Đọc truyện Tu La Tình Nhân – Chương 52: Trịnh Vỹ Khang đánh phủ đầu
Sáng sớm, thành phố thật náo nhiệt, Phụng Nhã vẫn duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng. Khi những giọt sương bắt đầu lắng đọng lại, không khí và thời tiết cũng dễ chịu hơn. Petty rất ngoan ngoãn mà ngồi một chổ ngoái đầu nhìn cô chạy hai ba vòng quanh công viên, nó có vẻ cũng đang bận “làm quen” với các cô chó Chihuahua quý phái.
Nhưng Petty chỉ là chó thường, nó bị chó quý tộc ghẻ lạnh. Nó chỉ còn biết cất tiếng kêu ư ử đầy tủi thân…
Lúc Phụng Nhã chạy ra phía xa, một người đàn ông bước tới ngồi xuống cạnh Petty, anh ta đưa cho nó một phần ăn sáng quen thuộc, đây là món mà cậu chủ vẫn thường cho mình ăn đây mà. Petty quẩy đuôi ríu rít, nó không nhìn lầm, đây đích thị là cậu chủ đáng kính của nó rồi…
Người đàn ông đó cũng mỉm cười giơ tay ra hiệu im lặng, Petty ngoan ngoãn nằm xuống gặm phần sáng thượng hạng của mình. Từ ngay đi theo Phụng Nhã cho đến giờ, lúc cô vui thì cô cho ăn, lúc cô buồn thì bỏ đi chẳng thấy tăm hơi. Như vừa rồi cô bị giam cả tuần lễ, Petty cũng chịu đói trong nhà cả tuần lễ, dù rằng đối xử không tệ nhưng chó cũng bị sụt cân mà, Petty giờ đây đã từ chàng dũng sĩ hùng mạnh trở thành ma không da rồi.
“Một con chó cũng không lo được, em chăm sóc bản thân thế nào?” – Người nào đó thở dài đầy lo lắng, chậm rãi rời đi.
Lúc Phụng Nhã trở lại là lúc phần ăn đã bị Petty chén sạch, nó kêu ư ử vui vẻ nhìn cô, cô không hề nghi ngờ mà dẫn nó rời khỏi công viên, Phụng Nhã không hề nhìn thấy người nào đó vẫn nhìn theo bóng dáng mình, cho tới khi cô rời khỏi.
Anh không muốn như thế này, không muốn xa cô, nhưng bản thân anh còn không lo được thì làm sao bảo vệ cô gái đó. Cô là sát thủ, là người của xã hội đen, nếu anh biết rõ điều này mà còn cố chấp thì chỉ là tự tay hại cô. Phụng Nhã đối với anh không quan trọng bằng sự nghiệp của mình, nhưng cô lại là người anh muốn bảo vệ.
…
Mấy ngày nay Trịnh Vỹ Thần ở nhà Phụng Cơ cũng đặc biệt nhàn nhã, nhờ vậy mà Phụng Cơ không cần ăn thức ăn nhanh do Evan đem tới, cô phát hiện Trịnh Vỹ Thần nấu ăn đặc biệt hợp khẩu vị, dần dần Phụng Cơ nhận ra hóa ra trong nhà có mùi thức ăn cũng không tệ…
Hai người không có cuộc sống khá hài hòa, nếu không có đề tài gì thì cô sẽ không mở lời nói chuyện trước, Trịnh Vỹ Thần lúc này cũng dần bận rộn với dự án xây dựng công ty riêng nên sau khi ăn sáng là anh đi khỏi nhà. Làm gì thì làm thì tủ lạnh và lò vi sóng luôn có dự trữ thức ăn, đúng 11 giờ???? là Trịnh Vỹ Thần sẽ nhắn tin nhắc cô ăn trưa.
Trịnh Vỹ Thần: Hôm nay bữa trưa có cá hấp, ăn xong rồi uống một ít mãng cầu xây.
Trịnh Vỹ Thần: Tới giờ rồi, ở trong bếp có sẵn món sườn nướng em thích đó.
Trịnh Vỹ Thần: Không được lười ăn bỏ cử, đi vào bếp lấy nước ép uống đi.
