Tu La Tình Nhân

Chương 69: Chúng ta không thiếu tình yêu (1)


Đọc truyện Tu La Tình Nhân – Chương 69: Chúng ta không thiếu tình yêu (1)

Bầu trời trở nên ôn hòa hẳn ra, tựa như là cơn tuyết đổ mạnh tối qua chỉ là một giấc mơ lạnh lẽo. Băng tuyết dù lạnh thế nào, thì cũng sẽ theo tự nhiên mà hòa tan dưới một thứ gì đó ấm áp. Có lẽ đây là một quy luật tự nhiên của vạn vật, bao gồm cả con người. Thượng đế tạo ra một người thiếu đi thứ gì thì tự nhiên ngài sẽ tạo ra một nửa khác phù hợp để bù trừ cho nhau.

Phụng Cơ tỉnh lại, và hình như cô cảm thấy cả người nặng trịch. Nhanh chóng thanh tỉnh, cô mở mắt nhìn sang Trịnh Vỹ Thần đang ngủ say bên cạnh, tay và chân anh đều tự nhiên mà gác lên người cô.

Phụng Cơ hoảng hốt thẳng chân định đá Trịnh Vỹ Thần xuống giường.

Nào ngờ cái chân nhỏ lại bị một cánh tay rắn chắc túm lấy dễ dàng. Phụng Cơ hốt hoảng, Trịnh Vỹ Thần chậm rãi mắt, một tay gác sau gáy một tay giữ cái chân định làm việc xấu của Phụng Cơ. Như cười như không, nói: “Bị lần thứ nhất xem như anh bất cẩn, nếu bị lần thứ hai thì hóa ra anh thật đần. Cơ Cơ, em thật là hư.”

“Anh tỉnh lại lâu rồi? Sao anh lại gặp tôi, sao anh lại ngủ ở đây?” – Phụng Cơ nhìn xung quanh, đây là phòng cô, quần áo cô vẫn còn nguyên vẹn. Xem ra không xảy ra chuyện gì quá đáng.

Trịnh Vỹ Thần nghiêng người, một tay kê đầu. Gương mặt điển trai có chút uể oải nhìn cô, sau đó ngáp một cái: “Anh cũng không biết, hôm qua anh vô tình nhìn thấy em ngồi bên lề đường lại còn say rượu đến quên trời đất. Anh thấy tội nên đưa em về, ai ngờ vừa nằm lên giường em đã đè lên người anh sau đó còn nói cái gì mà đánh trận gì đó.”

Sao cơ sao cơ… đánh trận? Lại còn ở trên giường sao? Bản thân mình uống say thì sẽ quái dị cỡ nào không phải Phụng Cơ không biết… nhưng nghĩ tới bị Trịnh Vỹ Thần nhìn thấy hết thì cô lại cứ cảm thấy…

21 năm sống trên đời, cô chưa bao giờ nhục đến vậy.

“Dù là vậy đi nữa tôi cũng không tin là sức lực của anh lại thua sức tôi.”

“Anh không muốn làm em bị thương lại càng không muốn mất đi tấm thân trong trắng này, vì vậy đành chịu ủy khuất để em ôm ngủ…”

“Đủ rồi không cần nói nữa, chỉ là ngủ chung thôi tôi không truy cứu làm gì.”- Phụng Cơ định thần lại, gấp gáp leo xuống giường, vừa xỏ giày vào lại thấy dưới đất toàn là vỏ đậu phộng, rác thải, bao bì đồ ăn nhanh….

Cái gì đây? Cô mới đi không lâu thì Trịnh Vỹ Thần lại xem nhà cô như nhà hoang rồi sao? Phụng Cơ cố giữ bình tĩnh nhìn Trịnh Vỹ Thần: “Trịnh Vỹ Thần, anh thật sự cho rằng mình là chủ nhân của ngôi nhà này sao? Anh ở cũng phải giữ vệ sinh chút chứ.”

