong một phút nào đó bộ não chợt hoạt động mạnh nên cô đã thừa lúc này liên hệ với thợ sửa khóa để làm một chiếc chìa khóa khác có thể vào nhà hắn. 

Đối với chuyện này Đặng Thiên Phúc cũng không cảm thấy khó chịu, mặc dù mỗi lần hắn về nhà thấy cô đang đợi trên sofa cũng đều tỏ ra hờ hững không quan tâm. Mỗi lần như vậy cô và hắn đều không nói với nhau lời nào nhưng Đặng Thiên Phúc vẫn luôn để ý đến khi nào thì cô mở cửa ra về, khi nào thì cô tò tò đi theo hắn làm ra bộ dáng muốn nói lại thôi, và hôm nay cô đã làm món gì đợi hắn. 

Đặng Thiên Phúc ngồi thẳng người nhìn cô: “Cô cứ đến đây, không sợ Nguyễn Long Tuyết phát hiện à?”

Phụng Nhã nhoẻn miệng cười: “Không sợ.”

“Thiên Phúc, anh xem em đem gì tới.”- Nói rồi Phụng Nhã liền nheo mắt tỏ ra thần bí. 

Đặng Thiên Phúc uống một ít nước rồi lên tiếng, chỉ là không phải nói với cô: “Petty, ra đây.”

Phía sau tấm rèm cửa máu xanh nhạt, có thứ gì đó run run. 

Đặng Thiên Phúc lại làm bộ nghiêm khắc: “Petty!”

Phía sau tấm rèm kia ló ra cái đuôi nhỏ màu trắng ló ra, được khoảng hai giây, chú chó nhỏ cũng chịu lộ diện, nó phóng ra rồi chạy nhào vào lòng Đặng Thiên Phúc. Hắn vui vẻ xoa đầu nó, còn Phụng Nhã lại bất mãn…

Petty dám phản bội cô, cô đã dặn ngay từ đầu là không được chui ra mà. 

Dường như Petty cũng cảm nhận được Phụng Nhã không vui nên dùng đôi mắt đáng thương nhìn cô kêu ư ử… 

… 

Phụng Cơ ngồi bên cạnh cửa sổ, nhớ về những bức ảnh kia, một hồi chua xót lại dâng trào. Cô có nên nói chuyện đó cho Trịnh Vỹ Thần biết hay không, Trịnh Phần và Nguyễn Long Tuyết… quả thật khó làm người khác tin được. Cô sợ anh sẽ không chấp nhận được. 


Trong lúc cô miên man suy nghĩ thì một cánh tay mạnh mẽ đã từ phía sau ôm chặt lấy cô, tấm lưng mảnh khảnh của Phụng Cơ dán chặt vào lồng ngực của Trịnh Vỹ Thần, tựa như muốn khéo léo mô tả lại những cơ bắp rắn rỏi của anh. 

“Nghĩ gì đó?”- Giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô. 

Phụng Cơ cuối đầu: “Vỹ Thần, anh từng nói em nên rời khỏi Kim Điêu Môn, em nói đó là nhà của em làm sao em có thể rời khỏi. Nhưng bây giờ em lại chính là người phản bội lại mọi người ở đó, anh nói em có phải rất đáng giận không?”

Trịnh Vỹ Thần phía sau im lặng một lúc lâu, Phụng Cơ không rõ anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy vòng tay đang đặt lên eo mình hơi siết chặt lại. 

“Hiện giờ người của tổ chức King đang có hiềm khích với Kim Điêu Môn, tình thế nếu mà King dốc toàn sức lực thì có lẽ Kim Điêu Môn cũng chỉ là con tép trên mép con mèo mà thôi. Hiện giờ em ở lại Kim Điêu Môn sẽ càng nguy hiểm, rời khỏi biết đâu cũng là lựa chọn tốt.”- Trịnh Vỹ Thần chậm rãi phân tích, từng câu từng chữ đều được lựa chọn thật tỉ mỉ. 