Trong một tuần này, ngày nào anh cũng kiên nhẫn một cách có quy luật mà gửi tin nhắn cho cô, dù cho tất cả tin nhắn cô đều không trả lời… thói quen này lặp đi lặp lại cho đến nỗi Phụng Cơ cũng quen dần với chuyện này.
Có một hôm cô vào nhà bếp nhưng lại chỉ thấy một phần trứng gà nướng đơn giản thì liền không vui nhíu mày, đúng lúc lại nhận được tin nhắn, giọng điệu lúc nhắn tin của anh cũng không nghiêm túc.
Trịnh Vỹ Thần: Hì hì, thật ngại quá buổi sáng nay anh dậy trễ, chỉ kịp làm gà nướng, ăn đỡ đi, có đói thì lấy sữa chua ăn dặm.
Phụng Cơ bật cười bỏ điện thoại vào túi, ngậm ngùi dọn cơm ra ăn. Trước đây cô rất thường bỏ bữa, nếu quá bận rộn có khi không biết đói là gì thì cả ngày sẽ không ăn. Đám người Phụng Nhã thường đùa là bao tử của Phụng tỷ bị chai, mất cảm giác rồi. Nhưng cô phát hiện cả tuần nay thi hành chính sách thực đơn của Trịnh Vỹ Thần, bệnh dạ dày của cô cũng giảm hẳn đi.
Vừa ăn vừa nghĩ tới tin nhắn vừa rồi, sáng nay Trịnh Vỹ Thần dậy trễ sao? Chắc tối qua lại thức đêm để làm bảng kế hoạch gì đó, đã mệt mỏi như vậy còn cố nấu ăn làm gì? Thật là thích tự làm khổ mình.
Sau khi ăn xong, chén dĩa cô cứ tự nhiên để vào bồn rửa. Phụng Cơ thay bộ đồ rồi ra ngoài, cô không quên để lại phần ăn cho Trương Luyến Tâm.
…
Trong căn phòng chủ tịch rộng lớn, hôm nay có rất nhiều người mang đồ ra vào, Trịnh Vỹ Khang đứng một bên chỉ đạo cách bài trí toàn bộ căn phòng. Bây giờ nơi này, đế quốc này đã là của hắn, hắn muốn làm gì thì làm đó, tất cả những đồ vật của Trịnh Vỹ Thần đều bị Trịnh Vỹ Khang gom bỏ.
Sau khi tất cả hoàn thành, Trịnh Vỹ Khang ngồi vào chiếc ghế chủ tịch mà bấy lâu nay mình luôn hằng ao ước, hắn phải tận hưởng cảm giác đứng đầu một doanh nghiệp lớn là như thế nào.
Mấy ngày nay, Trịnh Phần gọi anh không nghe máy, có nghe thì Trịnh Vỹ Khang cũng nhờ thư kí nói khéo một tiếng, hắn không muốn tăng thêm phiền phức nữa, tạm thời án binh bất động trước đã.
Giám đốc sáng tạo mới của công ty do Trịnh Vỹ Khang tuyển chọn vào, cậu ta tên là Jale, Jale đưa cho Trịnh Vỹ Khang một số giấy tờ rồi nói: “Đây là toàn bộ thông tin về công ty của Trịnh Vỹ Thần.”
Trịnh Vỹ Khang cầm lấy tài liệu, xem kỹ từng chữ một, hắn phải cho người vất vả lắm mới có được bản sao kế hoạch này từ tay một nội gián do mình gài bên đó. Trịnh Vỹ Khang cười khẩy: “Muốn tạo dựng công ty riêng cũng đừng hòng, trừ khi nó không ở trong tầm thị trường của Trịnh Thị còn bằng không tôi quyết không để Trịnh Vỹ Thần được yên ổn. Muốn tạo một công ty thì trước tiên phải có đối tác, Jale anh liên hệ với tất cả xí nghiệp may mặt trong nước lẫn ngoài nước, nếu ai dám hợp tác với Trịnh Vỹ Thần thì Trịnh Thị sẽ thu mua công ty của người đó.”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trương Ánh Quyên mỉm cười nhìn Trịnh Vỹ Khang, cô hơi chần chừ không biết có nên bước vào không.
