Tu La Tình Nhân

Chương 5: Sa thải diện rộng


Đọc truyện Tu La Tình Nhân – Chương 5: Sa thải diện rộng

“Tức chết được, anh anh anh và cả anh nữa, tất cả đều là một lũ ăn hại.”- Phụng Nhã chỉ vào mặt từng người một, trong khi cô ta cất công thải ra một đống nước mắt thì khả năng diễn xuất của mấy tên này đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô ta. Quan trọng hơn là hại cô ta bị mất mặt trước đối thủ đang chễm chệ ngồi trên sofa kia.

Cô ta không cam tâm, tất cả không phải lỗi của cô ta mà là do đám người lỗ mãng này diễn xuất tệ. Đúng, chính là như vậy, thế nên cô ta chưa bao giờ thua cả.

Đám đàn ông có vẻ cao lớn lại run sợ cúi đầu, chúa ơi, từ lúc trở về hữu thượng đã chửi bọn họ tận nửa tiếng rồi, cái kiểu nói hoài không hết của hữu thượng còn đáng sợ hơn là lôi bọn họ đi làm khổ sai. Thật không hiểu, đều là chị em sao thiếu chủ lại ít nói bao nhiêu thì hữu thượng lại nói nhiều bấy nhiêu. Cái này có phải gọi là quy luật bù trừ không nhỉ?

Phụng Nhã chỉ vào Evan: “Anh là người dạy mấy câu thoại đó cho bọn họ phải không?”

“Phải…”- Evan thầm kinh hãi.

“Anh có não không vậy hả? Mấy lời hạ lưu như vậy cũng nghĩ ra được. Còn mấy người nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần là chỉ diễn thôi, không được đụng vào người tôi, hồi nãy ai, ai là người sờ mông tôi, ai?”

“Chuyện này…”- Mấy tên côn đồ nhìn nhau rồi lại đồng loạt hướng mắt về phía Phụng Cơ nãy giờ vẫn im lặng. Ánh mắt họ khẩn cầu một điều là mong cô hãy giải thoát cho bọn họ, nếu cứ đứng đây một lúc e rằng bọn họ phải nhập viện truyền nước mất thôi.

Phụng Nhã bắt gặp ý định cầu cứu của bọn họ, cô ta liền xẵng giọng: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi đang nói các anh, các anh có để tôi vào trong mắt không hả, tôi nói các anh thật là…”

Cứ như thế, một trận mưa tiếng nói lại ập xuống.

Quang sẹo đứng phía sau Phụng Cơ cũng bắt đầu hết kiên nhẫn, anh ta đánh liều cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Phụng tỷ, cứ như vậy e là mấy người đó sẽ ngất xỉu mất, họ đã đứng nửa tiếng rồi.”


Phụng Cơ cười khẩy:

“Cứ để cô ta xả hết, mệt thì tự nghĩ, cậu phải biết nếu không cho cô ta cắn đại một thứ gì đó thì cô ta sẽ cắn bừa về phía chúng ta.”

Quang Sẹo đứng thẳng người, thầm giơ tay lau mồ hôi.

Quả nhiên, sau một lúc, Phụng Nhã đã ngã nhào ra sofa thở phì phò, cô ta một tay ôm ngực, một tay cầm lon bia uống một hơi.

“Các cậu ra ngoài đi.”- Lúc này Phụng Cơ mới lên tiếng, đám người kia y như được ban phước mà cuống quýt chạy ra ngoài.

Phụng Cơ mặc kệ bộ dáng thảm bại của Phụng Nhã, cô quay qua Quang Sẹo hỏi: “Tình hình khu 8 thế nào rồi?”

“Tạm thời đóng lại và cho vào hạng mục chờ, chưa có ai quản lý.”

“Ừm!”- Phụng Cơ gật đầu rồi nâng ly rượu trái cây đưa lên miệng, cô lại quay qua nói: “Quang, cậu có khả năng vừa quản khu 3 vừa quản khu 8 không?”

Quang trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: “Em không kham nổi đâu.”

Trước giờ anh ta quản lý khu 3,chỉ một chỗ đã bận bù đầu bù cổ, bây giờ biểu anh ta tiếp thêm khu 8, chắc có nước phân thân ra mà làm.

Phụng Cơ tiếp tục im lặng rồi chuyển đề tài: “Dạo này từ đâu xuất hiện băng nhóm Riter ở đâu tới kiếm cớ gây sự, cậu xem tình hình mà giải quyết.”

“Dạ!”

“Đi thôi.”- Nói rồi Phụng Cơ đứng dậy đi về phía cửa, Evan và Quang Sẹo cũng tiếp bước theo sau, vừa mới đi hai ba bước đã nghe tiếng của Phụng Nhã phía sau.

“Phụng Cơ, sao bữa nay cô tốt vậy hả? Nhìn tôi thất bại mà cũng không châm chọc tôi? Sao vậy? Ăn chay hả?”

Phụng Cơ quay đầu lại, mỉm cười vô cảm, từ tốn nói: “Tôi nghĩ tôi cần đồng cảm với những người bị khuyết tật về trí tuệ.”

Nói rồi cô rời khỏi quán bar, để mặc cho Phụng Nhã phía sau quát bừa bãi: “Nguyễn Long Phụng Cơ, cô nói gì hả? Có ngon thì đứng lại xem.”

Mùa đông, không khí lạnh bao phủ toàn thủ đô, nhưng trong một căn biệt thự hiện đại có hệ thống máy sưởi cao cấp vẫn ấm áp hệt như mùa xuân.