Phụng Cơ nghe vậy thì bắt đầu lo lắng: “Như vậy chẳng phải em càng hèn hạ hơn sao, giữa lúc tổ chức gặp chuyện em lại phản bội lại tổ chức của mình, em…”

“Cơ Cơ.”- Trịnh Vỹ Thần phía sau thở dài một cái, anh áp sát lưng cô, tì cằm lên bờ vai của cô thở nhẹ: “Việc này không liên quan gì tới việc em hèn hạ hay không, vào ngày Nguyễn Long Tuyết dùng cực hình lên người em thì sinh mạng của em đã bắt đầu không còn đặt vào Kim Điêu Môn nữa.”

Trịnh Vỹ Thần hơi nghiêng đầu, hít sâu hương thơm ngọt ngào từ mái tóc cô: “Mà là vào anh.” 

Cuối cùng thì Phụng Cơ cũng hiểu cái gì gọi là thật sự rung động… 

Trong tầng hầm tối tăm chỉ le lói chút ánh sáng vàng nhạt vừa đủ để nhìn thấy hết mọi cảnh vật xung quanh. Một cô gái bị trói hai tay vào cột điện, bộ váy trắng thuần khiết đã bị váy bẩn bởi máu của chính mình. Sắc mặt cô gái nhợt nhạt đáng sợ, nhưng ánh mắt và cái miệng lại vô cùng bướng bỉnh mà cứ liên tục gào thét. 

“Thả tôi ra, đám man rợ các người, nói cho các người biết tôi là Vinh Tiểu Y, là con gái của Vinh Ba, là đại tiểu thư của King, các người mù rồi nên mới dám bắt cóc bản tiểu thư đây… đợi, đợi đến khi về tôi nhất định sẽ nói cha tôi san bằng Kim Điêu Môn này của mấy người.”

Vinh Tiểu Y hùng hổ kể về gia thế của bản thân, vừa dứt lời liền bị tê liệt bởi có người đang bấm nút khởi động trụ điện. 

Vinh Tiểu Y hét lên chói tai…

Sau đó cô ta ngất đi… 

“Chào lão đại!”

Mơ màng nghe được một vài giọng nói vang lên, sau đó có vài tiếng bước chân vội vã chạy đến bên cạnh một người đàn ông. Người đàn ông đó thân hình cao lớn, đôi mắt mờ mịt của Vinh Tiểu Y chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của anh. 

“Sáng sớm ngày mai đem cô ta tới bến tàu, thả cô ta về.”- Trịnh Vỹ Thần nhàn nhạt ra lệnh. 

Những thuộc hạ xung quanh dạ một tiếng. 

Lúc anh định rời đi thì Vinh Tiểu Y cũng kịp thời lên tiếng: “Anh là ai, sao lại cứu tôi?”


Trịnh Vỹ Thần dừng chân, hơi nghiêng đầu cũng không hề quay lại: “King sớm muộn gì cũng phải đầu hàng Kim Điêu Môn, cô không còn đất lợi dụng nữa, giữ cô lại cũng chỉ tốn nhiên liệu vận hành trụ điện mà thôi.”

“Nè… giọng nói anh rất hay nhưng sao ý nghĩa lời nói lại không hay chút nào vậy? Rốt cuộc anh là ai?”- Vinh Tiểu Y bất mãn lên tiếng. 

Khóe môi Trịnh Vỹ Thần khẽ nâng lên, không nói lời nào liền nhanh chóng rời khỏi. Vinh Tiểu Y gọi với theo vài tiếng, cô ta cứng đầu cứ hét lên: “Anh kia, này anh kia.”

Tiếng hét làm phiền đến nguời xung quanh, một người lỡ tay ấn nút khởi động trụ điện khiến Vinh Tiểu Y hôn mê. 

… 

Bữa tối, Phụng Cơ đang tắm bên trong, bên ngoài điện thoại reo lên tiếng chuông theo thuộc khiến cô chú ý, cô vội nói vọng ra bên ngoài: “Vỹ Thần, xem giúp em là ai gọi tới.”