Trịnh Vỹ Thần ngồi dậy,vò vò đầu cô vài cái rồi nói: “Anh lại chịu oan ức rồi, Cơ Cơ em không nhớ gì sao, tối qua em say rượu, trên đường đi cứ nhặt rác bên lề đường rồi liên tục hô lên “Tiền nhiều quá kìa, mau lụm đi.” kết quả là em ôm cả đống rác về nhà.”

Phụng Cơ nghe xong liền bất động, đầu óc đang đau nhức như bị đao bổ. Xong rồi, xong rồi…

Không được, phải chuyển đề tài.


“Đêm qua tôi say rượu như vậy sao anh không tranh thủ thời gian giết tôi đi. Chẳng phải anh luôn muốn như vậy hay sao?”

Hàng mày kiếm trên mặt Trịnh Vỹ Thần nheo lại, anh thu lại sự uể oải thay thế vào đó là vẻ mặt phức tạp nhìn Phụng Cơ. Cô khẽ thở dài, có lẽ chuyển đề tài là phương án tốt nhưng… hình như đề tài này lại làm cho bầu không khí của cả hai nặng nề hơn.

Trịnh Vỹ Thần thu lại nụ cười trên môi, anh nhìn cô: “Giết em rồi thì nữa còn lại của tôi biết tìm ở đâu?”

“Không hiểu anh đang nói gì…”- Phụng Cơ bối rối quay đi, Trịnh Vỹ Thần đứng lên kéo lấy tay cô, lúc Phụng Cơ chưa kịp phản kháng thì đã bị anh ôm chặt vào lòng. Phụng Cơ kinh ngạc vùng vẫy: “Trịnh Vỹ Thần, mau buông tôi ra…”

“Em thích anh có phải không? Lời em nói hôm đó, cái đêm em bị sốt là thật phải không?”- Trịnh Vỹ Thần không buông tay, ngược lại còn dùng sức khiến Phụng Cơ không thể chống cự.

Phụng Cơ ngẩn người. Đúng vậy, em thích anh, nhưng em rất mâu thuẫn, em không dám bước vào thế giới của anh. Em không biết chữ thích này một khi đã bắt đầu thì chúng ta sẽ đi được bao xa.

Phụng Cơ không thể nói như vậy…

“Cơ Cơ, anh vẫn luôn nhớ em. Anh thích em, ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã thích em rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng suy giảm. Anh chưa từng vì bất kì ai mà có suy nghĩ sẽ dùng cả đời này, cả sinh mạng của mình ra để đánh đổi. Cơ Cơ, em là duy nhất, đối với anh.”- Trịnh Vỹ Thần chân thành, ngữ khí và ánh mắt tràn đầy kiên định nhìn cô. Phụng Cơ không thể trốn tránh, cô hiện giờ rất bối rối.

“Rất tiếc, tôi một chút cũng không hề thích anh. Trịnh Vỹ Thần, tôi và anh chính là người của hai thế giới…”

“Chúng ta ở cùng một thế giới, chúng ta cùng một loại người.”

Phụng Cơ hất tay Trịnh Vỹ Thần ra, lạnh lùng nhìn anh: “Tôi sẽ không để bất kì ai bước vào cuộc sống của mình thêm một lần nữa. Trịnh Vỹ Thần, tránh xa tôi ra, tôi không thích anh, một chút cũng không. Tôi chán ghét anh.”

Phụng Cơ quay đi, Trịnh Vỹ Thần không ngăn cản. Anh đứng đó, cũng không thèm nhìn tới bóng dáng rời xa của cô.

“Thật ra em đang trốn tránh điều gì?”

“Phu nhân, có điện thoại.”- Lôi bước vào, đầy kính cẩn.


Trịnh Phần ngồi trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, cánh tay vì truyền dịch nên bổi đầy gân xanh. Bà mệt mỏi phất tay: “Chẳng phải đã nói cậu từ chối tất cả cuộc gọi rồi sao?”

Lôi ngập ngừng đôi chút: “Nhưng… là người đó.”- Lôi dè chừng nhìn sang Trịnh Vỹ Khang phía xa rồi cúi thấp người nói nhỏ: “Là Kent tiên sinh.”