Một người phụ nữ trung niên mặc một bộ đồ lụa màu trắng quý phái, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp của thương hiệu nổi tiếng. Bà ngồi trên ghế sofa thưởng thức tách trà nóng, mắt chăm chú nhìn vào màn hình ti vi.

Bên ngoài có tiếng động, quản gia chạy vào báo một tiếng: “Phu nhân, cậu chủ về rồi.”

Người phụ nữ không nói gì. Từ xa đã nghe thấy âm thanh nam tính vui mừng gọi: “Mẫu thân đại nhân, con về rồi…”- Giọng nói của Trịnh Vỹ Thần khựng lại giữa chừng khi mắt anh dán vào thông tin trên ti vi, thoáng chốc ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thoải mái đến sofa ngồi xuống.

Trên ti vi đang chiếu hình ảnh một mỹ nam anh tuấn đang nói chuyện với một tên đàn ông hung tợn y như hai người bạn. Đã vậy hàng tiêu đề còn đặc biệt ghi là: Tin hot: Chủ tịch Trịnh thị trở thành tiếp thị.

“Con siêng năng đột xuất nhỉ?”- Âm thanh không rõ giận hay vui của Trịnh Phần vang lên, ánh mắt sắc bén bà nhìn thẳng về phía Trịnh Vỹ Thần.

“Hì hì, quá khen, quá khen rồi.”- Anh cười bất cần phất tay một cái.

Trịnh Phần tắt ti vi rồi khẽ thở dài nhìn anh: “Vỹ Thần, đến khi nào thì con mới khiến mẹ an tâm đây, thân phận con rất cao quý, đâu phải hạng đầu đường xó chợ mà lại nói chuyện với đám người đó. Con bây giờ là chủ tịch của một tập đoàn lớn, ít nhất phải giữ hình tượng chứ.”- Nâng ly trà lên ngửi, mỗi động tác đều toát lên vẻ cao quý.

“Mẹ thân yêu à, con chỉ muốn tăng doanh thu cho hạng mục mới của chúng ta thôi…”

“Con còn cãi chày cãi cối.”- Trịnh Phần cất giọng có phần hơi nghiêm.

Trịnh Vỹ Thần liền thay đổi sắc mặt cùng thái độ, bày ra bộ dáng hối cải nhận lỗi: “Con sai, là con sai…”

Thấy anh chịu nhận lỗi, bà cũng cố dằn lại cơn giận, giọng nói có phần dễ giải hơn: “Vụ “mảnh đất vàng” ở San Franansico, đầu năm sau là bắt đầu đấu giá, con lo mà tận dụng nhân lực đi. Con có kế hoạch gì rồi?”

Nói đến vấn đề này, anh lại tỏ ra lười biếng, giơ tay nhận một ly trà của người giúp việc rồi từ từ nhâm nhi, miệng nói: “Sắp tới con sẽ sa thải một số nhân viên yếu kém của tập đoàn, rồi tuyển vào những nhân viên mới.”


Trịnh Phần nghe vậy thì tán đồng gật đầu: “Cũng tốt, như vậy sẽ nâng cao hiệu suất công việc hơn. À mà con định sa thải cục bộ à?”

Trịnh Vỹ Thần cười xòa: “Mẹ thân yêu à, một khi con trai mẹ đã ra tay thì nhất định phải làm một vố lớn, cái con định làm là sa thải diện rộng, phổ biến ở 28 chi nhánh lân cận và nhiều quốc gia khác.”

“Cái gì? Vỹ Thần, đây không phải là chuyện nhỏ.”- Trịnh Phần suýt nữa thì sặc trà, không chống nổi trước quyết định của con trai. Trịnh thị tổng cộng có 28 chi nhánh khắp các quốc gia EU, mỗi một chi nhánh tối thiểu cũng 300 nhân viên, riêng với tập đoàn đầu não ở Pháp thì có tới 2000 nhân viên, muốn đào thải diện rộng? Đây là chuyện bà chưa từng dám nghĩ tới chứ đừng nói làm.

“Mẹ, mẹ thừa biết con trai của mẹ trước giờ nói được làm được mà, chuyện này cứ giao cho con đi.”- Trịnh Vỹ Thần đứng lên, đi vòng qua sau lưng xoa bóp cho Trịnh Phần.

“Nhưng mà…”

“Thôi được rồi, con mới xuống chuyến bay, mệt quá, con lên phòng nghỉ ngơi đây.”- Nói rồi anh cúi xuống thơm lên má bà một cái rồi quay người lên cầu thang, không quên căn dặn trợ lý đắc lực là Quý: “Quý, hôm nay tôi nghĩ cả ngày.”- Một câu ngắn gọn ngụ ý: Cậu xử lý mớ hồ sơ ở tập đoàn giúp tôi.

“Haiz, tiểu tử này lại kiếm chuyện làm biếng, chẳng bao giờ nghiêm túc cả.”- Trịnh Phần ngoài mặt trách móc nhưng ngữ điệu lại bao dung yêu thương. Lúc quay qua Quý, bà đã lạnh nhạt hơn nhiều: “Quý, cậu giúp tôi liên lạc với Vỹ Khang, nói hai tháng sau hội nghị thường niên, bảo nó tranh thủ về một chuyến.”

“Dạ, phu nhân, vậy kế hoạch sa thải diện rộng…”

“Vỹ Thần muốn như thế thì cứ theo ý nó đi.”

“Dạ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.