Trịnh Vỹ Thần đang ngồi ở đầu giường xem hồ sơ về dự án sáp nhập giữa Trịnh Thị và Mimala, đầu mày anh suy tư chau lại, tiếng nói của Phụng Cơ khiến Trịnh Vỹ Thần chú ý tới tiếng chuông điện thoại kia. Anh cầm điện thoại lên rồi lại tiếp tục chau mày nhìn cái tên trên màn hình. 

Chuông điện thoại lại từng hồi vang lên, mãi cũng không dứt. 

Phụng Cơ lại hỏi: “Ai gọi vậy?”

Trịnh Vỹ Thần vẫn nhìn màn hình chăm chăm: “Là Đại Khâm, người này là ai vậy?”

Phụng Cơ hơi vặn nhỏ tiếng nước lại rồi nói: “À, là một bác sĩ vô dụng của Kim Điêu Môn, lúc em bị chủ thượng trừng phạt chính cậu ta đã giúp em thoát thân, cũng xem như đã nợ cậu ta một ân tình.”

“Ồ…”- Trịnh Vỹ Thần kêu lên một tiếng rồi khóe môi lại nâng lên một đường khó hiểu, đầu mày anh vẫn chau lại trông vô cùng nguy hiểm: “Anh nhớ rồi, tên bác sĩ hôm đó… thảo nào, anh cứ cảm thấy là lạ, hóa ra…”

“Anh nói gì cơ?”- Phụng Cơ hỏi. 

“Không có gì, em nhận điện thoại không?”

“Chỉnh chế độ im lặng đi, tí nữa em gọi lại cho cậu ta cũng được.”

Trịnh Vỹ Thần hừ một tiếng, như là cười lại như là bất mãn: “Vậy sao được, nợ ân nhân một ân tình lớn như vậy, sao có thể để người khác đợi lâu. Để anh nghe giúp em.”

Câu nói không cần đâu chưa kịp văng khỏi miệng Phụng Cơ thì bên ngoài Trịnh Vỹ Thần đã nhận cuộc gọi. 

“Phụng Cơ, em làm gì mà lâu nghe máy thế? Vết thương sao rồi, có biến chứng không, bên này anh có một số thuốc dùng đề đặc trị vết thương bị roi da đánh, em ở đâu anh đem qua.”- Giọng nói Đại Khâm tràn đầy sự lo lắng vang lên trong điện thoại. 


Điều đó càng làm Trịnh Vỹ Thần không vui. 

Anh hơi hắng giọng trả lời: “Em không sao, vết thương cũng lành rất nhanh, anh không cần phải lo lắng. Về vấn đề thuốc, Vỹ Thần đã cử bác sĩ riêng đến để mỗi ngày giúp em thay thuốc nên không cần đâu, mớ thuốc đó của anh cứ giữ lại để sau này anh có bị ai đánh thì có mà dùng.”- Trịnh Vỹ Thần vừa nói vừa đặc biệt nhấn mạnh câu cuối. 

Quả nhiên đầu dây bên kia im lặng năm giây sau đó Đại Khâm từ quan tâm giọng nói đã trở nên lạnh tanh: “Trịnh Vỹ Thần? Phụng Cơ đâu, sao cậu nghe điện thoại của cô ấy? Đưa điện thoại cho Phụng Cơ.”

Trong lúc Đại Khâm còn đang truy hỏi thì Trịnh Vỹ Thần đã sớm đi đến cửa phòng tắm, dùng tay gõ lên cánh cửa nói lớn: “Cơ Cơ, anh đã bảo là em đang tắm nhưng hình như người trong điện thoại không tin, cứ muốn gặp em. Hay là anh đem vào cho em được không?”

Vừa nói Trịnh Vỹ Thần vừa giơ tay muốn mở cửa phòng tắm. 