Trịnh Vỹ Khang nhướng mày nghi hoặc nhìn thái độ mờ ám của Lôi. Trịnh Phần sau khi nghe thấy liền chau mày sau đó nhìn sang Trịnh Vỹ Khang: “Khang, con đi lấy giúp mẹ một ít thức ăn khuya.”

Trịnh Vỹ Khang bán tín bán nghi nhưng vẫn làm theo. Sau khi Trịnh Vỹ Khang rời khỏi, Trịnh Phần nhận lấy điện thoại liền nói: “Có chuyện gì?”

Kent dùng giọng điệu vui mừng nói: “Trịnh phu nhân của tôi ơi, bà đã biết chuyện gì chưa? Trịnh Vỹ Thần con trai bà đã và đang mê đắm Nguyễn Long Phụng Cơ đấy.”

Trịnh Phần chau mày: “Nguyễn Long Phụng Cơ, sao lại là cô ta

“Cứ đà này thì không bao lâu nữa đứa con mà bà vất vả nuôi nấng sẽ về phe của mẹ ruột mình mà chống đối bà thôi.”- Kent cười xòa, ra vẻ tiếc nuối nói thêm: “À, cái tập đoàn Trịnh Thị của bà đó, tôi muốn nhắc nhở thêm. Nhớ nhắc con trai Trịnh Vỹ Khang của bà là chú ý hệ thống một chút, có thể không bao lâu nữa hệ thống toàn phần của Trịnh Thị sẽ bị một hacker nào đó xâm nhập, bởi vì…”

“Vì cái gì?”- Trịnh Phần vừa nghe tới đây liền sốt ruột hỏi vội.

Kent cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Bởi vì, Khóa Kim Cương hiện giờ đang ở chỗ tình cũ của bà, Nguyễn Long Tuyết. Người giao đồ lại là đứa con trai Trịnh Vỹ Thần của bà, mà người có thể khiến Trịnh Vỹ Thần giao ra thứ quan trọng đó lại chính là…”

Kent cố tình mập mờ không nói hết câu. Trịnh Phần nắm chặt điện thoại. Thật không thể ngờ được, Vỹ Thần lại có thể giao ra Khóa Kim Cương. nó sẵn sàng vứt bỏ quả hệ với bà cũng không sao, nhưng Trịnh Thị là tâm quyết và là niềm kiêu hãnh của bà. Vậy mà… nó lại nhẫn tâm tới nỗi muốn mượn thế lực của người khác để lật đổ Trịnh Thị

Trịnh Phần nghiến răng tức giận nói ra bốn chữ: “Nguyễn Long Phụng Cơ!”

Trịnh Phần dập máy, Trịnh Vỹ Khang bước vào nhìn thấy sắc mặt bà không tốt thì lấy làm lạ. Vừa rồi hắn hình như nghe thấy Trịnh Phần gọi tên của Nguyễn Long Phụng Cơ thì phải.

Đại Khâm hạ điện thoại xuống, khóe môi hứng thú nâng lên, vẻ mặt mười phần đắc chí.

“Tốt rồi, bây giờ thì Trịnh Phần sẽ ra tay với Phụng Cơ, sau đó thì vài thành phần khác sẽ vào góp vui. Mà đối tượng bị công kích lại là Phụng Cơ, giữa lúc nguy cấp đó mình không tin Trịnh Vỹ Thần sẽ không để lộ chút sơ hở nào. Mình thật sự muốn biết rốt cuộc Trịnh Vỹ Thần bề ngoài vô hại kia rốt cuộc có thân phận gì mà lại có thể một tay che trời như thế.”


“Nguy rồi Phụng tỷ, chỗ giấy tờ ghi rõ lô hàng sắp tới không biết để đâu rồi.”- Evan thiếu chút nữa là nhảy cẩn lên đâm thủng nóc xe. Cậu liên tục bới móc tìm đồ, Quang Sẹo đang lái xe liền quay sang: “Có phải vẫn còn ở tổ chức không? Gọi về nhờ Đại Khâm lấy giúp đi.”