“Anh ra ngoài làm việc đi.”- Trịnh Vỹ Khang nói với Jale, cậu ta gật đầu đi ra ngoài.
Trương Ánh Quyên bước vào đem một vài phần ăn được đóng hộp cẩn thận đặt trước mặt Trịnh Vỹ Khang, hắn hơi dừng bút nhìn cô. Trương Ánh Quyên mỉm cười nói: “Ăn chút gì đi, đây là món em làm đó.”
“Anh không đói.” – Trịnh Vỹ Khang thở dài rồi đẩy tất cả sang một bên, anh ta tiếp tục phê duyệt vào hợp đồng.
“Vỹ Khang, anh cũng nên nghỉ ngơi đi, dừng lại ăn uống một chút đâu có mất bao nhiêu thời gian đâu.”
Trương Ánh Quyên nhìn thấy Trịnh Vỹ Khang từ khi lấy được Trịnh Thị thì thời gian hắn ở bên cô càng ít đi. cô có thể hiểu được, nhưng lại không thể không đau lòng khi nhìn anh ngày càng hốc hác.
“Anh không ăn.”
“Vỹ Khang…”
“Em đừng phiền anh nữa, anh bận.”- Giọng Trịnh Vỹ Khang gắt lên.
Thái độ của Trịnh Vỹ Khang vô cùng xa cách khiến Trương Ánh Quyên đau lòng, cô cố gắng ẩn nhẫn đi vòng qua sau lưng anh, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp hai bã vai lớn của anh, giọng nói dịu dàng dễ nghe: “Vỹ Khang, gần đây anh không đến tìm em…”
“Tại sao anh luôn là người đi tìm em?”- Trịnh Vỹ Khang hờ hững nói.
“Thì bây giờ em đã đến tìm anh rồi đây… Vỹ Khang, tối mai anh có thể tới gặp cha em được không, ông muốn cùng anh ăn bữa cơm thân mật.”
Trịnh Vỹ Khang buông viết xuống, trong lòng thầm cười khẩy, bữa cơm thân mật?
“Ngày mai anh không rãnh, thứ bảy tuần sau đi.”
…
“Vỹ Thần, đây là bản thiết kế của tòa nhà chúng ta muốn xây dựng, cậu xem còn chỗ nào muốn chỉnh sửa không?”- Ngô Thành để một bản vẽ lên bàn đẩy về phía Trịnh Vỹ Thần, anh cầm lấy xem xét một chút rồi bỏ lên bàn, uể oải.
“Nói đi.”
Ngô Thành ngơ ra một lúc: “Nói gì?”
Trịnh Vỹ Thần nhướng mày: “Anh hai à, tôi là dân thường có biết gì về kiến trúc đâu mà anh đưa tôi cái bản vẽ chằng chịt như chữ Phạn thế này, thà anh nói tôi nghe còn hơn.”
Đúng lúc này thì Phụng Cơ mở cửa bước vào, nhìn thoáng qua Ngô Thành đang ngồi trong sofa rồi đi vào nhà bếp. Ngô Thành quay sang Trịnh Vỹ Thần nhìn anh như thú lạ rồi dè chừng nói: “Hai người…”
Họ sống chung sao? Ôi mẹ ơi, chả trách nãy giờ Ngô Thành cứ suy nghĩ sao Trịnh Vỹ Thần lại có thể tìm nhà nhanh như vậy, hóa ra là nương nhờ Cơ Cơ.
Trịnh Vỹ Thần gõ tay lên bản vẽ ý nhắc nhở Ngô Thành tập trung, cậu đằng hắng vài tiếng rồi nói: “Dự kiến các bộ phận kinh doanh cộng lại thì công trình của chúng ta sẽ là tòa nhà 14 tầng, tôi chỉ nói một số chi tiết cơ bản thôi.”
“Cơ bản quái gì, cậu nói đầy đủ cho tôi, xây nhà mà cậu chỉ nói mấy chi tiết cơ bản còn mấy điểm quan trọng thì sao? Nhỡ mà xây lên vài ngày nhà sập đè chết tôi thì sao? Tôi muốn cậu nói cho tôi nghe tất cả, từ cái nền nhà của tầng trệt lên tới trần nhà của tầng 14.”