Không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên mà Đại Khâm trong điện thoại cùng với Phụng Cơ trong nhà tắm đồng thanh hét lên: “Không mượn anh!”

Trái tim Trịnh Vỹ Thần như muốn tan vỡ, anh không biết nên khóc hay cười. 

“Lát nữa tôi sẽ gọi lại, Trịnh Vỹ Thần tôi cảnh cáo cậu, tôi không cần biết cậu có phải là con của Nguyễn Long Tuyết hay không, nếu cậu dám làm gì Phụng Cơ tôi nhất định sẽ khiến cậu trả giá đắc.”- Đại Khâm tức giận không biết trút vào đâu đành lớn tiếng cảnh cáo xem như lấy uy. 

Trịnh Vỹ Thần đột nhiên liên tưởng tới hình ảnh người cha già nói với con rể… 

Đại Khâm tắt máy, Phụng Cơ cũng vừa tắm xong. Cô mặc chiếc áo choàng bông màu trắng bước ra, mái tóc ướt đẫm dính bệt lên bờ vai mảnh khảnh, gương mặt mộc không chút son phấn lại tựa như đóa hoa sen không nhuốm chút bụi trần, thật đẹp tựa như tiên nữ giáng trần. 

Nhưng tiên nữa đang không vui, Phụng Cơ chống nạnh ngẩng đầu nhìn Trịnh Vỹ Thần, cô nói: “Anh đùa kiểu đó vui lắm à?”

Cứ nghĩ tới tình huống vừa rồi đã bị Đại Khâm nghe thấy, cô không biết phải giấu mặt mũi đi đâu cho thỏa đáng. 

Trịnh Vỹ Thần đắc đầu: “Không vui.”

Tiên nữ xinh đẹp lại thêm phần tức giận chống nạnh nhìn anh: “Anh có biết vừa rồi anh làm em xấu hổ cỡ nào không, sau này bảo em làm sao đối mặt với Đại Khâm đây?”

Trịnh Vỹ Thần im lặng, như một đứa bé cuối đầu tỏ vẻ hối lỗi, nhưng ánh mắt rất linh hoạt chíu thẳng cào vạt áo choàng của cô. Phụng Cơ không biết vạt áo choàng khá rộng, cô lại đứng trước mặt anh chống nạnh khiến cho cảnh xuân bên trong chiếc áo thấp thoáng lộ ra trông cực kì mê người.

Trịnh Vỹ Thần không khỏi có suy nghĩ muốn giơ tay nắm lấy một bên ngực đầy đặn kia của Phụng Cơ xoa nắn. Ánh mắt anh nhiên cô xuất hiện sự biến hóa không che dấu. 

Dường như cảm nhận được loại ánh mắt trần trụi kia, Phụng Cơ để ý mới phát hiện ra ý đồ xấu xa của Trịnh Vỹ Thần, cô khẩn trương túm vạt áo lại hét lên với anh: “Nghĩ bậy bạ!”

Trịnh Vỹ Thần cười khổ một tiếng, Phụng Cơ quay người muốn chạy trốn loại cảm giác kì dị trong lòng. Đương lúc này điện thoại vang lên tiếng chuông inh ỏi, cô định quay lại kêu anh trả lại điện thoại nhưng không ngờ vừa quay lại thì tiếng chuông đã tắt. 

Chuông điện thoại tắt hẳn, tay Trịnh Vỹ Thần không còn cầm điện thoại. 

Phụng Cơ mở to mắt không thể tin được mà đứng hình nhìn anh… 

Trịnh Vỹ Thần đứng cạnh bồn tắm, mà điện thoại cô vừa bị anh ném vào bồn nước nóng. 

“… Anh… anh chỉ là nghĩ, nếu như không biết đối mặt như thế nào, thì chi bằng ừm… đừng đối mặt vậy.”- Trịnh Vỹ Thần cười hì hì giải thích. 