“Được được.”- Evan cuống quýt lấy điện thoại ra, cậu biết rằng nếu mất đi bản hợp đồng đó thì có dùng mạng của năm tên Evan cộng lại cũng không đền đủ.

Quang Sẹo thở dài, sợ Phụng Cơ trách tội. Hắn len lén nhìn qua gương, chỉ thấy Phụng Cơ đang chăm chú nhìn ra cửa xe, vẻ mặt thất thần. Cô hoàn toàn không hề tập trung vào việc đang diễn ra.

“Thật là, sao số tôi lại khổ như vậy, đang ngủ ngon cũng bị điện thoại làm phiền. Rồi rồi đừng có chửi, tôi sang phòng Phụng Cơ tìm bản hợp đồng ngay đây.”- Đại Khâm xỏ dép chạy sang phòng Phụng Cơ, vừa đi vừa than thầm. Nghe đồn là lúc ngủ Phụng Cơ sẽ không muốn ai đánh thức mình, nếu có người dám cả gan quấy rầy thì sẽ không yên ổn. Thế mà giữa đêm lúc hắn đang ngủ thì lại gọi điện quấy rầy hắn, đúng là…

Đại Khâm ngàn lần vạn lần rủa thầm. Giấc ngủ của nữ vương quan trọng vậy giấc ngủ của đại phu không quan trọng sao? Sau này nếu cô bị thương, lúc tôi tiêm thuốc tôi sẽ lấy lý do là thiếu ngủ nên không tỉnh táo để tiêm cho cô bấy nhừ cánh tay luôn.

Hừ!

Đại Khâm mở cửa phòng, gian phòng của Phụng Cơ không tính là lớn, hắn bước tới kệ sách tìm kiếm bản hợp đồng đó. Tiếp theo là trên giường, trên bàn, trên tủ, trong chậu cây cảnh, dưới gối, trong tolet… tất cả đều tìm qua nhưng chằng thấy bản hợp đồng quái ác kia ở đâu, lúc này Evan lại gọi đến, vừa nghe rằng hắn không tìm được bản hợp đồng thì bô lô bô la nói không ngừng.

Đại Khâm mất kiên nhẫn, không hiểu sao cái tên lắm chuyện như Evan lại được bước chân vào Kim Điêu Môn với vai trò là trợ thủ đắc lức của Phụng Cơ? Chỉ mới gặp chuyện cỏn con là đã làm như trời sắp sập không bằng. Evan than khóc không ngừng, Đại Khâm uể oải chống tay lên chiếc bàn lớn. Dưới sự nài nỉ của Evan, hắn quyết định lục ngăn tủ bàn làm việc xem có ăn may không.

Đại Khâm mở tủ, bên trong đồ không nhiều. Chỉ có một cái hộp gỗ lớn có vẻ đã cũ kỹ đi rất nhiều, Đại Khâm sững người nhìn cái hộp đó một lúc rồi giơ tay mở hộp ra. Bên trong chưa một vài tâm ảnh bị bám bụi và một cái chìa khóa.

Cầm bức ảnh lên xem, trái tim hắn liên tục rung lên. Trong ảnh là một cô bé có mái tóc đuôi gà dày mượt được cột cao lên, cô bé đứng dưới cây hoa anh đào tươi cười nhìn máy ảnh. Gương mặt đó, nụ cười đó chính xác là bé gái đã cứu hắn khỏi tay thần chết năm xưa.

Thì ra… sao hắn lại ngốc như vậy, năm đó bé gái nhỏ bé đó dũng cảm như vậy, mạnh mẽ như vậy, đang lý ra hắn phải nhận ra điểm tương đồng này. Thì ra, Phụng Cơ lại chính là người cứu hắn. Đại Khâm cầm chiếc chìa khóa đó lên nhìn thật lâu…

“Đại Khâm, Đại Khâm cậu có nghe tôi nói không?”

Đại Khâm trầm ngân thật lâu rồi tỉnh lại, hắn nói lớn: “Evan, nói Phụng Cơ tuyệt đối đừng đến cuộc giao dịch này, alo… alo.”