Ngô Thành bày ra vẻ mặt khổ sở càng làm Trịnh Vỹ Thần đắc ý. Đại ca à, nói hết như vậy thì tôi sẽ phải đi mổ họng mất thôi, Trịnh Vỹ Thần cậu đúng là muốn hại người, chỉ có đày đọa người khác thì cậu mới đạt được khoái cảm sao? Nhưng nói gì thì nói, ở khía cạnh là bạn thân – bạn chí cốt – anh em sống chết có nhau thì thấy thằng bạn lâu năm vốn luôn bất cần như vậy tự nhiên thay đổi trở nên chuyên tâm hơn, ắt cũng là chuyện vui. Nghĩ vậy nên Ngô Thành không nề hà, trực tiếp đem hết tất cả kiến thức thuyết minh ra một lần, chỉ là… sau đó anh ta mới biết suy nghĩ của mình đơn thuần biết bao.
Kiến trúc nhà cửa có rất nhiều loại nên nói xong cũng mất nửa tiếng, Ngô Thành vẫn hăng say nói cho đến khi Phụng Cơ từ bếp cầm ly nước đi ra, thấy một cảnh trước mắt thì thở dài bước đến đập nhẹ lên vai Ngô Thành. Anh ta quay qua nhìn cô, còn cô thì hất cằm về phía Trịnh Vỹ Thần, Ngô Thành nhìn theo cô thì quả thật suy nghĩ trong đầu anh ta lúc bấy giờ là… muốn – chửi – thề.
“Trịnh – Vỹ – Thần!”
Ngô Thành quát lớn đầy phẫn nộ đập bản vẽ lên bàn, nãy giờ anh ta tốn cả tấn nước bọt vậy mà cái tên, cái tên chết bầm kia làm gì? Trịnh Vỹ Thần nằm ườn ra sofa, ôm lấy cái gối để… ngủ.
Cái tên chết dầm này!
Trịnh Vỹ Thần bị tiếng quát của Ngô Thành làm tỉnh giấc mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh, đối với cơn giận của Ngô Thành cũng chỉ cười lấy lòng vài cái rồi nói: “Thật ngại quá, mớ kiến thức mà cậu nói tôi nhất thời nuốt không trôi, vòng vo cả buổi trời tôi cũng chả hiểu khỉ khô gì. Hay là vậy đi, cậu soạn một bản thảo thuyết trình rồi đưa lại cho tôi xem sau.”
“Cậu, cậu…”- Ngô Thành nghiến răng.
“Cậu gì mà cậu, nghe cho kỹ tôi chỉ nói một lần.- Trịnh Vỹ Thần ngắt lời Ngô Thành, ngời dậy nghiêm chỉnh nhìn Phụng Cơ rồi lại nhìn vào bản vẽ, Ngô Thành nghe vậy liền thức thời gạt bỏ ân oán cá nhân sang một bên, anh ta lấy điện thoại bật chế độ ghi âm.
Phụng Cơ thấy vậy thì than thầm, dẫu biết tốc độ nói lúc ra lệnh của Trịnh Vỹ Thần đặc biệt nhanh nhưng Ngô Thành cậu có ần khoa trương tới mức bật chế độ ghi âm để ghi lại không?
Trịnh Vỹ Thần cất giọng điều điều.
“Toàn bộ công trình đều phải sử dụng loại gạch Eurotile của các công ty liên doanh trong nước với nước ngoài, nếu thấy cần thiết có thể xem xét nhập khẩu từ Italy hoặc Ấn độ để đảm bảo yêu cầu kiến trúc và thẩm mỹ công trình.”
Ngô Thành rời đi, Phụng Cơ từ trong phòng cầm laptop ra ngồi lên sofa, Trịnh Vỹ Thần thì thoải mái lăn ra ngủ ngon lành. Hình như không phải anh cố tình làm biếng mà là thật sự mệt mỏi, Phụng Cơ chẳng thấy Trịnh Vỹ Thần bận bịu gì, thời gian của anh đa số là ở nhà nhìn máy tính nhưng tại sao hình như mọi công việc anh đều nắm rất rõ.