Đêm hôm đó, cả tòa dinh thự Mimosa truyền tới một tiếng hét xuyên qua ba lớp kính cách âm, mà tiếng hét đó chỉ có ba chữ: “Trịnh Vỹ Thần!”


… 

“Cậu Trịnh… cậu có làm sao không?”- Vương quản gia bên ngoài lo lắng gõ cửa vài cái, mấy cô giúp việc phía sau cũng tò mò túm lại bàn tán. Lúc nãy bọn họ đều nhìn thấy vị lão đại cao cao tại thượng của bọn họ lẽo đẽo đi theo Phụng Cơ từ phòng tắm lớn trở về phòng ngủ. Bộ dáng của của Phụng Cơ rất tức giận, còn lão đại của bọn họ lại y như đứa con nít phạm sai lầm tò tò theo sau. 

Sau một hồi buôn chuyện bọn họ mới biết lý do khiến lão đại của bọn họ trở nên đáng thương như vậy cũng chỉ là vì… ngài đã “lỡ tay” ném điện thoại của Phụng Cơ vào nước nóng. 

Bên ngoài xì xào bàn tán, bên trong phòng thì lại vô cùng yên tĩnh… 

Phụng Cơ ngồi chéo trân trên giường, cô đưa mắt liếc nhìn anh: “Đồ ấu trĩ!”

Trịnh Vỹ Thần co ro ngồi một góc ở ghế sofa phía xa: “Anh yêu em.”

“Đồ trẻ con!”- Phụng Cơ lại mắng. 

“Anh yêu em.”

“Đồ mặt dày!”

“Anh yêu em.”- Lần này Trịnh Vỹ Thần đã hét lên với vẻ ủy khuất vô cùng. Chỉ vì cái điện thoại mà cô lại mắng anh như vậy, chỉ là cái điện thoại rẻ tiền, anh có thể mua cái khác cho cô. Chỉ cần… chỉ cần không có số của đàn ông khác, anh mua cả cái tiệm điện thoại cho cô cũng được. 

Thôi bỏ đi vậy, nhịn vợ một câu sống lâu trăm tuổi. 

Trịnh Vỹ Thần đứng lên lấy máy sấy tóc đem đến bên cạnh Phụng Cơ, không nói lời nào giúp cô làm khô mái tóc ướt đẫm. Phụng Cơ còn đang bực bội liền hất tay anh ra. 

“Ngồi yên nào.”- Trịnh Vỹ Thần ấn vai cô cố định trên giường. Ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc dày của cô, nhẹ nhàng như trân quý một món bảo vật. 

Mái tóc của phụ nữ luôn khiến đàn ông yêu thích, những lọn tóc như sợi tơ lướt qua lòng bàn tay anh cũng đồng thơi lướt qua trái tim anh. 

“Cơ Cơ, khuya rồi, nghỉ ngơi thôi.”- Trịnh Vỹ Thần tắt máy sáy trong tay, anh hơi cúi thấp người từ phía sau nói bên tai cô.

Hai vành tai Phụng Cơ một đường màu đỏ ửng. Câu nói mập mờ, hơi thở nam tính của anh khiến cô bối rối. 

“Vết thương… em vẫn còn rất đau…”

Trịnh Vỹ Thần phì cười, lúc cô không hiểu gì thì bị anh xoa đầu một cái. 

“Anh bảo em đi ngủ sớm, nghĩ trong sáng chút đi.”- Nói rồi anh bỏ đi để lại Phụng Cơ xấu hổ ngồi bấu ga trải giường, nghiến răng gọi tên anh như muốn giết người. 

Rõ ràng là cô đang giận anh vì dám ném điện thoại của cô vào nước, nhưng sao bây giờ anh vẫn ung dung rời khỏi trong khi khiến cô xấu hổ đến mức này? 

Phụng Cơ hậm hực kéo chăn, vừa nằm xuống liền nghe tiếng nước chảy xối xả trong nhà tắm. 

Đêm nay, có người phải xối nước lạnh… 

Xem ra người nào đó cũng đang chật vật không kém.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.