Màn hình điện thoại tối đen. Đại Khâm bỗng trở nên gấp gáp, vừa nghĩ đến những việc sắp xảy ra, trái tim hắn như bị kéo căng. Hắn ném bừa điện thoại lên bàn rồi chạy ra khỏi Kim Điêu Môn.

Chuyến xe lửa cuối cùng trong ngày xuất phát từ Paris đến Provence, xuất phát vào lúc mười hai giờ đêm, lúc này trong sân ga đã lác đác vài bóng người. Sau khi xe chạy, đoàn bảo vệ tàu sẽ tiến hành đi xét từng khoang một để bảo đảm sự an toàn cho hành khách. Cứ mười phút thì sẽ có người đi tuần tra.


Một người lúc đi ngang qua chỗ Evan ngồi thì đột nhiên ngừng lại, nhìn cậu dò xét một lúc rồi bước lên mở miệng: “Chào anh, anh có thể xuất trình giấy tờ tùy thân không?”

Evan đang rối trí về vụ hợp đồng bị mất, vừa nghe vậy thì nỗi bực tức liền vô cớ dâng lên, sắc mặt cậu cau có trả lời: “Vô duyên vô cớ lại kiếm tra giấy tờ người khác, anh có biết như vậy là xúc phạm hay không?”

Người bảo vệ vẫn bình tĩnh: “Xin lỗi, nhưng xem giọng nói của anh không giống người của vùng này cho lắm. Gần đây có một số người nhập cư trái phép, tôi chỉ làm theo lệnh của cấp trên. Lỡ như có thành phần tội phạm buôn lậu, tôi sẽ không gánh nổi, mong anh hợp tác.”

“Anh…”

“Evan!”- Phụng Cơ bỏ tờ báo đang cầm xuống sau đó nâng ly trà nóng lên thưởng thức, vờ như lơ đãng nói: “Hợp tác chút đi.”

Evan hậm hực móc ví lấy ra chứng minh thư của mình đưa cho người bảo vệ. Người bảo vệ đánh giá Phụng Cơ vài giây rồi nhận lấy giấy tờ xem xét, sau khi thấy không có điểm gì đáng nghi thì trả lại cho Evan, nói vài câu sau đó rời đi. Evan thở phào, cũng may là cậu đã là công dân hợp pháp chứ nếu không e là lại có thêm phiền phức rồi.

Xe lửa chạy, giữa đêm khuya vắng vẻ. Phụng Cơ ngồi một mình trong khoang, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. khung cảnh hai bên đường vô cùng hoang sơ, có lẽ vì vậy mà tránh không khỏi cái não sáng giờ luôn trong tình trạng đình công của cô lại suy nghĩ lung tung. Những lời khi nãy cô nói với Trịnh Vỹ Thần liệu có nặng quá không? Trước giờ không phải là chưa có người nói thích cô nhưng những người đàn ông khác sao cô lại không kích động như vậy? Nếu Trịnh Vỹ Thần thích cô, thì chẳng phải cô chỉ cần từ chối là xong sao….

“Cơ Cơ, anh vẫn luôn nhớ em. Anh thích em, ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã thích em rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng suy giảm. Anh chưa từng vì bất kì ai mà có suy nghĩ sẽ dùng cả đời này, cả sinh mạng của mình ra để đánh đổi. Cơ Cơ, em là duy nhất, đối với anh.”

Phuc giơ tay xoa mi tâm, chính bản thân cũng vô cùng phiền toái. Cảm giác giống như cảnh vật bên ngoài cửa, tuy hoang sơ nhưng lại tiềm ẩn vẻ đẹp của hoang sơ. Nhìn vào thì rất muốn khám phá vẻ đẹp đó, nhưng lại biết trước trong khung cảnh hoang sơ đó chứa đưng biết bao nhiêu nguy hiểm.

Cô đã từng thề, cả đời này chỉ sống vì Kim Điêu Môn.

Cũng đã từng thề, ngoài Tư Dĩnh ra sẽ không yêu thêm một ai nữa.

Dù là có yêu cũng sẽ không để người đó bước vào thế giới của mình.


Top of Form

Bottom of Form


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.